[Đồng Nhân Nữ Hoàng Ai Cập] Sóng Gió Ai Cập

Chương 13

Chương 13: Hạ độc

Author: Lakshmi

Nói là thu dọn đồ đạc nhưng thực tế thì Isis chẳng có gì để sắp xếp cả. Hành lý của nàng chỉ vỏn vẹn một bộ y phục và chiếc hộp nhỏ đựng trang sức. Isis đặt những thứ đó vào một tấm vải hình chữ nhật trải trên giường, nàng nhìn quanh căn phòng một lượt để chắc chắn không bỏ sót thứ gì.

Khi Isis quay đầu lại, trong hành lý của nàng đã có thêm một thứ khác. Chú mèo kiêu ngạo nằm đè lên đồ của nàng, chiếc đuôi trắng phe phẩy vểnh lên cao. Con ngươi đen láy của nó nhìn nàng như muốn nói: "Đi chơi à? Đưa ta theo với!"

"Eira, mày vào đây lúc nào thế?" Isis chống tay lên eo, trừng mắt nhìn con mèo.

Vì bộ lông trắng như tuyết của nó, mà chú mèo được nàng gọi là Eira nghĩa là tuyết. Gã hoàng tử kia suốt ngày bận rộn với chính sự, làm gì có thời gian đặt tên cho con mèo hắn đã mang về.

Một tên chủ nhân vô trách nhiệm!

Con mèo lười biếng mở miệng kêu meo meo, nhìn thấy nàng không chơi với nó như mọi khi thì tức giận. Eira lăn lộn qua lại trên bộ váy của nàng, khiến những sợi lông bay lả tả phủ khắp chiếc giường của bà Mugla. Nếu để bà ấy nhìn thấy cảnh này chắc sẽ khóc thét mất, mèo rụng lông là một ác mộng với một người yêu sạch sẽ như bà.

"Mày đừng làm loạn nữa, đi tìm chủ nhân của mày đi." Isis nhấc con mèo nghịch ngợm lên rồi bế nó ra cửa phòng. Nàng còn chưa kịp đặt con mèo xuống thì đã bị một lực khá lớn đẩy ngược vào trong.

"Cô Iris, cô sắp đi rồi sao?"

"Điện hạ đuổi cô đi à?"

"Hu hu, chúng em bắt được rất nhiều ếch cho cô, vậy mà..."

Đám trẻ kích động khóc lóc ôm lấy chân nàng khiến Isis mất thăng bằng rồi ngã phịch xuống đất. Eira lập tức nhảy khỏi người nàng tránh cú va chạm, nó kêu lên vài tiếng thích thú, dường như rất vui vẻ khi thấy nàng bị ngã.

Isis nhịn đau lồm cồm bò dậy, phát sầu vì mấy tiếng nỉ non văng vẳng bên tai. Nàng vươn tay ra xoa đầu bọn chúng, cố gắng lựa lời an ủi.

"Điện hạ đã tha thứ cho tôi, và cho phép tôi trở về nhà. Sau này có dịp, tôi sẽ đến thăm các em được không?"

Tuy bọn nhóc nhỏ tuổi nhưng cũng rất thông minh, không phải kẻ nào muốn cũng được phép đặt chân vào phủ hoàng tử. Trước đây Isis là cung nữ nên mỗi ngày bọn chúng đều được gặp nàng, một khi nàng khôi phục thân phận ngay cả nhìn mặt nhau cũng khó chứ đừng nói là thăm nom.

"Nhưng nhưng... Không chịu đâu." Bọn nhóc lại nhào vào lòng nàng nức nở.

Isis bất lực thở dài vừa xoa đầu bọn trẻ vừa ngẩng mặt nhìn lên trần nhà. Nếu nàng biết trước sẽ phiền phức thế này, từ lúc đầu đã chẳng đối xử tốt với chúng. Nhưng mà... Nàng lại chẳng kìm lòng được, tuổi của chúng còn nhỏ hơn cả Memphis nữa.

Hai chị em nàng được nuôi dạy trong tình yêu thương của Pharaoh và Vương hậu, thân phận cao quý được kẻ khác hầu hạ. Còn bọn trẻ vừa sinh ra đã bị vứt bỏ, nếu không gặp được Mugla thì chỉ có thể lưu lạc đầu đường xó chợ. Tuy nàng biết vị trí và nhiệm vụ của mỗi người không giống nhau, nhưng nàng vẫn thương xót bọn trẻ.

