[Đồng Nhân Harry Potter] Phù Thủy Hàng Đầu

Chương 21

Chiều thứ bảy, một chiếc máy bay tư nhân hạ cánh xuống Phi trường Luân Đôn. Minh và Jame mang theo hành lí bước xuống máy bay. Bên ngoài cửa, một chiếc Mercedes CLK đã đợi sẵn. Lái xe vừa thấy Jame lập tức cúi đầu chào, rồi cung kính đưa cho hắn chìa khóa xe. Jame nhận lấy chìa khóa, sau đó cúi người cung kính mở cửa xe cho Minh, rồi ngồi vào ghế tài xế

- Ông chủ, chúng ta đi đâu đây? – Jame hỏi

- Nhà số 4 đường Privet. – Minh ung dung trả lời

- Có chuyện gì sao ông chủ?

- Bạn của ta bị vướng vào 1 vấn đề nho nhỏ ấy mà – Minh nói rồi đem chuyện Harry Potter bị con gia tinh hãm hại khiến cho nó bị nhà Vernon nhốt lại ra nói cho Jame biết

- Ông chủ, dường như có chút gì đó không đúng – Jame cau mày nói

- Có chuyện gì?

- Lần trước không phải ngài vẫn dùng được phép thuật đấy sao? - Jame hỏi (câu này chắc nhiều người cũng muốn hỏi)

- Đúng vậy. Jame, ngươi không phải phù thủy nên ngươi không biết. Nếu như phép thuật quản lí phù thủy vị thành niên được ếm lên người của bọn nhóc thì tất nhiên là sẽ không có chuyện nhầm lẫn như chuyện Harry rồi. Nhưng việc này lại liên quan đến quyền con người, chẳng vị quý tộc nào muốn con mình bị đánh dấu cả. Bởi vậy bộ phép thuật đã quyết định ếm bùa theo dõi lên những cây đũa phép và nơi ở của đám trẻ. Tất nhiên việc này chủ yếu là nhằm vào các phù thủy gốc Muggle hay sống trong thế giới Muggle, chứ như bạn ta, Malfoy hay Pansy, cả bố lẫn mẹ đều là phù thủy, thì không thể nào ếm bùa ở nhà của họ. Ai biết ma pháp đó là bố mẹ hay con cái gây ra chứ. Lại quay về chuyện của ta, cây đũa phép mà ta sử dụng là cây không hề có trong sự đăng ký của bộ phép thuật, mà nơi ta bị ếm bùa theo dõi là trại trẻ mồ côi St Peter. Bởi thế ta hoàn toàn có thể ở bên ngoài sử dụng phép thuật. Tất nhiên, nếu vô tình bị phát hiện thì cũng rất là mệt, nên có thể hạn chế được là tốt nhất. – Minh giải thích

- Ra thế – Jame gật đầu – À ông chủ, tôi đã làm hồ sơ xin nhận nuôi và xin giám hộ xong xuôi rồi. Nhưng chỉ sợ nếu đưa địa chỉ là đảo Celt thì sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của ngài trong tương lai

- Nói cũng đúng – Ngọc Minh trầm tư suy nghĩ 1 lúc – vậy thì mua 1 căn nhà ở Luân Đôn rồi đăng ký ở đó vậy.

- Ok, ông chủ

Chỉ một lát sau, xe của Ngọc Minh đã đến căn nhà số 4 đường Privet. Jame bước xuống xe, mở cửa cho Ngọc minh, rồi 2 người sải bước về phía cửa chính.

- Ba ơi, ba ơi, có ai đến chơi nhà ta kìa. – Thằng nhóc Dursley kêu lên, nó đã nhìn thấy chiếc xe sang trọng từ trong nhà

- Anh Vernon, ra đây mà xem. Thật là một chiếc xe sang trọng – dì của Harry, bà Petunia kêu lên

- Đúng là sang trọng thật. Đây là chiếc xe Mercedes mới được trưng bày ở triển lãm Frankfurt năm ngoái. Thật khó tin là nó lại xuất hiện ở đây – Lão Vernon cũng cảm thán

Kính cong! Tiếng chuông cửa vang lên. Cả nhà Vernon loạn hết cả lên

- Petunia, cái áo vét màu xanh ngọc sang trọng của anh ở đâu – Lão Vernon kêu lớn

- Dursley, mặc quần áo tử tế vào. Anh thân yêu, nó ở trên tầng 2 ấy. – Bà Petunia nói, trong khi tô lại son môi và đánh lại mắt

Kính cong! Tiếng chuông lại 1 lần nữa vang lên. Lão Vernon kéo lại cái cà vạt, chỉnh lại cái cổ áo, sau đó tiến ra mở cửa. Bên ngoài là 1 người thanh niên rất phong độ cùng 1 đứa bé, có lẽ cũng cỡ tuổi Dursley nhà lão. Lão Vernon toét miệng cười, nói

- Xin chào! Tôi là Vernon Dursley. Xin hỏi tôi có thể giúp gì cho quý ngài!

