[Đồng Nhân Nữ Hoàng Ai Cập] Đế Cơ - Asisư

Chương 10

. Tác giả: Tiểu Thiên.

. Edit: Tiểu Thiên.

******

Masa dòm ta và Ryan cứ mắt nhìn mắt, mũi nhìn mũi, tò mò hỏi:

“Tiểu thư Litis, cô biết Thần tử đại nhân sao? Mà sao Thần tử đại nhân gọi cô là Isis? Không phải cô tên Litis sao?”

Mí mắt hơi co giật, xém chút quên mất còn có một tên hàng giả tồn tại:

“Masa đại nhân đùa tôi rồi, tôi chỉ là một thương nhân nhỏ bé, làm sao tôi quen biết Thần tử đại nhân được cơ chứ.”

Mắt Ryan cơ hồ lóe lên tia hứng thú:

“Vậy làm sao tiểu thư biết tôi tên Ryan?”

Ta híp mắt cười thản nhiên: “Ban nãy lúc Masa đại nhân giới thiệu cho tôi, có vô tình nhắc tới trong thành còn có một vị khách quý tên Ryan, tóc đen, mắt đen, da trắng, là người phương Đông. Tình cờ gặp được, tôi nghĩ chắc là ngài Ryan rồi.”

Masa mở to mắt, cảm khái nói:

“Tiểu thư Litis thông minh quá!”

Trước hai con ngươi sáng quắc của Ryan trước mặt, ta chỉ đành ha ha vài tiếng:

“Chê cười rồi, chê cười rồi.”

Masa được nước lấn tới, mở miệng là huyên thuyên đủ điều: “Vậy còn cái tên Isis mà Thần tử đại nhân gọi thì sao?”

Ta thầm niệm một ngàn chữ nhịn trong đầu, ngoài mặt vẫn giữ nụ cười khách sáo: “Đó là tên tự[*] của tôi.”

[*] Tên tự: tên cha mẹ đặt cho.

“Ồ ồ.” Nháy mắt cái miệng Masa hàng giả đã banh to hết cỡ: “Vậy còn vậy còn...”

Chưa kịp “vậy còn” tiếp, đã bị bàn tay Ryan chặn lại: “Đủ rồi, lùi lại đi.”

Masa thấy Ryan lên tiếng, không dám hó hé tiếng nào nữa, sợ sệt lùi lại một bước.

Không còn tiếng ồn quấy nhiễu bên tai, ta mới chuyển tầm nhìn về lại Ryan:

“Không biết ngài Ryan...?”

“Isis.”

Phản chiếu trong đôi mắt màu đen huyền là tấm váy lụa xanh thêu hoa sen chỉ bạc đang lất phất bay theo gió, cùng khuôn mặt lãnh đạm không chút mừng rỡ của ta:

“Tìm chỗ nào nói chuyện đi.”

Đoạn, nói với Masa đứng gần đó: “Ở đây có căn phòng nào cách âm không?”

Masa nghe hỏi mà ngu người:

“Phòng... cách âm???”

Ryan nghĩ nghĩ chút rồi nói lại:

“Là tĩnh thất.”

“Là tĩnh thất sao ạ, dĩ nhiên là có!” Masa trưng ra vẻ tươi cười lấy lòng: “Mời Thần tử đại nhân đi theo tôi, lối này ạ.”

Ta nhìn lướt qua tướng đi khom lưng uốn gối của Masa, đồ giả đúng là đồ giả, không một chút khí tiết. Nhưng việc tên trưởng tử giả mạo này có khí tiết hay không, ta chẳng rảnh mà để tâm. Điều ta lưu tâm, là Ryan thế nào lại có mặt ở Atina, đồ giả cư nhiên còn cung kính gọi hắn Thần tử?

Không nghĩ đến ở ba ngàn năm sau, hắn như vậy mà cũng vướng vào lời nguyền, thật không rõ là họa hay là phúc...

Giắt kiếm vào vỏ, Ruka bước lên hai bước, quan sát bốn phía rồi nói nhỏ với ta: “Tiểu thư, kẻ đó không làm gì người chứ?”

“Đội thám tử trà trộn thành công chưa?”

