Nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau cuộc thi tiếp tục diễn ra, ED đã không còn xa chức vô địch nữa, chỉ cần phát huy tốt là được. Thế nhưng, vừa vào trận hôm nay, Cổ Bạch đã mắc lỗi vài lần. Ngay sau đó, trong tai nghe đột nhiên vang lên tiếng kêu đau đớn, lão Dương vội vàng chạy tới, đỡ cánh tay Cổ Bạch.
“Chuyện gì vậy?”
Cổ Bạch nghiến răng nói: “Tay tôi, không ổn rồi.”
Các ngón tay cậu ấy đang co quắp lại.
Vài người Chu Kiều nhìn sang, đều sững sờ.
Lão Dương nói với Chu Kiều và những người khác: “Mọi người cứ thi đấu tiếp, anh đưa cậu ấy xuống.”
Lâm Mộc lập tức nói: “Chu Kiều, Lương Úc, chúng ta tiếp tục.”
Vẻ mặt của vài người đều không được tốt.
Lương Úc chửi thề một tiếng: “Đúng là vận đen đeo bám riết mà, chết tiệt, còn bốn ván nữa, làm thế nào đây.”
Chu Kiều và Lâm Mộc không nói gì, hai người cắm đầu chiến đầu, ba đội tuyển Hàn Quốc vốn đã nhắm vào họ, lúc này lập tức xông lên, chuẩn bị bao vây tấn công.
Cổ Bạch tuy không có tài bắn súng chuẩn xác như Chu Kiều, nhưng cậu ấy thường xuyên hỗ trợ, giành được rất nhiều cơ hội cho đồng đội. Thỉnh thoảng khi cần phải người hy sinh, Cổ Bạch luôn là người đầu tiên hy sinh, đổi lấy thời gian th* d*c cho đồng đội.
Giờ đây.
Ba người đấu mười hai người.
Nhóm Chu Kiều chống đỡ rất vất vả.
Bình luận viên: “Chuyện gì thế này? Tay Cổ Bạch tái phát ư? Vậy không lẽ ED chỉ còn lại ba người thôi sao?”
“Nhìn tình hình hiện tại, rõ ràng ED đang trong thế khó khăn, vô địch ư? Liệu họ còn có thể giành chức vô địch được không?”
[Trước đây đã nói ED có vấn đề rồi, không có một người dự bị nào, giờ thì hay rồi, đã đánh đến lúc này rồi mà còn bị tái phát chấn thương, cạn lời.]
[Cổ Bạch vốn có chấn thương tay, mọi người đừng có ném đá nữa, giờ xem ED xử lý thế nào đi.]
[Tôi cứ ném đá đấy, trước đó Chu Kiều có cái danh hiệu xạ thủ gì chứ, tôi khinh.]
[ED tiêu đời rồi, mẹ nó, tôi còn làm cả bảng cổ vũ cho họ.]
[Không thể kỳ vọng quá lớn vào họ được, những kỳ vọng này chỉ tổ phí công vô ích.]
[Đúng đúng đúng, trước đây tôi còn đặt kỳ vọng cực lớn vào họ, cứ nghĩ lần này chức vô địch sẽ về tay nhà mình, ai mà ngờ.]
[Ha ha ha ha, biết rõ có chấn thương tay mà không sắp xếp người dự bị, họ tự tin đến mức nào thì cũng chỉ tầm thường đến mức đó thôi, Lâm Mộc có độc à.]
[Cổ Bạch yếu quá, đã yếu còn kéo chân đồng đội, hết nói nổi.]
[Thôi để GW vô địch đi, GW cố lên, cho ED cút đi cút đi.]
[Một đội tuyển mà còn cần cả tuyển thủ nữ thì có thể lợi hại đến mức nào chứ, thật là.]
Phòng livestream lại bắt đầu bùng nổ chỉ trích.
Ván đấu này kết thúc.
ED lọt khỏi top năm.
Ở vị trí thứ sáu.
Lâm Mộc tháo tai nghe, nhìn lão Dương, lão Dương lắc đầu, nói: “Ngón tay cậu ấy không nhấc lên được nữa.”
Chu Kiều và Lương Úc nghe thấy.
Chỉ cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Lâm Mộc mím môi: “Vậy phải làm sao?”
Lão Dương nói: “Chúng ta bàn bạc đã.”
