Đón Tết – Bán Tiệt Bạch Thái

Chương 61

Trở về căn cứ.

Chu Kiều treo quần áo lên, vừa treo vừa nói: “Ít nhất hai ba năm nữa không cần mua quần áo rồi, nhiều như thế này, em mặc làm sao hết được.”

Tiêu Nhiên đã tắm xong.

Anh ngồi trên ghế sô pha lau tóc, nhìn cô, thản nhiên nói: “Năm sau lại mua.”

Chu Kiều “rầm” một tiếng đóng cửa lại.

Cô quay người nhìn Tiêu Nhiên, hỏi: “Anh không cho em trang điểm, nhưng lại để em mua nhiều quần áo đẹp như vậy, không mâu thuẫn sao?”

Bàn tay Tiêu Nhiên đang lau tóc khựng lại.

Chiếc khăn tắm tùy ý vắt trên cổ anh.

Đôi mắt dài hẹp của anh nhìn cô, nói: “Mâu thuẫn.”

“Nhưng tất cả những bộ này là anh chọn, rất kín đáo, không giống cái váy đỏ kia của em, hở cả một mảng lớn phía sau lưng.”

Chu Kiều mở to mắt, “Chiếc váy đó rất đẹp mà.”

“Phía sau cũng không hở nhiều lắm.”

“Ồ? Vậy bây giờ em mặc ra cho anh xem.”

Chu Kiều mím môi, “Mặc thì mặc.”

Nói rồi, cô xoay người mở tủ quần áo, lục tìm chiếc váy đỏ đó. Giờ đã gần vào mùa đông, chiếc váy này là đồ mùa hè, nhưng may mắn là trong nhà có máy sưởi. Chu Kiều cầm chiếc váy đi vào phòng tắm, tắm rửa rồi mặc luôn chiếc váy đó đi ra, nhưng vừa rồi không may dẫm hỏng đôi dép lê.

Khi Chu Kiều đẩy cửa bước ra, cô đang đi chân trần, những ngón chân nhỏ xinh dẫm trên tấm thảm, cổ chân còn đeo một vòng dây đỏ. Vừa tắm xong, đôi mày và ánh mắt cô còn vương chút hơi nước, tựa như một đóa hoa đang chờ được hái.

Tiêu Nhiên ngước mắt lên.

Chỉ nhìn một cái là không thể rời đi.

Anh mím chặt môi mỏng, nói: “Ra trước gương mà xem, lưng em có hở hay không.”

Chu Kiều hừ một tiếng.

Cô đi về phía chiếc gương lớn.

Đây là lần đầu tiên cô mặc chiếc váy này và nghiêm túc ngắm nghía như vậy.

Cô phát hiện.

Da mình khá trắng.

Màu đỏ tôn lên vẻ đẹp của cô.

Hai tay Chu Kiều kéo váy, xoay vòng tròn, cô nói: “Em thấy đẹp mà.”

Tiêu Nhiên lạnh lùng hừ.

“Em lại đây.”

Chu Kiều quay người nhìn anh, “Làm gì?”

Tiêu Nhiên tháo chiếc khăn tắm trên cổ xuống đặt lên tay vịn ghế. Anh nói: “Em thấy hở một chút cũng không sao, đúng không?”

Chu Kiều nhìn mình trong gương, quả thật phần da thịt sau lưng lộ ra khá nhiều. Cô đáp: “Nếu đẹp thì hở một chút cũng không sao.”

Tiêu Nhiên: “Vậy em qua đây.”

Chu Kiều mím môi.

Rồi xách váy bước tới.

Tiêu Nhiên: “Quay lưng lại.”

Không biết anh định làm gì, Chu Kiều liền xoay người. Chiếc váy này có những sợi dây đan chéo ở phía sau, chạy dọc trên lưng cô. Lưng cô mềm mại, uyển chuyển tựa như một cánh bướm. Tiêu Nhiên đứng dậy, nhìn Chu Kiều phản chiếu trong gương. Chu Kiều cũng nhìn anh, khẽ hỏi: “Anh làm gì…”

Lời vừa dứt.

Anh cúi người xuống, ngay sau đó đôi môi mỏng lạnh lẽo liền áp lên vai cô.

