[Đồng Nhân Harry Potter] Trở Lại 1977

Chương 67

- Severus Snape. Chậc… chậc… chậc…

Severus giật mình, nhận ra bóng đen trước mặt là Bellatrix Lestrange. Cô ta vận một bộ trang phục đen tuyền từ đầu đến chân, đứng hơi dựa vào bức tường, cây đũa phép xoay vòng trên bàn tay phải.

- Bà Lestrange.

Chửi thề thầm một tiếng trong đầu, Severus thò tay vào túi áo chùng rút ra cây đũa phép, thủ thế. Tuy vậy lời đáp lại Bellatrix của anh lại mang một giọng lãnh đạm.

Bellatrix không có vẻ gì là định tấn công Severus giống như lần trước. Cô ta khẽ nhếch môi cười độc địa, mắt nhìn Severus chòng chọc.

- Một học sinh trường Hogwarts thì đến cái chốn hỗn tạp này làm gì cơ chứ?

Hẻm Knockturn là một hẻm ở gần Hẻm Xéo, nhưng không được lành mạnh và trong trẻo như vậy. Đây là một nơi mà đám học sinh lóc chóc hay những kẻ làm ăn lương thiện bình thường chắc chắn không bao giờ dám nghĩ đến việc bén mảng tới. Mấy cửa hàng trong cái hẻm này chuyên bán mấy đồ vật hắc ám và mấy đồ bất hợp pháp, mà điển hình là cái cửa hiệu Borgin & Burkin. Mấy kẻ lượn lờ đến chốn này nếu không phải Thần Sáng chìm thì toàn những kẻ kinh dị. Đám tội phạm, đám làm ăn bất chính, và điển hình là đám Tử Thần Thực Tử.

Việc những kẻ như Bellatrix Lestrange lảng vảng ở đây không có gì đáng lạ. Điều đáng lạ là vợ chồng cô ta hiện nay đang bị Bộ Pháp Thuật truy nã, sau cái vụ bắt cóc và tra tấn Frank Longbottom. Chả biết Bellatrix lẩn trốn ở chỗ nào mà trông cô ta vẫn tươm tất lắm, chưa đến nỗi lôi thôi, bẩn thỉu như một tên tội phạm bị truy nã đáng có.

Bellatrix hỏi có lẽ chỉ để hỏi, vì cô ta cũng chẳng đợi Severus trả lời, mà nói tiếp luôn.

- Lucius thích ngươi. Cissy thích ngươi. Ngay cả Ngài cũng thích ngươi. – Khuôn mặt cô ta xoắn lại như thể thừa nhận điều đó là một điều ghê tởm. – Thật duyên dáng làm sao. Phải thừa nhận, ngươi là một kẻ lừa đảo bậc thầy.

Cô ta thò tay vào trong áo lấy ra một thứ gì đó và ném xuống đất. Một miếng giấy – một bức thư đã bị mở ra, nhàu nát và rách nham nhở, như thể là kết quả của một vụ tranh cướp ác liệt.

Không hề cúi đầu mà chỉ khẽ liếc xuống nhìn bức thư, Severus có thể nhận ra trong mớ nhàu nát đó là nét chữ quen thuộc của Narcissa.

Một cảm giác rùng mình chạy qua sống lưng Severus.

Đệch.

Những ngón tay Severus giữ chặt cây đũa phép. Mặc dù vậy, khuôn mặt anh vẫn giữ một thái độ phẳng lặng như thường, đối nghịch với những xáo trộn đang diễn ra trong người.

Một tiếng cười khùng khục thoát ra từ cổ họng Bellatrix.

- Con em gái khốn kiếp của ta. Nó cứ tưởng rằng mấy thứ bùa chú của nó có thể ngăn cản được tất cả những kẻ tò mò đọc thư của nó. Cũng phải nói ta rất ấn tượng về những bùa chú nó ếm lên đó. Nhưng Bellatrix Lestrange này – thật không may thay – lại là một thiên tài trong việc phá vỡ những thứ như thế. Dù có phải trả một cái giá kha khá.

Cô ta đưa cánh tay trái lên trước mặt và nhìn nó với một vẻ bực bội. Severus nhìn thấy một vệt đen kéo từ lòng bàn tay xuống đến cổ tay cô ta. Xem ra thứ bùa mà Narcissa ếm lên bức thư tuy không phải là chí mạng, nhưng cũng khá là tồi tệ. Vết đen kia chắc chắn sẽ không khỏi sớm được. Severus lo lắng không hiểu Narcissa đã viết những gì trong lá thư đó, và Bellatrix đã biết được những gì.

Bellatrix tiến lại gần và làm một cử chỉ như là muốn đưa cây đũa phép rờ lên mặt Severus nhưng Severus đã lùi lại tránh ra khỏi tầm với của cô ta.