Ta không trả lời câu hỏi của Ruka, nhíu mày dõi theo bóng lưng Ryan đằng trước:

“Liên lạc với đội thám tử, kể từ giờ phải bám sát chúng ta, tùy lúc hành động.”

“Đã rõ, thuộc hạ xong sẽ bám theo ngay! Tiểu thư nhớ cẩn thận.” Ruka vừa dứt lời thì tiếng hối thúc của Ryan truyền đến:

“Isis tiểu thư sao còn đứng đó? Mau đi thôi!” Hắn khẽ cười: “Bị kẹt lại bây giờ.”

Miễn cưỡng câu câu khóe miệng, ta đưa mắt ra dấu với Ruka rồi gật đầu: “Ha ha, ngài Ryan định đưa tôi đi đâu đây?”

“Bạn bè lâu ngày gặp mặt nói chuyện. Tôi sợ chỗ này nhiều người, tiểu thư không tự nhiên được thôi mà.” Hắn hấp háy mắt, cười cười: “Tiểu thư chẳng lẽ sợ tôi là kẻ buôn người, dụ dỗ gái nhà lành hay sao?”

Nghe Ryan Rido cứ một câu tiểu thư này, hai câu tiểu thư nọ mà lông tơ trên người ta dựng đứng cả lên: “Ngài Ryan lại chọc ghẹo tôi rồi, làm gì có chuyện đó.”

“Vậy còn chờ gì nữa? Đi thôi.” Ryan chìa một tay ra: “Phải tranh thủ thời gian.”

Ta đặt một tay vào lòng bàn tay của Ryan, hiện tại không còn cách nào khác ngoài việc phải đi “ôn lại chuyện cũ” cùng hắn. Mặc dù có tám phần nghi ngờ, hai phần không tin. Nhưng, với tính cách thân sĩ từ trong xương cốt của Ryan, và sự hiểu biết tuy không nhiều nhặn lắm của ta về hắn...

“... Phải, đúng là cần phải tranh thủ.”

Ít nhất ta có thể chắc chắn một điều:

Hắn là một con người có lòng kiêu hãnh cao, dù có ghét ta đến mức độ muốn ăn tươi nuốt sống ta tại chỗ cũng tuyệt đối sẽ không dùng kế sách hèn hạ như ám sát!

Bởi vì...

Bởi vì có một lần, khi ta cùng hắn đứng bên mộ cha hắn. Ta hỏi hắn có hận kẻ đã giết cha mình không, nếu biết kẻ đó là ai thì anh sẽ làm gì, ngũ mã phanh thây hay để trùng độc vào lỗ tai cắn tới chết? Khi đó ta vô cùng tò mò muốn biết câu trả lời, không biết là vì sống lâu có chút buồn chán, hay vì hắn và ta có cùng một kẻ thù - kẻ trộm xác Pharaoh, hoặc là đều cùng một dạng người sống vì người mình muốn bảo vệ.

Chỉ là khi đó, thành thật muốn biết hắn sẽ làm gì, câu trả lời sẽ là gì.

Hắn không trả lời vội, đứng nhìn một phần của cha mình thật lâu, thật lâu sau mới nói:

“Thế giới này là thế giới có luật pháp, tôi không tin kẻ xấu có thể ung dung ngoài vòng pháp luật!”

Ta đứng cạnh chỉ im lặng không lên tiếng, vì ta biết mình chính là kẻ đang ung dung ngoài vòng pháp luật trong lời hắn...

Hắn lại nói: “Hơn nữa tôi lại là một quý ông, dù có hận kẻ đó cỡ nào, cũng sẽ không dùng những cực hình đó để mà giết người.” Tới đây hắn đột nhiên rút một điếu thuốc từ bao ra, thuần thục châm lửa, hít vào một hơi sâu, phả ra những vòng khói trắng nhàn nhạt vị gỗ mun: “Nhưng là không giết người là một chuyện, dùng phương pháp nào để trả thù lại là một chuyện khác...”

Ta đứng cạnh lại không nhịn được nghĩ, nếu là ta, câu trả lời chính là: phân thây vạn mảnh!

