Livestream xong, Cổ Bạch cũng đi xuống, cậu ta còn mang theo chút men say còn sót lại, ngồi xuống cạnh Chu Kiều.
Lâm Mộc thấy mọi người đã đông đủ, liền nói: “Có một đội của Hàn Quốc muốn đấu một trận với chúng ta, chuẩn bị đi.”
Lương Úc lập tức ngồi thẳng người dậy, bảo: “Hàn Quốc ư, thế thì phải dốc hết mười hai vạn phần tinh thần mới được.”
Cổ Bạch: “Tôi ngủ đến tận bây giờ, tay chân còn cứng, cho tôi đánh một trận để tìm lại cảm giác đã.”
Lâm Mộc nói: “Được.”
Bây giờ Chu Kiều cũng biết đội Hàn Quốc luôn khá mạnh trong lĩnh vực thể thao điện tử, cô quay đầu tìm Tiêu Nhiên. Anh đang ở trong văn phòng nói chuyện với Lão Dương.
Cô cầm điện thoại lên.
Chu Kiều: Bọn em sắp đấu với đội Hàn Quốc.
Tiêu Nhiên: Cứ bình tĩnh, trưa anh đưa em về trường ăn cơm.
Chu Kiều: Vâng, em muốn ăn sườn xào chua ngọt.
Tiêu Nhiên: Ừ, nhà ăn tự chọn tầng ba.
Chu Kiều: Anh là tốt nhất.
Tiêu Nhiên gửi một đoạn tin nhắn thoại kèm tiếng cười: “Cố lên nhé.”
Chu Kiều đặt điện thoại xuống, điều chỉnh lại tâm trạng, đăng nhập vào trò chơi. Lâm Mộc lập đội, không lâu sau, nhảy dù xuống Khu căn cứ quân sự.
Lần nào đến chỗ này Chu Kiều cũng có cảm giác toàn là cao thủ, ngay cả một số cư dân mạng không thuộc chiến đội cũng có thể là người tài ẩn mình. Vừa nhặt được một khẩu súng, Chu Kiều đã cảm thấy có vật gì đó bay qua đầu.
Lâm Mộc: “Chu Kiều, chạy!”
Chu Kiều đã chạy trước cả khi Lâm Mộc lên tiếng.
Phía sau vang lên tiếng nổ.
Chu Kiều nằm rạp trên mặt đất, máu đã mất đi gần hết.
Ngay sau đó.
Có giọng nam dùng tiếng Hàn luyên thuyên một tràng.
Chu Kiều không hiểu.
Lâm Mộc cũng không rõ lắm.
Cổ Bạch và Lương Úc thì khỏi phải nói.
Lương Úc cũng lên tiếng: “Nói tiếng Trung đi.”
Bên kia dừng lại vài giây.
Một giọng nói ngập ngừng, như thể phải nặn từng chữ ra ngoài.
“Cô là… nữ tuyển thủ đó? Cũng, không ra làm sao.”
Chu Kiều nấp sau tảng đá, hồi máu.
Biết đối phương ra chiêu này để dằn mặt, cô không lên tiếng, âm thầm tìm kiếm cơ hội phản công. Vì món sườn xào chua ngọt, cô phải cố gắng.
Vài phút sau.
Vẫn đang trong hỗn chiến.
Tiêu Nhiên bước ra, anh lấy một chiếc ghế, ngồi sau lưng Chu Kiều, tay đặt hờ trên lưng ghế của cô, những đốt ngón tay anh rõ ràng, thon dài và đẹp mắt.
Chu Kiều liếc nhìn, rồi quay đầu lại nhìn anh.
Tiêu Nhiên nói khẽ: “Tiếp tục đi.”
“Vâng.”
Kết thúc cả trận.
Sức mạnh của hai đội ngang nhau.
Lương Úc vui vẻ đập bàn phím, “Chúng ta làm được mà.”
Tiêu Nhiên nhướng mày: “Đối phương đã giấu thực lực.”
