Đón Tết – Bán Tiệt Bạch Thái

Chương 66

Chu Kiều cũng có chút choáng váng.

Cô nhìn tờ giấy báo cáo kia, không kìm được nhớ lại bao nhiêu năm nay, tính cách độc đoán cay nghiệt của Mục Anh, bà ấy rất nóng nảy, đối diện với cô và Chu Thành Thiện, cứ như thể có mối thù truyền kiếp vậy.

Khi tức giận thì đập phá trời đất, cả nhà chỉ có Chu Mộ mới khiến bà ấy thoải mái.

Bà ấy nắm chặt kinh tế cả nhà, như thể cả thế giới mắc nợ mình, một xu cũng phải tính toán với Chu Thành Thiện, bao gồm cả số tiền bồi thường mà Chu Thành Thiện bị gãy chân nhận được.

Dù ông đã giữ lại một ít.

Số tiền còn lại vẫn bị Mục Anh móc sạch từng chút một.

Mà một người như vậy.

Lại bị bệnh sao?

Đèn phòng mổ lúc này tắt.

Tiêu Nhiên khẽ nói: “Chú ra rồi.”

Chu Kiều hoàn hồn, lập tức đứng dậy kéo Tiêu Nhiên đi tới. Vài vị y tá đẩy Chu Thành Thiện ra, bác sĩ đi theo phía sau, ông tháo khẩu trang xuống, gật đầu với Tiêu Nhiên.

Tiêu Nhiên nhẹ nhàng hỏi: “Thế nào rồi ạ?”

Bác sĩ nói: “Ca phẫu thuật rất thành công.”

Chu Kiều liền nói: “Cháu cảm ơn bác sĩ.”

Sau đó, cô cúi đầu, nhìn vào mắt Chu Thành Thiện. Ông rất yếu, tóc mai đã bạc trắng cả rồi, trông già đi rất nhiều so với nửa năm trước khi Chu Kiều rời nhà.

Tay ông giơ lên, muốn nắm tay Chu Kiều.

Chu Kiều đưa tay nắm lấy, nói: “Bố, bố nghỉ ngơi cho tốt, muốn ăn gì con đi mua…”

Chưa nói hết câu.

Mục Anh đã từ bên cạnh xông tới, thần sắc méo mó gào lên: “Chu Thành Thiện, tất cả là tại ông, tại ông hết, là ông hại tôi mắc bệnh, năm xưa bảo ông đừng uống rượu ông không nghe, ông tàn phế rồi còn kéo tôi theo, bắt tôi một mình nuôi ba người, nếu không phải tại ông, tôi đã sống thật sung sướng rồi…”

Y tá lập tức tiến lên giữ Mục Anh lại.

Mục Anh ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn Chu Kiều: “Cả mày nữa, cái năm mày mới đẻ ra lẽ ra phải tống cổ mày đi rồi, là do ông bà nội chết tiệt già mất nết cứ đòi nuôi mày, bắt tao phải ở nhà làm nội trợ, mày có biết tao đã có cơ hội du học tốt đến mức nào không? Tất cả là tại mày, là tại chúng mày đã hủy hoại cả đời tao!”

“Thưa cô, xin cô bình tĩnh lại.” Bác sĩ cũng lên tiếng ngăn cản.

Sự căm hận và nước bọt của Mục Anh trực tiếp bắn vào mặt Chu Kiều. Tiêu Nhiên ôm lấy Chu Kiều, ấn cô vào lòng, đối diện với Mục Anh, ngực Chu Kiều phập phồng, ánh mắt nhìn Mục Anh.

Cuối cùng cô cũng hiểu ra, vì sao bao nhiêu năm nay Mục Anh lại hận cô sâu đậm đến thế.

Cũng cuối cùng hiểu ra, tại sao ông bà nội không dám công khai yêu thương cô, mỗi lần đều chỉ dám chọn những thứ Chu Mộ không cần để cho cô.

“Mục Anh, chị nói cái gì vậy, con bé vô tội mà.” Hoàng Lệ Đình theo bản năng đứng chắn trước mặt Chu Kiều. Mục Anh cười khẩy chỉ vào Hoàng Lệ Đình, “Vô tội? Nó vô tội cái gì, nó chẳng hề vô tội, bọn người hám lợi các người, thấy nó bây giờ có tiền nên hùa nhau giúp nó đúng không.”

Sắc mặt Hoàng Lệ Đình có chút khó coi.

Mục Nguyên tiến lên đỡ Mục Anh, “Dì út, dì đừng như vậy.”

