Đón Tết – Bán Tiệt Bạch Thái

Chương 52

Mấy người kia xem kịch thấy hăng quá, Chu Kiều vì hành động bốc đồng của mình mà xấu hổ, úp mặt vào vai anh, không nhúc nhích. Tiêu Nhiên ôm cô trong lòng.

Cả vành tai anh, từ d** tai lan lên, đỏ ửng hết cả.

Chu Kiều nhìn thấy.

Cô khẽ nói: “Tai anh đỏ rồi kìa.”

Tiêu Nhiên nghiêng đầu, hàng mi rủ xuống, đáp lại cô: “Em cắn như thế, không đỏ mới lạ.”

Chu Kiều bật cười khúc khích.

Cô nép trong ngực anh, rõ ràng cô cũng cao, so với con gái coi như cao rồi, vậy mà Tiêu Nhiên ôm cô lại nhẹ nhàng đến thế. Cô nói: “Em hơi choáng.”

“Thế à, anh đưa em lên lầu nghỉ nhé?” Tiêu Nhiên vẫn nhấc tay lên uống rượu, động tác thong thả.

“Đã gì mà lên nghỉ, Chu Kiều, đừng giả vờ nữa, có uống bao nhiêu đâu, xuống đây, uống tiếp đi.” Lâm Mộc gõ nhẹ ngón tay lên bàn, ánh mắt đầy ý cười.

“Đúng rồi, không phải chị bảo muốn ăn tôm hùm sao? Để em bóc cho.” Lương Úc vừa nói vừa cười hiền.

Chu Kiều thở ra một hơi, đành phải rời khỏi vòng tay Tiêu Nhiên.

Tiêu Nhiên ngửa đầu uống cạn ngụm bia, rồi đỡ lấy eo cô, nói: “Đừng nghe bọn họ, muốn nghỉ thì cứ nghỉ.”

Chu Kiều vén tóc, cười: “Giờ nghỉ làm sao ngủ nổi, tối nay không say không về.”

Cô cầm ly, nghiêng người sang cụng.

Mọi người đều cười, cùng cô cụng ly. Chu Kiều vốn ít khi uống bia, thật ra cô không thích rượu, bởi trong nhà có người bố mê rượu mà huỷ hoại cuộc đời.

Nhưng tối nay, cô lại thấy rượu cũng chẳng tệ. Rượu ngon đâu có lỗi, lỗi là ở con người. Uống rượu phải biết chừng mực, uống vì vui thì cũng được.

Đừng như Chu Thành Thiện bố cô, uống không có giới hạn, không biết kiềm chế, cứ muốn là uống, dù cho là ở đâu. Tuy giờ quan hệ bố con đã dịu lại, nhưng không thể phủ nhận, chính thói nghiện rượu của ông đã hủy hoại cả một gia đình.

Chu Kiều ngửa cổ uống một ngụm lớn, cay nồng. Cô nhìn Tiêu Nhiên đang vừa uống vừa trò chuyện, thấy anh uống rượu thật cuốn hút. Anh khẽ ngẩng mắt nhìn sang, rồi đẩy chiếc bát trên bàn về phía cô.

Chu Kiều cúi nhìn.

Trong bát là mấy con tôm đã được bóc sẵn.

Mắt cô sáng lên, đưa tay nhận lấy.

Lương Úc cũng đổ phần tôm mình bóc được vào bát cô: “Chị này, xem em tốt với chị chưa.”

Chu Kiều cười tươi: “Cảm ơn nhé.”

Nói rồi, cô ngồi xuống, vừa ăn tôm vừa uống bia. Lâm Mộc còn mở nhạc, khiến bầu không khí càng vui vẻ hơn. Chu Kiều nhìn mọi người, lòng rộn ràng phấn khích.

Cô vẫn là người được chiều nhất ở đây.

Ngoài Tiêu Nhiên thường xuyên bóc tôm cho cô, Lương Úc, Lâm Mộc, Cổ Bạch, Lão Dương cũng thỉnh thoảng bóc rồi gắp cho cô. Thứ cảm giác được cưng chiều thế này, trước đây cô chưa từng có.

Cô thấy vui vô cùng.

Cầm điện thoại chụp ảnh, gửi vào nhóm bạn thân.

Thành Noãn: “Trời ơi, các cậu ăn mừng à? Cũng đáng chứ, mà sao tôm của cậu nhiều thế kia.”

Thành Noãn: “Bạn trai cậu bóc cho à?”

Chu Kiều: “Ừ.”

Chu Kiều: “Không chỉ bạn trai, cả đồng đội cũng bóc cho.”

Thành Noãn: “Trời đất ơi, cô gái báu vật của tôi sắp bị người ta phát hiện mất rồi.”