Tim Chu Kiều đập mạnh, mặt nóng bừng, cô xách váy lên định chạy. Một tay Tiêu Nhiên giữ chặt eo cô, đôi mày khẽ nhếch, môi mỏng buông lời trêu chọc: “Em nói đấy thôi.”

“Hở không sao.”

“Đây gọi là không sao à?”

Chu Kiều đỏ mặt.

“Có sao, có sao!”

Tiêu Nhiên: “Muộn rồi.”

Anh bước tới một bước.

Ôm cô vào lòng mình.

Chu Kiều co rúm lại, dây áo tuột xuống, cô nói: “Sao anh hư thế.”

Tiêu Nhiên vùi đầu vào vai cô.

Giọng nói trầm thấp: “Ừ.”

“Chỉ với em thôi.”

“Sau này em có dám mặc cái này nữa không?”

“Không dám, không dám.” Chu Kiều vội vàng đầu hàng, cô kéo váy lên, thoát ra khỏi vòng tay anh, chạy vội vào phòng tắm, thay đồ ngủ xong, cô bước ra.

Tiêu Nhiên đang xem video phân tích trận đấu.

Chu Kiều đi tới.

Tiêu Nhiên không nhìn cô, nhưng trực tiếp kéo tay cô, dẫn cô ngồi xuống bên cạnh mình.

Chu Kiều ngã người xuống bên cạnh anh.

Cô thấy anh đang xem video của đội Hàn Quốc.

Chu Kiều: “Họ quả thật rất mạnh, lối đánh thật sự hung hãn.”

Tiêu Nhiên đưa tay qua, đặt lên eo cô, nói: “Ừ, trong số họ có một người rất giỏi đấu súng tầm gần. Đó là điểm mà chúng ta còn thiếu sót.”

Chu Kiều: “Lâm Mộc có thể làm được.”

Tiêu Nhiên: “Cậu ấy có thể, nhưng còn thiếu một chút.”

Chu Kiều: “Vâng.”

Hai người cùng xem video phân tích một lúc.

Chu Kiều mới cầm điện thoại lên.

Cô mở Wechat.

Vừa mở đã thấy rất nhiều tin nhắn trong danh sách bạn bè, cô lập tức nhấp vào xem, phát hiện không ngờ là mình đã đăng một bài lên đó, đăng ảnh tủ quần áo đầy ắp.

Cô ngẩn ra, ngước nhìn Tiêu Nhiên: “Anh đăng à?”

Tay Tiêu Nhiên đặt trên eo cô, khẽ nhéo vài cái, rời mắt khỏi máy tính, nhìn cô một cái, rồi lại nhìn điện thoại cô một cái, nói: “Đăng vu vơ thôi.”

Chu Kiều: “Sao anh biết mật khẩu điện thoại của em?”

Tiêu Nhiên lạnh lùng hừ một tiếng.

Khinh thường không thèm trả lời một câu hỏi ngớ ngẩn như vậy.

Hai người ngày nào chẳng ở bên nhau, làm sao mà không biết được?

Chu Kiều mở phần bình luận ra.

Mợ: “Kiều Kiều đang ở Bắc Kinh à?”

Anh họ: “Kiều Kiều.”

Thấy bình luận của dì và anh họ, Chu Kiều mới nhớ ra đã lâu lắm rồi cô chưa liên lạc với họ, kể từ lần cô ngượng ngùng hỏi mượn tiền nhưng không thành công.

Hoàng Lệ Đình trước đây còn thỉnh thoảng gọi điện hỏi thăm cô, thế nhưng sau lần đó, bà không hề gọi lại nữa.

Còn về phần anh họ.

Cũng vậy.

Đã rất lâu rồi không liên lạc.

Chu Kiều suy nghĩ một chút, muốn soạn một tin nhắn nào đó nhưng lại không biết nên nói gì.

Thật ra cô cũng không biết bản thân có trách họ hay không.

Thế nhưng cô lại có tư cách gì để trách họ đây.

Lúc này.

Có cuộc gọi video gọi đến

Chu Kiều nhìn.

Hóa ra là mợ.

Cô hơi sững lại, sau đó sửa lại tóc, nhấn nút màu xanh, rồi tựa vào tay vịn ghế sofa, cách Tiêu Nhiên một chút, rồi nhận cuộc gọi.