Mục Anh đẩy Mục Nguyên ra, bà ta nhìn Tiêu Nhiên nói, “Cậu có biết lúc bé nó độc ác thế nào không, chỉ vì không cho nó một miếng bánh mà nó đã đẩy em gái xuống ao, lúc đó nó mới mấy tuổi thôi, đã thâm hiểm, thủ đoạn độc ác rồi. Cậu thích nó, sau này cậu nhất định sẽ hối hận.”

“Câm miệng!”

Chu Kiều gầm lên, giãy giụa muốn thoát khỏi vòng tay Tiêu Nhiên. Cô hét lớn về phía Mục Anh: “Tôi không có, tôi đã nói lúc đó không phải tôi, không phải tôi!”

Nói xong, cô quay sang nhìn Tiêu Nhiên, nước mắt giàn giụa, cô có chút dè dặt nói: “Tiêu Nhiên, em không có…”

Tiêu Nhiên nhìn cô chằm chằm vài giây.

Sau đó, anh đưa tay ôm cô trở lại vào lòng, nói: “Anh tin em.”

Tiếp theo.

Anh ngước mắt lên, ánh mắt đầy vẻ âm u, vài giây sau, anh nhếch môi cười lạnh, “Tôi mà có cô em gái như thế, tôi đã b*p ch*t cô ta từ lâu rồi, còn giữ cô ta lại làm gì?”

Tất cả mọi người trong phòng không ngờ anh lại trả lời như vậy.

Đều ngẩn ra.

Ngay sau đó, cảm thấy lạnh sống lưng, Mục Anh không dám tin nhìn Tiêu Nhiên.

Tiêu Nhiên rũ mắt xuống, anh cúi đầu, nắm lấy tay Chu Kiều, nhìn cô nói: “Vào thăm chú đi.”

Trong lúc hỗn loạn, bác sĩ và y tá đã đẩy Chu Thành Thiện vào phòng bệnh. Chu Kiều ngơ ngác nhìn anh, sau đó gật đầu, quay người đi vào phòng bệnh.

Bác sĩ đứng cạnh giường bệnh nói: “Đây là phòng bệnh tạm thời, theo dõi một đêm, ngày mai sẽ đổi phòng khác.”

Chu Kiều: “Bác sĩ Lâm, cháu cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ.”

Bác sĩ gật đầu: “Bệnh nhân cần tĩnh dưỡng, cô bảo mẹ về nghỉ ngơi đi.”

“Vâng.”

Chu Kiều đáp lời.

Bác sĩ khẽ gật đầu với Tiêu Nhiên, rồi rời khỏi phòng bệnh. Bên ngoài phòng bệnh, Mục Anh vịn vào tay vịn ghế, vai như bị đè nặng, ngồi xuống.

Y tá cũng đã rời đi từ lâu.

Hoàng Lệ Đình và Mục Nguyên lúng túng đứng yên tại chỗ nhìn Mục Anh.

Rất lâu sau.

Hoàng Lệ Đình nói: “Chị đừng kích động vội, cũng đừng vội kết luận, ngày mai làm xét nghiệm xong rồi nói.”

“Đúng đó dì, đến lúc đó nghe lời bác sĩ.”

Mục Anh ngẩng đầu nhìn họ một cái, cười lạnh với vẻ mặt tái nhợt.

Chu Mộ nắm chặt tờ đơn xét nghiệm ngồi xuống, nói: “Mẹ, vậy có phải chúng ta không đi Bắc Kinh được nữa rồi không?”

Vào lúc này.

Lời Chu Mộ nói thật không đúng lúc.

Hoàng Lệ Đình và Mục Nguyên đồng loạt nhìn về phía Chu Mộ. Chu Mộ chạm phải ánh mắt của dì út và anh họ, hơi khựng lại, lúng túng nhìn Mục Anh.

Mục Anh nghiêng đầu, cũng nhìn cô ta.

Chu Mộ cuống lên, giải thích: “Không phải, con chỉ hỏi thôi, con thấy hay là chúng ta đi chữa trị ở Bắc Kinh đi, bệnh viện ở đó kiểu gì cũng tốt hơn ở đây.”

Mục Anh: “Tiền đâu?”

Chu Mộ lập tức á khẩu.