Trong lúc nàng nghĩ cách dẹp loạn tình hình, một ai đó chợt xuất hiện trước cửa phòng nàng. Hắn khoanh tay nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mặt, dưới chân hắn là chú mèo Eira đang hờn dỗi nghiêm trọng.

"Hôm nay cô đã chải lông cho Eira chưa?" Giọng nói của Ismir vừa vang lên đã thành công dập tắt tiếng khóc của đám trẻ.

Con mèo kêu vài tiếng phụ hoạ lời hắn, vừa thấy đám trẻ tản ra hành lễ thì lập tức nhảy bổ lên người nàng. Eira dụi cái đầu nhỏ bé vào mặt Isis, để làn da của nàng tiếp xúc với bộ lông mềm mại của nó. Isis cảm thấy hơi ngứa, nàng tóm lấy con mèo lắm chuyện rồi cố định nó vào lòng.

"Dạ chưa." Isis đổ người về phía trước đáp lại lời hắn.

Ismir kéo lại dải lụa bị Eira cào xốc xếch, lơ đãng nói với nàng: "Vậy thì ở lại hết hôm nay đi."

"Hả?" Isis ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhưng chỉ kịp nhìn thấy góc áo của hắn.

Đám trẻ nghe mệnh lệnh của Ismir thì rất vui, những giọt nước mắt đã biến mất không còn dấu vết. Khi Isis ôm Eira ngẩn người tại chỗ, đám nhóc hầu lại hớn hở bao vây nàng cười nói ríu rít.

Con mèo bị nàng giữ yên thì bắt đầu khó chịu, con ngươi to tròn nhìn nàng đầy vẻ đáng thương. Isis dần lấy lại tinh thần, nàng trừng mắt với con mèo trong lòng.

"Haizz, thật là mệt mỏi!" Isis thở dài.

Nàng biết mà, làm gì có chuyện hắn buông tha cho nàng dễ dàng như thế? Suốt một tháng qua có ngày nào Ismir không dò xét bắt nạt nàng không? Dù đã điều tra rõ ràng và trả lại tự do cho Isis, cuối cùng lại lấy con mèo Eira làm bình phong để giữ chân nàng hết ngày.

Gã hoàng tử chết tiệt!

Vì là bữa ăn cuối cùng với nhau nên bọn trẻ rất nhiệt tình chuyển cho nàng món này món nọ, chẳng mấy chốc trước mặt nàng đã đầy ắp thức ăn. Isis cười trừ định đẩy ra bớt nhưng nhìn ánh mắt mong chờ của đám trẻ lại khiến nàng khựng lại.

Kết thúc bữa ăn tối thì chiếc bụng nhỏ của nàng đã căng tròn, Isis khó khăn trở về phòng mình. Lúc nàng đi qua hành lang thì nghe tiếng bà Mugla gọi: "Iris, cô hãy giúp ta mang thứ này đến cho điện hạ."

Isis dừng bước xoay đầu lại, chính giữa chiếc khay bà Mugla cầm có đặt một ly sữa bò nóng hổi.

Nàng còn chưa kịp phản ứng, đã bắt đầu nghe tiếng đám trẻ gọi nàng: "Cô Iris, cô Iris, chúng ta đi ngắm trăng đi!" Không phải bà Mugla đã sai chúng dọn dẹp chén bát sao? Làm thế nào mà chúng giải quyết mớ hỗn độn đó nhanh thế được?

Bà Mugla cũng nghe thấy tiếng của chúng, bà nhanh chóng đặt chiếc khay vào tay nàng rồi khẽ bảo: "Đi đi, để bọn nhóc cho ta."

Trước lúc lũ trẻ đuổi tới đây, Isis đã vội vàng 'bỏ của chạy lấy người'. Khi nàng không còn nghe được tiếng bọn chúng, Isis mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng nàng chẳng vui vẻ được bao lâu khi nhận ra mình tránh vỏ dưa gặp vỏ dứa rồi.