Chu Kiều nói: “Hay là ba người chúng ta đánh?”
Lâm Mộc thở dài nói: “Không thể đâu.”
Chu Kiều: “…”
Trong khi đó, khán giả tại hiện trường cũng bắt đầu tỏ thái độ bất mãn, những lời chửi rủa vang lên trên khán đài, Chu Kiều đều nghe thấy.
Lương Úc nói: “Em có thể tưởng tượng được khán giả xem livestream đang chửi rủa ED chúng ta như thế nào rồi.”
Chu Kiều vô thức nhìn về phía Tiêu Nhiên.
Nhưng anh không còn ngồi ở vị trí ban đầu nữa.
Và đúng lúc này.
Những tiếng chửi rủa của khán giả hơi ngưng lại.
Ngay sau đó.
Chu Kiều cảm nhận được chiếc ghế bên cạnh mình được kéo ra, cô quay đầu nhìn. Bạn trai cô, đội chiếc mũ lưỡi trai, uể oải ngồi xuống. Anh chỉnh lại đồng hồ đeo tay, rồi ngước mắt nhìn cô, sau đó dùng đầu ngón tay khẽ véo tay cô, “Nhìn máy tính đi, đừng nhìn anh.”
Tim Chu Kiều đập mạnh, “Nhiê…Nhiên Nhiên…”
Tiêu Nhiên nhíu mày: “Em gọi lại lần nữa xem…”
“À à à, Nhiê…Nhiên Nhiên.” Chu Kiều lao tới, ôm chầm lấy cổ Tiêu Nhiên, “Tuyệt vời quá.”
Tiêu Nhiên nhướng mày, cúi đầu nhìn cô, rồi cúi xuống hôn cô một cái, sau đó đẩy cô ra.
Lương Úc: “Chết tiệt, hóa ra đại ca là tuyển thủ dự bị à.”
Lâm Mộc cười: “Trước đây tôi đã đoán rồi, tại sao không sắp xếp tuyển thủ dự bị, hóa ra là đợi đến lúc này. Khốn kiếp, khốn kiếp, chức vô địch này của chúng ta chắc rồi.”
Khóe mắt Chu Kiều tràn đầy ý cười.
Phù.
Cô cảm nhận được sự an toàn hơn bao giờ hết.
Lúc này.
Trên màn hình hiển thị.
ED-Tiêu, tuyển thủ dự bị.
Bình luận viên lập tức nói: “Đây không phải là ông chủ của ED sao?”
“ED có tuyển thủ dự bị à.”
[Cái này… đây không phải là bạn trai của Chu Kiều sao?]
[Vãi thật, tôi mong chờ rồi nha.]
[Á á á á á, tôi đã bảo là ED sẽ không ngu ngốc như thế mà.]
Các đội tuyển khác cũng có chút ngạc nhiên, đặc biệt là Trần Túc, nhưng không sao, GW vẫn luôn nằm trong top 3, chức vô địch sẽ sớm thuộc về họ thôi.
Còn mấy đội của Hàn Quốc thì giơ ngón giữa về phía Chu Kiều và đồng đội.
Tiêu Nhiên cúi đầu thay bàn phím, đầu ngón tay đưa ra.
Giơ ngón giữa đáp trả lại họ.
Khán giả tại hiện trường kinh ngạc reo lên.
Trận đấu tiếp tục.
Trước đây Lâm Mộc đã nói, nếu Tiêu Nhiên ra sân, không ai là đối thủ, ngay cả Chu Kiều do anh huấn luyện còn lợi hại đến thế, huống chi là bản thân Tiêu Nhiên.
Thế là.
Ván đầu tiên.
Cả 4 thành viên trong đội đều sống sót.
ED lọt vào top 3.
Ván thứ hai.
Toàn bộ thành viên ED lọt vào top 2.
Ván thứ ba.
Toàn bộ thành viên ED lọt vào vị trí thứ nhất.
Ván thứ tư.
Ba đội Hàn Quốc, bị ED tiêu diệt hoàn toàn.
Thứ nhất là ED.
Thứ hai là GW.
Thứ ba là YU.
Ván thứ năm.
ED về nhất, giành chức vô địch.
GW về nhì, giành ngôi Á quân.
Blood về ba, giành vị trí thứ ba.
“Á á á á á ED, ED, Vô địch, Vô địch, Vô địch!”