Mục Anh hạ giọng hỏi: “Chu Mộ, mẹ bàn với con, nếu thật sự không được, con ở lại Liên Thành học đại học đi, không phải Đại học Liên Thành bảo là cho con học bổng sao? Như vậy, con còn có thể chăm sóc mẹ, Bắc Kinh xa quá, chúng ta sẽ tốn kém hơn nhiều…”

“Không được, con ở lại Liên Thành thì tính là gì, với thành tích của con đáng lẽ phải đi…” Nhìn thấy ánh mắt của Mục Anh, Chu Mộ hoảng hốt dừng lời.

Hoàng Lệ Đình và Mục Nguyên nhìn nhau.

Sau đó, Hoàng Lệ Đình nói: “Khuya rồi, hay là hai mẹ con về nghỉ ngơi đi, Mục Anh, chị không được thức khuya, tình trạng bây giờ của chị lại càng không được.”

Họ hiểu rõ.

Mục Anh và Chu Mộ bây giờ đã không còn tâm trí nào để lo lắng cho Chu Thành Thiện nữa.

Nên không ai mở lời về chuyện này.

Trong phòng bệnh.

Chu Kiều cầm khăn ấm lau trán cho Chu Thành Thiện, ông nắm chặt thanh chắn giường, nhìn Chu Kiều, nói: “Con đừng nghe lời mẹ con nói, không phải lỗi của con, tất cả là lỗi của bố và ông bà nội con.”

Chu Kiều im lặng vài giây, nói: “Vâng, con không sao.”

Chu Thành Thiện kéo cô lại, nói: “Người vô tội nhất trong nhà này chính là con, sau này, sau này con cứ đi sống tốt ở Bắc Kinh đi,… đừng quay về nữa. Bố có mua bảo hiểm, sau này sẽ có lương hưu.”

“Nhà nước cũng sẽ có mức bảo trợ tối thiểu cho người tàn tật.”

Chu Kiều nhìn Chu Thành Thiện, rồi tiếp tục lau mồ hôi cho ông, nói: “Bây giờ nói đến chuyện sau này thì xa xôi quá, bố cứ lo dưỡng sức khỏe đi.”

Chu Thành Thiện thở dài.

Ông nhìn chàng trai đang khoanh tay dựa vào tường.

Tiêu Nhiên gật đầu ra hiệu với ông.

Chàng trai này toát lên vẻ cao quý, dù có hơi lạnh lùng, ngạo mạn, nhưng ánh mắt anh nhìn Chu Kiều lại cho thấy sự tình cảm. Chu Thành Thiện yên tâm, ông cũng nhận thấy trạng thái hiện tại của Chu Kiều rất tốt. Ông cũng xem vài phút livestream trận đấu của cô, một Chu Kiều như thế, rất rạng rỡ, và rất khác biệt.

Chu Kiều.

Ngày càng tốt hơn rồi.

Ông cũng có thể an lòng.

Lúc này.

Bên ngoài cửa có tiếng động.

Là Hoàng Lệ Đình và Mục Nguyên, Hoàng Lệ Đình xách trên tay một hộp cháo, bà ấy liếc nhìn Tiêu Nhiên. Nhưng Tiêu Nhiên rất lạnh lùng, không thèm nhìn mẹ con họ nửa con mắt.

Hoàng Lệ Đình thở dài một hơi.

Thực ra, bà ấy rất hối hận vì lúc trước có thể giúp Chu Kiều nhưng đã không giúp.

 Bà ấy có thương yêu Chu Kiều.

Nhưng sự thương yêu đó lại không sâu sắc, cứ như đối xử với một con mèo hoang, chó hoang vậy, có thời gian rảnh thì quan tâm một chút. Hai hôm trước Mục Nguyên có nói một câu: “Em họ khó khăn như thế suốt bao năm qua, nhưng không một ai trong chúng ta chìa tay ra giúp đỡ, không ai cho em ấy một chút hỗ trợ nào.”

Giờ nghĩ lại.

Quả thực là vậy.

Hoàng Lệ Đình hoàn hồn, bước tới, nói: “Chu Kiều, mợ mua cháo ở dưới lầu, lát nữa con cho bố con ăn nhé.”

Chu Kiều đặt khăn xuống, lau khô tay, cười nhận lấy, “Cảm ơn mợ, quãng thời gian này vất vả cho hai người rồi.”

Nói rồi, cô nhìn Mục Nguyên, “Cảm ơn anh họ.”

Cô gái trước mắt xinh đẹp hơn rất nhiều.

Mái tóc đuôi ngựa buộc cao, đôi mắt dường như có ánh sao, khoác trên mình đồng phục đội tuyển, trông như một nữ chiến binh mạnh mẽ. Mục Nguyên trước đây có quan hệ khá tốt với cô, anh cũng thấy cô thay đổi rất nhiều. Mục Nguyên cười hối lỗi, nói: “Khách sáo gì chứ, chúng tôi cũng đâu giúp được gì nhiều.”

