[Đồng Nhân Nữ Hoàng Ai Cập] Đế Cơ - Asisư

Chương 9

. Tác giả: Tiểu Thiên.

. Edit: Tiểu Thiên.

******

Ruka đi vòng vòng nhà mấy bận, sau khi sắp xếp lại trật tự bộ bàn ghế khi nãy bị bọn Sarim làm lộn xộn xong, hỏi: “Tiểu thư, tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?”

Nghe Ruka lên tiếng hỏi, ta mới chợt nhận ra thời gian cũng không còn sớm. Tạm gạt Carol qua một bên, ta phóng tầm nhìn ra ngoài ô cửa sổ, mới đây thôi mà đã gần xế chiều: “Trước tiên cứ án binh bất động. Xem thời gian, không sớm thì muộn, nữ nhân đó sẽ đến tìm chúng ta.”

Ruka cúi đầu: “Dạ! Vậy bây giờ thuộc hạ đi chuẩn bị đồ dùng cần thiết cho tiểu thư!”

“Tiểu thư, người đói bụng chưa?” Ari lục lọi túi đồ, đưa bản giấy ghi đồ dùng cần mua cho Ruka, rồi xuống bếp bưng một mâm thức ăn lên, hành lễ thưa: “Lúc nãy trên đường em có mua chút chè, hay là ăn thử một chút? Nghe bà chủ quán nói rất ngon, cả vùng ai cũng ăn chè quán bà ấy.”

“Cũng được, đem lên đây.” Ta dùng thìa bạc nhẹ nhàng múc một muỗng hạt sen cho vào miệng, cảm giác môi răng đều lưu hương, mùi vị hạt sen thấm thẳng vào.

Chậm rãi nhai hạt sen, khiến nó hòa tan trong miệng, nói: “Hơi ngọt, nhiều đường quá thì phải?”

Ari đứng bên cạnh nghe vậy cẩn thận đáp lại một tiếng: “Vâng, lần sau em sẽ chú ý.”

“Ruka và em cũng chưa ăn, chạy ra nói hắn nhớ mua đồ ăn cho cả hai.” Chè tuy có hơi ngọt gắt, nhưng sáng giờ vẫn chưa ăn gì vào bụng nên ta cũng không để tâm mấy, vẫn tiếp tục từ tốn ăn từng muỗng: “Không có sức khỏe tốt thì không làm việc được đâu.”

Ari cười khà khà: “Dạ, cảm tạ tiểu thư quan tâm!”

Đang ăn nửa chừng, lại trông thấy tia nắng xuyên qua tấm màn màu tro cũ kĩ đã bạc màu chiếu vào giữa nhà. Liếc nhìn bên ngoài, thời tiết trong xanh lăng tăng những gợn mây, càng làm nổi bật đô thị phồn hoa cùng ốc đảo Sinai tươi mát. Nhìn nó, ta lại bất chợt nghĩ về ngày tháng khi xưa.

Đại trưởng công chúa không dễ làm...

Một năm kia, ta mới mười chín tuổi, tường đài tráng lệ, vào một năm kia, rất cao, rất cao.

Ngày tháng như thoi đưa, nháy mắt ta từ một vị công chúa suốt ngày ru rú trong thần điện, trở thành Nữ hoàng đầu đội hồng quan, rồi lại biến thành Hoàng phi Babylon ai thấy cũng ghét.

Rồi nháy mắt, lại biến về một đứa trẻ sơ sinh.

Mười hai năm nay, ta không ngừng leo lên. Không ai biết ta vì cái gì mà leo lên, cũng không ai biết đoạn đường này ta đã trải qua cái gì. Có lẽ ngay cả Helia, cũng không thể nào biết được...

Còn nhớ ngày cuối cùng trước khi ta chết, Ragashu đã nói với ta:

“Chỉ cần nàng không rời khỏi ta, ta có thể đảm bảo cho nàng một đời bình yên.”

Khi đó, ta không nói gì, chỉ ậm ừ cho qua. Ta biết, Ragashu kì thực là một người tốt. Từ trước đến nay, hắn chưa từng đòi hỏi ở ta điều gì. Lợi dụng, thì sao chứ. Không quan trọng. Dù cho không bắt được Carol, Babel thì bị thiêu hủy, hắn cũng chưa từng trút giận lên ta. Mặc cho ta hết lần này đến lần khác nói dối hắn, mặc cho lời bàn tán của thiên hạ, hắn cũng chưa từng nói sẽ thôi ta.

Lúc tháp Babel cháy rụi.

Ta hỏi hắn: “Quần thần bảo người giết thiếp để rửa hận phải không? Sao người không giết? Thiếp chết rồi, mối thù của Babel sẽ được giải.”

Hắn nói, nàng cứ yên tâm, thật ra ta không phải kẻ tốt lành, không giết nàng, chỉ vì chờ đợi một ngày Ai Cập giết nàng, ta có thể lấy cớ đó mà khởi binh.

Lúc Ai Cập đòi hắn giao kẻ giết hoàng phi Carol.

Ta nói: “Người hà tất lừa mình dối người? Đến nước này, thiếp chẳng còn giá trị gì nữa đâu.”

Hắn lại cư nhiên dùng giọng điệu chắc nịch mà nói: “Một đời bình yên.”

Một đời bình yên, nói ra bốn chữ này, tưởng thì dễ nhưng lại không hề dễ...

Ragashu, nghĩ kĩ thì kiếp trước ta nợ hắn không ít. Kiếp này không biết có đến đòi nợ không?

Rầm!

Bên ngoài nhà chợt mơ hồ truyền tới tiếng ồn ã, xen lẫn theo vài tiếng va chạm đao thương giòn tan. Đao kiếm tiếp xúc với nhau phát ra âm thanh leng keng lạnh lẽo đến tận xương tủy.

Ta thất thần đứng dậy, chén chè hạt sen từ trong tay ngã nhào, đồ sứ tinh xảo rơi xuống, va vào nhau tung tóe ra đầy đất, một số còn bắn lên mép váy ta.

Ngước mắt lên, Ruka mới phút trước còn đứng trong phòng ngủ nói vọng ra, giờ đã đứng chắn ở trước mặt, tấm lưng cao vời vợi của hắn bao phủ hết cả người ta, không một kẽ hở:

“Tiểu thư, không bị kinh sợ chứ?”

Ta ừ một tiếng: “Không sao, bên ngoài có chuyện gì?” Nhìn vạt áo xanh sọc trắng ở sát mắt, theo ta nhớ không lầm thì, Ruka năm nay hai mươi tuổi rồi. Lớn hơn ta tám tuổi, nhỏ hơn Helia và Ragashu một tuổi phải không nhỉ? Cùng một thế hệ, bảo sao không giống na ná Helia cho đặng.

Hơn nữa, lần đầu gặp mặt, hắn và Helia có vẻ khá hợp rơ. Thật là do tuổi tác tương đương sao?

“Tiểu thư cẩn thận!”

Ari lấy từ trong bọc đồ trên bàn ra một thanh đao ngắn, hướng cửa chính ngoài hiên nói to:

“Bên ngoài có chuyện gì?”

“Có quan binh!” Sau cửa chính lập tức có tiếng người trả lời.

Quan binh? Đang yên đang lành sao lại có quan binh đến đây?

Bên cạnh sự ngạc nhiên, trong đầu ta ngay tức khắc lướt qua một cái tên đáng ghét.

Chẳng lẽ là...? Không phải chứ, sớm như vậy đã làm phiền? Trời chưa sập tối, mới tìm được chỗ nghỉ chân, còn chưa kịp ngủ nghỉ lấy lại sức sau say sóng, sao mà ám nhanh thế không biết...

