Đón Tết – Bán Tiệt Bạch Thái

Chương 56

Ông cụ Tiêu ở bên này tức đến nỗi thở hổn hển. Trên màn hình, sau khi Chu Kiều giúp Tiêu Nhiên cài lại cổ áo, cô quay trở lại chỗ ngồi, nhìn về phía màn hình, lễ phép nói: “Cảm ơn Tiêu tiên sinh đã tặng máy bay, thật ngại quá.”

Cô nói rất lịch sự, nhưng vẻ mặt lại chẳng hề mang chút cảm kích lấy lòng nào.

Quản gia khẽ nhắc: “Cô ấy đang cảm ơn ngài đấy.”

Ông cụ Tiêu: “…”

Ông chưa có điếc!

Tiêu Nhiên đứng phía sau Chu Kiều, cũng nhìn danh sách người tặng quà, ánh mắt anh dừng lại trên chữ “Tiêu” thêm vài giây, rồi khóe môi anh khẽ cong lên.

Dường như anh đã đoán ra được điều gì đó.

Chu Kiều ngồi lại vào ghế chơi game, tiếp tục trò chơi và livestream. Ngón tay Tiêu Nhiên v**t v* cổ áo, trên cúc áo dường như vẫn còn hơi ấm của Chu Kiều, anh liếc nhìn bình luận.

Ngoại trừ những lời gọi là nữ thần.

Cũng không còn ai rủ rê Chu Kiều làm bạn gái họ nữa, hay là nói về chuyện tình cờ gặp nhau ở trường gì nữa.

Anh nhướng mày.

Rồi quay người đi đến sofa ngồi xuống.

Chỉ là vẫn còn hơi nóng, anh lại cởi thêm một chút cúc áo.

Lão Dương, Lương Úc và những người khác nhìn nhau, chậc chậc vài tiếng.

Lâm Mộc tháo tai nghe ra, lắc lắc đầu: “Yêu đương thật sự thay đổi con người ta nha.”

Lão Dương lập tức nói: “Chứ còn gì nữa.”

Anh ta ghé sát vào Lâm Mộc, Lương Úc, nói: “Tiêu Nhiên nhờ có cái mặt này, hồi đi học tuy nhỏ hơn chúng tôi vài khóa, thỉnh thoảng có người vì cậu ấy quá đẹp trai mà cả nam lẫn nữ đều tỏ tình.”

“Tính tình cậu ấy từ nhỏ đã không tốt, cứ âm u trầm lặng, đánh nhau là cậu ấy xông lên đầu tiên.”

“Vì vậy cậu ấy thường xuyên đội mũ, là do cảm thấy khó chịu với những người nhìn mình, không thích bị làm phiền.”

“Ai mà ngờ, hôm nay lại chủ động xáp lại, lộ mặt trước ống kính.”

Lâm Mộc: “Thâm độc.”

Lão Dương: “Chứ còn gì nữa, còn khoe cả xương quai xanh nữa chứ, chậc chậc, bên trong thật là nổi loạn.”

Lương Úc kinh ngạc: “Hóa ra đại ca lại là người như thế này.”

Sau khi Tiêu Nhiên rời đi, bên Chu Kiều vẫn không hề yên ắng, những người kia không còn gọi cô là vợ hay hỏi cô có độc thân hay không nữa, mà bắt đầu quan tâm đến chuyện khác.

[Nữ thần, đó là bạn trai em ạ?]

[ED có một anh đẹp trai như vậy sao, sao tôi không biết nhỉ.]

[Tôi nhìn cũng không quen.]

[Nữ thần, em và bạn trai quen nhau thế nào, anh ấy có phải người trong ED không, liệu có phải là tuyển thủ dự bị không?]

[Tuyển thủ dự bị thế này quá là tuyệt vời rồi.]

[Vừa rồi chỉ thoáng nhìn qua, bạn trai nữ thần chắc chắn có thân hình rất đẹp, nhìn là biết siêu đẹp trai rồi.]

[Nữ thần, kể chuyện bạn trai của cô đi.]

Bình luận rất nhiều.

Chu Kiều liếc nhìn, nói: “Không có gì để kể hết, anh ấy chỉ là một người bình thường thôi.”