Gương mặt thường trực sự trẻ trung của Hoàng Lệ Đình hiện ra, bà cười nói: “Kiều Kiều dạo này có khỏe không?”

Chu Kiều cười: “Cháu khỏe ạ, còn thì sao, cháu xin lỗi, lâu quá rồi không liên lạc với mọi người.”

Cô không cố ý không liên lạc.

Mà là năm lớp 12 thực sự rất bận.

Thêm vào một loạt chuyện xảy ra…

Hoàng Lệ Đình lắc đầu, nói: “Không sao, cháu học lớp 12 bận rộn, đỗ đại học chắc còn bận hơn.”

Chu Kiều “vâng” một tiếng.

Xem ra Hoàng Lệ Đình biết cô đã đỗ đại học.

Hoàng Lệ Đình dừng lại một chút, nhìn cô rồi nói: “Trời trở lạnh rồi, nhớ chú ý giữ gìn sức khỏe nhé.”

“Vâng, cháu sẽ chú ý.”

Nói được hai câu, cả hai người đều thấy có chút gượng gạo. Nhắc đến chuyện đại học, Hoàng Lệ Đình lại nhớ đến chuyện Chu Kiều mượn tiền, tất nhiên, khoản năm nghìn tệ hồi đó bà không phải là không có khả năng cho mượn, chỉ là không muốn cho mượn. Xét cho cùng, không có lý nào lại bắt dì phải bỏ tiền cho cháu gái đi học, cho dù Chu Kiều nói là mượn.

Sau này, Chu Kiều thực sự đỗ vào một ngôi trường tốt như vậy.

Bà cũng biết.

Nhưng vẫn không liên lạc với Chu Kiều, vẫn sợ cô lại mở lời mượn tiền.

Hoàng Lệ Đình nghĩ một lát, cười hỏi: “Kiều Kiều, mợ nghe nói cháu đang vừa đi làm thêm vừa đi học ở Bắc Kinh à?”

Chu Kiều gật đầu: “Vâng.”

Hoàng Lệ Đình: “Bố mẹ cháu đúng là đồ chẳng ra gì.”

Chu Kiều nói: “Bố cháu rất tốt.”

Hoàng Lệ Đình “hừ” một tiếng, “Tốt cái gì chứ, nếu không phải vì ông ấy, bây giờ cháu đã không phải vất vả như vậy.”

Chu Kiều khẽ cười.

Cô hơi muốn kết thúc cuộc gọi video rồi.

Đúng lúc này.

Một bàn tay lớn từ bên cạnh vươn tới, ôm lấy eo Chu Kiều, kéo cô sát lại, giọng nói trầm lạnh vang lên: “Tắt video đi, xem cái này đã.”

Chu Kiều sửng sốt, theo phản xạ cúi đầu nhìn màn hình máy tính đặt trên bàn.

Thế nhưng Tiêu Nhiên lại ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào chiếc điện thoại trên tay Chu Kiều. Hoàng Lệ Đình bất ngờ thấy bóng dáng thiếu niên xuất hiện trong khung hình, bà sững lại.

Ngay sau đó.

Ánh mắt chàng trai lạnh lùng, giọng nói trầm thấp, lạnh nhạt: “Lúc cần giúp đỡ thì không chịu giúp, bây giờ đừng giả vờ tử tế nữa.”

Nói xong.

Anh đưa tay nhấn nút màu đỏ.

Màn hình tối đen.

Cơ thể Chu Kiều cũng cứng đờ.

Cô vẫn giữ nguyên tư thế cúi người.

Tiêu Nhiên đưa tay qua, nắm lấy cổ tay cô, lấy đi chiếc điện thoại trong tay cô, rồi đặt điện thoại sang một bên. Sau đó, anh nâng mặt cô lên.

Chu Kiều ngơ ngác nhìn anh.

“Anh vừa nói gì thế?”

Tiêu Nhiên mím môi.

Chu Kiều: “Sao anh biết chuyện mợ em…”

“Chuyện mợ em không cho em mượn tiền.”

Mắt Chu Kiều hơi đỏ hoe: “Sao anh biết được?”