Ari kinh ngạc quay sang nhìn ta:

“Tiểu thư, quan binh sao lại tấn công chúng ta?!”

Ta bình tĩnh lấy khăn lau tay, chau mày: “Thám tử của chúng ta có ở gần đây không?”

“Thuộc hạ đã chia đội thám tử thành hai nhóm. Nhóm thám tử thứ hai từ lúc tới Atina vẫn luôn âm thầm đi theo bảo vệ. Nhưng... không hề thấy thông báo trước về biến cố này?”

Ruka vừa trình bày vừa rút từ bên hông một con dao nhỏ đưa cho ta.

Hiểu rồi, hèn gì thám tử không kịp thông báo, rõ ràng là vì cô ta muốn giết nhanh diệt gọn. Tự làm chi bằng mượn tay người? Hừ, chưa gì đã hấp tấp hành động, xem ra nữ nhân đó vẫn rất ngu xuẩn.

Ta giắt dao nhỏ bên thắt lưng, trầm giọng: “Bảo thám tử không được làm loạn. Tất cả mau hạ binh khí xuống. Chắc chắn Carol Rido đã thông báo quan binh đến bắt người. Bây giờ trong mắt họ chúng ta là tặc, hành động khinh suất sẽ tạo cơ hội cho chúng cái cớ 'giết người vì tự vệ'!”

“Tuân lệnh.”

Ruka gật đầu ra dấu với Ari, rồi tiến nhanh về phía cửa, dùng chân một cước đá bay:

“Tất cả đứng yên!”

Ta đảo mắt, có chút xíu thôi mà khoa trương thế làm chi không biết.

Sau tiếng hô như sư tử rống vô cùng có nội lực của Ruka, động tĩnh chung quanh ngôi nhà ba dặm gần như lắng xuống. Thám tử và quan binh đang giao đấu kịch liệt ai nấy đều tròn mắt nhìn hắn.

Ruka gật gù tỏ ý hài lòng với phản ứng của mọi người, ho khụ khụ hai tiếng, hắng giọng nói:

“Tiểu thư có lệnh: Gia nhân thì bỏ vũ khí xuống, còn quan binh thì mời đứng qua một bên!”

Cạch cạch kịch kịch vài giây, “gia nhân” đứng ngay hàng thẳng lối hai bên trái phải Ruka, bộ dạng vô cùng quy củ. Khác hoàn toàn khi nãy! Khiến đám quan binh thực sự không kịp thích ứng, kẻ nào kẻ nấy vẫn giữ nguyên tư thế giao đấu, mắt tròn mắt dẹt nhìn chằm chằm “gia nhân” nhà ta.

Ruka nhướng mày, hướng mắt về phía đội trưởng đội quan binh, mặt mày tỉnh bơ hỏi:

“Các vị quan gia ghé thăm tệ xá, không biết là vì duyên cớ gì?”

“Đã tới dĩ nhiên là có chuyện cần làm!”

Vị đội trưởng nhìn Ruka từ trên xuống dưới mấy bận, xét thấy hắn không có vẻ muốn đánh nhau tiếp mới tuốt kiếm vào vỏ, rồi lấy từ tay cấp dưới sấp giấy bằng cỏ lau, sải bước tới hai bước, giơ đống giấy lên trước mặt Ruka:

“Phụng mệnh chủ thành đại nhân, bắt giữ nhóm hải tặc Bitifu!”

“Khụ khụ...!”

Ruka nheo mắt, nhìn mớ hình vẽ với đường nét nghuệch ngoạc như trẻ lên ba vẽ:

“... Tôi... đây sao?”

Ngó vẻ mặt muôn hình vạn trạng của “gia nhân”, thêm biểu tình của Ari và Ruka thực tình rất phong phú, ta cũng hơi hơi tò mò. Đắn đo, cuối cùng vẫn kiềm lòng không đặng mà nheo mắt nhìn thử. Tuy nhiên, khi nhìn thấy những bức vẽ đó rồi, ta lại ước, ước gì bản thân đừng tò mò như vậy.

Tục ngữ nói rất phải, lòng tò mò của con người thật sự rất nguy hiểm.

Bức vẽ ta, chính xác là chỉ có thể dùng bốn chữ để mà hình dung.

Bốn chữ đó là: Xấu đau, xấu đớn...

Người xưa hay nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, thông qua đôi mắt có thể nhìn thấu tâm tính con người ta. Lời này không sai. Thông qua đôi mắt được vẽ trên bức hình, ta nhìn thấy: ừm, một đôi chim câu, con bay con đậu. Mái tóc đen dài mà ta luôn tự hào, giờ đây chỉ còn le que vài sợi. Sống mũi thì bị lệch, gò má không cân xứng, đôi môi lại mơ hồ trông giống như một miếng thịt bò.

Phụ vương từng nói, ta có một thần kinh thép. Dù trời sập đến nơi ta cũng sẽ không hoảng loạn.

Sai rồi.

Nhìn đôi môi thịt bò bị mực tô đen thùi kia, ta chắc chắn ông nói sai rồi.

Bức vẽ Ruka lại càng là thêm mắm dặm muối, nét vẽ vạn phần khoa trương. Cái đầu to không chứa nổi thiên hạ, nhưng họa sư vẽ bức này chính là muốn hắn có một cái đầu to có thể chứa cả thiên hạ. Ruka trong bức tranh, vẫn là tràn trề sức sống như ngày thường. Hàm răng nhe ra, thoạt nhìn tươi thì tươi thật đấy. Nhưng đáng thương ở chỗ... chỉ vẽ đúng có duy nhất hai cái răng cửa.

Vẽ mới có tâm làm sao...

Còn về phần Ari, thiết nghĩ không cần bàn luận nhiều. Bởi vì ta không muốn tra tấn mắt mình nữa.

Sự thật luôn rất tàn nhẫn. Ta không trông mong lệnh truy nã có thể quốc sắc thiên hương, hoa nhường nguyệt thẹn. Nhưng... cũng không cần xấu đến nỗi bẩn mắt người nhìn như thế này...

Ta thở dài ngao ngán, hết nhìn Ari lại ngó sắc mặt Ruka.

Ari ngoại trừ biểu tình đau khổ như ăn phải mướp đắng, còn lại đều bình thường.

Duy chỉ Ruka...

Vành mắt hắn dường như cong cong một cách bất bình thường...

Cái này ta có thể hiểu, sự đồng cảm với Ruka phút chốc tăng lên không ít.

Tâm trạng Ruka hiển nhiên không kém cạnh gì ta. Tuy đó giờ ai cũng cho rằng thứ hắn tự hào nhất chính là võ học của bản thân, nhưng hắn theo ta mấy năm nay, hiểu rõ hắn hơn hết không ai ngoài ta. Họa sư kia bôi nhọ dung mạo hắn như kia, nếu để hắn tìm ra, e là phải sớm đi nhìn mặt tổ tiên.

Ruka “thân thiện” nở nụ cười, thô bạo đoạt lệnh truy nã từ tay viên đội trưởng:

“Xin phép.”

Ông đội trưởng nghi hoặc:

“Cậu muốn làm gì?”

Ruka nhìn kĩ càng tờ lệnh truy nã từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, nhìn tận gốc rễ màu mực thêm một lần cuối, tuấn nhan sau mấy đợt biến hóa không ngừng, cuối cùng phun ra hai chữ:

“Đốt bỏ.”

Bốn bề im ắng.

Thời khắc này, thế giới rất yên tĩnh.

“Cậu dám?!!!” Âm giọng của ông đội trưởng ngay khắc nâng cao tận tám quãng: “To gan!”

Ari nuốt xuống ngụm nước bọt, méo mặt bảo: “Quan gia đây, có phải có gì hiểu lầm rồi không?”