Nhưng nghĩ lại, phân thây vạn mảnh hơi máu me một chút. Làm bẩn tay mình cũng không phải tác phong của ta, mẫu hậu dạy làm người nên chừa người ta con đường sống. Thành ra phân vân nhiều lần, quyết định sửa lại câu trả lời là: bắt kẻ đó đời đời phải kiếp nô lệ, quỳ lụy dưới chân ta!

Kết quả sau đó, vì ta quá nhân từ, con trộm mộ mới có dịp thừa cơ hội leo lên đè đầu cưỡi cổ...

“Tiểu thư lại ngẩn người rồi, đang nghĩ gì vậy?” Ryan vừa đi, vừa bắt đầu châm một điếu thuốc.

Ta đi song song kế bên, ngó điếu thuốc kia, chợt nhớ đến câu nói năm đó của hắn.

“Nhưng là không giết người là một chuyện, dùng phương pháp nào để trả thù lại là một chuyện khác...”

Nhưng là ư? Ta xoa cằm, năm đó nghe xong không lưu tâm lắm. Giờ mới để ý, không ám sát là một chuyện. Còn “ôn lại chuyện cũ” bằng phương pháp nào đúng lại là một chuyện khác...

Nghĩ vậy, ta lập tức đề cao cảnh giác.

...

Quả nhiên, khi ta theo hắn vào trong tĩnh thất rồi. Vừa khép cửa lại, vẻ tươi cười đậm chất quý ông trên gương mặt hào hoa phong nhã lập tức biến mất không còn chút vết tích.

Thay vào đó là biểu tình không chút cảm xúc: “Lâu rồi không gặp. Đúng là giấc mộng hoàng lương, thời gian không bào mòn được nhan sắc của cô.” Cởi áo khoác ra, vứt lên ghế, vừa nới lỏng cà vạt vừa làm mặt lạnh nói: “Thế nào? Bất ngờ không? Không nghĩ tới sẽ gặp tôi ở đây chứ gì?”

Ta im lặng, thay sắc mặt cũng thật nhanh... Còn chuyện nhan sắc, đương nhiên không bào mòn được, tính luôn hai tháng nữa, tổng cộng ta cũng chỉ mới tròn 13 tuổi, bào mòn sao đây?

Bất quá những lời này không tiện nói, có mù cũng biết mục đích của hắn, ngoài con trộm mộ ra thì chẳng còn lí do nào khác để ta và hắn giáp mặt nhau: “Không bất ngờ lắm. Người ra sức gây chú ý mời tôi đến nơi này, không phải em gái anh, thì chỉ có thể là một trong các thành viên nhà Rido.”

“Isis, cô vẫn thông minh như xưa.”

Ryan chỉ tay về chiếc ghế đối diện mình:

“Nào! Ngồi đi, không cần ngại. Da mặt cô đó giờ dày lắm mà.”

Ta đang mệt mỏi trong người, sáng nay trời lại đổ mưa rào, giờ đầu còn hơi âm ấm. Vẫn là không có thể trạng[1] cùng Ryan đôi co đấu võ mồm, đành trực tiếp theo lời hắn ngồi xuống ghế đẩu.

[1] Thể trạng: thể lực + tâm trạng.

“Cô bắt đầu biết nghe lời từ khi nào vậy? Có phải Isis không đấy?” Ryan dùng ánh mắt ngờ vực hình nỏ tiễn[2] bắn vù vù vào mặt ta: “Hay thấy tôi nên sợ quá, không dám cãi lại?”

[2] Thời chị nhà không có đạn, thành ra phải dùng nỏ tiễn thay thế:“>>>

Ta ngắt lời Ryan: “Ryan Rido, muốn gì thì cứ nói. Tôi không có thời gian bồi anh tán dóc đâu.”

“Cô đã thẳng thắn, tôi cũng chả rãnh rỗi mà vòng vo.”

Ryan thay đổi tư thế ngồi, gác chéo hai chân lên, những ngón tay thon dài đan xen vào nhau:

“Hôm nay Ryan Rido này chỉ có một mục đích: Tôi muốn cô đền mạng cho Carol!”