Ngón tay Tiêu Nhiên nhẹ nhàng lau đi nước mắt cho cô, rất dịu dàng. “Vô tình nghe thấy.”

Nước mắt Chu Kiều lã chã rơi xuống.

Tiêu Nhiên cúi xuống, hôn lên khóe môi cô: “Khóc gì chứ, sau này đã có anh rồi.”

Chu Kiều càng khóc to hơn.

Trong khi đó, trên bảng tin bạn bè WeChat.

Thành Noãn: “Wow, mấy bộ quần áo này đắt quá trời, Chu Kiều, bạn trai cậu tặng hả?”

Mạnh Thiển Thiển: “Wow, Chu Kiều sau này là phú bà nhỏ rồi nha.”

Em họ: “Chị họ, chị đang ở đâu thế ạ? Có phải đang học ở Đại học Bắc Kinh không, em thi đại học có thể thi vào đó học cùng chị được không?”

Anh họ: “@Em họ, em tìm Kiều Kiều làm gì?”

Em họ: “Anh, sao lâu rồi anh không rủ chị họ về nhà mình chơi nữa?”

Mục Nguyên tức đến mức muốn tịch thu điện thoại của em gái mình. Anh ta liếc nhìn mẹ mình đang ngồi trước quầy, thở dài: “Mẹ ơi, hình như Kiều Kiều đang sống ngày càng tốt hơn rồi…”

Hoàng Lệ Đình không nói tiếng nào.

Chu Kiều vẫn luôn cảm thấy việc mượn tiền Hoàng Lệ Đình khi trước thực sự rất khó xử và xấu hổ, với tính cách của cô thì phải là khi vô cùng bất đắc dĩ, bị dồn vào đường cùng mới có thể mở lời.

Không ngờ.

Tiêu Nhiên lại nghe thấy.

Chu Kiều cũng không biết tại sao mình lại khóc.

Có lẽ là vì cảm thấy ngượng ngùng và tủi hổ.

Hoặc cũng bởi, chuyện cô phải đi vay tiền khi ấy, cũng có một phần liên quan đến Tiêu Nhiên. Anh lau nước mắt cho cô hồi lâu, phát hiện lau mãi vẫn không hết, anh nheo mắt lại, rồi ôm cô vào lòng.

Chu Kiều dang đôi chân dài, ngồi đối diện với anh, nhưng lại quay mặt đi.

Tiêu Nhiên: “Anh thấy em khóc như thế này, chắc chắn không chỉ đơn thuần là vì cảm động, đúng không?”

Chu Kiều: “Có gì mà cảm động chứ, toàn là chuyện xấu hổ thôi.”

Cô đang mặc váy ngủ, khi hai người ngồi tách ra, chiếc váy bị vén lên. Tiêu Nhiên một tay đặt lên đôi chân dài trắng nõn của cô, nói: “Cố gắng đâu phải là một chuyện đáng xấu hổ.”

“Ở đời này, thêm hoa trên gấm thì dễ, còn gửi than giữa trời tuyết mới khó.”

Chu Kiều quay mặt lại nhìn anh, hỏi: “Lúc đó em đi mượn tiền trông có xấu xí lắm không?”

“Không hề.”

Tiêu Nhiên cầm khăn giấy lau khóe mắt cô, “Rất đẹp.”

Chu Kiều bĩu môi: “Nói dối.”

Cứ nghĩ đến việc anh đã nghe thấy, cô lại muốn đào hố chui xuống.

Cô nói: “Nếu em biết anh có mặt ở đó, em nhất quyết sẽ không mở lời.”

Tiêu Nhiên: “Vậy thì em đã không khiến anh rung động rồi.”

Chu Kiều khựng lại, “Anh… anh làm từ thiện à? Trong hoàn cảnh đó mà anh lại rung động sao?”

Cô dường như đã phát hiện ra một điều gì đó quan trọng.

“Anh đã rung động với em ư?” Chu Kiều hỏi dồn dập, “Anh rung động với em từ khi nào?”

Cô phấn khích đến mức đôi mắt sáng lên.

Tiêu Nhiên nhướng mày, nhưng không trả lời.

Chu Kiều liền nhào tới, ôm cổ anh, “Nói đi mà, nói đi mà, nói đi.”