- Severus bé nhỏ. – Cô ta dài giọng vẻ chế giễu. – Ta luôn tự hỏi làm sao một thằng nhãi mười bảy tuổi có thể đấu lại được ta lần trước? Làm sao một thằng nhãi lại có thể bình tĩnh trước những đòn tấn công của ta đến vậy, mà không hề sợ hãi? Trước kia, chẳng ai có ấn tượng gì với ngươi, cho tới khi ngươi đem đến cho Ngài lời Tiên Tri. Nếu ngươi có tài năng đến vậy, tại sao không ai để ý đến ngươi trừ Lucius ngu ngốc?

- Tôi không hiểu bà đang nói gì. Tôi chưa từng gặp Ngài. Cũng không biết lời Tiên Tri nào cả. – Severus trả lời, khô khốc.

Bellatrix bật cười, đôi mắt tóe lên giận dữ.

- Đừng có vờ vịt nữa, Snape. – Cô ta quát. – Ta không phải đứa ngu. Ta đã theo dõi ngươi và đã mất cả buổi chỉ để xem đi xem lại tất cả những kí ức ta có được về ngươi. Cả bây giờ lẫn trước kia, dù đáng tiếc là ta không có nhiều kí ức về thời trẻ của ngươi lắm… Nhưng cũng đủ để ta nhận ra rằng:  nó vô cùng khác. Tại sao ư? Vì những kẻ như chúng ta không bao giờ có thể sống giống hệt được như chúng ta đã từng hai mươi năm trước đó. Có đúng không, Snape?

- Bà đang thực sự nói những điều vô nghĩa. Xin lỗi nếu xúc phạm đến bà, chứ gần đây bà có uống nhầm thứ thuốc Hoang Tưởng nào không? Hay dạo này phải trốn chui trốn lủi mà trí tưởng tượng của bà đã vượt quá mức bình thường rồi? – Severus nói, giọng nói của anh bình thường, nhưng sự mỉa mai trong từ ngữ thì rõ mồn một. Mẹ kiếp, Narcissa. Chị đã đào mồ chôn cả hai đứa rồi đấy. Chị viết cái quái quỷ gì trong bức thư chết tiệt kia cơ chứ?

- Câm mồm! – Khuôn mặt Bellatrix đỏ lên, dường như cô ta càng tức giận trước vẻ ngoài có vẻ bình tĩnh của Severus. – Ta mà phải trốn chui trốn lủi hả! Hừ. Ngươi có biết ta chưa bao giờ hết nghi ngờ ngươi không, Snape? Cho dù ngươi đã giết chết lão già Dumbledore và được ngài coi như là tay chân thân cận nhất? Bởi vì ta tin vào trực giác của mình. Ta tin rằng bên dưới cái vỏ ngoài và những lời lẻo mép của ngươi có cái gì đó rất bẩn thỉu. Và bây giờ nghi ngờ của ta đã được chứng thực. Tại sao ngươi lại không tìm đến Ngài? Tại sao ngươi lại giấu thân phận thực của mình và chốn chui chốn lủi trong cái lốt học sinh cưng của lão già Dumbledore ngu ngốc? Nói đi!

Đũa phép của Bellatrix chĩa vào mặt Severus, và ngay lập tức anh lùi lại và cũng rút đũa phép ra thủ thế.

Một tia sáng đỏ xẹt ra từ cây đũa phép của Bellatrix cùng lúc Severus dựng lên một bùa Chắn để cản nó lại. Anh bắn ra một lời nguyền về phía Bellatrix làm cả bức tường sau lưng cô ta nổ tung khi cô ta nhảy tranh sang bên. Hạ và xóa trí nhớ mụ ta. Không thể để những thông tin này lan ra được. Severus thầm nhủ.

Bellatrix xoay đũa phép vòng vòng tạo ra một tia sáng màu tím đi ra theo hình xoắn ốc. Nó uốn lượn như một con rồng lao đến phía Severus với một tốc độ kinh hồn, làm Severus phải gọi ngay ra một tấm khiên bằng đá hoa cương. Tấm khiên vỡ vụn nhưng cũng làm tia sáng yếu đi và đổi hướng sang cột đèn đường, làm nó gãy gập xuống và đập sượt vào người Severus.

Severus nghiến răng chịu đau, tung ra hai đòn Cắt Sâu Mãi Mãi liên tiếp. Một đòn sượt qua tay Bellatrix, cắt phăng một mảng áo, máu chảy thành vệt trên cánh tay cô ta nhưng xem ra chỉ là chấn thương phần mềm, chưa có gì nghiêm trọng.

Cả hai tiếp tục trao đổi vài lời nguyền nữa, đất đá và lá cây xung quanh bay mù mịt.

Nói chung, Hẻm Knockturn là một nơi đánh nhau rất lí tưởng, vì có đến chín chín trên một trăm vụ là không có ma nào can thiệp, một vụ còn lại thì sẽ có kẻ vào đánh hôi. Ở đây, các vụ thanh toán hay đụng độ xảy ra như cơm bữa, ở một vài góc đường khuất nào đó. Thế nên những tiếng động do Severus và Bellatrix gây ra, nếu có đến tai ai đó, thì cũng chẳng có gì đáng chú ý với họ, nếu không muốn nói là họ sẽ lảng đi cho đỡ phiền.