Thành Noãn: “Trước đây bóc tôm cho cậu là đặc quyền của tớ đấy.”

Mạnh Thiển Thiển: “Đúng, cũng là đặc quyền của tớ nữa.”

Mạnh Thiển Thiển: “Còn nhớ lần đi dã ngoại nướng tôm trên núi không?”

Chu Kiều: “Quên sao được, lúc đó tớ bị thương ở chân, là hai cậu nướng rồi bóc cho tớ ăn mà.”

Chu Kiều: “Nhớ mãi không quên, khi ấy vui biết bao.”

Mạnh Thiển Thiển: “Đúng thế, lúc ấy vô lo vô nghĩ thật.”

Thành Noãn: “Giá mà chúng ta học cùng một trường thì tốt biết mấy. Nếu ở cùng nhau, tớ với Thiển Thiển đã đi ăn mừng với cậu, rồi còn đăng lên mạng nói: Đây là bạn thân của tôi đấy, cô ấy đạt hạng nhất, tuyệt vời chưa!”

Càng nói càng nhớ.

Giờ đây, mỗi người đều theo đuổi ước mơ riêng, con đường riêng. Chu Kiều nhớ hai cô bạn ấy biết bao. Ngày trước, những dịp mừng vui thế này đều do Thành Noãn và Mạnh Thiển Thiển tổ chức cho cô. Mang theo nỗi nhớ, Chu Kiều uống càng nhiều hơn, khi Tiêu Nhiên nhận ra thì cô đã gục xuống bàn.

Anh đặt lon bia xuống, khẽ “suỵt” một tiếng.

Mấy người còn lại nhìn sang, ai nấy đều im lặng.

Lâm Mộc hạ giọng: “Say rồi à?”

“Trời ạ, uống tận mười lon!” Lâm Mộc cúi đầu đếm, giọng ngạc nhiên. Lương Úc nói nhỏ: “Cô ấy chưa từng uống bao giờ, nhìn là biết mà.”

Tiêu Nhiên bước lại gần, cúi người đỡ lấy cánh tay cô.

Má cô đỏ bừng, mái tóc buông xõa. Anh đưa cánh tay trắng ngần của cô vòng qua cổ mình, rồi bế cô lên, cô liền ngả người vào lồng ngực anh.

Cô dụi dụi đầu vào lồng ngực anh.

Tiêu Nhiên cúi xuống nhìn cô một cái, rồi quay sang mấy người còn lại nói: “Tôi đưa cô ấy lên, mọi người cũng đừng về muộn quá.”

Lâm Mộc cười đáp: “Được rồi.”

Nói xong, Tiêu Nhiên sải bước đi về phía cầu thang, bế cô lên, chỉ vài bước đã lên đến tầng ba. Cửa phòng cô khóa, anh loay hoay một lúc mới mở được. Mùi hương dịu nhẹ của con gái lan toả khắp phòng.

Chiếc giường của cô đặt đúng vị trí chiếc giường của anh, nhưng bộ ga lại là gam màu ấm.

Anh đặt Chu Kiều xuống giường.

Cô khẽ rên mấy tiếng, cảm giác choáng váng, cả người nóng ran. Cô trở mình, lại trở mình. Tiêu Nhiên cúi xuống tháo đôi dép dưới chân cô, chỉ nghe cô nói: “Quần áo khó chịu quá.”

Tiêu Nhiên liếc nhìn cô, khẽ hỏi: “Còn tỉnh không?”

“Em khó chịu…”

Anh bước tới, đặt tay lên trán cô: “Khó chịu chỗ nào?”

“Quần áo… khó chịu.”

Cô đưa tay kéo cổ áo.

Ánh mắt anh khẽ đảo xuống, ngón tay gạt tay cô ra, giọng trầm thấp: “Khó chịu thế nào?”

Chu Kiều mơ màng, chỉ nghe giọng nói trầm ấm ấy cứ vang bên tai, khiến cô bực bội, khẽ đá chân: “Em muốn thay đồ ngủ, quần áo này khó chịu lắm.”

Tiêu Nhiên khựng lại.

Anh cúi người, khẽ vén mấy sợi tóc vương trước trán cô: “Anh lấy đồ ngủ cho em, em tự thay được không?”

Cô vẫn níu lấy vạt áo: “Em muốn thay đồ ngủ.”

Không trả lời anh, xem ra say không nhẹ.

Tiêu Nhiên đảo mắt một vòng, trông thấy chiếc váy ngủ ở cuối giường, anh khẽ móc ngón tay kéo lại, đặt lên người cô. Rồi anh quay lưng đi, nói: “Nhanh thay đi, thay xong anh rửa mặt cho rồi ngủ.”

Chu Kiều nắm lấy chiếc váy ngủ, mơ mơ màng màng ngồi dậy, tựa vào đầu giường.