Chu Kiều cười nói: “Hai người đã giúp rất nhiều rồi ạ, em vô cùng cảm ơn.”

Mục Nguyên khẽ mỉm cười.

Anh ấy không dám nhìn chàng trai lạnh lùng sắc bén kia, ở lại với mẹ một lúc rồi chuẩn bị rời đi. Hoàng Lệ Đình cúi xuống nói chuyện với Chu Thành Thiện một lát, khi chuẩn bị ra về.

Chu Thành Thiện khẽ hỏi: “Mục Anh, có phải cơ thể cô ấy có vấn đề gì rồi không?”

Câu hỏi này.

Mấy người đều im lặng.

Vài giây sau.

Hoàng Lệ Đình nói: “Chuyện này cần phải đợi đến mai mới biết được, anh cứ lo dưỡng bệnh cho tốt đi.”

Chu Thành Thiện rũ tay xuống, “Đều là lỗi của tôi.”

“Bao năm nay tôi đã làm liên lụy đến cô ấy.”

Hoàng Lệ Đình nhìn Chu Thành Thiện, nửa ngày không nói gì. Bà là người nhà ngoại, quả thực ban đầu rất hận Chu Thành Thiện, cũng thấy ông là kẻ nhu nhược, nhưng suốt những năm qua, Chu Thành Thiện đã nhẫn nại làm lụng, làm một người nội trợ trong nhà, chăm sóc hai đứa trẻ, Mục Anh mới có thể tung hoành bên ngoài.

Mới có thể thực hiện ước mơ bước chân vào chốn công sở của bà.

Vậy nên.

Món nợ này tính thế nào đây?

Quá khó để tính toán.

Chu Kiều múc cháo ra, nói: “Bố, bố không sai.”

Hoàng Lệ Đình cười, đứng thẳng người dậy, nói với Chu Thành Thiện: “Đừng nghĩ ngợi nhiều, nghỉ ngơi cho tốt nhé.”

Mục Nguyên: “Vâng, chú nghỉ ngơi cho tốt, cháu và mẹ xin phép về trước.”

Chu Kiều đang bưng bát cháo.

Cô muốn tiễn họ ra ngoài.

Tiêu Nhiên đứng thẳng người, đỡ lấy chiếc bát trong tay cô.

Chu Kiều nhìn anh một cái.

Tiêu Nhiên: “Em đi tiễn họ đi.”

“Vâng.”

Chu Kiều tiễn Hoàng Lệ Đình, Mục Nguyên ra đến cửa. Khi quay lại, cô thấy Tiêu Nhiên đang đỡ Chu Thành Thiện ngồi dậy. Chu Kiều khựng lại, vội vàng tiến lên, chỉnh lại chai dịch truyền của Chu Thành Thiện, nói: “Để con đút cho bố.”

Tiêu Nhiên nhìn cô, “Anh đút không được à?”

“Để em, để em.”

Chu Kiều không dám tưởng tượng cảnh Tiêu Nhiên đút cơm cho Chu Thành Thiện. Chu Thành Thiện cũng không dám để Tiêu Nhiên đút, ông nhận lấy bát cháo nói: “Bố tự ăn được, không cần hai đứa đút đâu, hai đứa nghỉ ngơi đi, hoặc về nhà nghỉ ngơi.”

Chu Kiều: “Bọn con đợi bố ăn xong rồi mới về.”

Tiêu Nhiên nhìn đồng hồ, nói: “Anh gọi điện cho bác sĩ Lâm.”

Nói rồi.

Anh cầm điện thoại, đi đến bên cửa sổ, gọi cho bác sĩ Lâm. Một lát sau, anh quay lại, thản nhiên nói với Chu Kiều: “Tối nay cứ để y tá chăm sóc chú là được, em cũng mệt cả ngày rồi.”

Chu Kiều đang chống tay lên thanh chắn, nghe vậy thì hỏi: “Anh thuê y tá à?”

Tiêu Nhiên: “Ừm.”

Chu Kiều sững sờ, cô nhìn Chu Thành Thiện đang ăn cháo, rồi đứng dậy, đi đến trước mặt Tiêu Nhiên, hỏi nhỏ: “Thuê một hộ lý ban đêm hết bao nhiêu tiền hả anh?”

Cô sợ mình không đủ tiền trả.

