Căn phòng yên ắng trong chốc lát.
Chu Kiều khẽ nói: “Ý em là anh về phòng mình tắm, rồi ngủ ở phòng mình.”
Cô nói bằng giọng nhỏ như hơi thở.
Giọng Tiêu Nhiên trầm thấp: “Không có ý định đó.”
Chu Kiều khẽ gọi: “Này.”
“Anh không tắm thì cũng không ngủ được đâu đấy.”
Tiêu Nhiên khẽ hừ: “Em tắm chưa?”
Chu Kiều đáp: “Em chuẩn bị đi tắm.”
Vừa nói, cô vừa vùng dậy: “Em cũng phải dậy thôi, người đầy mồ hôi rồi.”
Thực ra cô không hề đổ mồ hôi, chỉ có mùi rượu, nhưng không hiểu sao, hương rượu trên người cô lại trở nên ngọt ngào đến lạ.
Tiêu Nhiên siết chặt vòng tay hơn, vùi mặt vào vai cô, nói khẽ: “Cho em hai lựa chọn, anh ở lại đây ngủ, anh về phòng tắm. Nếu không ngủ ở đây, thì giờ anh cũng không muốn nhúc nhích đâu.”
Tiếng Trung thật đúng là uyển chuyển đến mức khiến người ta phải xoắn não.
Chu Kiều nghe mà thấy như đang nghe câu đố.
Vài giây sau, cô hừ nhẹ: “Anh nói thế không phải một nghĩa sao? Gọi là cho em lựa chọn à? Rõ ràng là anh đã quyết rồi còn gì.”
Anh nói không ngủ ở đây, nhưng lại không muốn đi.
Vậy không phải vẫn là ở lại đây ngủ sao.
Đúng là người này thật xấu xa.
Chu Kiều nghĩ mãi không hiểu, sao một người lạnh lùng như thế mà lại nhiều mưu mẹo đến vậy. Cô đỏ mặt nói: “Anh cứ phải cố tình làm thế à?”
Tiêu Nhiên khẽ cười lạnh: “Anh cố tình?”
“Anh cố tình chỗ nào?” Anh đưa tay kéo nhẹ vạt váy cô vừa lỡ nâng lên, động tác vẫn rất đàng hoàng.
Có lẽ trong người cô vẫn còn ít hơi men, nhiệt độ cũng hơi cao. Anh ôm cô, cô lại thấy dễ chịu. Cô mím môi, khẽ chọc ngón tay vào tay anh: “Thôi được, anh về phòng tắm đi.”
Cô nhượng bộ rồi.
Tiêu Nhiên lại ôm cô chặt hơn, giọng ngái ngủ: “Đừng khóa cửa, không thì anh trèo qua cửa sổ.”
Chu Kiều giật mình.
Cô nhớ ra rồi, ban công phòng cô và phòng Tiêu Nhiên gần sát nhau.
Cô bực bội nói: “Em phải quay lại mấy trò xấu xa của anh mới được.”
“Cứ tự nhiên.” Tiêu Nhiên nói xong thì buông cô ra, đứng dậy đi dép. Anh xoa cổ, ánh mắt vẫn lạnh nhạt. Chu Kiều nhìn anh, không thể tin nổi khuôn mặt tuấn tú kia vừa rồi còn bày trò vô lại.
Anh khẽ chỉnh lại quần áo, mở cửa, giọng thản nhiên: “Anh nói lại lần nữa, đừng khóa cửa.”
Chu Kiều “ừm” một tiếng: “Anh đi mau đi…”
Nhưng cửa vừa mở ra, cô vội nuốt âm lại, sợ người dưới tầng nghe thấy động tĩnh trên tầng ba, đến lúc đó thì xấu hổ chết mất.
Cô xoay người, chui vào chăn, rồi mơ màng ngồi dậy. Lúc này, tay cô chạm phải vật gì cứng ở mép giường.
Cúi xuống nhìn, là điện thoại của Tiêu Nhiên.
Anh quên mang theo điện thoại.
Chu Kiều liếc qua, rồi xoay người bước vào phòng tắm. Chiếc giường vốn phẳng phiu giờ đã nhăn nhúm, đều do hai người họ gây ra.
Khi tắm, Chu Kiều nhìn mình trong gương, không hiểu có phải ảo giác không, mà thấy hình như mình béo lên.
Có lẽ do dạo này ăn ngon quá.
Cô sờ cằm, lẩm bẩm: “Hình như có cả hai cằm rồi.”
Cô hơi hoảng hốt, đúng là có thật.