Lương Úc khựng lại, nhìn Lâm Mộc và Tiêu Nhiên. Lâm Mộc gật đầu nói: “Rõ ràng là đối phương đến để thăm dò chúng ta, mọi người không nhận ra chiến thuật của chúng ta cũng thay đổi à.”
Lương Úc: “Ối trời, đúng là tôi không nhận ra thật, bảo sao cứ bắt tôi đi đột phá.”
Chu Kiều cười: “Ngốc.”
Cổ Bạch nói: “Tôi cảm thấy họ không chỉ giấu một chút thực lực thôi đâu.”
Tiêu Nhiên đứng dậy, tháo tai nghe của Chu Kiều ra, nhìn đồng hồ đeo tay, nói: “Thay quần áo thôi, chúng ta về trường.”
Chu Kiều gật đầu, đứng dậy.
Buổi chiều cô có hai tiết học.
Tiêu Nhiên có một tiết.
Cô đi theo Tiêu Nhiên lên lầu.
Anh về phòng thay quần áo của mình, Chu Kiều cũng về phòng thay quần áo của cô.
Căn cứ ở đây do các cửa sổ đều đóng kín nên không cảm nhận được nhiệt độ giảm xuống, nhưng Chu Kiều biết nhiệt độ bên ngoài chắc chắn hơi lạnh, cô lục lọi, tìm thấy một chiếc áo khoác hoodie dài tay màu trắng, kết hợp với chiếc quần jean đang mặc.
Vừa đẹp.
Cô sắp xếp cặp sách rồi đeo lên vai, vặn mở cửa phòng.
Cửa phòng bên cạnh cũng mở ra.
Tiêu Nhiên khoác trên mình chiếc áo hoodie đen cùng quần bò, vai mang theo một chiếc ba lô, bước ra. Anh liếc nhìn cô, đoạn đưa tay lấy chiếc ba lô của cô, rồi nắm lấy tay cô.
Chu Kiều cười khúc khích: “Anh có thấy không, em thì trắng, anh thì đen, đúng là cặp Hắc Bạch Vô Thường rồi.”
Tiêu Nhiên nhìn vào đôi mắt đang cười của cô, nói: “Nếu em là Bạch Vô Thường, chắc chắn âm phủ sẽ bị tắc đường.”
Chu Kiều nghe xong, mặt chợt đỏ ửng: “Anh đang khen em đấy hả?”
Tiêu Nhiên đáp lại dửng dưng: “Không.”
“Còn cứng miệng nữa.”
Chu Kiều cười, dùng cánh tay còn lại khoác chặt lấy cánh tay anh.
Tiêu Nhiên liếc nhìn cô một cái.
Anh khẽ nhếch đuôi mày, rồi kéo cô xuống lầu.
Sau khi tạm biệt Lâm Mộc và mọi người, hai người cùng ra khỏi gara. Chu Kiều phát hiện lần này anh đã đổi sang một chiếc xe khác có vẻ kín đáo, ít phô trương hơn, gầm xe cũng thấp hơn một chút.
Chiếc xe cũng màu đen.
Tiêu Nhiên đặt ba lô của cả hai lên ghế sau, rồi khởi động xe.
Lúc này là giữa trưa.
Trên đường có hơi tắc một chút.
Đến trường học, không khí cũng trở nên nhộn nhịp, rất nhiều học sinh tan học đang kéo ra ngoài kiếm đồ ăn. Xe dừng lại, hai người không lấy ba lô vội mà đi thẳng đến căng tin. Tiêu Nhiên kéo mũ hoodie lên đội kín.
Chu Kiều lấy khẩu trang ra đeo vào, rồi khoác tay anh, nói: “Lát nữa em muốn gọi sườn kho, khoai tây thái sợi xào chua cay, với cả gà rán nữa, anh đồng ý không?”
Tiêu Nhiên cúi đầu, cách lớp khẩu trang bóp nhẹ mũi cô: “Đồng ý.”