“Hiểu lầm?!” Vị đội trưởng nhìn Ari như thể nhìn thấy thứ gì kì lạ lắm: “Đây chả phải là hình của mấy người hay sao?! Ba tên hải tặc đều đứng ở đây hết! Có cái gì hiểu! Có cái gì lầm!”

Đầu ngón tay Ruka hơi động, chuôi kiếm trong tay hắn nhích lên một tấc, lộ ra lưỡi kiếm bén nhọn: “Tiểu thư nhà chúng tôi không phải nhóm hải tặc Bitifu gì đó. Mong quan gia mau chóng cho thu đội, bằng không lát nữa ngài gặp phải chuyện gì, tôi thật không dám mở miệng đảm bảo.”

“Cậu trai, nhìn tướng mạo cậu rất sáng sủa. Ngũ quan đoan chính, chắc chắn bị ép buộc rồi. Nghe ta, quay đầu là bờ! Nếu cậu chịu đầu thú, ta có thể xin chủ thành đại nhân khoan hồng giảm nhẹ tội.”

Vị đội trưởng dùng ánh mắt ngập tràn chính khí lẫm liệt nhìn Ruka, lời nói ra vạn phần tận tình khuyên nhủ, một câu lại một câu như muốn cảm hóa hắn:

“Đừng đã sai càng thêm sai nữa!”

Hai bên thái dương có dấu hiệu co giật, ta thực không hiểu nổi tên tiểu tử này tính làm trò gì mà lâu lắc như vậy. Đứng lằng nhằng dây dưa kiểu này đâu phải tác phong ngày thường của hắn?

Quả nhiên, nửa khắc sau...

Xoạch một tiếng, Ruka đã có mặt sau lưng vị đội trưởng già mồm kia, lưỡi kiếm lấp lóe ánh bạc đang cạ cạ vào cần cổ nhăn nheo sạm màu, đuôi mắt hắn híp lại thành đường chỉ, vừa nhoẻn miệng cười ôn hòa vừa ghé sát vào tai ông đội trưởng: “Ông già, tôi nhỏ nhẹ đàng hoàng ông không muốn. Thế nào, có phải là muốn tôi dùng kiểu này nói chuyện với ông không? Hả?”

“C-Cậu...” Ông đội trưởng cứng người, trợn trắng mắt: “Cậu, cậu di chuyển, lúc, lúc nào?”

Ha, ta sớm đoán biết hắn sẽ làm thế này, nhưng là thời gian hơi chênh lệch so với dự tính.

Binh lính vây xung quanh thấy ông đội trưởng bị Ruka kề kiếm vào cổ, cả đoàn người ngay lập tức liền như rắn mất đầu, kẻ la người hét: “Mau thả đội trưởng ra! Nhanh! Chán sống rồi à!”

... Tệ hơn có kẻ còn trực tiếp cắm đầu tháo chạy.

Ta ngồi yên vị trên ghế chủ tọa, vốn còn định xem một vở kịch vui. Nhưng bọn quan binh này lại chẳng có tí tinh ý. Thật muốn nói: Đừng có tháo chạy, chạy như vầy nhìn thực tế quá.

“Nhàm chán...”

Ari sắp xếp lại tư trang, cất hết đồ vào bọc đồ xong, ngó Ruka vẫn còn chưa chán đùa với đám quan binh bên ngoài cửa thì thở dài, sượng mặt bẩm với ta: “Tiểu thư, đội trưởng đùa nhây quá.”

“Kệ hắn đi.” Sửa soạn lại y phục trên người, tất thảy đều đã chỉnh tề: “Hai chúng ta đi trước, căn nhà này coi tình hình có lẽ không thể nán lại nữa. Xuống cảng tìm một chiếc thuyền vậy.”

“Aiz, tiếc thật! Số bạc bỏ ra mua căn nhà này cũng không nhỏ. Vậy mà còn chưa kịp dùng đã phải dọn đi rồi.” Ari cắn cắn môi, mười ngón tay bấu chặt bọc đồ, vẻ mặt rất chi là thống khổ tiếc nuối.

“Bỏ đi.” Ta vỗ vai con bé, an ủi: “Của đi thay người, của đi thay người.”

Men theo con đường mòn phía sau nhà, ta và Ari đi dọc vách đá cheo leo khoảng một khắc liền có thể trông thấy cảng Memphis. Người qua người lại, tàu bè cập bến ra vào không ngớt, nom thập phần nhộn nhịp. Cộng thêm hương gió biển hòa quyện, trong khoảnh khắc khiến người ta mê mẩn.

Tuy nhiên, người bị cảnh biển mê hoặc đến ngẩn ngơ chỉ có mình thị nữ thiết thân của ta - Ari. Còn kẻ mới phát hiện ra bản thân mắc chứng say sóng nặng như ta, thật lòng không tí hứng thú.

“Tiểu thư, tiểu thư! Xem kìa!” Tròng mắt Ari xoay chuyển, phản chiếu mặt biển dợn sóng từng đợt như muốn cắn nuốt người tiếp cận nó: “Sông Nile thật là càng nhìn càng thấy đẹp muốn chớt!”

“Phù phiếm.” Cầm trên tay chiếc ống nhòm, ta đưa mắt quan sát động tĩnh chung quanh, sau khi chắc rằng không còn mai phục mới có thể buông lỏng cảnh giác chút ít: “Giờ em rảnh lắm à?”

Ari phụng phịu nhìn ta: “Tiểu thư, hồi trước người thích ngắm sông Nile lắm mà?”

Hồi trước là hồi trước, bây giờ là bây giờ!

Nhớ tới vụ việc say sóng sáng nay, cổ họng liền phảng phất cảm giác buồn nôn: “Im đi.” không nhắc tới thì thôi, nhắc tới bụng lại lợn cợn: “Từ nay cấm nhắc tới chủ đề này, rõ chưa?”

“Dạ...” Ari đan hai lòng bàn tay vào nhau, buồn bã đáp.

Ta phiền muộn liếc xéo con bé, học gì không học lại đi học thói xấu của Helia, cái kiểu buồn bã thê lương đó. Đừng hòng mong ta thông cảm tội nghiệp gì hết! Đang chuẩn bị ôm bụng nôn mửa, giọng Ruka từ đằng sau truyền đến: “Tiểu thư, người không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?”

“Đùa xong rồi à?” Ta vừa cầm túi đựng nước nốc mấy ngụm để áp chế cảm giác buồn nôn xuống, vừa hờ hững nói: “Ta còn ngỡ ngươi quên mất lối về rồi chứ. Chuyện bên đó thế nào rồi?”

“Để tiểu thư chê cười rồi.”

Ruka gãi da mặt, cười trừ:

“Giải quyết xong hết rồi ạ, tất cả chỉ là sự hiểu lầm.”

Ừ, hiểu lầm. Hiểu lầm kiểu này cũng thật sâu sắc quá: “Bọn chúng còn nói thêm gì khác không?”

Lời ta vừa dứt, sắc mặt Ruka liền thay đổi, ngưng trọng giây lát rồi chắp tay, bẩm:

“Bọn chúng nói: Lần này bắt sai đối tượng, thật đáng trách. Làm chư vị kinh sợ là lỗi của chúng tôi. Hay là như vậy, để tôi về báo lại chuyện này lên chủ thành, rồi cho chư vị một lời giải thích?.”

Y như rằng!

Ta giương khóe môi cười nhạt: “Thú vị lắm. Bọn chúng nói cần phải chờ bao lâu?”

Từ đầu phụng mệnh bắt tội phạm truy nã chỉ là cái cớ. Lòng vòng hết nửa ngày, mục đích cuối cùng, chẳng phải chỉ là mấy chữ này thôi sao? Đám quan binh đúng như ta nghĩ, chỉ là quà ra mắt.

