Đón Tết – Bán Tiệt Bạch Thái

Chương 58

Trên đường, Tiêu Nhiên thuê một chiếc xe đạp, anh chở Chu Kiều về phía học viện của cô. Cô vòng tay ôm eo anh, lầm bầm: “Chẳng được ăn gì cả.”

“Em còn chưa kịp nếm vị ngọt của kem.”

Tiêu Nhiên đạp xe với vẻ mặt bình thản, giọng điệu lạnh nhạt: “Cũng tốt, em có thích ăn đồ ngọt đâu.”

Chu Kiều đấm nhẹ vào lưng anh một cái.

Tiêu Nhiên khẽ hừ.

Đến lớp học mà Chu Kiều phải lên. Anh chống đôi chân dài của mình xuống đất. Chu Kiều buông anh ra, nhảy xuống từ ghế sau, nói: “Tạm biệt.”

Tiêu Nhiên ‘ừm’ một tiếng.

“Học xong thì nhắn tin cho anh.”

Chu Kiều bước lên bậc thềm, nhìn anh và đáp: “Vâng.”

Nói rồi, cô quay người đi vào lớp.

Tiêu Nhiên lặng lẽ nhìn theo bóng cô vào phòng học rồi mới kéo mũ áo khoác trùm lên đầu, đạp xe rời đi.

Chu Kiều đến khá sớm, còn nhiều sinh viên chưa tới. Cô đi đến vị trí cuối cùng ngồi xuống, vẫn đeo khẩu trang trên mặt, lấy sách ra xem.

Thời gian của cô rất eo hẹp, không giống những sinh viên khác chỉ ở mãi trong trường.

Cô hơi giống như đang lãng du giữa hai thế giới: một là thế giới game, và một là thế giới thực tại.

Một vài bạn học nhận ra Chu Kiều, quay đầu nhìn cô. Chu Kiều khẽ cười, gật đầu chào họ. Không lâu sau, Lục Yến cũng đến, ngồi vào chỗ ở phía bên kia lối đi.

Chu Kiều nhìn cậu, vẫy tay.

Lục Yến nhìn cô thật lâu, gật đầu rồi thu ánh mắt lại.

Chu Kiều cũng không thấy có gì, cô hướng mắt lên bục giảng. Sinh viên ngày càng đông, cô chống cằm, nhìn giáo viên bước lên.

Sau khi tiết học đầu tiên kết thúc.

Chu Kiều khoác ba lô, vội vã đi đến một phòng học khác.

Lần này là một giảng đường lớn với những bậc ghế cao.

Chu Kiều ghé vào nhà vệ sinh một chút.

Người qua lại tấp nập.

Cô có hơi đơn độc.

Đúng lúc này, Lục Yến cũng từ nhà vệ sinh nam bước ra. Hai người chạm mặt, Chu Kiều hơi khựng lại, cười hỏi: “Dạo này cậu khỏe không?”

Lục Yến: “Ừm.”

Cậu nói: “Chúc mừng cậu. Tôi đã xem trận đấu của đội cậu rồi, tuyệt vời lắm.”

“Ha ha, tất cả là nhờ sự cố gắng của cả đội thôi.” Khóe mắt Chu Kiều cong lên. Cô đang đeo khẩu trang, chỉ thấy được đôi mắt. Lục Yến nhận ra niềm vui của cô.

Cậu cũng vui thay cho cô.

Cậu hỏi: “Luyện tập có mệt lắm không?”

“Cũng tạm thôi.”

Sau đó, cả hai cùng đi đến phòng học.

Chu Kiều bước vào trước.

Lục Yến đi theo sau, nhìn bóng lưng cô, ngập ngừng một chút. Sau đó, cậu bước đến chỗ Chu Kiều vừa ngồi xuống, lấy điện thoại ra, nói: “Lần trước tôi lỡ tay xóa mất Wechat của cậu, mà chờ mãi không thấy cậu về trường, chúng ta kết bạn lại nhé?”

Cậu đưa mã QR đến trước mặt Chu Kiều.

Chu Kiều khựng lại, nhìn cậu ấy.

Lục Yến khẽ cười.

Trông cậu với thư sinh, ánh mắt trong trẻo.

Chu Kiều chần chừ vài giây.

Lục Yến cười nói: “Tôi biết cậu có bạn trai rồi.”

“Là bạn lớp trưởng của chúng ta.”

“Thật ra trước kia tôi đã thấy hai người rất đẹp đôi.”

Chu Kiều không rõ lời Lục Yến nói có phải là trái với lòng không, nhưng khi nghe người khác nói cô và Tiêu Nhiên đẹp đôi, cô chợt thấy vui mừng. Cô cười hỏi: “Thật à?”

“Đúng vậy.”

Chu Kiều: “Cảm ơn cậu.”

Đây là người đầu tiên nói cô và Tiêu Nhiên xứng đôi.

“Khách sáo gì chứ, chúng ta đều là bạn học.”

Chu Kiều cười: “Đúng vậy.”

Cô lấy điện thoại ra, quét Wechat của Lục Yến.

Sau khi kết bạn.

Lục Yến quay về chỗ ngồi.