“Còn muốn ăn gì nữa không, em nghĩ tiếp đi.”
Chu Kiều: “Em muốn ăn đồ lạnh.”
“Em thấy nước Sunkist uống ngon lắm.”
Tiêu Nhiên thờ ơ hỏi ngược lại: “Kì kinh nguyệt của em khi nào sẽ đến?”
Mặt Chu Kiều hơi đỏ lên: “Chuyện này anh cũng quản sao?”
Tiêu Nhiên: “Quản.”
Chu Kiều: “Chắc còn vài ngày nữa thôi.”
Tiêu Nhiên: “Ừ.”
“Vậy thì không được uống.”
“Này. ” Chu Kiều lắc lắc cánh tay anh. Tiêu Nhiên một tay đút túi quần, không đáp lại, cứ thế kéo cô đi lên tầng ba của nhà hàng.
Khu ẩm thực ở tầng ba có giá cao hơn.
Phần lớn những người thường xuyên đến đây ăn là khách bên ngoài, hoặc là giáo viên cấp lãnh đạo, hay một số học sinh gia đình có điều kiện, một bữa ăn ở đây có thể tương đương với một bữa ở nhà hàng bên ngoài.
Chu Kiều không hề phóng khoáng như vậy ngay từ đầu.
Ban đầu, cô vẫn chủ trương ăn ở tầng một.
Nhưng Tiêu Nhiên không thích.
Lý do lớn nhất khiến Tiêu Nhiên không thích là vì ở dưới đó họ sẽ bị rất nhiều người nhìn chằm chằm.
Thế nên họ thường xuyên ăn ở tầng ba.
Con người là vậy, có lần một sẽ có lần hai. Chu Kiều giờ đây đã không còn thấy áp lực tâm lý như ban đầu nữa. Sau khi gọi món, hai người chọn một góc khuất để ngồi xuống.
Chu Kiều tháo khẩu trang ra, vuốt lại tóc.
Đầu ngón tay Tiêu Nhiên khẽ gạt, thả chiếc mũ hoodie xuống.
Anh mở một chai sữa đậu nành không lạnh đưa cho Chu Kiều.
Chu Kiều cắn ống hút uống một ngụm, nói: “Em thấy uống cái này không có vị gì.”
Tiêu Nhiên khẽ hừ lạnh.
Không thèm để ý đến cô.
Chu Kiều bĩu môi, lại cắn mạnh vào ống hút vài cái, rồi đẩy hộp sữa đậu nành về phía anh. Tiêu Nhiên nhìn những vết răng trên đó, sau đó cúi đầu, ngậm lấy ống hút.
Chu Kiều nhìn thấy có chút đỏ mặt, nói: “Em đi vệ sinh một lát.”
Tiêu Nhiên: “Ừ.”
Anh thấy món ăn đã được mang lên, đứng dậy đi lấy đũa và xới cơm. Anh cao lớn, vừa cởi mũ hoodie ra, khuôn mặt anh tuấn lập tức lộ rõ. Anh xới cơm và cầm đũa về chỗ ngồi.
Bên cạnh anh, một bóng người chợt xuất hiện.
Tiêu Nhiên ngước mắt lên quét qua một lượt.
Đó là một cô gái tóc xoăn.
Cô gái cười nói: “Chào cậu, tôi có thể xin WeChat của cậu được không?”
Sắc mặt Tiêu Nhiên lập tức trở nên âm trầm, lạnh nhạt, nghe xong cũng không đáp lời. Cô gái có chút ngượng nghịu, giây tiếp theo, cô thấy trên bàn đã có sẵn một suất cơm và một đôi đũa khác.
Cô dừng lại vài giây, rồi mới quay người rời đi.
Chu Kiều rửa tay xong đi ra, vừa hay nhìn thấy một cô gái vừa bước đi khỏi chỗ Tiêu Nhiên, cô liếc một cái, biết ngay là anh lại bị người ta để ý rồi.