Ruka nhíu mày nghĩ nghĩ một chút rồi nói:

“Trong ngày hôm nay sẽ hồi báo. Bảo là chúng ta cứ ở lại căn nhà lúc nãy chờ đợi ạ.”

“Cứ làm vậy đi.” Ta đưa lại túi nước cho Ari cất, lấy tay áo chậm chậm mồ hôi nhỏ li ti dưới cằm, liếm môi cười: “Giờ! Trong khi đợi hồng môn yến, kiếm chỗ nào hay hay chơi giải khuây tí đi?”

... Im... ắng.

Không nghe thấy ai đáp lời, ta bèn mất hứng ngoảnh đầu lại.

Chỉ thấy Ruka, Ari và đội thám tử đang nhìn ta chằm chằm, thần tình không mảy may hứng thú.

Một sự im lặng tột độ bỗng chốc bao trùm bầu không khí vốn đã nhàm chán. Gió từ cảng Memphis thổi ào ạt, từng trận từng trận gió như muốn thổi bay toàn bộ ý chí ăn chơi của ta đi mất.

Đến nước này ta thật sự cụt hứng:

“... Đói rồi, đi tìm quán ăn lót dạ.”

“Thuộc hạ biết một quán dưới chân núi, bán đồ ăn ngon lắm!” Ruka hí hửng vỗ tay cái bốp, giang tay làm động tác mời ta di giá, miệng treo nụ cười tươi tắn, dạt dào tinh thần đi trước dẫn đường.

Đội thám tử nhao nhao cả lên:

“Tuyệt quá! Là cái hàng quán lần trước phải hông đội trưởng?”

“Tiểu thư là chủ nhân tốt bụng và xinh đẹp nhất quả đất!” Ari cười hì hì sáp tới bên ta, nịnh nọt.

Ta: “...” bọn người này rốt cuộc có phân biệt được ai là chủ ai là tớ hay không?

“Tiểu thư vạn tuế! Tiểu thư vạn tuế! Tiểu thư vạn vạn tuế!”

Đến đám thỏ hoang bên đường cũng bị tiếng đồng thanh đột ngột này dọa run cầm cập.

Ta lắc đầu bất lực, bất trị, đúng là bất trị...

Ooo

Ăn uống no say xong, cũng vừa hay đúng lúc phiên chợ đêm của Memphis bắt đầu. Trăng vừa lên cao, tiếng kẻng rung lên ba hồi dài, dân chúng đang tản lạc khắp nơi bắt đầu tụ tập lại một chỗ.

Ta lần đầu tham gia phiên chợ đêm ở Memphis, kể ra cảnh tụ tập này hơi lạ mắt.

Ngược lại Ari và Ruka có vẻ rất rành rỏi, chỉ trỏ vào nhóm người đang tụ tập, cười nói rôm rả.

Ta ngồi tại chỗ dòm một hồi, dòm mãi cũng không hiểu bọn họ đang tụ tập làm cái chi: “Bọn họ đang làm gì vậy?” không phải ta chưa tham gia chợ đêm bao giờ, kiếp trước ở Thebes xem thấy không ít. Nhưng thường đều là đứng từ thần điện nhìn xuống, nên chợ đêm có hoạt động gì ta không nắm được bao nhiêu. Chỉ biết có trao đổi vật phẩm, rồi nắm tay nhảy múa ở cuối đêm thôi.

Nói thẳng thì ngoài mấy lớp chính trị, lớp lễ nghi, phương diện còn lại ta chính là mù tịt.

“Bọn họ đang chuẩn bị mở màn Hanatusilim[1] đó ạ! Nghe đâu đêm nay là vở Memra.”

Ari nhe răng cười toe toét:

“Thích thật, tới giờ em mới biết ra Memphis cũng có mục này!”

[1] Một dạng kịch cổ.

Ta ngẩn người: “...?”

Cái gì Hana, cái gì Mem... ra?

Ruka chọt cánh tay ta, nói nhỏ: “Là một dạng múa rối trên sông, được tổ chức ở bên bãi lau sậy đằng kia. Muốn xem Hanatusilim là phải mua vé. Những người đó tụ tập lại để mua vé đó ạ.”

Ta à một tiếng: “Thì ra là như vậy.”

Ruka nháy nháy mắt: “Tiểu thư chưa từng xem qua thì phải, có hứng thú không?”

“Cũng... được...”

Nghe Ruka giải thích xong, ta đột nhiên lại muốn xem thử cho biết. Dù gì cũng là Đại trưởng công chúa, nếu tiết mục truyền thống của quê hương mà cũng không rõ, nghe sao cũng thấy buồn cười.

Ruka gật gật: “Vậy thuộc hạ đi mua vé, người chờ một chút, rất nhanh sẽ có!” dứt lời liền mất hút.

Chưa đầy năm phút sau, Ruka đã quay lại, trên tay là một hòn đá nhỏ có khắc chữ “Nhất“.

Ruka đưa hòn đá cho ta, dặn dò: “Số ghế của tiểu thư là số 1, hàng thứ ba từ trên đếm xuống, dãy thứ tư từ bên phải qua. Thuộc hạ mua ghế hạng nhất đấy, đắt lắm, tiểu thư nhớ đừng ngồi sai chỗ.”

Ta cái hiểu cái không ừ ừ, rất muốn nói rắc rối như vậy sao các ngươi không đi cùng ta cho rồi.

Nhưng nghĩ nghĩ một hồi, vẫn cảm thấy nói vậy chẳng khác nào vạch áo cho người xem lưng. Ari và Ruka biết thì không sao, nhưng để đội thám tử biết thì không hay lắm, hình tượng sẽ mất hết.

Vì vậy, sau cùng ta vẫn phải cầm theo hòn đá được gọi là vé mà Ruka mua về, mù mù mờ mờ đi tìm chỗ ngồi được chỉ định. Đi vòng qua vòng lại gần nửa ngày, mới có thể đặt mông ngồi xuống.

Nhưng may mắn là ta vừa ngồi xuống, cũng là lúc vở kịch bắt đầu, tính ra khởi đầu không quá tệ.

Tuy nhiên thất vọng ở chỗ, cứ tưởng sẽ rất thú vị, ai ngờ mở đầu vở kịch toàn là tiếng chiêng trống đánh tùng tùng xèo xèo. Đánh mãi đánh mãi, đánh đến khi ta ngáp ngắn ngáp dài mới chịu vô đề.

Đúng như Ruka nói, Hanatusilim này là một dạng kịch trên sông. Các con rối làm từ vải gai được may đo khéo léo, trên tứ chi của chúng gắn một sợi dây mỏng như sợi chỉ, các đầu dây nối với các ngón tay của người chủ. Dưới sự chuyển động của bàn tay, các con rối trông sinh động như thật.

Người dẫn truyện uống một ly nước cốt, đằng hắng hai tiếng rồi nói:

“Thưa quý vị! Tối nay đoàn kịch chúng tôi sẽ diễn vở Memra, vở thứ ba trong số một ngàn lẻ một vở của Hanatusilim. Memra, nội dung cũng như tên gọi. Là một chuỗi nước mắt dài đằng đẵng...”

Câu chuyện buồn bắt đầu khi nhân vật chính, Salana - một cô gái con nhà quý tộc đem lòng yêu Mino - em trai ruột của mình. Mino, không ngoại lệ, hắn cũng đã trong lúc vô ý yêu chị mình. Tuy nhiên, giống như Salana, cả hai không hề nhận ra, đều cho rằng đó chỉ là tình cảm bình thường giữa anh chị em với nhau. Cũng chình vì tự huyễn hoặc bản thân như thế mà dần dần, dần dần thứ tình cảm vượt ngoài luân thường đạo lí ấy cứ lớn dần lên.