“Mọi người tập trung xem tôi thao tác đi, không phải muốn học à?”

[Giờ chúng tôi không muốn học nữa, chúng tôi chỉ muốn biết bạn trai em có chơi game không thôi.]

[Hai người quen nhau từ bao giờ vậy.]

[Tôi nhớ ra rồi, hôm qua lúc thi đấu, tại hiện trường hình như cũng có một chàng trai rất đẹp trai, hình như đi cùng nữ thần, không nhìn rõ mặt, chẳng lẽ là anh ấy.]

[Hôm qua tôi cũng có mặt, tôi không thấy, chẳng lẽ tôi đã bỏ lỡ điều gì sao?]

[Không chắc lắm, tôi nghe nói người đó hình như là ông chủ câu lạc bộ, hay là tôi nghe nhầm rồi? Nữ thần, em giải thích một chút đi.]

[Nữ thần, sao tôi lại cảm thấy cậu rất giống cô gái từng nổi đình nổi đám trên diễn đàn Đại học Bắc Kinh vậy?]

[Cái gì? Nữ thần của tôi từng nổi trên diễn đàn Đại học Bắc Kinh á? Để tôi xem nào.]

[Bài viết bị xóa rồi, cô gái đó cũng có một người bạn trai rất đẹp trai.]

[Tôi cảm thấy mật mã này đã khớp rồi.]

Lông mày Chu Kiều giật lên, sợ bọn họ đồng loạt suy đoán ra hết, cô liền nói: “Không phải, lâu rồi tôi không đến trường.”

“Mọi người đừng đoán mò.”

“Xem bên này này.”

Vừa nói, cô vừa thực hiện vài thao tác nhỏ thường ngày.

Ngay lập tức, sự chú ý của người hâm mộ lại thay đổi.

[Chết tiệt, tôi cảm thấy nữ thần cái gì cũng có thể đánh, nữ thần mau xuống dưới đi, bên kia còn có người.]

[Tai cô thính thật đấy, góc chết cũng có thể ngắm bắn được, lần đầu tiên tôi thấy con gái cầm súng ngầu như vậy.]

[Lần đầu tiên tôi chơi, còn không chạy ra khỏi vòng bo được, nữ thần có kinh nghiệm như vậy không?]

Chu Kiều nói: “Không, lúc đó  tôi lái xe chạy ra.”

[Ngầu, quả nhiên là có thiên phú.]

[Sau khi thi đấu xong mọi người biết không, diễn đàn eSports nổ tung luôn, tất cả đều đang thảo luận về Chu Kiều, cho đến nay cô ấy là nữ tuyển thủ duy nhất của giải thế giới.]

Chu Kiều: “Chỉ có mình tôi thôi sao?”

[Đúng vậy, cậu là gấu trúc nhỏ.]

Chu Kiều mỉm cười.

Tiếp tục điều khiển nhân vật.

Thỉnh thoảng vẫn có người tặng quà cho cô, Chu Kiều đều nhận hết. Lúc này, một người hâm mộ nói: [À, đúng rồi, sau vòng sơ loại ED sao lại kín bặt thế? Ít nhất cũng nên chụp ảnh quảng cáo chứ.]

Chu Kiều khựng lại.

Cô liếc nhìn Lương Úc.

Lương Úc cười nói: “Nói với họ là sắp rồi.”

Chu Kiều cười đáp lại người hâm mộ: “Sắp rồi, sẽ chụp trong thời gian này thôi.”

ED cuối cùng cũng sắp bắt đầu hoạt động trở lại, mang theo sự kỳ vọng của người hâm mộ, hướng tới việc trở thành đội tuyển giá trị nhất.

*

Liên Thành.

Nhà họ Chu đang rất ồn ào, người giao hàng liếc nhìn vào trong nhà, nhanh chóng thu tiền ship, rồi vác thùng hàng quay người xuống lầu. Chu Thành Thiện chống gậy, đóng cửa lại.

Mục Anh ôm tay, mặt lạnh tanh: “Nó ở bên đó sống không phải đang rất tốt sao, có cần thiết phải tốn tiền gửi đống đồ này qua cho nó không.”

Chu Thành Thiện im lặng không nói một lời.