Tiêu Nhiên ôm lấy eo cô, thấy cô ồn ào, bèn giữ lấy gáy cô, chặn môi cô lại. Trái tim Chu Kiều lập tức đập nhanh hơn, dù đã hôn nhau bao nhiêu lần đi nữa, cô vẫn không thể giữ được bình tĩnh.

Tiêu Nhiên vừa hôn vừa khẽ nhổm dậy, rồi lật người một cái, Chu Kiều lún sâu vào chiếc ghế sofa, đôi chân dài của cô vô tình chạm phải chiếc máy tính xách tay, cú chạm này, chiếc máy tính đang có tiếng động bị ấn vào nút tạm dừng.

Căn phòng bỗng chốc trở nên im lặng.

Chỉ còn lại những âm thanh râm ran nho nhỏ.

Những âm thanh này bao gồm cả tiếng quần áo, và cả tiếng da thịt.

Chu Kiều cảm thấy nóng ran.

Chiếc áo sơ mi rộng thùng thình của Tiêu Nhiên cũng hơi xộc xệch, một tay anh đặt lên thành ghế, nghịch mái tóc của cô, đôi mắt dài và hẹp đăm đăm nhìn cô.

Chu Kiều đỏ mặt, ánh mắt long lanh, hơi thở dập dềnh.

Tiêu Nhiên cúi đầu xuống, di chuyển quanh má và d** tai cô, giọng nói trầm thấp, lạnh lùng: “Anh phải đi tắm đây.”

“Em ngủ trước đi.”

Chu Kiều im lặng.

Chỉ còn biết hít thở, và ngửi mùi hương trên người anh.

Thỉnh thoảng, lồng ngực họ lại cọ xát vào nhau mỗi lần hít thở. Điều đó chỉ khiến mặt Chu Kiều càng đỏ hơn, cô lúng túng nắm lấy sofa, bàn tay lớn của Tiêu Nhiên thuận thế nắm lấy tay cô, siết chặt, mười ngón đan vào nhau.

Sau đó.

Anh ngẩng đầu lên, nhìn cô và nói: “Cảm giác rung động với em có lẽ là từ sớm hơn.”

“Em còn nhớ con hẻm đó không? Lúc em đầm đìa nước mắt.”

Chu Kiều ngẩn người.

Cô hồi tưởng lại, nhớ đến lần cãi vã không vui với Ứng Hạo, lúc cô như một con nhím đầy gai gặp họ ở quán net, khi đó cô đã có chút khao khát Tiêu Nhiên.

Mặt cô khi đó còn dính nửa vệt mực đen.

Rồi cô thấy Giang Nhã Diệu mặc chiếc váy màu xanh nước biển đứng đó thanh thoát làm sao, tiếng cười của Ứng Hạo khiến cô vô cùng xấu hổ, cuối cùng cô bỏ chạy ra ngoài rồi không kìm được mà bật khóc.

Lúc đó, cô càng khao khát và có ý nghĩ về Tiêu Nhiên bao nhiêu, cô lại càng giống như một con nhím bấy nhiêu, không muốn bộc lộ, còn thích làm trái ý anh.

Kết quả.

Anh đã rung động từ lúc đó ư?

Tiêu Nhiên nhìn dáng vẻ ngây người của cô, khóe môi khẽ cong lên, rồi lại ôm eo cô, kéo sát người cô về phía mình, môi mỏng dán lên môi cô, anh khẽ nói: “Lúc đó nhìn em khóc, anh đã nghĩ, tại sao em khóc lại trông xinh đẹp đến thế?”

Khuôn mặt cô đẫm nước mắt trong con hẻm đó.

Thỉnh thoảng lại hiện lên trong đầu anh.

Tim Chu Kiều đập như trống.

Thình thịch, thình thịch, đập không ngừng.

Trái im anh cũng đập rất nhanh.

Tiêu Nhiên ôm cô hôn sâu một lần nữa.

Rất lâu sau.

Tiêu Nhiên buông cô ra, “Anh đi rửa mặt.”

Nói rồi.

Anh sải bước dài, rời khỏi ghế sofa, không đi dép mà đi thẳng về phía phòng tắm.

Bình Luận (0)
Comment