Cho đến một ngày...

Đêm đó, Mino trở về nhà, hắn thấy Salana ngồi trước cửa, khóc sưng cả mắt.

Vừa nhìn thấy hắn, cô cất tiếng hỏi: “Mino, em đã bao giờ thực sự yêu chị chưa?”

Mino mò tay vào túi tìm chìa khóa mở cửa: “Câu này chị hỏi cả ngàn lần rồi, chán không?”

Khuôn mặt Salana trắng bệch, cổ họng như bị nghẹn lại khi nhìn thấy vẻ mặt của Mino:

“Nhưng... chị yêu em. Em biết mà?”

“Mệt quá! Chị không thấy mệt thì tôi cũng thấy mệt chứ!” Mino nhăn mặt, lục lọi trong đống đồ đạc tìm chìa khóa, rõ ràng là chùm thứ năm để đây mà: “Tránh xa tôi ra! Đừng có làm phiền!”

Salana cắn môi, đau muốn bật khóc, nhưng cô vẫn ráng mỉm cười, chạy lại ôm eo Mino: “Chị yêu em! Vì em, chị có thể làm bất cứ điều gì! Tại sao em không yêu chị?”

“Tôi nói lại lần nữa: Câu này chị hỏi cả ngàn lần rồi, có chán không?” Mino nhíu mày, vẫn tiếp tục tìm kiếm chùm chìa khóa: “Hơn nữa, nếu chị rảnh nghĩ chuyện đó, thì phụ tôi mở cửa đi.”

“Em không hề yêu chị!”

“Câu này chị nói đến cả vạn lần rồi!”

Salana bức bối thở ra, ra sức ôm chặt Mino hơn: “Cậu ấy rất hâm mộ tài năng của chị. Cậu ấy sẽ cho chị tất cả điều kiện để chị thực hiện ước mơ. Hơn nữa, cậu ấy có thể đọc được tâm trạng của chị, toàn tâm toàn ý yêu chị, che chở cho chị, sẵn sàng lấy chị, cho chị một cuộc sống mà chị cần.”

“Vậy chị đi tìm hắn đi!” Mino gằn giọng. Rõ ràng chùm chìa khóa chỉ có ba chìa, nhưng hắn thử hết chìa này đến chìa khác mà vẫn không mở được: “Mà chìa khóa cửa chị giấu đâu rồi hả?”

Trong giây phút ấy, thành thực hắn không hề muốn nói ra những lời như vậy. Hắn thật sự thấy đau lòng, cảm nhận nước mắt nỏng hổi của cô thấm ướt lưng áo, hắn muốn ôm lấy cô, nói với cô:

“Xin lỗi! Em không xứng đáng với chị. Em không thể cho chị những thứ đó, hãy quên em đi...”

Nhưng hắn biết rằng, lúc này dầu có nói những điều đó cũng chỉ tổ làm cô thêm đau lòng, không thể rời bỏ hắn. Hắn không thể yêu cô, càng không muốn cô càng ngày càng mù quáng vì tình yêu.

Mino cuối cùng cũng mở được ổ khóa, đẩy cửa, bước vào phòng.

Đang định đóng cửa lại thì Salana chạy đến ôm lấy hắn. Cô nói: “Nhưng chị không yêu cậu ấy! Chị chỉ cần em! Chỉ cần được ở bên em, dù có phải sống nơm nớp lo sợ, kể cả phải từ bỏ giấc mơ... Dù có phải chết, chị cũng không hối hận... Bởi vì chị yêu em, Mino!”

“Chị tỉnh táo một chút, được không? Không thể vì tình mà sống thế được.”

Mino bóp trán.

“Chỉ cần em yêu chị, chị có thể...”

Salana khóc, tiếng khóc như cào xé lòng Mino:

“Nhưng tại sao em không yêu chị?”

Mino quăng chùm chìa khóa lên bàn đá, ngồi xuống ghế: “Chị có thể hỏi câu khác được không?”

“Nếu không phải đêm đó em uống say, liệu em có ở bên chị? Giờ em hối hận rồi đúng không?”

Mino day day thái dương, hắn thấy đầu đau như búa bổ: “Ban nãy chị vừa hỏi cái gì nhỉ?”

“Sao em không yêu chị.” Salana chớp mắt.

Mino búng tay cái phóc: “Đó, đó chính là vấn đề! Tôi chỉ đùa giỡn thôi, chị hiểu không?”

“Em không có đùa giỡn!”

Môi miệng Salana đắng ngắt, hai chân như lạnh đi, cô không tin lời hắn:

“Em rất thật lòng! Là chị sai! Chị sẽ thay đổi, em đừng tỏ vẻ không cần chị nữa được không?”

Mino đau đầu: “Tôi đâu có nói không cần chị. Nếu tôi không nhầm, thì là chị đã vứt bỏ tôi...”

“Em có đói không? Chị làm cơm cho em ăn nhé!” Salana chợt chọt vào một câu không liên quan.

Mino đứng bật dậy, đập tay lên bàn: “Salana, chị tỉnh táo chút đi!”

Salana cụp mắt, bờ mi cong dài run lên nhè nhẹ: “Mino, nếu chị chết đi, em có nhớ chị không?”

“Chị lại hỏi tôi cái gì vậy?”

“Em có đói không?” Salana cười.

Đến nước này Mino cũng phải bất lực:

“Đói! Nấu cho tôi một bát mì. Cả ngày nay chưa ăn gì rồi!”

Salana kiễng chân, hôn chụt lên má Mino:

“Mino, chị yêu em. Sau này nếu chị chết đi, em phải nhớ chị đấy nhé!”

“Chị lại nói cái quái gì vậy?”

“Chị yêu em.”

“Tha cho tôi đi.”

“Mino, em không được yêu ai khác ngoài chị! Kiếp này chị yêu em, kiếp sau vẫn yêu em, đời đời kiếp kiếp đều yêu em!”

“Thà chị lấy dao chém tôi một nhát cho rồi.”

...

Nói thì nói thế, nhưng nhiều năm sau trôi qua, khi đứng trước mộ phần của Salana, thì Mino lại hối hận. Hắn hối hận, phải chi khi đó hắn bất chấp tất cả mà yêu cô, thì đã không như hôm nay.

Cái ngày mà Salana rời khỏi hắn, mặt trời tỏa sáng chiếu xuống mặt đất, trời trong nắng ấm không dễ gì thấy được.

Năm đó Mino bị người ta vu hại giết người, Salana vừa nghe đã biết hắn vô tội, nhưng quan phủ không tin. Cha của người bị giết là một địa chủ có tiếng tăm và quyền lực, ông ta đút lót tiền cho quan phủ, muốn tự mình giải quyết Mino để trả thù cho con trai. Salana liên lạc với bà con họ hàng cầu giúp đỡ, nhưng tất cả đều giả vờ mắt điếc tai ngơ. Rơi vào tuyệt vọng, không còn cách nào khác, Salana đành phải mang theo kiếm, xông vào phủ của địa chủ đó cứu người ra.

Nhưng sức lực của cô có hạn, chỉ là một nữ nhân, làm sao địch lại cả trăm người.

Địa chủ Ilan nhận được tin, cho phép cô vào gặp mặt. Thủ hạ của ông ta khi đến mời cô vào, nhắc nhở cô một câu rằng: “Quy tắc của trò chơi này, cô vẫn chưa hiểu đâu, cô gái.”

Và khi đến chỗ của địa chủ Ilan, cô mới hiểu rõ câu nói của anh ta: “Cô vẫn chưa hiểu nguyên tắc của trò chơi này!”