Rồi cô nhìn thấy dấu vết trên cổ.
Khuôn mặt cô lập tức đỏ bừng.
Thôi được.
Trông anh có vẻ ngoan ngoãn, nhưng thực ra không ngoan chút nào. Nếu thật sự ngoan, làm gì để lại từng ấy dấu vết… hừ.
Chẳng bao lâu, Chu Kiều tắm xong bước ra, tóc được lau đến nửa khô. Cửa phòng vừa mở, Tiêu Nhiên bước vào, tóc còn ướt sũng.
Chu Kiều khựng lại: “Anh tắm xong rồi à?”
Tiêu Nhiên khẽ “ừ”, nói: “Cơn buồn ngủ cũng bay hết rồi.”
Chu Kiều mỉm cười, mắt cong cong: “Em cũng thế.”
Cô vừa nói vừa đi về phía anh.
Sau đó hơi ngẩng cằm lên, ra hiệu cho anh xem.
Tiêu Nhiên thờ ơ cúi đầu khẽ hôn lên môi cô một cái.
Rồi anh đưa tay định lấy chiếc khăn lông trong tay cô.
Chu Kiều khựng lại, nói: “Không phải bảo anh hôn em, là bảo anh nhìn em cơ mà.”
Tiêu Nhiên hơi sững người, cụp mắt nhìn cô: “Nhìn em cái gì?”
Ánh mắt anh đảo qua một lượt.
Bộ váy ngủ vẫn mặc chỉnh tề, có gì đáng nhìn đâu.
Chu Kiều “ai da” một tiếng, chỉ vào cằm mình.
Tiêu Nhiên nheo mắt: “Muốn anh hôn ở đây à?”
Chu Kiều đẩy anh một cái: “Không phải, anh xem em có béo lên không.”
“Anh nhìn xem, em có cả hai cằm rồi đây này.”
Tiêu Nhiên khựng lại, ngay sau đó dùng khăn quấn lấy đầu cô, mạnh tay xoa xoa tóc, giọng thấp trầm: “Chưa nghe người ta nói à, yêu vào thì sẽ béo lên đấy.”
Chu Kiều nói: “Thế thì em không yêu nữa.”
Tiêu Nhiên khẽ hừ: “Thất tình còn béo hơn, ăn uống vô độ, một tháng tăng mười cân là ít.”
Chu Kiều: “… Anh cứ lừa em đi.”
Tiêu Nhiên: “Ừ, anh lừa đấy.”
Hai người vừa nói vừa đùa, Tiêu Nhiên giúp Chu Kiều sấy tóc.
Gió nóng phả vào khiến cô thoải mái đến mức lim dim, buồn ngủ.
Cô đứng dậy, đi đến bên giường.
Tiêu Nhiên đặt máy sấy xuống, bước lại gần.
Chu Kiều ngồi tựa đầu giường, ngáp một cái, rồi lấy điện thoại đưa cho anh: “Của anh này.”
Tiêu Nhiên nhận lấy, tiện tay đặt lên tủ đầu giường.
Chu Kiều kéo chăn ra, nằm xuống.
Cô theo bản năng mở mắt, liếc nhìn Tiêu Nhiên một cái.
Anh đưa tay nhấn công tắc ở đầu giường, ánh sáng trong phòng dịu lại.
Chu Kiều nhìn anh ngồi xuống, vội nhắm mắt, rồi xoay người sang một bên.
Tiêu Nhiên đưa tay gãi gãi tóc, vài giây sau cũng nằm xuống.
Anh gác tay lên trán, im lặng một lúc rồi quay người, ánh mắt nheo lại nhìn tấm lưng của cô.
Cơ thể Chu Kiều hơi cứng lại.
Cô khẽ dịch sang một chút.
Tiêu Nhiên không động đậy, cũng không gọi cô.
Chu Kiều có thể cảm nhận ánh mắt anh đang nhìn mình, cô do dự giây lát, rồi lại dịch thêm vài phân nữa.
Tiêu Nhiên vẫn im lặng, chỉ yên tĩnh nhìn cô từng chút từng chút dịch về mép giường.
Thế là Chu Kiều lại nhích thêm, nhích thêm… rồi cả người mất thăng bằng ngã lăn xuống đất.
Tiêu Nhiên sững lại, lập tức bật dậy kéo cô.
Chu Kiều tóc rối bời, quay đầu kêu lên: “Tiêu Nhiên!”
Giọng cô mang chút nũng nịu.
Tiêu Nhiên khựng lại, thấy cô không sao thì khẽ bật cười.
Chu Kiều thấy anh cười, tức tối bò dậy, lao thẳng vào người anh.