Tiêu Nhiên nhìn cô một cách lạnh nhạt.

Anh nói: “Không cần nhiều tiền đâu. Với lại, em định sắp xếp cho chú thế nào? Đưa đến Bắc Kinh hay ở lại đây?”

“Cái này em phải bàn với bố đã, nhưng đến Bắc Kinh chẳng phải chi phí còn lớn hơn sao?”

Tiêu Nhiên: “Cũng tạm.”

Tập đoàn Tiêu thị có bệnh viện riêng.

Nhưng câu này anh không định nói với Chu Kiều lúc này.

Chu Kiều nghĩ một lát, “Em nghĩ vẫn nên để bố ở quê thì hơn, chân ông ấy như thế này, ông ấy rất tự ti, đi đâu cũng ngại, nhưng em phải thuê một hộ lý. Anh nói xem, thuê một hộ lý một tháng hết bao nhiêu tiền, em có trả nổi không? Em có thể tiếp tục ứng tiền trước được không?”

Tiêu Nhiên nhìn vẻ ngốc nghếch của cô.

Hừ lạnh một tiếng, “Em có biết tiền thưởng của giải đấu lần này là bao nhiêu không?”

Chu Kiều lắc đầu.

Tiêu Nhiên đưa tay véo cằm cô một cái, nói: “Hiện tại em rất đáng giá đấy, biết không.”

Mắt Chu Kiều sáng lên, “Đáng giá lắm hả?”

Cô chồm lên như chú cún nhỏ, “Có được ba trăm ngàn không?”

Tiêu Nhiên nhướng mày.

Không muốn trả lời câu hỏi ngốc nghếch đó của cô.

Chu Kiều liền vòng tay ôm lấy eo anh, ôm chặt lấy rồi nói: “Nói cho em biết đi mà.”

Tiêu Nhiên “chậc” một tiếng, dựa vào thanh chắn giường bệnh phía sau, nói: “Thuê hơn chục người hộ lý cũng không thành vấn đề.”

Chu Kiều: “Tốt vậy sao?”

Khóe môi Tiêu Nhiên hơi cong lên.

Anh ấn vào eo cô, rất thích cái biểu cảm vừa chưa từng trải lại vừa rụt rè đó của cô, vừa đáng yêu lại vừa khiến người ta rung động.

Anh không biết rằng.

Đôi mắt vốn ít biểu cảm của anh, lúc này đang ánh lên sự dịu dàng hiếm thấy.

Chu Thành Thiện nhìn đôi tình nhân trẻ bên này, cảm thấy bát cháo trong tay mình càng thêm ngon miệng. Sau khi ông Chu Thành Thiện ăn xong cháo thì hộ lý đến. Chu Kiều vừa dọn dẹp hộp đồ ăn gọi ngoài trên bàn, vừa chào hỏi cô hộ lý. Cô hộ lý mỉm cười nhẹ, nói: “Tối nay cứ giao cho tôi đi, hai cháu có thể về nghỉ ngơi rồi.”

Chu Kiều nhìn sang Tiêu Nhiên.

Tiêu Nhiên nắm tay cô, nói: “Em muốn ở lại à?”

Chu Kiều khẽ gật đầu.

Tiêu Nhiên: “Nhưng em phải đi tắm đã.”

Chu Thành Thiện lập tức ngắt lời: “Hai đứa về đi, đặc biệt là Chu Kiều, con phải nghỉ ngơi. Con đừng ở lại chăm sóc bố, con cũng cí biết làm đâu, ở đây làm gì cho vướng mắt.”

Chu Kiều sững sờ, không dám tin nhìn Chu Thành Thiện.

Chu Thành Thiện nói với giọng thiếu tự tin, cố gân cổ lên: “Đi đi, đi đi, Tiêu Nhiên, cháu chăm sóc tốt cho con bé nhé, cảm ơn cháu.”

Cô hộ lý cười nói: “Có tôi ở đây rồi, không sao đâu, hai đứa về nghỉ đi.”

Chu Kiều dĩ nhiên hiểu rằng Chu Thành Thiện chỉ không muốn cô thức khuya chăm sóc ông thôi.

Cô mím môi rồi nói: “Vậy bố có gì thì gọi cho con nhé.”

“Biết rồi, đi đi.”

Chu Thành Thiện vẫy tay.

Ông liếc nhìn cô hộ lý, định bụng đợi Chu Kiều đi rồi thì bảo hộ lý cũng đi nốt, để đỡ tốn tiền. Ai ngờ Chu Kiều vừa đi, cô hộ lý liền nói không nghe lời ông.