- Cút ra, lão mập. Lão cản tầm nhìn của ta. – Minh nói, đá mạnh vào chân lão Dursley. Với tên mập thường bắt nạt nhân vật chính này, Minh chả có 1 chút xíu xíu nào cảm tình cả.

- Xin lỗi – Jame cười hiền lành – cậu chủ của tôi hơi ... khó tính

- À... vâng... – lão Vernon đau điếng, nhưng lại cố bắt mình rặn ra 1 nụ cười – thật là cậu bé đáng yêu

- Bốp!!! – Minh lại sút thêm 1 phát nữa – đừng có nói về ta với cái giọng ghê tởm như thế.

Vào trong nhà, Minh thả người ngồi phịch xuống ghế sa lon, ngắm nhìn xung quanh. Jame đứng sau lưng, người hơi khom, thể hiện vị trí của 1 người cấp dưới.

- Xin hỏi, quý ngài và... công tử đây, tìm chúng tôi có việc gì? – Lão Vernon hỏi

- Gọi nó ra đây! – Minh nói

- Ai cơ? – lão Vernon ngạc nhiên

- À, cậu chủ tôi muốn tìm người bạn thân, trạc tuổi cậu ấy sống ở đây ấy mà. – Jame giải thích

- DURSLEY!!! – Lão Vernon rống lên.

Sau đó, một tiếng rầm rầm, như một cơn động đất, và một thằng bé mập mạp xuất hiện. Quả thật như nguyên tác, nó chả khác gì 1 con heo biết đi cả. Thảo nào harry phù phép nó mọc đuôi heo. Thực ra ngoài cái đuôi ra, nó quả thật là một con heo 2 chân mà

- Dursley, cưng à, cưng có bạn sang trọng như thế mà không nói cho mẹ biết – Petunia nựng yêu con, trách móc nói

- Đâu phải bạn của con – Dursley phụng phịu nói

- Thôi cưng, đừng giấu mà, công tử đây đã nói là...

- Không phải con heo này – Minh nói

- Xin ... xin lỗi ... – lão Vernon ngạc nhiên

- Ta nói là KHÔNG PHẢI CON HEO NÀY, lão không nghe rõ sao, lão mập – Minh gác chân lên bàn, vuốt tóc nói

- Xin lỗi, nhà tôi chỉ có duy nhất 1 đứa bé này. – lão Vernon nói, gương mặt đỏ bừng

- Ta nói chưa rõ, hay chúng ta chưa hiểu nhau hả lão Mập? Ta nói, ta muốn gặp HARRY POTTER!

- CÚT! CÚT NGAY KHỎI NHÀ TA – Lão Vernon mặt xám ngắt, quát lớn, tay vung vẩy cho đến khi... một nòng súng lạnh như băng chĩa vào đầu lão.

- Ngài Vernon, cậu chủ của ta nói chưa rõ ràng sao. Hay để ta đục lỗ trên đầu ông, có lẽ 1 lỗ thông khí sẽ làm ông hiểu được tiếng Anh, thứ âm thanh cao quý này? – Jame nói bằng 1 giọng đều đều và lạnh như băng

- Các người ... không có quyền... Các người làm vậy... là phạm pháp! – Lão Vernon cố gắng gượng nói, còn mụ Petunia thì ôm chầm lấy Dursley, run lẩy bẩy

- Phạm pháp sao? Ha ha, ngài Vernon đây còn nói đến phạm pháp cơ đấy. Vậy việc ngài nhốt 1 đứa bé ở trên gác xép thì sao

- Vu cáo... lừa gạt...

- Thôi im đi, - Minh nói. Jame cũng thu súng lại, và vứt lên bàn 1 tờ ngân phiếu cùng 1 tờ hợp đồng – đây là 10000 Bảng Anh. Coi như ta thuê, là thuê đó, có hiểu không, 1 căn phòng trong căn nhà của các người cho Harry Potter ở lại, cho đến năm cậu ấy 17 tuổi. Nếu từ giờ đến lúc đó, các người dám ngược đãi Harry, tiếp tục bắt cậu ấy ở trong gác xép, hay không cho cậu ấy đi học, ta sẽ đưa các người ra tòa, hoặc... không cần tòa án cũng ok.