Mật thất bên dưới phủ chật kín người, trên tường toàn là cụ hình tra tấn, không khí ẩm ướt thoang thoảng mùi máu tươi tanh nồng.

Salana ngồi đối diện với địa chủ Ilan. Nhìn mái tóc hoa râm, cơ thể tiều tụy và ánh mắt mệt mỏi của ông ta, cô không muốn nói lời nào. Mẫu thân cô từng nói, nỗi đau khổ của một đứa trẻ bị mất mẫu thân cũng giống một người già sắp gần đất xa trời mất đi người con duy nhất... Cô không có con cái, nhưng cô cũng hiểu cảm giác vô vọng khi mất đi người thân là như thế nào. Giống như lúc này đây, Mino đang bị treo trên cây mộc hình, cuộc đời cô bỗng như không còn ý nghĩa nữa.

“Ilan thúc, xin đừng quá đau buồn!”

Nước mắt địa chủ Ilan bỗng dâng trào. Giây phút ấy, trông ông không giống một địa chủ đầy quyền lực, mà chỉ là một người cha già, giống như cô, thấy mất đi ý nghĩa của cuộc sống.

“Salana, tôi biết cô không can hệ gì đến chuyện này. Cô rời khỏi đây, sau này tôi vẫn coi cô như con cháu trong nhà, mai sau có gì cần đến tôi, cứ việc nói.”

“Ilan thúc, con thúc đã mất rồi. Cho dù thúc có băm vằm Mino thì con thúc cũng đâu thể sống lại được! “ Cô van nài: “Coi như cháu cầu xin thúc, thúc cho Mino một con đường sống đi!”

“Cô đừng nhiều lời, hôm nay tôi nhất định phải lấy mạng nó!”

Salana quỳ xuống: “Thúc! Mino là bị người ta vu hại! Nếu thúc giết lầm người, anh Simea ở thế giới bên kia cũng chết không được nhắm mắt! Thúc hà tất phải làm đến cùng như vậy!”

Ilan tức giận, hất đổ bàn, hét lên, giọng khàn khàn:

“Cô không cần nói nữa, kể cả ngày hôm nay tôi có chết, tôi cũng phải bắt nó đền mạng!”

Salana hít vào một hơi:

“Nếu hôm nay cháu thay Mino đền mạng, thúc có nể mặt cháu không?”

Ilan nhíu mày:

“Cô muốn chịu tội thay nó? Cô điên hả?”

“Hôm nay, tính mạng này do thúc định đoạt, chỉ cần thúc thả Mino ra!”

Salana đè giọng.

Ilan: “Được, tôi nể mặt cô, cô hãy thế mạng cho nó.”

Đúng lúc này, Mino bị thủ hạ của Ilan tạt nước ép tỉnh lại. Mở mắt ra, hình ảnh đầu tiên hắn nhìn thấy là Salana đang cầm trên tay một con dao bén nhọn, lưỡi dao lóe sáng, phản chiếu nét mặt cô.

“Chị! Sao chị ở đây?!”

Salana nhìn Mino, giọng nói của cô vẫn rất hiền dịu: “Mino, em của chị.”

“Chúng làm khó chị phải không?” Bờ môi Mino run run: “Chị không cần sợ, có em ở đây, mau về đi. Em sẽ giải quyết tất cả chuyện này. Mau về đi, nhanh lên!”

Salana mỉm cười:

“Từ ngày đầu tiên nhìn thấy em ra đời, chị đã biết sẽ có một ngày như thế này, một ngày chị giúp em trút bỏ một gánh nặng. Bình thường lúc nào cũng là em giúp chị, giờ chị muốn trả ơn.”

“Không! Tôi không cần chị trả ơn!” Mino hét lên: “Tôi ghét chị, lúc nào cũng làm phiền đến tôi! Tôi van chị! Mau biến khỏi đây đi! Chị nghĩ chị chết thì tôi sẽ yêu chị à! Không bao giờ đâu!”

Salana: “Chị có thể hỏi em vài câu không?”

“Đến lúc nào rồi, còn hỏi cái gì mà hỏi!”

“Nếu chị chết rồi, em có nhớ đến chị không?”

“Có, rất nhớ...” Mino nghiến răng.

Salana nhìn về phía Ilan địa chủ đang âm trầm đợi cô: “Thúc phải giữ lời hứa với cháu.”

Ilan rằng: “Có bao giờ cô thấy tôi thất hứa chưa?”

Mino lắc đầu chua xót: “Chị! Đừng làm thế... Em sẽ đến cứu chị ngay!”

Salana lại mỉm cười: “Em có thành thân với chị không?”

“Có! Ngày mai lập tức thành thân! Chị đợi em, nhất định phải đợi em!”

Salana giơ đao lên cao, đuôi mắt cô cong thành hình lưỡi khuyết, ngập tràn hạnh phúc:

“Mino, chị yêu em, đời này... và cả kiếp sau...”

Phập! Máu tươi từ lồng ngực cô tuôn ra ào ạt, chẳng mấy chốc đã ướt đẫm một mảng lớn.

“Chị!!!” Mino gào lên, giãy người như điên muốn thoát khỏi mộc hình: “Chị! Đừng mà!!!”

...

Sau đó quan binh ập đến, nói đã điều tra rõ ngọn nguồn, mọi chuyện được làm sáng tỏ, Mino vô tội được phóng thích.

Nhưng... tất cả đã quá trễ.

Mino bước từng bước về phía Salana, mắt vằn tia máu.

Cô nằm trên nền đất lạnh như băng, dao đâm trúng tim, máu ướt đẫm bộ váy trắng. Lồng ngực cô lạnh ngắt, cũng giống như trong kí ức hắn không còn hơi ấm. Hắn nhìn cô, cứ nhìn như thế,...

Trong lúc hắn đang lặng người đứng trước Salana, thì một người tiến đến bên cạnh hắn.

Người đó xưng là bạn Salana, nói trước lúc cô bị bắt đi, có giao lá thư này cho người đó. Người đó bảo cô ấy như lường trước được mọi việc, vừa nhận được thư, hôm sau nghe tin cô bị bắt.

Mino cầm bức thư trên tay, ngón trỏ chà nhẹ bức thư, nền giấy cỏ lau ma sát với tay hắn, trong khoảnh khắc, hắn tựa như vẫn còn nhìn thấy nụ cười ấm áp như ánh ban mai của cô, khi cô nói:

“Chị yêu em nhất, Mino.”

Mở bức thư ra, nội dung bên trong, từng dòng chữ như nhát dao đâm thẳng vào tim Mino.

“Mino, lúc em nhìn thấy bức thư này, có nghĩa là chị đã không thể nấu cơm cho em ăn nữa rồi.

Tuy rất nhớ hình ảnh em nhăn mặt nhăn mày bảo món này thiếu muối quá, món kia làm gì mặn vậy, rốt cuộc chị có biết phân biệt đường và muối không hả, hơn nữa dầu vừng là để tắm... Nhưng chị cũng không thể tra tấn vị giác của em hoài được. Thấy em không vui, chị cũng không vui.

Chắc em nên kiếm một đầu bếp khác thôi, sẽ tốt cho vị giác của em đó.

Mà Mino này, có vài câu chị muốn nói. Có lẽ em lại sẽ bảo phiền, nhưng...

Em có yêu chị không? Thử đi mà, một ngày thôi...

Mino, mino, mino... Cái tên thật là hay quá đi mất, chị thích lắm!

Mino, em có nhớ chị đã từng hỏi, cái chị thích nhất là gì không? À, chắc lại lắc đầu nói không nhớ đúng không. Để chị nhắc cho, khi đó em nói, chị thích nhất là vẽ tranh. Thật ra em trả lời sai rồi. Chị thích nhất, không phải hoa Litis, cũng chẳng phải hội họa. Chị thích nhất... chính là em.