Cô hộ lý điềm đạm ngồi sang một bên, nói: “Tôi chỉ nghe lời Tiêu thiếu gia.”

Chu Thành Thiện: “Tiêu Nhiên…”

Cô hộ lý cười nói: “Chú có phúc thật đấy.”

Chu Thành Thiện: “…Cảm ơn.”

Ra khỏi bệnh viện, đã hơn mười hai giờ đêm. Chiếc xe màu đen vẫn đỗ ở cửa đợi họ suốt. Hai người lên xe, Chu Kiều mới ngửi thấy mùi nước khử trùng và các loại nước hoa trên người mình, trộn lẫn vào nhau rất khó chịu. Chu Kiều kéo cổ áo ngửi vài cái, nói: “Em thật sự cần phải đi tắm rồi.”

Tiêu Nhiên điềm đạm nhìn cô.

“Giờ em mới biết à.”

Chu Kiều rướn người tới, ngửi vài cái vào cổ anh, nói: “Sao anh lại thơm hơn em thế?”

Tiêu Nhiên nhìn cô cứ hít hà như mèo.

Cúi mắt nói: “Chắc là vì anh luôn chỉ ở bên em, còn em thì khác, tiếp xúc với nhiều đội tuyển như vậy.”

Giờ này anh mới nhớ ra để tính toán món nợ này.

Hai ngày thi đấu vừa qua.

Ngoài việc tăng thêm danh tiếng cho Chu Kiều.

Các đội tuyển kia đều rất hứng thú với cô, lão Dương không biết đã phải từ chối biết bao nhiêu lần xin thông tin liên lạc cho Chu Kiều rồi. Vừa nãy Lão Dương còn gửi tin nhắn WeChat cho Tiêu Nhiên.

Lão Dương: Có mấy người muốn xin thông tin liên lạc của Chu Kiều, có nên cho không ạ?

Tiêu Nhiên: Anh nói xem.

Lão Dương: …Hiểu rồi, không cho.

Chu Kiều hít hít mũi, nói: “Chua.”

Tiêu Nhiên không nói gì, chỉ nhìn cô một cái. Xe dừng trước số 26 ngõ Nam Vĩ, xuống xe, Chu Kiều mới sực tỉnh, “Chúng ta không mang theo hành lý, trời ơi phải làm sao đây.”

Tiêu Nhiên mở khóa vào nhà, nói: “Đồ lót của em anh cho người mua tới, mặc cỡ nào.”

Anh hỏi rất bình tĩnh.

Mặt Chu Kiều đỏ bừng, nói: “Em tự ra ngoài mua vậy.”

Nói rồi cô quay người.

Tiêu Nhiên lập tức nắm lấy cổ tay cô, kéo người trở lại, nói: “Người mua quần áo là phụ nữ, em báo cho anh là được.”

“Anh đưa thông tin liên lạc của cô ấy cho em, em tự nói với cô ấy.”

Chu Kiều cảm thấy quá xấu hổ.

Tiêu Nhiên dựa vào ánh trăng nhìn cô, điềm đạm nhướng mày, nhét điện thoại vào tay cô, rồi đi vào nhà. Chu Kiều nhận lấy điện thoại của Tiêu Nhiên, nhìn trang trò chuyện.

Có một người tên là Thư ký.

Tiêu Nhiên đã gửi cho đối phương một loạt kích cỡ.

Áo ngực cỡ B.

B

Không phải cỡ của cô sao.

Chu Kiều choáng váng cả mắt, cô chạy theo, nhét điện thoại vào tay Tiêu Nhiên, nói: “Anh biết hết rồi, còn hỏi em!”

Tiêu Nhiên cầm lấy điện thoại, khóe môi cong lên, “Ngày nào cũng ở cùng nhau, anh mà không biết cỡ của em mới là lạ đấy.”

Mặt Chu Kiều đỏ bừng.

Quay người nói: “Không thèm nói chuyện với anh nữa.”

Tiêu Nhiên đặt điện thoại xuống, vòng tay ôm lấy eo cô từ phía sau, nói nhỏ: “Mệt không?”

Chu Kiều khựng lại, nói: “Không.”

Vài giây sau.

Cô nói: “Cảm ơn anh.”

Tiêu Nhiên nhướng mày: “Cảm ơn có tác dụng gì, phải lấy thân báo đáp chứ.”

Chu Kiều: “…”

Anh đi ngay đi.

Bình Luận (0)
Comment