Chu Kiều bước nhanh hai bước.
Đang định chạy đến tuyên bố chủ quyền.
Một nam sinh trước mặt đã chặn đường cô, cậu ấy nhìn Chu Kiều, hớn hở nói: “Chu… Chu Kiều!”
Cậu ta tỏ vẻ phấn khích.
Chu Kiều khựng lại: “Cậu quen tôi à?”
“Quen, quen chứ, sáng nay tôi còn xem cậu livestream này, tôi đã nói là học cùng trường chắc chắn sẽ gặp được mà….” Cậu ta còn chưa nói dứt câu.
Một giọng nam trầm thấp, lạnh lùng đã cất lên: “Tránh ra.”
Nam sinh kia ngẩn người, quay đầu lại, bắt gặp đôi mắt lạnh lùng, dài và hẹp của đối phương. Anh lạnh lùng nhìn cậu ta một cái, rồi từ trước mặt cậu ta, kéo Chu Kiều đi.
Chu Kiều thoáng dừng lại, nhìn sang Tiêu Nhiên: “Em không quen cậu ấy.”
Tiêu Nhiên đưa tay kéo khẩu trang của cô lên, có lẽ vì đang mang tâm trạng nên anh kéo mạnh đến mức khẩu trang trùm kín cả mắt cô. Anh nói: “Có phải nên phạt rồi không?”
Chu Kiều kéo khẩu trang xuống, hỏi: “Phạt gì cơ?”
Tiêu Nhiên dắt cô đến ghế ngồi xuống, chống tay lên mặt bàn, nói: “Phạt em phải lấy thân báo đáp.”
Mặt Chu Kiều đỏ bừng, cô đẩy anh: “Giữa thanh thiên bạch nhật, anh nói cái gì thế?” Cô còn lén nhìn quanh những người xung quanh.
Thật lòng mà nói, Tiêu Nhiên quá đỗi thu hút, rất nhiều người đều như có như không nhìn về phía này.
Tiêu Nhiên ngồi xuống chiếc ghế của mình, đưa đũa cho cô, vẻ mặt trầm tĩnh, nói: “Sau này ở trường, trừ khi bất đắc dĩ, em không được phép bỏ khẩu trang xuống.”
Chu Kiều nhận lấy đôi đũa: “Thế còn anh?”
“Anh cũng có khác gì đâu, suốt ngày trêu hoa ghẹo nguyệt.”
Tiêu Nhiên liếc nhìn cô một cái: “Anh sẽ không đáp lại những người đó. Em thì khác, em còn nói chuyện với người ta nữa.”
Chu Kiều: “Ô hay, thế là lỗi của em à?”
Tiêu Nhiên: “Lỗi của em.”
Chu Kiều: “…”
Khỉ thật.
Hai người vừa cãi nhau vừa ăn cơm, ăn xong lại làm lành như chưa từng có chuyện gì. Chu Kiều đeo khẩu trang, khoác tay anh, có chút làm nũng: “Em ngửi thấy mùi kem ngọt lịm từ cửa hàng tiện lợi bên cạnh.”
Tiêu Nhiên rút tay ra khỏi tay cô, vòng ra sau ôm lấy eo cô, tiện thể vuốt mái tóc dài của cô, nói: “Không được ăn.”
“Em mua cái nhỏ nhất thôi.”
“Chỉ bé thế này này.” Chu Kiều giơ ngón tay út ra cho anh xem.
Tiêu Nhiên lạnh lùng hỏi: “Có cái kem nào nhỏ như thế không?”
Chu Kiều: “Đương nhiên là có, đi xem không phải sẽ biết sao.” Cô cũng ôm eo anh, kéo anh đi.
Tiêu Nhiên có chút không tin, đi theo cô đến cửa hàng tiện lợi. Anh nheo mắt, cúi đầu nhìn tủ kem.
Giọng anh lạnh lùng: “Ở đâu?”
Chu Kiều mở tủ kem, lấy ra một chiếc kem Pudding nhỏ bên trong.