Mino, em còn nhớ chị từng hỏi, khi nào thì em thành thân với chị không? Lúc đó em không trả lời, toàn nói lảng sang chuyện khác để né tránh thôi. Nhưng chị biết, chị biết em yêu chị. Tuy em không nói sẽ thành thân với chị, nhưng em cũng chưa bao giờ nói sẽ không thành thân với chị.

Mino, thành thực, chị yêu em lắm.

Cho dù em không lấy chị, thì trái tim của chị, mãi mãi cũng chỉ có hình bóng một mình em.

Mino, dù biết mãi mãi cũng không thể nào nghe được câu trả lời của em. Nhưng chị vẫn muốn hỏi, khi nào em sẽ thành thân với chị vậy? Ngày mai, ngày mốt. Dù là khi nào, chị cũng sẽ chờ em.

Mino, chị yêu em...

Ba chữ cuối cùng, như thanh kiếm bén nhọn, vẽ một vòng quanh chỗ mỏng nhất trong tim hắn.

Salana, rốt cuộc hắn đã làm được những gì cho cô? Vì sao cô phải hi sinh vì hắn nhiều như thế?

“Chị, ngày mai, không, ngay bây giờ... chúng ta thành thân đi.”

Mino bước tới bên Salana, ôm chặt cô vào lòng, hắn không ngừng rơi nước mắt. Từ trước đến nay, hắn chưa bao giờ khóc. Vì cha hắn từng nói, dù cho con có khóc, cũng sẽ không ai thương hại, ngược lại họ sẽ chê cười con là kẻ yếu đuối. Vì vậy, đây là lần đầu tiên hắn rơi nước mắt.

Ôm Salana trong lòng, kí ức những ngày hạnh phúc hôm nào như chực tràn trước mắt.

Có những lúc ngồi bên cạnh cô dưới gốc cây hoa Litis trắng lắng nghe gió hiu hiu thổi, Mino tự vẽ ra viễn cảnh tươi đẹp về cuộc sống sau này của cô và hắn. Hắn ngày ngày ra chợ buôn bán, trưa về cuốc đất trồng rau, Salana của hắn sẽ nuôi tằm dệt vải. Không phải chị và em trai, cũng chẳng phải bất kì ai, cả hai chỉ là một đôi phu thê bình thường, cùng sống bên nhau đến đầu bạc răng long.

“Mino, em có yêu chị không?”

“Yêu...”

“Em sẽ thành thân với chị chứ hả?”

“Sẽ...”

“Khi nào? Mai, hay mốt?”

“Ngay bây giờ...”

Giọt nước mắt nóng hổi của nam nhân, rơi xuống mí mắt cô gái đang nhắm nghiền đôi mắt.

Cả mặt cô rướm đầy máu tươi, nhưng phảng phất bên khóe môi, lại là một nụ cười hạnh phúc...

...

“Vở kịch đến đây là kết thúc. Một kết thúc thật buồn, nhưng bù lại, tình cảm lay động lòng người của họ đã lấy đi nước mắt của bao người. Thật là người thấy rơi lệ, người nghe thương tâm...”

Vị chủ quản đoàn kịch nhắm mắt, như muốn hòa vào bầu không khí bi thương.

Ta nhìn đôi rối gỗ trên mặt nước, không biết tự khi nào, trước mắt đã phủ một tầng sương mờ.

Thì ra một câu chuyện, cũng có thể khiến người khác thương tâm đến như vậy.

“Duyên trần hợp tan, li biệt. Hóa ra đau khổ của một đời người, rốt cuộc chỉ là đợi đến tóc bạc sương mai vẫn không có ngày tương phùng mà thôi. Tiểu thư nghĩ có đúng không?”

Một giọng nam trầm thấp đột ngột vang vọng bên tai, ta giật bắn người ngoảnh đầu lại, ngồi ngay bên cạnh là một nam nhân khoảng chừng hai mươi mấy tuổi, vóc dáng cao lớn. Trên mặt người này mang một chiếc mặt nạ hình cáo, hai bên mép cong lên tạo thành nụ cười hình vòng cung.

“Anh... là ai?”

Nam nhân cười: “Tôi tên gì không quan trọng, quan trọng là vở kịch chúng ta đang bàn luận, chẳng phải vậy sao?” khi nói mắt hắn cơ hồ phát ra tia sáng lay láy, thật giống mặt nạ hắn mang.

Ta im lặng, nhìn trang phục, hình như không phải người Ai Cập, có lẽ là thương nhân sau khi trao đổi hàng hóa xong ở lại nghỉ chân. Mắt thấy hắn không có ý gì xấu, ta mới buông lỏng cảnh giác:

“Ban nãy anh nói gì? Tôi nghe không rõ.”

“Nghe không rõ thì thôi, chúng ta nói chuyện khác.” Hắn nói: “Tiểu thư tên gì?”

Ta nhướng mày: “Không phải lúc nãy công tử nói tên gì không quan trọng sao?”

Mặt nạ cáo nghe ta dứt lời thì bật cười: “Ha ha, tiểu thư đáng yêu quá, thật biết cách nói đùa.”

Ta nghi hoặc liếc mặt nạ cáo, ta khi nào thì cùng hắn nói đùa?

Mặt nạ cáo thấy ta không nói gì, có lẽ nghĩ ta sợ người lạ, bắt đầu tự giới thiệu bản thân: “Tôi là thương nhân Babylon, mời xế chiều cập bến Memphis. Nghe nói có tổ chức Hanatusilim nên đến xem thử. Xem rồi mới thấy văn hóa Ai Cập quả thật đa dạng, khiến người ta ưa thích không thôi.”

Ta vẫn bảo lưu sự im lặng, đã mất công giới thiệu, nói luôn cái tên rất tốn sức sao?

Mặt nạ cáo lại nói:

“Tiểu thư, tôi biết mặt tôi rất dễ nhìn. Nhưng cũng không cần chăm chú như vậy, tôi sẽ xấu hổ đó. Huống hồ tôi còn chưa gỡ mặt nạ, tiểu thư làm cách nào mà biết tôi rất anh tuấn?”

Lần này ta không thể không mở miệng thanh minh: “Công tử, chớ có hiểu lầm. Tôi không tài cao bắc đẩu đến mức nhìn nửa mặt thôi mà biết anh rất anh tuấn. Vả lại, người anh tuấn tôi thấy nhiều rồi, chí ít cũng không thất thố đến mức đó.”

Ngụ ý chính là:

Công tử, anh quá ảo tưởng rồi đó...

“Miệng lưỡi thật sắc bén, tiểu thư đây đúng là trái ớt nhỏ mà tôi vẫn hằng tìm kiếm bấy lâu.” Mặt nạ cáo tươi cười càng rạng rỡ, đưa một tay về phía ta: “Tôi rất thích em, chúng ta làm phu thê nhé?”

Ta: “...” trái ớt nhỏ mà tôi vẫn hằng tìm kiếm bấy lâu? Phu? Thê? Công tử, anh mới bị té giếng à? Hay không biết biểu đạt chữ bạn bè bằng tiếng Ai Cập?

Mặt nạ cáo thấy ta không có ý muốn đưa tay ra cùng bắt, bèn rướn người về phía ta, chộp lấy một bàn tay của ta. Dĩ nhiên ta không để hắn đạt thành cái mục đích cùng lí do vớ vẩn đó, một tay kia dùng sức kẹp cổ tay trái hắn lại. Mặt nạ cáo không ngờ còn nhanh tay hơn, kẹp luôn tay đó của ta.