Mục Anh hừ lạnh: “Biết thế tôi đã vứt hết đi từ mấy hôm trước rồi, xem ông gửi bằng cách nào.”

“Lúc nó đi không phải cứng rắn lắm sao, còn cần mấy bộ quần áo này làm gì.”

Chu Thành Thiện vẫn không lên tiếng, ông ngồi xuống sofa, xoa bóp đầu gối. 

Chu Mộ đã ăn xong bữa sáng, cúi người rút khăn giấy trên mặt bàn, liếc nhìn Chu Thành Thiện.

Chu Mộ không bày tỏ cảm xúc gì.

Nhưng ánh mắt lại hệt như mẹ cô, cùng chung chiến tuyến.

Chu Thành Thiện nhìn cô con gái út: “Ăn no chưa?”

Chu Mộ: “Không cần bố quản.”

Nói rồi.

Chu Mộ đi về phía cửa.

Chu Thành Thiện nhíu mày, có chút thất vọng. Trước đây Chu Mộ rất hay làm nũng, ông theo phản xạ nhìn sang Mục Anh, nói: “Sau này cãi nhau có thể đừng cãi trước mặt con bé được không.”

Mục Anh ‘ha’ một tiếng: “Trước mặt con bé thì làm sao, Chu Mộ cũng không còn nhỏ nữa, nó biết người bố này của nó như thế nào.”

Chu Thành Thiện: “Chẳng lẽ Chu Kiều không phải con của chúng ta sao?”

Mục Anh chỉ tay ra cửa, nói: “Từ lúc nó bước chân ra khỏi cánh cửa này, thì không còn là con của chúng ta nữa, còn ông, ăn cơm của tôi, dùng đồ của tôi, ông còn dám lấy tiền tiêu cho nó.”

Vừa nói.

Bà vừa lấy tiền từ trong túi ra, vốn là tiền sinh hoạt phí và thuốc thang của cả tháng, bà cầm đi phần lớn, phần còn lại ném xuống mặt bàn, nói: “Ông giỏi giang đến thế, còn có thể tiết kiệm tiền để cho nó tiêu, vậy thì cũng tự tiết kiệm tiền thuốc cho mình đi.”

Sắc mặt Chu Thành Thiện trắng bệch.

Ông nhìn số tiền bị vơi đi quá nửa.

Ông nói: “Tôi tiêu là tiền bồi thường của tôi, không hề dùng một xu nào tiền của gia đình.”

“Thật sao, tiền bồi thường của ông không phải tiền của gia đình à?” Mục Anh xách chiếc túi nhỏ, đi về phía cửa. Bàn tay Chu Thành Thiện đang nắm chặt tay vịn sofa càng siết chặt hơn.

Ông nói: “Mục Anh, bà như thế thì khác gì mẹ tôi năm xưa, bà đã trở thành chính cái người mà bà ghét nhất.”

Mục Anh nắm lấy tay nắm cửa, dừng lại một chút.

Sau đó, bà kéo cửa ra, không ngoảnh đầu lại mà bước ra ngoài.

Chu Mộ xuống đến tầng một, thấy người giao hàng vẫn chưa đi, vẫn đang xếp thùng hàng lên xe, Chu Mộ lườm người giao hàng một cái thật mạnh, rồi bước ra cửa, lên xe buýt của trường.

Môi trường địa lý của trường số một khá tốt.

Gần khu thể thao, Chu Mộ xuống xe buýt, vừa đi vào khuôn viên trường vừa nhẩm từ vựng tiếng Anh, nhưng hôm nay cô phát hiện có không ít người đang nhìn chằm chằm mình.

Ánh mắt đều có vẻ dò xét.

Chu Mộ được coi là người nổi tiếng trong trường, cô vuốt tóc, đi thẳng tắp, trong lòng tràn đầy cảm giác ưu việt. Lúc này, mấy người bạn học đi về phía cô.

Chu Mộ ngẩng cằm: “Có chuyện gì.”

Mấy người bạn học đó khóe môi đều nở nụ cười, có chút ngượng ngùng.

Chu Mộ nghĩ bụng, lẽ nào những người này muốn hỏi bài mình sao.