“Anh xem này.”
“Bé tí tẹo.”
Tiêu Nhiên khịt mũi: “Cái này mà gọi là nhỏ à?”
Chu Kiều: “Rất nhỏ mà, nhỏ lắm lắm luôn.”
“Em chỉ ăn một miếng thôi, phần còn lại anh ăn, được không?” Chu Kiều ngước nhìn anh, lông mày và ánh mắt anh ẩn hiện trong mũ áo, chỉ lộ ra vài phần. Đến cả người bán hàng cũng nhìn đắm đuối.
Chu Kiều tiếp tục làm nũng: “Được không ạ? Nha? Cho em ăn đi mà?”
“Tiêu Nhiên!” Cuối cùng cô cuống lên, hét một tiếng.
Tiêu Nhiên nheo mắt lại, vài giây sau, anh lấy điện thoại ra khỏi túi, mở mã thanh toán, lạnh lùng quét một cái. Thanh toán thành công. Sau đó, anh hơi ôm lấy cô, nhấc cô xuống khỏi bục cao.
Chu Kiều nhìn anh một cái rồi xé bao bì bên ngoài.
Hơi lạnh lan tỏa ra ngay lập tức.
Chu Kiều đặt que kem lên chóp mũi anh, nói: “Anh xem này, mát lạnh chưa.”
Tiêu Nhiên: “Em không ăn đồ ngọt mà?”
“Nhưng em ăn đồ lạnh.” Chu Kiều cảm thấy những loại ngọt khác quá gắt, nhưng kem thì có thể chấp nhận được, có lẽ là vì nó lạnh.
Tiêu Nhiên khịt mũi: “Cắn một miếng thôi, phần còn lại đưa anh.”
“Vâng.”
Chu Kiều nói lời giữ lời. Cô cầm que kem, bắt đầu nghiên cứu xem nên cắn ở đâu thì là một miếng, anh mắt cô lóe lên vẻ gian xảo.
Tiêu Nhiên thản nhiên nhìn cô, chờ cô đưa ra quyết định.
Chu Kiều kéo khẩu trang xuống, rồi mở miệng, nuốt cả que kem vào cổ họng như thể đang nuốt chửng, “rắc” một tiếng, cô đã ăn hết hai phần b* q** kem.
Hàm dưới của Tiêu Nhiên siết chặt lại.
Đây là cái mà cô gọi là một miếng ư?
Chu Kiều “ái chà” một tiếng, giơ que kem lên, nói lúng búng: “Em cắn nhiều thế này cơ à.”
“Không sao, một miếng của em là thế này mà, ưm.”
Lời còn chưa nói hết, Tiêu Nhiên đã cúi đầu, chặn lấy môi cô, đầu lưỡi linh hoạt, chỉ trong vài động tác đã cướp đi hết kem trên đầu lưỡi Chu Kiều. Chu Kiều kinh ngạc: “Tiêu Nhiên.”
Tiêu Nhiên nhai vài miếng, ăn hết kem trong miệng, rồi lại nhân lúc Chu Kiều đang ngẩn người mà ăn luôn một nửa phần kem còn lại trong tay cô.
Lần này thì thật sự chỉ còn lại một miếng.
Anh nói: “Phần còn lại của em.”
Chu Kiều như phát điên, cô bám lấy vai anh, cắn chặt môi anh.
Tiêu Nhiên sững lại, anh ấn vào sau gáy cô, khẽ hé đôi môi mỏng, đón lấy cô.
Chu Kiều hoảng loạn tìm kiếm miếng kem của mình, nhưng lại bị anh m*t lấy. Cuối cùng, cô không ăn được gì, chỉ còn lại vị ngọt đầy khoang miệng.
Tiêu Nhiên áp sát môi cô, thì thầm: “Anh thấy loại kem này khá ngon đấy, gọi là Pudding nhỏ phải không?”
Chu Kiều: “…..”
%¥#……%&……%¥***
Á!