Một tiếng vỗ tay vang lên, và Bellatrix vội vã lui lại. Cách đó hai chục mét, xuất hiện tự bao giờ, là một người đàn ông chừng năm sáu chục tuổi, dáng vẻ cao lớn, toàn thân mặc áo đen thẫm y như màu tóc của ông ta. Đôi mắt ông ta đỏ khé, khuôn mặt mang một sắc thái gì đó rất ma quỷ.

Chúa tể Hắc ám.

Severus có thể nhận ra ngay khi hắn vừa xuất hiện. Bellatrix vội vã tiến đến hôn mũi giày hắn, trong khi Severus cũng cúi người, kính cẩn chào.

Chúa tể Hắc ám tiến về phía Severus, người lướt trên không trung nhờ một phép nâng.

- Severus Snape, đúng không? Ngươi có biết ta là ai không?

- Không, thưa ngài. Nhưng tôi có thể đoán được. – Severus trả lời.

Chúa tể Hắc ám bật cười. Âm thanh của tiếng cười nghe lạnh lẽo và nanh nọc – như thường lệ.

- Khá lắm. Ngươi chiến đấu như một chiến binh thực thụ. – Hắn nói, nhìn xoáy vào Severus.

Cúi đầu xuống tránh ánh mắt của Chúa tể Hắc ám, Severus cẩn thận nâng cao hàng rào Bế Quan Bí Thuật lên một chút nữa, và trả lời.

- Cám ơn ngài đã quá khen.

Lúc này, Chúa tể Hắc ám mới quay về phía Bellatrix, hỏi.

- Ngươi có thể giải thích tại sao lại có cuộc đụng độ này không, Bella?

Severus có cảm tưởng toàn thân Bellatrix run lên trước khi tiến lại gần chủ nhân, cô ta nói bằng một giọng thì thầm và kính cẩn.

- Thưa ngài, thần đang chất vấn Snape về một vấn đề. Thần tin rằng hắn ta cũng có chung hoàn cảnh “rất đặc biệt” mà thần gặp phải. – Bellatrix dừng lại sau những từ nhấn mạnh, chờ Chúa tể Hắc ám tỏ vẻ hiểu ý. – Thế như hắn ta không hề tìm đến ngài, mà lại có ý định giấu diếm và trốn tránh nghĩa vụ của mình. Hắn là kẻ phản bội.

Chúa tể Hắc ám nheo mắt, chiếu về phía Severus vẻ dò hỏi. Nén cơn rùng mình, anh nói.

- Tôi không hiểu bà Lestrange nói gì. Đột nhiên bà ấy chặn đường tôi, sau đó chất vấn tôi những lời vô nghĩa, rồi tấn công tôi. Thưa ngài, thực sự tôi cũng không hề hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra.

Chúa tể Hắc ám nhìn Severus xoi mói, rồi một cách hết sức bất ngờ, hắn vung đũa phép chĩa vào thái dương Severus.

Legilimens (Chiết Tâm Trí Thuật).

Severus vận hết sức lực trong người chống lại mũi dùi tấn công của Chúa tể Hắc ám vào tâm trí mình. Anh khóa mọi kí ức của cuộc đời trước, các kí ức liên quan đến Lily và Dumbledore ở cuộc đời này lại. Anh tập trung vào những lần luyện tập Nghệ thuật Hắc ám, pha chế Độc Dược, những lần gặp gỡ, thư từ với Lucius. Tất cả những thứ vô hại. Những kí ức liên tục hiện ra trong đầu Severus như một thước phim tua nhanh, làm đầu óc anh quay mòng mòng.

Cuối cùng, chúa tể Hắc ám rút ra khỏi tâm trí Severus, nở một nụ cười hài lòng.

- Ta không thấy ngươi có gì phải giấu diếm. – Hắn nói.

- Thưa ngài… - Bellatrix hùng hổ tiến lại, nhưng Chúa tể Hắc ám lên tiếng dứt khoát.

- Ta đã kiểm tra, Bella. – Giọng hắn lạnh băng và nghiêm khắc, tỏ rõ ý muốn chấm dứt câu chuyện.

Bellatrix vội lùi lại, trông như thể vừa bị ăn một cú đấm vào mặt. Toàn thân mụ ta run lên, đôi mắt nhìn Severus đầy hằn học, nhưng không dám nói gì.

- Ta đã nghe về ngươi từ Lucius. – Chúa tể Hắc ám nói. – Ta biết nguyện vọng muốn học lên cao của ngươi trước khi gia nhập đội ngũ của ta. Nhưng giờ ta đã đổi ý. Ta muốn trao cho ngươi vinh dự đó sớm hơn, vào ngày tốt nghiệp của ngươi. Ngươi thấy thế nào?

Đó không phải là một câu hỏi. Một luồng run rẩy quét dọc thân người Severus. Anh biết mình cần phải trả lời như thế nào.

- Thưa ngài, tôi rất làm vinh dự. – Anh cúi đầu, kính cẩn trả lời.
Bình Luận (0)
Comment