Nàng thầm nhủ trong lòng, chỉ cần cố qua hết hôm nay nàng sẽ được tự do. Suy nghĩ ấy giúp Isis phấn chấn hơn một chút, nàng nhấc chân đi đến phòng Ismir.

Eira dạo chơi quanh quẩn trong hành lang trước phòng Ismir, dường như nó đang chờ đợi một ai đó. Khi mùi hương ngọt ngào của người ấy phảng phất trong không khí, con mèo vui vẻ chạy ngay về phía nàng.

Nhìn chú mèo quanh quẩn làm nũng bên chân nàng, Isis khéo léo di chuyển để tránh Eira. Nàng chẳng muốn đánh đổ ly sữa để rồi phải tốn công dọn dẹp thêm một trận đâu. Cánh cửa dẫn vào phòng hắn không đóng lại mà khép hờ, có lẽ để chừa cửa cho Eira trở về.

Isis còn chưa mở miệng bẩm báo, thì Ismir đã lên tiếng gọi nàng: "Đến rồi à, vào đi!"

Dù ngồi trong phòng nhưng Ismir vẫn luôn để ý đến động tĩnh bên ngoài. Ngay khi Eira chạy về phía nàng thì Ismir đã biết nàng đến rồi. Con mèo này thật kỳ lạ, ngoại trừ hắn và Isis thì nó chẳng tỏ vẻ nồng nhiệt với ai khác.

Eira lách người đi vào trước, nó ngoan ngoãn trở về chiếc ổ thân quen của mình. Con mèo cuộn tròn người nghỉ ngơi, mở to đôi mắt đáng yêu quan sát hai người bọn họ.

Isis cẩn thận mở rộng cánh cửa bước vào, nàng cầm chiếc khay đi về phía Ismir đang ngồi trên bệ cửa sổ rồi nói: "Bà Mugla bảo tôi mang sữa đến cho ngài."

Ismir đang viết gì đó trên bản đất sét nhỏ, "Đặt ở đó đi." Hắn đánh mắt ra hiệu cho nàng để chiếc khay lên bàn.

Nàng vâng một tiếng rồi đặt ly sữa lên bàn, khi Isis tưởng cuối cùng mình đã được nghỉ ngơi thì con mèo lại nhảy ra khỏi ổ nhào về phía nàng. Eira dùng hai chân trước cào cào y phục của Isis, kêu lên những tiếng tội nghiệp.

Đến lúc này Isis thật sự muốn đánh con mèo này một trận, hình như nó rất biết lựa thời cơ để chọc nàng tức điên. Ngại sự hiện diện của Ismir ở đây, Isis đành phải cố gắng kiên nhẫn cúi người xuống đẩy nó ra.

Tay nàng còn chưa kịp chạm vào lông của nó thì gã hoàng tử điên khùng kia đã bảo: "Cô chơi với nó một lúc đi, nếu không lát nữa nó chẳng chịu ngủ đâu."

Vì lời nói của hắn mà tình cảnh lúc này của nàng hơi buồn cười, Isis trừng mắt với Eira khi đang chải lông cho nó. Không biết con mèo cố ý hay vô tình lờ đi ánh mắt của nàng, Eira vô cùng hưởng thụ lim dim nằm trên chân Isis, thỉnh thoảng lại ngáp dài đầy thoả mãn. Nàng biết con mèo đã thấm mệt, hôm nay nó đã chạy nhảy khắp nơi cơ mà.

Isis nhẹ tay vuốt ve bộ lông của nó, nhịp điệu khẽ khàng khiến Eira nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Nàng cẩn thận đặt nó vào ổ, nhìn con mèo nghịch ngợm ấy ngủ say nàng điểm nhẹ lên mũi nó một cái.

Eira còn sướng hơn nàng, suốt ngày chỉ chơi, ăn và ngủ!

Khi Isis ngẩng đầu lên đã bắt gặp đôi mắt màu hổ phách kia đang nhìn nàng chăm chú, "Eira ngủ rồi, tôi..." Một lần nữa Ismir lại dập tắt ý tưởng rời đi của nàng, "Sữa nguội rồi, cô uống đi."

Đứng giữa hai sự lựa chọn, một là đi hâm nóng ly sữa cho hắn, hai là tự uống hết ly sữa nguội thì nàng chọn cách thứ hai. Trong đêm nay Isis không muốn phải bước chân vào căn phòng này thêm một lần nào nữa.