Cô nói: “Mấy cậu muốn hỏi đề dự đoán cho kỳ thi giữa kỳ à? Tôi còn chưa bắt đầu đoán.”

“Không phải không phải.” Bọn họ xô đẩy nhau mấy cái, một người trong số đó cười nói: “Chu Mộ, cậu có thể xin chị cậu chữ ký giúp tôi không?”

Chu Mộ sững lại, mặt mày tối sầm: “Cái gì?”

“Thì là, bọn tôi muốn xin chữ ký của chị cậu ấy, hôm qua vòng sơ loại, chị cậu giành giải nhất, chị ấy ngầu quá, bọn tôi muốn chữ ký của chị ấy.”

Sắc mặt Chu Mộ càng khó coi hơn.

Cô bé nhìn thẳng vào mấy người bạn học trước mặt.

“Chị ta chơi game mà thôi.”

“Chơi game thì làm sao, chị ấy giỏi thật mà, Chu Mộ, cậu nói với chị cậu một tiếng, xin cho bọn tôi mấy cái chữ ký đi, nhiều bạn học của tôi thích chị ấy lắm.”

“Không có!” Giọng Chu Mộ đột nhiên chói tai: “Không có, không có, không có chữ ký.”

Nói rồi.

Cô đẩy những người khác ra, sải bước đi thẳng.

Không có chữ ký.

Chu Kiều chỉ chơi game thôi, vậy mà cũng có người thích cô.

Cô có gì đáng để người ta thích chứ.

Sắc mặt Chu Mộ càng lúc càng khó coi.

Đi nhanh hơn.

Cứ như vậy, đi đến tầng ba, sải bước vào lớp, liền thấy mấy người bạn học đang tụm lại xem một cái máy tính bảng, ngay sau đó, Chu Mộ nghe thấy tiếng Chu Kiều truyền đến từ bên trong.

Giọng Chu Kiều quá dễ nhận ra.

Mấy người bạn học má đỏ bừng, nói: “Ngầu quá, thao tác này của chị ấy, thấy chưa, chị ấy một súng một mạng.”

“Thích chị ấy quá đi.”

Chu Mộ nghe thấy câu “thích chị ấy quá đi” này, không dám tin đó là Chu Kiều, cô đi tới, giật lấy cái máy tính bảng, nhìn vào, quả nhiên, cô gái đang chơi game bên trong chính là Chu Kiều.

“Ê, Chu Mộ, cậu làm gì đó.” Một nam sinh giật lại máy tính bảng.

Chu Mộ nhìn những người bạn học đang ngồi cùng nhau: “Mấy cậu không lo học hành, sáng sớm đã xem cái này.”

“Xem cái này thì làm sao? À đúng rồi, nữ thần của tôi là chị cậu à, thảo nào, tôi cứ bảo sao cái tên Chu Kiều nghe quen thế, Chu Mộ, cậu giới thiệu chị cậu cho bọn tôi quen biết đi.”

“Không giới thiệu!”

Chu Mộ bịt tai, đi nhanh hai bước, về chỗ ngồi của mình, mặt mày đen sầm ngồi xuống.

“Không giới thiệu thì không giới thiệu chứ, có gì ghê gớm đâu.”

“Đúng đấy, cô ấy làm vậy làm gì cơ chứ.” 

“Ối giời, các cậu không nghe nói à, Chu Mộ với chị gái quan hệ không tốt đâu, nghe đâu chị cô ấy không có tiền đi học đại học nên mới phải đi làm streamer chơi game đấy.” 

“Thật hả? Mà Chu Mộ thì cái gì cũng có nhỉ, Chu Kiều tội nghiệp quá đi.”

“Chúng ta gửi quà cho Chu Kiều đi.” 

“Được đấy, được đấy.” 

“Tặng gì bây giờ nhỉ, tôi thấy tặng máy bay là ổn đấy.” 

“Thật không ngờ Chu Mộ lại là người như vậy.” 

“Thôi thôi đừng nói nữa, chúng ta xem tiếp livestream đi.”

Chu Mộ bịt chặt hai tai nhưng vẫn nghe thấy hết những âm thanh đó. Mặt cô ta trắng bệch rồi xanh lét, song vẫn không ngăn được những ánh mắt và lời nói kia.

Bình Luận (0)
Comment