Ta sớm đã đoán được lời thoại của hắn, chỉ cả cười.

Ryan nhíu mày: “Cô cười cái gì?”

“Tôi cười... Oáp...”

Đang nói nửa chừng, lại không nhịn được đưa tay lên che miệng ngáp một hơi. Chậc, sáng nay rời khỏi nhà có uống thuốc giải cảm, giờ bắt đầu phát tác dụng. Cơn buồn ngủ không nói không rằng rủ nhau kéo tới. Ngồi trước mặt Ryan, lúc này ta không biết nên khóc hay nên cười. Tình huống thể này mà sao vẫn có thể buồn ngủ được?! Thuốc này cũng quá mạnh đi...

Y như ta nghĩ, hành động này của ta đã đả động đến sự kiên nhẫn cực đại của Ryan.

Hắn mím môi, trán muốn nổi gân xanh.

Ta vội đè cơn buồn ngủ xuống, phân giải với hắn: “Anh đừng hiểu lầm, sáng nay tôi bị cảm mạo nên có uống chút thuốc. Bây giờ thuốc có tác dụng nên... không phải cố ý...” dù hắn đã có sẵn nỗi nước thù nhà với ta, nhưng cái này ta rõ ràng không cố ý, trước giờ ta ghét nhất là bị hiểu lầm.

“Isis, cô không thay đổi gì cả. Vẫn là con người ích kỉ như vậy.”

Ryan dựa lưng vào ghế đẩu, lắc đầu:

“Năm đó cô giết cha tôi, hại Carol sống dở chết dở, hại nó chỉ còn nửa cái mạng, cũng đâu phải cố ý? Tôi nói cô hay! Toàn bộ những điều đó, không phải một câu không cố ý là có thể giải quyết!”

Ta nhìn Ryan: “Mấy chuyện đó đâu thể gộp chung mà nói?”

Ryan gật đầu, lại bắt đầu lôi từ trong túi quần ra một điếu thuốc, đưa lên miệng ngậm: “Ok, không thể gộp chung mà nói. Tôi đồng ý. Nhưng cô giải thích sao về cái chết của cha tôi và Carol?”

Ta dựa lưng ra sau, đối với những chuyện này, ta không cần thiết phải giải thích với hắn. Nhưng chuyện kiếp trước là kiếp trước, kiếp này nếu không phải vì lời sấm truyền ta cũng chẳng muốn đến đây. Nếu đã phân biệt rạch ròi, cái chết của chúng nói một chút cũng không tổn hại gì.

“Ryan, chúng ta từng gặp nhau, có thể xem như là có duyên. Anh từng nói coi tôi là bạn, tôi cũng không dùng thân phận của tôi mà nói chuyện. Giờ, tôi là Isis. Nếu anh muốn một lời giải thích, được thôi, tôi cho anh. Nhưng anh phải biết, có những chuyện, nên lấy đó mà làm thỏa mãn.”

“Tôi rửa tai chờ nghe đây.” Hắn đưa ngòi lửa lên, châm một cái, tia lửa xén vào ngòi điếu thuốc.

Ta nói: “Thế giới của anh cũng có luật pháp. Chính miệng anh cũng từng thừa nhận bản thân tin vào luật pháp, tội phạm mãi mãi không thể ung dung ngoài vòng pháp luật, có đúng không?”

Ryan gật đầu.

Ta lại tiếp tục: “Bản thân tôi là một người chấp pháp, nhiệm vụ của tôi là nghiêm trị tội nhân. Gia đình Rido quấy nhiễu giấc ngủ của Pharaoh, là tội chết! Anh nghĩ tôi có nên thi hành bản án?”

Ryan đập tay xuống bàn: “Chỉ là một cái xác ướp! Cô vì một cái xác ướp, sát hại bao sinh linh vô tội! Quấy nhiễu cái gì, đều là cớ để mấy người tàn sát! Thực chất cô quá mê tín và phong kiến!”

“Ryan Rido, là anh kêu tôi cho anh một lời giải thích. Nên giờ đừng có bày ra vẻ mặt như bản thân hoàn toàn vô tội vạ với tôi!” Ta hít vào một hơi sâu: “Sinh linh vô tội? Chỉ là một cái xác ướp? Mê tín? Anh nói bọn trộm mộ và gia đình anh vô tội. Nói tôi tàn sát vô cớ? Đã xem lại mình chưa?”