“Chu Kiều, em thật tuyệt.”
“Anh Tiêu, anh tuyệt nhất.”
“Lâm Mộc, anh tuyệt nhất.”
“Lương Úc, em tuyệt nhất.”
“Cổ Bạch cậu cũng tuyệt nhất, tôi yêu các bạn, ED!”
Chu Kiều ôm chiếc cúp vô địch, bị ánh đèn flash làm cho lóa mắt.
Sau khi trao giải kết thúc, thậm chí không kịp phỏng vấn. Lão Dương đã lái xe tới, Tiêu Nhiên nắm tay Chu Kiều lên xe, chiếc xe thương vụ khởi động, chạy thẳng ra sân bay.
Chu Kiều tựa vào lòng Tiêu Nhiên, xem tin nhắn mà Mục Nguyên gửi.
Mục Nguyên: “Chú chuẩn bị phẫu thuật rồi.”
Chu Kiều: “Vâng, cảm ơn anh.”
Bên Mục Nguyên không trả lời, có lẽ là không biết nên đáp lại thế nào, đối diện với lời cảm ơn của Chu Kiều, họ cảm thấy hơi hổ thẹn. Chu Kiều đặt điện thoại xuống, quay người ôm lấy cổ Tiêu Nhiên.
“Mệt quá.”
Tiêu Nhiên vòng tay ôm eo cô, một tay bấm điện thoại, nói: “Ngủ một lát đi.”
Chu Kiều nhìn vào đôi mắt và hàng mày của anh.
Anh cúi đầu, nhìn cô bằng ánh mắt điềm đạm.
“Không ngủ sao?”
Chu Kiều lắc đầu: “Mệt thì mệt, nhưng em không muốn ngủ. Từ Hải Thành đến Liên Thành mất bao lâu hả anh?”
Tiêu Nhiên đặt điện thoại xuống, lười biếng tựa vào ghế, nói: “Khoảng hai tiếng.”
“Gần vậy à?”
Chu Kiều mở to mắt.
Cánh tay Tiêu Nhiên ôm eo cô, đỡ lấy cơ thể cô, nói: “Môn Địa lí, em học đến đâu rồi?”
Chu Kiều sững lại.
Rồi cô dụi trán vào cổ anh, nói: “Xấu hổ quá, ngày xưa em là cao thủ Địa lí đấy, giờ trả hết chữ cho thầy cô rồi.”
Tiêu Nhiên khẽ hừ một tiếng.
Anh cúi đầu, bờ môi mỏng áp vào khóe môi cô, cắn nhẹ vài cái, nói: “Thi đấu xong rồi, các môn học ở trường phải tăng tốc lên đấy.”
“Em biết rồi, em biết rồi.”
Chu Kiều nói: “Đôi lúc anh thật sự giống bố em.”
“Bố em?”
Chu Kiều cười, cô nhướn người, hôn lên môi anh.
“Không, anh là bạn trai em, bạn trai tốt nhất của em.”
Tiêu Nhiên rủ mắt nhìn cô.
Để mặc cho cô hôn.
Rất lâu sau.
Chu Kiều dùng đầu lưỡi thăm dò, “Này…”
Lúc này bờ môi mỏng của Tiêu Nhiên mới khẽ mở, rồi quấn lấy đầu lưỡi cô.
Anh kéo mũ thấp xuống.
Để chiếc mũ che khuất hai người.
Hành động ở ghế sau không qua được mắt lão Dương đang lái xe ở ghế trước, Lão Dương vội liếc nhìn qua gương chiếu hậu, rồi lại nhìn về phía trước, thầm nghĩ, tuổi trẻ thật tốt biết bao.
Rất nhanh.
Xe tới sân bay.
Lúc này Chu Kiều mới biết, hóa ra là đi máy bay riêng.
Nhưng chiếc máy bay này không phải của nhà họ Tiêu, trên đó có chữ [Cố], Chu Kiều vừa đi theo Tiêu Nhiên lên máy bay vừa hỏi: “Đây không phải là máy bay của nhà anh à?”
Tiêu Nhiên nắm tay cô, ngước mắt nhìn chữ [Cố] đó, nói: “Là của nhà họ Cố.”
“Nhà họ Cố lại là một đại gia tộc nữa sao?”
“Cũng có thể coi là vậy.”