Cô loay hoay một hồi, mơ hồ nhìn thấy bóng người cao lớn đang ngồi ở mép giường. Tiêu Nhiên nghe tiếng sột soạt, cúi đầu nghịch điện thoại, cố tình chuyển hướng chú ý.

Đầu cô nặng trĩu, động tác ngày càng chậm.

Bỗng cô quỳ ngồi dậy, trong chớp mắt, nghiêng người dựa vào vai anh: “ Tiêu Nhiên?”

Ngón tay đang bấm điện thoại của Tiêu Nhiên khựng lại, anh nghiêng đầu: “Hử?”

Đôi mắt đẹp của Chu Kiều nhìn anh, ánh nước long lanh.

Mà…

Cô chưa mặc đồ ngủ.

Cô đặt tay lên vai anh, khẽ nói: “Anh là bạn trai em à?”

“Ừm.”

Tiêu Nhiên cũng chẳng biết vì sao mình lại đi nói chuyện với một cô gái đang say.

Chu Kiều lại hỏi: “Anh thích em ở điểm nào?”

“Chỗ nào anh cũng thích.”

“Anh nói dối. Lúc đầu nhất định anh rất ghét em.”

Tiêu Nhiên khẽ nhíu mày: “Lúc ấy không phải ghét, chỉ là muốn giữ khoảng cách theo bản năng thôi.”

“Hừ, miệng lưỡi đàn ông  toàn lời dối trá.” Chu Kiều hừ nhẹ, nhưng ngay sau đó lại ôm lấy vai anh: “Tiêu Nhiên…”

Nóng rực.

Vai anh nóng, cả lưng cũng nóng.

Giọng anh càng trầm thấp: “Mặc đồ ngủ vào đi.”

“Không.”

“Em nóng quá…” Cô tựa cằm lên vai anh.

Tiêu Nhiên khựng lại, ngón tay xoay chiếc điện thoại, rồi trong khoảnh khắc, anh nghiêng đầu, chặn lên môi cô.

“Vậy thì để anh khiến em càng nóng hơn.”

Mười mấy phút sau, Tiêu Nhiên kéo chăn đắp lại cho cô, áo anh vẫn chỉnh tề, ngồi bên mép giường, ngón tay khẽ vén mấy sợi tóc của cô. Chu Kiều khoác chiếc váy ngủ qua loa, trên má, nơi xương quai xanh ẩn hiện vệt đỏ nhạt.

Rượu trong người cô đã tỉnh được đôi phần, nhưng vẫn nhắm mắt không dám mở ra. Trong đầu toàn là hình ảnh vừa rồi, rõ mồn một.

Cô đang làm gì vậy…

Say thì say thôi, sao lại dựa lên vai anh, còn hỏi mấy câu không đầu không cuối.

Đến khi anh cúi xuống hôn cô…

Dù biết anh không cố ý, nhưng bản thân cô cũng không thể nói là không sai.

Lông mi cô khẽ run.

Ngón tay Tiêu Nhiên dừng lại, giọng anh trầm nhẹ: “Tỉnh chút nào chưa?”

Chu Kiều không dám lên tiếng.

“Lông mi run rồi kìa.” Tiêu Nhiên thản nhiên nói, chẳng chút biểu cảm.

Chu Kiều khẽ kêu một tiếng, giơ tay che mặt rồi xoay người, chỉ để lại tấm lưng hướng về phía anh.

Tiêu Nhiên thấy thế, khẽ bật cười.

Mặt cô càng đỏ hơn, nhỏ giọng nói: “Anh cứ để em trong phòng là được rồi, quan tâm em làm gì.”

Cô hoàn toàn có thể tự thay đồ, có thể tự mình lăn lộn trên giường, tự lo liệu mọi thứ, không cần ai phải thấy dáng vẻ ngốc nghếch của cô sau khi say cả.

Tiêu Nhiên duỗi chân chạm xuống sàn, lưng tựa vào đầu giường, đưa tay kéo nhẹ vai cô lại: “Anh không quan tâm em thì quan tâm ai.”

Chu Kiều giãy giụa.

Gạt tay anh ra.

Tiêu Nhiên khẽ luồn ngón tay vào mái tóc cô, vén nhẹ ra sau.

Đầu ngón tay thỉnh thoảng lướt qua làn da.

Chu Kiều khựng lại, hít sâu một hơi.

Cô hé mắt nhìn anh một cái, rồi lại khép lại.

Đúng lúc đó.

Điện thoại cô vang lên.

Chu Kiều lập tức mở mắt.

Tiêu Nhiên cúi người, cầm điện thoại đưa cho cô.

Cô liếc nhìn, là Chu Thành Thiện.