Chu Kiều nhìn vào danh sách trên điện thoại, thầm nghĩ, thật ra trước đây Lục Yến xóa cô cũng tốt, dù sao cũng hơi khó xử. Ấy, không ngờ lần này lại kết bạn lại.

Chu Kiều tìm đến Wechat của Tiêu Nhiên.

Chu Kiều: Anh tan học chưa?

Tiêu Nhiên không trả lời.

Cô thở ra một hơi, nằm bò ra bàn, vừa nghịch điện thoại vừa chờ vào lớp. Tiết này là môn Xác suất và Thống kê toán học, giáo viên môn này lại rất thích điểm danh.

Bạn học phía trước quay đầu, lén lút nhìn Chu Kiều một cái.

Một giây sau, một tờ giấy được đưa từ phía trước tới, đặt trước mặt Chu Kiều.

Chu Kiều ngẩn ra.

Người bạn đó vội vàng quay đầu, nói: “Xin chữ ký.”

Nói xong lại quay đầu về.

Chu Kiều ho khan một tiếng, khẽ hỏi: “Cậu muốn tôi ký tên à?”

Cái đầu phía trước gật lên gật xuống liên tục.

Chu Kiều: “Được.”

Cô cầm bút lên, cúi đầu ký. Đúng lúc này, có người ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, ngay sau đó, một giọng nói trầm thấp, lạnh lùng vang lên, “Đang làm gì thế?”

Chu Kiều theo phản xạ trả lời: “Ký tên.”

Ngay giây sau, cô chợt ngẩng đầu nhìn lên.

Tiêu Nhiên đội mũ áo hoodie, khoanh tay dựa vào lưng ghế.

Anh nhướng mày: “Ký cho ai đấy?”

Chu Kiều kịp phản ứng lại, dùng bút chỉ chỉ về phía người bạn học phía trước. Tiêu Nhiên liếc qua, là một cô gái buộc tóc đuôi ngựa, anh nói: “Ký đi.”

Nói rồi.

Anh gục xuống bàn, nói: “Anh ngủ một lát.”

Chu Kiều đưa tờ giấy đã ký xong cho cô gái kia.

Cô gái đó đặt tay dưới cánh tay, với tay rút tờ giấy đi, ánh mắt lướt qua thấy phía chếch đằng sau có thêm một chàng trai. Cô ấy che miệng nhìn sang, chàng trai ấy đội mũ, chỉ lờ mờ thấy được vài nét đường nét, mắt cô ấy sáng lên, đây chắc chắn là một anh chàng đẹp trai.

Chu Kiều nhìn cô gái kia, đầu ngón tay vươn tới, kéo mũ của Tiêu Nhiên che xuống thêm một chút, che kín toàn bộ khuôn mặt anh.

Tiêu Nhiên hơi buồn ngủ, anh đưa tay ra, nắm lấy tay Chu Kiều, rồi bóp nhẹ một cái.

Cô gái thấy vậy, đờ người ra.

Sau đó cô ấy vội vàng chuyển ánh mắt quay lại.

Đầu ngón tay Chu Kiều véo nhẹ ngón tay Tiêu Nhiên, “Đúng là chiêu ong dẫn bướm.”

Tiêu Nhiên không đáp lời.

Chẳng mấy chốc.

Thầy giáo đến.

Thầy giáo này rất thích điểm danh, bị sinh viên gọi là ‘Kẻ cuồng điểm danh’.

Vừa lên bục giảng.

Đã bắt đầu điểm danh.

“Mạnh Xảo.”

“Đường Trung.”

“Lục Yến.”

Một giọng nam đáp lại: “Có ạ.”

Tiêu Nhiên hé nửa con mắt, nhìn sang Chu Kiều.

Chu Kiều cúi đầu vẽ linh tinh vào sổ.

Tiêu Nhiên thấy cô không có vẻ gì là bận tâm, anh liền nhắm mắt lại.

“Chu Kiều.”

Tên vừa được gọi lên.

Cả lớp liền có chút xôn xao, ngay sau đó mọi người nhao nhao tìm kiếm nơi phát ra. Chu Kiều nhanh chóng bị lộ ra giữa đám đông, cô thản nhiên đáp: “Có ạ.”

Giọng cô lúc nào cũng dễ nghe.

Thầy giáo nhìn sự xôn xao đó: “Các em làm gì đấy.”

Lúc này các sinh viên mới lần lượt quay đầu lại.

Không còn gì để mà xem nữa.

Chu Kiều đang đeo khẩu trang mà.

“Thôi được rồi, chúng ta tiếp tục những gì đã giảng ở buổi trước. Tôi nói cho các em biết, tiết học của tôi không được phép vắng một buổi nào, nếu không thì coi chừng không tốt nghiệp được đâu.” Vừa nói, thầy vừa liếc nhìn Chu Kiều với vẻ hờ hững.

Chu Kiều bị thầy giáo nhìn, đâm ra chột dạ nên cúi đầu xuống.

Cô theo bản năng nhìn sang chàng trai bên cạnh.

Tiêu Nhiên đã ngủ say rồi.

Cô thầm nghĩ.