Chu Kiều: “Anh có nhiều bạn bè ghê.”
Tiêu Nhiên khẽ cười, không đáp lại, hai người bước vào khoang máy bay. Lão Dương không đi cùng, anh ấy phải quay về dẫn những người còn lại của ED đi phỏng vấn, còn phải sắp xếp tham dự tiệc tối chiêu đãi các đội tuyển, cuối cùng mới đưa ED về Bắc Kinh.
–
Máy bay đáp xuống Liên Thành đã là tám giờ rưỡi tối.
Vừa xuống máy bay, đã có người đến đón Tiêu Nhiên và Chu Kiều, chiếc xe màu đen chạy thẳng đến Bệnh viện Nhân dân của thành phố.
Liên Thành là nơi Chu Kiều lớn lên từ bé, từng ngọn cỏ, cành cây nơi đây cô đều vô cùng quen thuộc.
Rất nhanh.
Đến Bệnh viện Nhân dân.
Tiêu Nhiên liếc nhìn đồng hồ, nói: “Chú vẫn đang phẫu thuật, chúng ta đến thẳng ngoài phòng mổ đợi nhé.”
Chu Kiều: “Vâng.”
Hai người lên tầng ba, vừa ra khỏi thang máy, thấy đèn phòng mổ vẫn sáng, trên hành lang hơi tối có ba người đang ngồi, là Hoàng Lệ Đình, Mục Nguyên, và Mục Anh.
Ba người họ ngẩng đầu nhìn lại.
Khi nhìn thấy hai người bước ra từ thang máy thì khựng lại.
Mục Anh là người đầu tiên nhìn thấy Chu Kiều, rồi sau đó nhìn sang chàng trai lạnh lùng, cao quý đứng bên cạnh cô. Lần này, tất cả chi phí phẫu thuật cho Chu Thành Thiện đều là do chàng trai này chi trả.
Mục Anh mím chặt môi, sắc mặt vẫn khó coi như vậy.
Hoàng Lệ Đình đứng dậy, nhìn Tiêu Nhiên một cái, cười nói: “Kiều Kiều đến rồi à?”
Chu Kiều gật đầu: “Mợ, bố cháu vào bao lâu rồi ạ?”
“Cũng gần hai tiếng rồi, bác sĩ nói ca phẫu thuật trước đây không tốt nên để lại di chứng nặng, lần này sẽ giải quyết dứt điểm luôn.”
Chu Kiều nhớ lại năm đó Chu Thành Thiện bị ngã gãy chân.
Mặc dù trước đây Chu Thành Thiện là người kiếm tiền, nhưng người quản lí tiền bạc trong nhà luôn là Mục Anh. Lần đó Chu Thành Thiện phẫu thuật, bà ấy đã chọn một bệnh viện nhỏ để phẫu thuật.
Có lần vì chuyện tiền nong, khi Chu Thành Thiện xuống khỏi giường bệnh, suýt nữa xảy ra xô xát với Mục Anh. Liệu có phải ca phẫu thuật đó, Mục Anh đã bớt xén tiền điều trị của Chu Thành Thiện, nên mới dẫn đến việc chân của Chu Thành Thiện dù đã phẫu thuật vẫn để lại di chứng nặng như vậy.
Ánh mắt Chu Kiều lạnh lùng nhìn về phía Mục Anh.
Sắc mặt Mục Anh khó coi, “Nhìn tao làm gì.”
Chu Kiều: “Nhìn bà độc ác đến mức nào.”
“Chu Kiều!”
Chu Kiều bước tới, nhìn thẳng vào Mục Anh nói, “Bà đẩy ông ấy xuống cầu thang, chúng tôi hoàn toàn có thể báo cảnh sát.”
Mục Anh mím chặt môi.
Sắc mặt tái nhợt.
Chu Kiều lạnh lùng nói: “Bà tưởng tôi không biết sao, trong thẻ ngân hàng của bà đang có mười hai vạn, tất cả đều là để dành cho Chu Mộ đi học đại học.”
“Mười hai vạn?” Hoàng Lệ Đình bật dậy, “Chị có nhiều tiền như thế, sao lại nói không có tiền chữa bệnh cho Thành Thiện?”
Mục Nguyên cũng sững sờ, “Mười hai vạn? Thật hay giả vậy?”
Lúc này.
Cửa thang máy mở ra.