Nàng nhấc ly sữa định uống hết nhưng Ismir lại tiếp tục ngăn cản: "Uống từ từ thôi!" Isis âm thầm nghiến răng nhấp một ngụm nhỏ trước.

Lúc này Ismir bất ngờ cười lớn, tiếng cười nhuốm đầy vẻ thích thú, Isis thở dài một tiếng biết mình đã bị hắn xem như trò đùa rồi, "Có vẻ cô không giận ta nhỉ?" Ismir vừa cười vừa hỏi nàng.

Sao nàng lại không tức giận, nếu đây là Ai Cập nàng nhất định sẽ khiến hắn phải trả giá đắt. Nhưng rất tiếc cho Isis, đây là đất Hittite và còn là phủ đệ của hắn, ngoài việc gồng mình nhẫn nhịn thì nàng còn làm được gì.

Nàng đã hy sinh nhiều như vậy chỉ để đối lại cơ hội cứu được Hulia, Isis bắt buộc phải kiên nhẫn đến cuối cùng! Không thể vì sự nóng giận nhất thời mà khiến công sức trước giờ của nàng đổ sông đổ bể.

Nghĩ như thế khiến tâm trạng Isis thoải mái hơn không ít, nàng lắc đầu trả lời: "Ngài là hoàng tử, việc ngài làm đều có lý do."

"Nhiều khi ta rất tò mò về cô đấy Iris!" Ismir ngưng cười, hình ảnh của nàng phản chiếu trong đôi mắt sắc bén ấy, "Cô rất khác so với những công nương ở Hattusa, nếu ta cho bọn họ cơ hội ở gần mình như cô, có lẽ bọn họ sẽ tìm đủ mọi cách để kéo ta lên giường. Chỉ cần một đêm ở cùng ta sẽ được chính thức thừa nhận là phi tần, thân phận đó không khiến cô động lòng sao?"

Isis thoáng cau mày, ngay từ đầu nàng chẳng hề có ý định gây chú ý với Ismir. Nếu không phải hắn quá đa nghi mà lật tẩy lớp ngụy trang của nàng, có lẽ hết kiếp này bọn họ cũng chẳng liên quan gì đến nhau.

"Có thể ước mơ của các công nương ở đế quốc này là được phục vụ hoàng tử, nhưng tôi chưa từng có suy nghĩ quá phận đó. Tôi chỉ là một người bình thường, mong muốn tìm được một người thật lòng yêu thương tôi như cha tôi đã dành cả đời để yêu mẹ tôi vậy." Đây không phải là câu trả lời ứng phó Ismir mà là những lời thật lòng của nàng.

Sống qua hai kiếp để đổi lấy những bài học đắt giá về tình yêu, từ lâu Isis đã không còn tin vào đàn ông. Đối với nàng chỉ cần gia đình bình an, quê hương được phồn thịnh vậy là đủ.

"Ngày mai cô sẽ được tự do thực hiện ước mơ của mình." Ismir xoay đầu ngắm bầu trời đêm tĩnh mịch, hắn biết mình có hứng thú với cô gái này nhưng hắn không thể để sự hứng thú chuyển hóa thành thứ gì khác.

Khát vọng và mục đích của hai người không giống nhau, nếu vì lòng riêng mà cưỡng đoạt nàng ấy sẽ chỉ khiến Iris đau khổ. Ismir không hề nhận ra, vị Chiến thần tàn nhẫn giết kẻ địch trên chiến trường nay lại vì một cô gái mà bận lòng suy nghĩ.

Isis cũng hy vọng hắn nói được làm được, không còn viện thêm bất kỳ lý do nào để giữ chân nàng lại nữa. Isis cầm lấy ly sữa rồi đứng dậy khom lưng với Ismir: "Trời đã khuya, tôi xin phép cáo lui."

Ismir không nhìn nàng nhưng phẩy tay cho phép, nàng mỉm cười rồi lui ra. Nhưng nụ cười của Isis không kéo dài lâu, khi nàng vừa đặt chân đến ngưỡng cửa thì một cơn đau kỳ lạ xâm chiếm toàn bộ cơ thể nàng.