“Tôi nói sai sao, thực chất cô là vì một người đã chết.” Ryan gằn giọng.

Ta cố gắng kiềm chế cơn giận, dùng giọng bình tĩnh nhất có thể tiếp tục nói chuyện:

“Ryan Rido, tôi lặp lại lần nữa. Nếu bọn chúng vô tội, sẽ không bỏ ngoài tai lời cảnh báo. Quan tài đã ghi rõ, quấy nhiễu giấc ngủ của Pharaoh, là tội chết. Nếu bọn chúng vô tội, sẽ không khai quật lăng một của một người đã khuất. Tôi đào mộ anh lên, rồi nghiên cứu xác anh, liệu tôi có vô tội?”

Ryan bóp trán: “Tôi thừa nhận việc họ đã làm. Nhưng suy cho cùng cô chưa hiểu hết về họ. Như cô nói, cô đào mộ tôi, nghiên cứu xác tôi là sai trái. Nhưng chưa hẳn cô đã là người xấu! Ai cũng từng làm sai, một cơ hội sửa sai cũng không thể cho được sao? Pháp luật cũng có tình người mà!”

“Ryan, tôi đã từng cho chúng cơ hội. Tôi từng nói Carol Rido dừng lại, nhưng gia đình anh không ai tán thành. Ngược lại, là bọn chúng tự mình vứt bỏ cơ hội.”

Ta nhìn thẳng vào mắt Ryan.

Ryan nói: “Bọn họ, bọn họ chỉ là... Dù vậy cô cũng không thể tự ý giết người!”

Ta đứng dậy, nói bấy nhiêu lời, đã là giới hạn của ta:

“Tiếp tục tranh cãi không có ít gì. Tôi còn công vụ phải xử lí, xin phép đi trước.”

“Isis!” Ryan thấy ta muốn rời đi, vội bật người đứng lên theo, vươn tay muốn giữ người lại.

Ta né người thoát khỏi tay Ryan, thở dài: “Anh hà tất cố chấp như vậy. Tôi đã nói, tôi là một người chấp pháp. Tôi đã cho từng người một cơ hội, là bọn chúng không chịu trân trọng mà thôi. Thiên tử phạm pháp, tội như thứ dân. Phàm là kẻ phạm pháp, không có bất kì ai được ngoại lệ.”

“Cô không hiểu! Cô có biết sau khi cô quẳng xác Carol xuống sông, nó thê thảm thế nào không?”

Mắt hắn dần hoe đỏ, giọng nói cũng lạc hẳn đi:

“Tôi tìm được nó bên bờ sông Nile, lúc đó toàn thân nó đầy máu. Bác sĩ nói nó sống được là kì tích, nhưng cả đời về sau chỉ có thể sống đời thực vật. Hằng ngày nhìn nó nằm trên giường bệnh, ánh mắt không chút sự sống, cô biết mẹ tôi đau đớn ra sao không? Nó không chịu được, bác sĩ nói nó không có ý chí muốn sống nữa, cuối cùng qua đời trên giường bệnh. Mẹ tôi bị đả kích, thần trí từ đó cũng dần nửa tỉnh nửa mê. Gia đình tôi vốn rất hạnh phúc. Chỉ vì kẻ chấp pháp như cô...”

Đến cuối, chỉ còn là tiếng nức nở...

Trong căn tĩnh thất vốn đã yên ắng, nước mắt của Ryan lại tựa như một mũi dao nhọn.

Cảm giác mất đi người thân, có ai mà không hiểu. Năm mẫu hậu qua đời, chẳng lẽ lòng ta không đau? Lúc phụ vương nhắm mắt rời đi, tâm ta rất bình lặng? Ta không còn người thân, lúc đó chỉ có Menfuisư là máu mủ duy nhất còn lại. Thế nhưng người ta yêu thương nhất, cuối cùng tặng cho ta một mũi kiếm. Cảm giác cuộc sống như mất đi tất cả ý nghĩa đó, sao mà không hiểu cho đặng?