“Này.”
Tiêu Nhiên giơ tay đón, ôm lấy cô: “Được rồi, ngủ đi.”
Nói rồi, anh kéo chăn, đắp kín cho cả hai.
Chu Kiều mặt đỏ bừng, gối đầu lên vai anh: “Buổi tối em hay nghiến răng đấy, làm sao đây?”
“Anh chịu được.”
Chu Kiều: “Còn có thể ch** n**c miếng nữa cơ.”
Tiêu Nhiên: “Anh sẽ giúp em điều dưỡng lại cơ thể.”
Chu Kiều: “Liên quan gì đến cơ thể chứ?”
Tiêu Nhiên: “Đi khám bác sĩ sẽ biết.”
Chu Kiều: “Em không đi.”
“Cũng được.”
Anh hôn lên má cô, rồi lại khẽ chạm môi.
Hai người dựa sát vào nhau, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau.
Chu Kiều tỉnh dậy rất sớm.
Mới hơn sáu giờ, cô đã mở mắt. Từ trong vòng tay Tiêu Nhiên chui ra, đi vào nhà vệ sinh, xong lại không thể ngủ tiếp.
Cô kéo cửa ban công bước ra ngoài, nhìn sắc trời còn mờ xám, cả thành phố như vừa tỉnh giấc.
Cô vươn vai, nhìn đồng hồ, còn hơn một tiếng nữa dì giúp việc mới dậy.
Cô hơi chán, lại quay vào phòng.
Đi đến bên giường, cô ngồi xuống, nhìn Tiêu Nhiên đang ngủ, khẽ đưa tay chạm vào tai anh.
Ơ…
Trên tai anh lại có dấu răng.
Là cô cắn à?
Chu Kiều đưa tay tìm điện thoại trên tủ đầu giường, nhưng thấy máy mình hết pin, vội đứng dậy đi cắm sạc.
Lúc đó cô nhìn thấy điện thoại của Tiêu Nhiên.
Cô nghĩ, cảnh tượng hiếm có thế này, phải chụp lại cái dấu răng ấy làm kỷ niệm mới được.
Thế là, cô cầm điện thoại của anh, mở khóa màn hình, bật máy ảnh, chụp lại tai anh.
Chụp xong, cô gửi bức ảnh đó vào WeChat của mình.
Rồi cô lại xóa luôn tấm ảnh đó trong album của anh, coi như xóa sạch mọi dấu vết.
Sau đó, Chu Kiều ngồi xuống mép giường, tựa lưng vào đầu giường, vô tình nhìn thấy biểu tượng trò “Vương Giả Vinh Diệu” trong điện thoại anh.
Cô nghĩ thầm, không biết em gái anh còn chơi không, nếu còn thì có thể đường đường chính chính ghen một trận cũng được. Nhưng trong lòng cô lại có chút toan tính nhỏ, muốn xem thử trong danh sách bạn bè của anh có bao nhiêu cô gái. Cô cúi đầu liếc nhìn, thấy anh vẫn ngủ say như cũ.
Rồi, cô mở ứng dụng đó.
Bắt đầu chơi.
Giờ này, vẫn còn khá nhiều người chưa ngủ, trong trò chơi ai nấy đều đang giao chiến kịch liệt.
Chu Kiều chọn nhân vật mà Tiêu Nhiên thường chơi trước đây. Có lẽ vì cô chơi khá tốt nên đồng đội trong nhóm bật cười nói: “Là anh trai hay chị gái thế? Đi rừng đỉnh quá.”
Giọng người nói là một cô gái, nghe rất êm tai.
Chu Kiều đáp: “Con gái.”
Cô kia vừa nghe liền reo lên: “Trời ơi, là chị gái cơ à!”
Chu Kiều nói: “Chào bạn.”
Cô gái kia cười: “Chị ơi, giọng chị hay quá.”
Chu Kiều đáp khẽ: “Cảm ơn.”
Ngay sau đó, trong đội lại có một không trai lên tiếng: “Sáng sớm thế này chị đã chơi game rồi à, hôm nay không phải đi làm sao?”
Chu Kiều hơi khựng lại, do dự không biết có nên trả lời không.
Đúng lúc ấy, cô bỗng cảm nhận được một ánh nhìn.
Cúi đầu xuống, cô chạm phải đôi mắt hẹp dài nửa nhắm nửa mở của bạn trai mình.
Tiêu Nhiên lạnh mặt nói: “Dùng điện thoại của anh để tán trai hả?”
Chu Kiều: “…”
Không phải, em không có.