Chiếc ly trên tay nàng rơi xuống đất phát ra tiếng động lớn, sữa bò đổ lênh láng khắp nơi. Khi Ismir xoay đầu lại, hắn nhìn thấy Isis tựa vào cửa dần dần trượt xuống đất.

Hắn vội vã lao về phía nàng: "Iris!"

Isis hốt hoảng vươn tay bám lấy cánh cửa để mình không té ngã, cơn đau kéo đến dồn dập khiến nàng không thở nổi. Dường như mọi sức lực đã rời bỏ Isis, nàng đau đớn ngã quỵ nhưng lại rơi vào một vòng tay vững chắc.

Hắn ôm lấy cơ thể nhỏ bé của nàng, cảm nhận toàn thân Isis đang run rẩy dữ dội. Khuôn mặt nàng vốn đã trắng nay còn tái nhợt thiếu sức sống, Isis quằn quại trong lòng hắn: "Đau... Đau quá..."

Ismir bế xốc nàng lên giường hét lớn: "Người đâu, người đâu hết rồi!"

Nhìn phần sữa đổ trên mặt đất, dường như Ismir đã tìm ra nguyên nhân khiến Isis đau đớn như thế này. Có kẻ muốn hạ độc hắn, nhưng Isis lại trở thành người chết thay.

Tiếng hét thất thanh của hắn tựa như hồi chuông báo động khiến cả phủ hoàng tử đều nhốn nháo, những người chạy đến đầu tiên là bà Mugla và Luca. Khi bọn họ lao vào phòng thì nhìn thấy Ismir cố gắng móc họng Isis để nàng nôn những thứ trong bụng ra, nhưng chẳng có vẻ gì là hữu ích.

"Truyền thái y ngay!"

Trong khi bà Mugla đưa thái y đến thì Luca đã nhanh chóng làm chủ được tình hình trong phủ, hắn ra lệnh tập trung tất cả mọi người lại một chỗ rồi cho lính lục soát toàn bộ phủ. Chỉ một cái liếc mắt đã khiến Luca nhận ra được âm mưu của kẻ thù, bọn chúng muốn hạ độc điện hạ của hắn.

Bên ngoài những thuộc hạ của Ismir đang bận rộn thẩm vấn đám người hầu, trong phòng thái y cũng hết sức cẩn thận bắt mạch cho Isis, ông ta nếm thử phần sữa rơi trên đất rồi thoáng chau mày.

"Điện hạ, chất độc này được chiết xuất từ một loại trái độc ở nước ngoài. Cụ thể là độc gì thì thần không rõ, may là cô gái chỉ uống một ngụm nhỏ nếu không cũng chẳng kéo dài được đến lúc này. Nhưng mà..."

Trước khi thái y kịp nói hết thì Ismir đã lạnh lùng nói: "Nếu ngươi không tìm ra được cách giải độc thì từ chức đi!"

Từ đầu đến cuối hắn chỉ đứng một chỗ, người loay hoay chăm sóc Isis là bà Mugla. Tuy hắn không tỏ thái độ nhưng không có nghĩa là kẻ khác được phép làm gì thì làm.

Thái y đổ mồ hôi lạnh suy nghĩ một chốc rồi quyết định liều một phen, ông ta mở hộp đồ nghề rồi phối vài vị thuốc. Xong xuôi thì cạy miệng Isis ra rồi đổ vào miệng nàng, trong lòng ông ta thầm mong thuốc sẽ có tác dụng.

Lúc này, Isis đã đau đến mức dần mất đi ý thức, bàn tay nàng bấu chặt lấy đệm giường. Nàng rất muốn nôn thứ vừa được đổ vào miệng nàng ra nhưng cơ thể không còn theo sự điều khiển của nàng nữa.

Một suy nghĩ trào phúng chợt xuất hiện: "Ta sẽ chết ở đây sao?"

Câu hỏi vừa được nêu ra đã bị nàng lập tức phủ quyết. Không, tuyệt đối không được, nàng đã hứa với phụ vương và mẫu hậu nhất định phải bình an trở về.

May mắn cho nàng, sự liều lĩnh của thái y đã có tác dụng, Isis dần lịm đi trong cơ mê mang bất tận.

Bình Luận (0)
Comment