Không biết từ khi nào, nước mắt đã tràn khỏi bờ mi.

Có lẽ là sự đồng cảm, nước mắt của Ryan đã làm ta nhớ lại khoảng thời gian u tối đó.

Không phải người chết, có tim, ai mà không biết đau.

Giờ nghĩ lại, quy tắc của cuộc chơi năm ấy, thật ra kiếp trước ta vốn không hiểu.

“Xin lỗi...” Ta tiến lại gần Ryan, lấy tay áo lau đi những giọt nước mắt trong suốt nơi khóe mi dày rợp kia, thỏ thẻ: “Nhưng quy tắc của cuộc chơi lần này, anh vẫn chưa hiểu đâu.”

Ryan ngước nhìn ta, con ngươi đen dậy sóng: “Kiếp này, chúng ta là kẻ thù.”

“Ừ.” Kéo đầu hắn lại gần, để mặt hắn dựa vào vai áo ta: “Lần sau gặp lại, tôi nhất định giết anh.”

“Isis, một ngày nào đó, có thể chúng ta sẽ là bạn tốt.” Ryan cũng vòng tay ôm lấy ta.

Ta gật đầu: “Ừ.” nhưng ta biết là hắn cũng rõ: Tiếc là, điều đó sẽ không bao giờ trở thành sự thật... Người bạn này, e là mãi mãi, ta cũng không nhận nổi hắn. Bước ra khỏi đây rồi, chúng ta là kẻ địch!

Trước khi rời khỏi tĩnh thất, Ryan nói:

“Đã là địch nhân, có vài điều tôi muốn sòng phẳng. Tôi không muốn cô chết không nhắm mắt. Cô biết tôi không thể tự mình cho phong tỏa, đúng không?”

Ta ừ một tiếng: “Biết.”

Ryan vừa đến không bao lâu, không thể trong thời gian ngắn xây dựng thế lực riêng. Hơn nữa bản thân hắn là một người làm ăn giỏi, kinh nghiệm tích lũy bao năm cho hắn biết bằng sức mình chi bằng tìm một đối tượng thích hợp để hợp tác.

Và đối tượng ấy, còn ai ngoài Vương đệ Menfuisư?

Lần ta còn nằm trên giường bệnh, y kêu ta cứ xem y là kẻ bất nghĩa đi, thế xuống tay sẽ dễ hơn nhiều. Xem ra... là ám chỉ Atina này. Nhưng y không ngờ đến, Ryan lại làm trái kế hoạch dự định.

Ha, ta kiềm lòng không đặng nhếch miệng cười chua xót. Vương đệ chắc vạn lần không ngờ tới lại có kẻ thù hận mà còn thân sĩ như Ryan. Hầy, ta như thế này, có được tính là may mắn không?

Vừa đặt một tay lên tay nắm cửa, giọng Ryan từ đằng sau truyền đến:

“Isis, ý nguyện lớn nhất của cô là gì?

Một giọng nói lâu rồi không nghe thấy cũng đồng thời vang lên từ trong kí ức:

“Tỷ tỷ, ý nguyện lớn nhất của tỷ là gì?”

“Câu này tôi hỏi mới phải.” Ta rũ mí mắt: “Ý nguyện lớn nhất của anh là gì?”

“Phục thù, khiến Asisư sống không bằng chết.” Ryan đáp: “Còn cô?”

Trong một thoáng lại như nghe thấy giọng nói ấy vang vọng theo, lần này, còn có giọng của ta:

“Giang sơn đại nghiệp, còn tỷ?”

“... Của ta, không có gì quan trọng...”

Nhắm mắt, đẩy cửa bước ra:

“... Của tôi, không có gì quan trọng.”

Ooo

Ruka thấy ta bước ra, vội bước đến kiểm tra người ta, sau khi chắc chắn ta lành lặn không một vết xước mới thở ra một hơi nhẹ nhõm. Ta mặc Ari và Ruka tia mắt khắp người, càng ngày càng thấy bọn họ giống anh em một nhà. Tiểu tử Ruka riết bị tính người già của Ari lây nhiễm mất rồi.