Cô sững lại, vội vàng kéo chăn ngồi dậy, Tiêu Nhiên đưa tay ôm lấy vai cô, khiến cô bất ngờ ngã vào lòng anh.

Cô ngẩng lên nhìn anh.

Tiêu Nhiên nhướng mày, ý bảo cô nghe máy.

Chu Kiều vội vàng bắt máy: “Bố, bố vẫn chưa ngủ ạ?”

Đầu dây bên kia rất yên tĩnh, Chu Thành Thiện thấp giọng nói: “Ừ, mấy hôm nay trời trở lạnh rồi, con gửi địa chỉ cho bố, bố gửi đồ mùa đông qua cho con.”

Khi đi, Chu Kiều chỉ mang theo quần áo mùa hè.

Giờ đã là tháng mười một, thời tiết ở Bắc Kinh thay đổi thất thường, chắc chẳng mấy chốc sẽ rét.

Chu Kiều ngừng một lát rồi nói: “Thế bố gửi cho con mấy bộ là được rồi, một chiếc áo phao dài màu đen, một áo len trắng, một áo đỏ, với hai chiếc quần dày mùa đông.”

Lúc ấy, Chu Thành Thiện đang đứng trong phòng cô.

Phòng Chu Kiều đã bị Mục Anh dùng để chứa đủ loại đồ lặt vặt, quần áo của Chu Kiều là do Chu Thành Thiện cất, nếu không có lẽ đã bị Mục Anh vứt đi rồi.

Ông cúi đầu tìm đồ, hỏi: “Chỉ có thế thôi à? Thế đủ mặc không?”

Chu Kiều đáp: “Con cũng không còn gì nhiều cả.”

Tiêu Nhiên nhìn cô, thấp giọng nói: “Không cần gửi nhiều, vài hôm nữa anh đưa em đi mua.”

Chu Thành Thiện nghe thấy giọng Tiêu Nhiên, hơi sững người, vô thức liếc nhìn đồng hồ, đã hơn mười hai giờ đêm rồi, hai đứa vẫn còn ở cùng nhau sao?

Chu Kiều mím môi, liếc Tiêu Nhiên, rồi nói với Chu Thành Thiện: “Cứ gửi theo lời con nói lúc nãy nhé, bố, vất vả cho bố rồi.”

“Không vất vả.” Chu Thành Thiện nghĩ một lát, lại nhét thêm hai bộ đồ ngủ mùa đông cho cô.

Chu Kiều dặn: “Bố, trời lạnh rồi, bố nhớ giữ ấm đầu gối nhé.”

“Ừ, ừ.”

Chu Thành Thiện ngập ngừng, dường như muốn nói gì đó.

Chu Kiều ho nhẹ, khẽ hỏi: “Bố, hôm nay con thi đấu, bố có xem không?”

Chu Thành Thiện bên kia khựng lại.

Rồi ông bật cười: “Có chứ, bố tìm mãi mới xem được, rất tuyệt vời.”

Chu Kiều thở phào, cả người như nhẹ nhõm hẳn.

Cô vui vẻ nhìn Tiêu Nhiên, anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.

Chu Kiều cong mày, ánh mắt tràn đầy niềm vui.

Cô nói: “Bố ạ, sau này nếu con kiếm được tiền, bố chuyển lên Bắc Kinh ở với con nhé.”

Chu Thành Thiện cười: “Được.”

“Nhưng trước hết bố phải chăm sóc mình cho tốt.”

“Ừ.”

Cúp máy xong.

Chu Kiều “a” một tiếng rồi nhào vào lòng Tiêu Nhiên.

“Em vui quá.”

Tiêu Nhiên ôm lấy eo cô: “Nhìn là biết rồi.”

Chu Kiều duỗi chân vắt lên người anh, ánh mắt cong cong, ngón tay nhẹ vẽ giữa chân mày anh: “Sao từ khi gặp anh, mọi thứ đều trở nên tốt đẹp thế này nhỉ.”

Tiêu Nhiên hỏi: “Vậy nên?”

Chu Kiều cười: “Vậy nên, muộn thế này rồi, có phải nên đi ngủ không?”

Nói rồi, cô cười khúc khích, từ trên người anh ngồi dậy, đặt chân lên giường: “Anh cũng mau về tắm đi.”

Tiêu Nhiên co chân, một tay đặt lên đầu gối, nhìn dáng vẻ đắc ý của cô, giây sau liền nắm lấy cổ chân cô.

Chu Kiều kêu khẽ một tiếng, ngã úp xuống giường.

Tiêu Nhiên cúi người, vòng tay ôm lấy cô: “Được, tối nay ngủ ở đây.”

“Ngủ ngon.”

Chu Kiều sững sờ: “…”

Bình Luận (0)
Comment