Giọng Minh lạnh nhạt, như từng lưỡi dao treo xung quanh đầu của Vernon. Lão mập nuốt nước bọt, hít một hơi, rồi cầm lấy hợp đồng xem. Xem xong, lão hỏi

- Thật sao, chỉ cần... chỉ cần đến 17 tuổi sao?

- Đúng thế.

- Được rồi, ta ký. – Lão Vernon nhanh tay ký giấy.

- Tốt rồi, vậy thì mở cửa cho Harry thôi. – Minh đưa 1 bản hợp đồng cho Jame, rồi nói

- Được rồi. – Lão Vernon quặm mặt đi lên gác

Một lát sau, Harry mang theo chiếc rương của nó, cùng cái lồng của con Hewig xuống. Nhìn thấy Minh, nó la lên:

- Ngọc Minh, sao cậu ở đây?

- Mình đến đón cậu! – Minh cười nói – đi thôi. – rồi nó quay lại nói với Dursley – hãy tận hưởng nốt căn phòng đó trong năm nay đi heo con. Sang năm, chỗ ở của ngươi hẳn là căn phòng trên gác xép ấy.

- Không, con không muốn ở phòng đó. CON KHÔNG MUỐN!!! – Tiếng Dursley kêu lên vang vọng trong căn nhà

Ra đến ngoài, Harry lại một lần nữa bị sock khi chứng kiến xe của Ngọc Minh.

- Oa, thật là 1 chiếc xe sang trọng! – Harry kêu lên

- Thường thôi, đừng trầm trồ. – Minh cười

- Cậu chủ, giờ chúng ta đi đâu? – Jame hỏi

- Cậu chủ? – Harry lại bị sock 1 phát nữa

- Không có gì. Jame, đưa bọn tôi đến phố Charing Cross.

Trên đường đi, Minh bịa ra câu chuyện mình đã được nhận nuôi bởi 1 gia đình giàu có... và Jame là quản gia của nhà cậu. Harry tin sái cổ, chúc mừng Minh và cảm thán nó thật là may mắn.

Đến hẻm Xéo, Minh viết thư cho Ron, rồi cùng Jame và Harry đi dạo các tiệm, mua quà cho nhà Weasley. Minh chọn mua 10 bộ đồng phục mới, 5 bộ sách giáo khoa (Trong đó nặng nề nhất là bộ của Lockhart. Minh âm thầm thề, nếu như sách không bổ ích chút nào, Minh sẽ dùng tên lừa đảo này làm đối tượng thí nghiệm nước thuốc). Minh cũng mua 1 cây chổi Nimbus 2001 cho mình. Năm nay hắn quyết định tham gia Quidditch, dù sao hắn cũng thích cảm giác lượn lờ trên trời.

Mua sắm xong xuôi, Minh đem tất cả các thứ bỏ vào cốp xe, rồi nói với Harry

- Giờ tớ muốn về trại mồ côi 1 chút, cậu đi cùng tớ hay ở đây?

- Tớ đi cùng cậu – Harry trả lời thẳng thắn

- Ok, vậy đi thôi!

Jame lái xe chở 2 đứa trẻ đến trại mồ côi St Peter. 2 đứa ở đó chơi 1 buổi chiều thì nhận được thư của Ron. Thằng bé nói bố nó, ngài Arthur Weasley sẽ đến đón 2 đứa tại Hẻm Xéo vào chiều nay. Bởi vậy, Minh và Harry đành chia tay các sơ cũng như đám nhóc mồ côi để trở về Hẻm Xéo

Đưa Minh và Harry về Hẻm Xéo xong, Jame cũng trở về để làm các thủ tục mua nhà, nhận nuôi. Hắn lại còn phải chuẩn bị lo việc đào tường khoét vách, đem các nhà khoa học, các nhà nghiên cứu của các nước ở liên bang Xô Viết cũ đem đến đảo Celt theo lời của Minh, đồng thời phát triển tập đoàn của hắn. Còn Minh, cậu đang lên kế hoạch đến cuối năm thứ 2 này, sẽ tiến hành chào mời, lôi kéo các phù thủy trẻ vừa tốt nghiệp về với gia tộc vừa mới đặt những bước chân đầu tiên của cậu...
Bình Luận (0)
Comment