Ari hỏi:

“Tiểu thư, vậy còn dự yến tiệc không ạ?”

Ta lắc đầu, phóng tầm mắt nhìn bầu trời xanh phía chân trời xa xa: “Về Thebes.” những việc nghe được ngày hôm nay, quả thật khó nuốt trôi. Ban đầu còn ngỡ sẽ là một ngày thú vị, ai mà ngờ.

Ruka không hỏi nhiều lời, vâng một tiếng rồi kéo Ari và cái miệng tía lia của con bé ra xa khỏi ta.

Ta giương mắt nhìn hai người kẻ hát người hò, coi bộ cũng hòa hợp lắm:

“Nhanh chân lên.”

“Dạ, tiểu thư!”

Ra khỏi thành Atina rồi, ta cùng Ari và Ruka về căn nhà bên mé biển thu dọn đồ đạc. Trước khi trời tối sẽ khởi hành, vì không đi thuyền, nên sẽ phải đi bằng ngựa liên tục không ngừng nghỉ để kịp băng qua biên giới Thượng Hạ trước khi trời sáng. Bởi ban đêm, thổ phỉ cướp bóc không ít.

Tốc độ làm việc của thuộc hạ ta không chê vào đâu được.

Mặt trời chưa xuống núi ta đã yên vị trên xe ngựa. Thả lỏng cơ thể tựa vào đệm gấm sau lưng, cảm nhận chất liệu vải bông mềm mại, mệt mỏi thoáng chốc như tan biến. Thông qua ô cửa nhỏ của xe ngựa, nhìn dòng người đông đúc của cảng Memphis vẫn chưa tan, ta thở dài một hơi.

Nhớ lại lời Ryan nói hồi nãy...

“Carol có biết gì về chuyện này không?”

Ryan phức tạp nhìn ta một lát, rồi thở ra:

“Nó không biết gì cả. Nhưng xem ra, bí mật về tấm phù điêu, cô cũng không biết gì thì phải?”

Lại nói: “Chưa ra khỏi đây, chúng ta vẫn xem như bạn bè. Thật ra, tấm phù điêu là một lời nguyền máu, vì máu của cô là thuốc dẫn. Nên những ai liên quan đến cô sẽ bị dính vào lời nguyền này.”

Ta nghe mà lỗ tai hơi lùng bùng: “Ví dụ?”

“Kẻ hận cô, kẻ yêu cô. Dục vọng của con người cũng là một dạng lời nguyền.”

...

Miết tấm giấy Paryus mà Ryan đưa, ta lại buông thêm một tiếng thở dài.

Giết.

Chỉ một chữ đơn giản, tính mạng ta suýt giữ không nổi vì một chữ này sao?

“Menfuisư, chúng ta không phải kẻ địch!”

“Asisư, chị biết là không thể mà...”

Menfuisư, quy tắc của cuộc chơi này, ta chợt ước gì bản thân vốn không hiểu. Đáng lẽ ra, ta vẫn nên yên phận làm tốt chức một vị công chúa. Đáng lẽ ra, ta không nên đấu với đệ làm gì...

Bởi vì, giờ ta mới phát hiện.

Hóa ra dù ngoài miệng nói không sao, nhưng trái tim... vẫn là rất đau...

“Isis, cô thật đáng thương. Tôi có gia đình thương yêu, còn cô... Cô chẳng có gì cả.”

“Điện hạ, vương tử là kẻ địch! Tuy rằng mấy năm nay vương tử không khiêu khích ra mặt, nhưng ý tứ đã rõ ràng. Chuyện sáng nay, lại càng rõ. Thần biết trong lòng điện hạ vị trí vương tử không tầm thường. Nhưng điện hạ biết đó, đối với chuyện này, vẫn nên có một sự kết thúc thì hơn.”

“Kẻ hận cô, kẻ yêu cô. Dục vọng cũng là một dạng lời nguyền.”

Ta nhắm mắt:

“Có lẽ... là do ta tự tạo nghiệt...”

Tốt nhất vẫn là ngủ một giấc, mong là trong giấc mơ không bị ai làm phiền.

******

-
Bình Luận (0)
Comment