Ta bất lực nhìn tay mình đang nằm trọn trong tay hắn:

“Công tử này, vừa vừa phải phải thôi nhé.”

Mặt nạ cáo cứ như không nghe thấy lời ta, dùng lực cưỡng ép khóa chặt hai tay ta, dịu dàng cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ tựa chuồn chuồn nước lên mu bàn tay mảnh khảnh. Ta bị hắn hôn mà cả người như bị điện giật, vừa được giải phóng liền nhanh chóng rút hai tay về:

“Anh làm trò gì...”

Chưa kịp nổi nóng hết câu, miệng đã bị người ta dùng hai ngón tay chặn lại: “Suỵt...”

Ta: “...”

Mặt nạ cáo thấy ta đã bình tĩnh lại, mới độc thoại tiếp:

“Tối nay tôi rất vui, không nghĩ xem xong một vở kịch, lại có thể gặp được tiểu mỹ nhân xinh đẹp khả ái thế này. Nhưng tôi không thích con nít, đợi em trưởng thành, tôi sẽ tới tìm em.”

Ta: “...”

“Có một số người bản thân cho rằng cô ấy sẽ rời khỏi, thế nhưng cô ấy luôn quay trở về. Có một số người bản thân cho rằng cô ấy sẽ cả đời không rời mình đi, thế nhưng cô ấy lại rời đi...”

Nói rồi hắn đứng dậy, sau khi áo bào chỉnh chu xong mới nhìn ta, ra vẻ thân sĩ vẫy tay chào tạm biệt. Trước khi nhấc gót rời đi còn không quên để lại một câu sâu xa cùng ánh nhìn đầy thâm ý:

“Nhớ nhé, thiếu nữ mười chín đẹp như hoa.”

Ta: “...” tối nay ta gặp phải sinh vật gì thế này?

Nhưng là...

Ta nhướng mắt nhìn theo bóng dáng nam nhân đang bước đi, cuối cùng biến mất trong dòng người kia, không hiểu vì sao... nụ hôn cùng giọng nói của hắn, lại khiến ta có cảm giác rất quen thuộc?

Giống như...

“Tiểu thư!!! Người xem Hanatusilim xong chưa?!!!”

Tiếng gọi vang trời của Ari đánh thẳng vào lỗ tai, suýt chút đâm thủng màng nhĩ. Thành công kéo ta từ dòng suy nghĩ vẩn vơ trở về với thực tại. Ta lắc đầu vài cái, có lẽ quá nhập tâm vào vở kịch hồi nãy rồi, sao có thể cảm thấy tên mặt nạ cáo da mặt còn dầy hơn tường thành kia giống... Hầy...

Ruka kéo tay áo Ari, nói con bé nhỏ tiếng chút đi, rồi thưa với ta: “Tiểu thư, chủ thành Atina vừa cho người đưa thiếp mời chúng ta ngày mai vào thành. Sẽ tổ chức một buổi thiết yến dể tạ tội.”

Ta đứng lên, đá hòn sỏi vé ngồi văng thẳng xuống nước, phát ra tiếng 'tõm', rồi ngước mặt lên trời, ngắm nhìn bầu trời đêm đầy sao ở Memphis, chợt có linh cảm... ngày mai sẽ là một ngày thú vị:

“Về nghỉ ngơi, sáng mai vào thành.”

“Dạ!”

Carol Rido, thật tò mò, cao nhân đi cùng ngươi đến cùng là thần thánh phương nào!

Ooo

Sáng hôm sau thức dậy, sau khi rửa mặt chải đầu tươm tất đâu vào đó, binh lính của chủ thành Atina rất đúng giờ tới đón người vào cung.

Ta trước tiên bảo Ruka ra ngoài câu thời gian, mặt khác lệnh cho đội thám tử tranh thủ sự tập trung của Atina còn đang ở chỗ ta, mau chóng cải trang lẻn vào thành trước để dễ bề liệu việc.

Đến chừng giữa trưa, bọn ta đã có mặt trong thành.

Đến tiếp đón là con trai trưởng của chủ thành - Masa. Người này tuổi không bao lớn, thoạt nhìn chỉ hơn ta vài ba tuổi, cỡ mười lăm mười sáu là cùng. Nói là con trai chủ thành nhưng cách ăn mặc khá đơn giản. Một chiếc áo vải màu xanh dài không họa tiết và một chiếc áo khoác da cừu.

Nếu hắn không tự giới thiệu trước, ta còn ngỡ tên chủ thành này sai một kẻ hầu ra nghênh đón.

Tuy nhiên, cách ăn mặc của tên Masa này thật khiến người khác nghi ngờ. Nói là hắn giản dị cũng không đúng. Giản dị đến mấy chăng nữa, đường đường là con trai một thành chủ, lại còn là con trưởng, đi gặp khách mà ăn mặc thế này là quá mức giản dị đi. Thậm chí phải nói là quá ư sơ sài.

Vả lại...

Ta nhìn tên giống kẻ hầu hơn là con trai trưởng của chủ thành, làm như e ngại cắn cắn môi dưới:

“Chủ thành đại nhân thật quý hóa quá, chúng tôi chỉ là thương nhân nhỏ bé, mà ngài lại bảo trưởng tử của ngài ra tiếp đón thế này. Chúng tôi biết phải làm sao đây? Thật lấy làm hổ thẹn mà.”

Masa ngẩn ra một lát, đến khi kịp hiểu ngụ ý rõ rành rành trong lời nói của ta mới bối rối xua tay, lắp bắp nói: “Tiểu thư không cần ngại đâu! Gia, gia phụ của tôi. Ông ấy rất, rất mong chờ cô.”

Ta thầm cười lạnh trong lòng, tên Masa này quả nhiên không phải trưởng tử thật sự. Nếu ban đầu hắn nói mình là thứ tử[2], ta còn bán tín bán nghi. Nhưng dám xưng mình là trưởng tử[3] thì quá rồi. Hiện ta đang vi hành trong lốt thương nhân lai Pherơsơ - Ai Cập, một thương đoàn nhỏ bé, nói hoa mỹ thì tạ tội, nhưng cũng không cần hiếu khách đến mức kêu trưởng tử ra tiếp khoa trương vậy.

[2] Thứ tử: con vợ lẽ.

[3] Trưởng tử: con vợ cả.

“Tôi chỉ thuận miệng đùa tí thôi, Masa đại nhân đừng tưởng là thật. Xin đừng để trong lòng.”

Ta mỉm cười:

“Làm phiền Masa đại nhân dẫn đường rồi.”

Masa gật đầu: “Mời tiểu thư Litis đi hướng này! Trước tiên nghỉ ngơi. Buổi thiết yến sẽ bắt đầu khi mặt trời lặn.”

Ta vâng một tiếng, đang bước đi thì sau lưng bỗng truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Tính quay lại nhìn xem thì hai vai đã bị bàn tay ai giữ chặt, kế đó là một giọng nói đã lâu rồi không nghe thấy:

“Isis tiểu thư! Chúng ta lại gặp rồi.”

Lưỡi kiếm của Ruka không đợi ta lên tiếng đã chĩa vào cổ người đứng sau ta:

“Anh là ai?”

“Ruka, không được vô lễ.”

Ta cứng ngắc chuyển động cần cổ, giọng nói phát âm tiếng Ai Cập ba ngàn năm sau không chuẩn này, đích thực chỉ có kẻ đó.

“Phải, lại gặp rồi...”

Mái tóc đen tựa gỗ mun tung bay lất phất dưới ánh mặt trời, rất giống Menfuisư - anh trai con trộm mộ Carol:

“Ngài Ryan.”

******

-

- *Tung bông* ta muốn comment dài:“>>> Cồm dài cồm dài đuê:))))
Bình Luận (0)
Comment