Tối qua anh ngủ muộn lắm sao.

Không đúng.

Tối qua ngủ cùng cô mà.

Lúc này.

Ánh nắng chan hòa.

Ánh nắng từ ô cửa sổ bên này chiếu vào, chiếc mũ của anh bị gió thổi khẽ phồng lên một chút.

Chu Kiều cứ nhìn mãi, tim đập thình thịch.

Cô liếc nhìn thầy giáo trên bục giảng, rồi sau đó lén lút, cẩn thận kéo khẩu trang xuống, ghé sát lại. Ngay lúc môi cô sắp chạm vào đôi môi mỏng của Tiêu Nhiên.

Tiêu Nhiên mở mắt.

Đôi mắt dài hẹp nhìn cô chằm chằm.

Tim Chu Kiều hẫng một nhịp, mặt đỏ bừng, theo phản xạ định lùi lại.

Ngay sau đó.

Tiêu Nhiên chống tay, ghé sát tới, cắn nhẹ môi cô, rồi hôn một cái.

“Các em đang làm cái gì thế!” Một tiếng gầm giận dữ đi kèm với một viên phấn trắng bay tới. Chu Kiều giật mình, vội kéo khẩu trang lên rồi ngồi thẳng dậy.

Tiêu Nhiên cũng ngồi thẳng dậy theo, vươn tay ra bắt lấy viên phấn mà thầy giáo vừa ném tới.

Thầy giáo nhìn chằm chằm hai người họ.

Thầy không phải tức giận vì hai người này hẹn hò trong lớp học, mà là tức giận vì đám sinh viên này, từng người từng người một cầm điện thoại, không ai nghe giảng mà tất cả đều đang dán mắt vào họ.

Nếu như thầy không hét câu đó lên.

Thì khỏi cần phải dạy tiết này nữa, mà hai người kia thì cũng chẳng có ý định kiềm chế gì cả.

Thầy liếc nhìn Tiêu Nhiên.

“Em là sinh viên lớp nào? Sao tôi chưa từng thấy em bao giờ.”

Tiêu Nhiên mím môi.

Đang định trả lời.

Thì thấy Chu Kiều nháy mắt ra hiệu với ai đó, sau đó cô viết chữ “Lục Yến.” vào sổ.

Tiêu Nhiên nhìn hai chữ Lục Yến.

Chu Kiều khẽ nói: “Lục Yến.”

Tiêu Nhiên quay đầu.

Anh nhìn thấy cậu sinh viên ở phía lối đi, cậu mang vẻ mặt như muốn giải vây cho anh, mỉm cười nho nhã. Tiêu Nhiên lạnh lùng thu hồi ánh mắt, anh nhìn Chu Kiều một cái đầy vẻ lạnh nhạt.

Sau đó nói: “Em không phải sinh viên lớp này, em chỉ nghe danh thầy dạy hay, nên đi cùng bạn gái đến nghe giảng, nhân tiện học hỏi luôn bài giảng của thầy.”

Thầy giáo ngẩn người.

Nửa giây sau, thầy nói: “Nếu đã thế, thì hãy nghiêm túc nghe giảng.”

“Em cảm ơn thầy.”

Nói xong.

Tiêu Nhiên ngồi xuống.

Anh cũng không che giấu nữa, trực tiếp vén mũ lên.

Lộ ra khuôn mặt tuấn tú nhưng đầy vẻ sắc sảo.

Sinh viên cả lớp đồng loạt kêu lên kinh ngạc.

Còn Chu Kiều ở bên cạnh thì tim đập nhanh hơn, điều này không phải vì cô ấy xấu hổ hay gì, mà là cô cảm thấy Tiêu Nhiên đang giận, nhưng lúc này cô lại cảm thấy thầy giáo cứ nhìn chằm chằm mình.

Cô lại không dám cử động lung tung.

Cô cụp mắt xuống, soạn tin nhắn trên điện thoại.

Chu Kiều: Vừa nãy em sợ anh nói tên mình ra, rồi bị thầy giáo đuổi khỏi lớp.

Chu Kiều: Hơn nữa, lúc livestream anh đâu có lộ mặt, em sợ các bạn biết tên anh rồi làm phiền anh.

Điện thoại của Tiêu Nhiên đặt trên mặt bàn kêu hai tiếng.

Hai tin nhắn nhảy ra.

Anh lướt mắt nhìn qua, không phản ứng gì.

Chu Kiều cũng thấy.

Cô hoang mang lo sợ.

Cô vô thức đưa tay, muốn nắm lấy tay anh.

Khi đã nắm được.

Tiêu Nhiên cũng không nắm lại cô, nhưng cũng không hất tay cô ra.

Chu Kiều lại siết nhẹ tay, nắm chặt lấy anh, đan mười ngón tay vào nhau. Tiêu Nhiên bắt chéo chân dài, xoay bút, mặc kệ cô nắm. Chu Kiều thở phào một cái, chỉ cần anh không hất tay cô ra là được.

Tiếp đó.

Hai người đều rất yên tĩnh.

Lặng lẽ nghe giảng bài.

Bình Luận (0)
Comment