Chu Mộ đeo cặp sách bước ra, cô ấy sững người khi nhìn thấy Tiêu Nhiên, rồi vội vuốt lại tóc, nhanh chóng đi tới, “Mẹ, chị, bố sao rồi?”
Chu Kiều liếc nhìn Chu Mộ, “Em thôi đi.”
Chu Mộ khựng lại, nhìn Chu Kiều: “Ý chị là gì?”
Chu Kiều lạnh lùng nhìn Chu Mộ: “Ông ấy không phải bố ruột của em đúng không, bao nhiêu năm qua ông ấy chăm sóc em chu đáo không thiếu thứ gì, mấy hôm nay mẹ không cho bố chữa bệnh, còn em thì sao? Im thin thít à?”
Nếu Chu Mộ khuyên Mục Anh.
Mục Anh thương cô ta đến vậy, Chu Mộ chỉ cần mở lời, làm nũng, dù không lấy nhiều cũng sẽ không để Chu Thành Thiện đến nông nỗi này.
Ánh mắt Chu Mộ lập tức có chút né tránh, “Em không biết chị đang nói gì, nhà mình vốn dĩ rất nghèo, năm sau em sẽ lên đại học, em cũng muốn thi vào Bắc Kinh.”
Nói rồi, cô ấy lén lút nhìn về phía Tiêu Nhiên, người đàn ông đẹp trai và lạnh lùng.
Tiêu Nhiên nheo mắt, nhìn cô ta một cái, rồi anh bước tới, vòng tay ôm eo Chu Kiều, nói nhỏ: “Nghỉ ngơi một lát đã, đợi chú ra rồi tính.”
Chu Kiều “vâng” một tiếng.
Tiêu Nhiên vuốt tóc cô, nói: “Lúc trên máy bay em ăn no chưa? Anh bảo người mang thêm đồ ăn tới cho em nhé.”
Chu Kiều ngồi trên ghế, tựa vào lòng anh, lắc đầu: “Thôi, em không đói.”
Những người khác nhìn thấy chàng trai này dịu dàng với Chu Kiều như vậy đều có chút kinh ngạc. Chu Mộ nhìn Tiêu Nhiên cố tình ôm eo Chu Kiều, càng thêm đầy vẻ ghen tị. Mục Anh liếc nhìn cô con gái, hoàn toàn không thể hiểu nổi, Chu Kiều lấy đâu ra vận may tốt đến thế.
Chu Mộ kéo tay Mục Anh mấy cái.
Mục Anh lạnh lùng nói với Chu Kiều: “Mẹ không có giữ nhiều tiền như vậy.”
“Chu Kiều này, con và Chu Mộ là chị em, sau này phải biết chăm sóc lẫn nhau chứ.”
Chu Kiều gần như không thể tin nổi, bà ta lại có thể vô liêm sỉ đến mức này.
Cô mở miệng định đáp trả.
Đúng lúc này.
Cửa thang máy mở ra.
Một nữ y tá đẩy xe bước ra, thấy Mục Anh, lập tức đi tới, lấy một tờ đơn từ trong xe ra đưa cho bà, nói: “Đây là báo cáo của cô, vừa nãy bác sĩ chủ nhiệm nói đề nghị cô đi làm xét nghiệm, sáng mai đến lấy số khám.”
Mục Anh sững sờ, cầm tờ đơn lên xem.
“Ý cô là sao? Tôi có khả năng bị ung thư vú à?”
Nữ y tá có vẻ lạnh nhạt, không định trả lời, “Làm xét nghiệm rồi sẽ biết.”
Nói xong, cô ấy đẩy xe đi về phía căn phòng bên cạnh.
Sắc mặt Mục Anh lập tức tái nhợt.
Chu Mộ nhìn thấy báo cáo, cả người hoảng loạn, cô ta cầm báo cáo lên xem, giây tiếp theo bỗng cảm thấy choáng váng, “Mẹ, mẹ, không phải sự thật đâu mẹ…”
Cơ thể Mục Anh lảo đảo, đột nhiên bà ta nghĩ đến điều gì đó, tiền, Chu Kiều có tiền.
Bà ta vô thức nhìn về phía Chu Kiều.
Nhưng lại chạm phải ánh mắt lạnh lùng của chàng trai kia.
Lưng bà ta chợt lạnh toát.