[Đồng Nhân Nữ Hoàng Ai Cập] Sóng Gió Ai Cập

Chương 14

Chương 14: Gậy ông đập lưng ông

Author: Lakshmi

Có ba người từng tiếp xúc với ly sữa độc, lão đầu bếp Baron, bà nhũ mẫu Mugla và Isis. Khi Ismir còn đang suy tư về chuyện này thì Luca phát hiện lão đầu bếp Baron đã mất tích. Mấy tên lính gác xác nhận lão đã rời khỏi phủ hoàng tử trước cả thời điểm có lệnh phong toả của Luca.

Lão Baron bị bắt khi đang tìm cách bỏ trốn khỏi thành Hattusa, phản ứng của lão rất kích động vừa thấy quân sĩ đã muốn tự sát. Vất vả lắm Luca mới đưa được lão Baron toàn mạng trở về, nhưng cuộc thẩm vấn dần rơi vào bế tắc, chỉ cần lấy tấm vải nhét miệng ra thì lão lại cắn lưỡi tự tử.

Khi Luca báo cáo những điều này thì Ismir đang ngồi trong căn phòng mới của Isis. Để thuận tiện cho việc chăm sóc nàng, bà Mugla đã chuyển nàng sang một căn phòng khác. Dù thái y đã tìm được thuốc giải cho chất độc nhưng tình trạng của Isis vẫn rất tệ.

Ông ta nói nếu Isis có thể bình an vượt qua đêm nay thì mạng sống của nàng mới được đảm bảo. Những cơn sốt kéo đến liên tục khiến Isis không còn tỉnh táo, cả cơ thể lúc nào cũng nóng hừng hực như lò than. Bà Mugla luôn túc trực ở bên, hết lau người lại giúp nàng chườm đá.

"Mugla chăm sóc cô gái cẩn thận, có chuyện gì thì lập tức báo với ta." Ismir cuốn áo choàng quanh mình, bước ra khỏi phòng Isis.

Lão Baron rất ngoan cố, dù Luca có dụ dỗ hay đe dọa thế nào cũng không thể khiến lão mở miệng. Ismir ngồi vào vị trí chủ tọa theo dõi cuộc thẩm vấn, nhàm chán ngáp một cái rồi hỏi Luca: "Điều tra được gì rồi?"

Luca bẩm báo: "Lão không chịu khai, còn muốn tự sát." Ismir liếc nhìn lão Baron đang bị trói vào cột, "Ta nhớ lão có một đứa cháu."

Hắn ta lập tức hiểu được ý của chủ nhân, vội vàng đáp: "Đúng là lão ta còn một thằng cháu ạ." Ismir cười nửa miệng phất tay với Luca, "Mang hắn đến đây, ông hắn không khai thì dùng cực hình với hắn."

Đúng như dự đoán của Ismir, lão Baron vừa nghe đến cháu trai trong ánh mắt của lão thoáng qua chút sợ hãi. Cháu trai của lão đã bị Gidantash bắt đi, dù Ismir muốn dùng bắt nó cũng chẳng thể tìm thấy người đâu.

Baron vừa tự an ủi bản thân xong thì đã nghe Ismir nói tiếp: "Chắc là ngươi không tìm ra cháu lão đâu, Luca!"

Luca vừa đi được vài bước thì nhanh chóng trở lại: "Điện hạ?"

Ismir đứng dậy bước xuống chỗ Baron bị trói, từ trên cao nhìn xuống lão ta. Sự lạnh lẽo trong đôi mắt của Ismir như đang kéo lão xuống một hố băng sâu không thấy đáy.

Hắn cúi người xuống kề sát bên tai Baron: "Ngươi nghĩ ngươi im lặng thì cháu ngươi sẽ an toàn sao? Sáng mai khi tin tức ngươi bị phán tội chết vì ám sát hoàng tử được lan truyền, cũng là lúc đứa cháu tội nghiệp của ngươi sẽ bị giết để bịt đầu mối. Xem như nể tình chủ tớ, ta nhất định sẽ an táng cháu ngươi tử tế."

Lão Baron đờ đẫn một lát rồi vùng vẫy liên hồi, những tiếng kêu la bị miếng vải trong miệng chặn lại chẳng thể thốt thành lời. Ismir hất cằm để thuộc hạ rút miếng vải ra, vừa được tự do lão Baron đã vội vàng cầu xin: "Điện hạ, xin ngài hãy cứu cháu tôi, hãy cứu cháu tôi."

Luca tức giận quát tháo: "Ngươi đã hại chủ nhân, còn dám mở miệng cầu xin sao?"

Ismir đưa tay ngăn Luca đang kích động định bồi cho lão Baron vài roi, hắn trở về vị trí chủ tọa nhìn Baron: "Ta sẽ xem xét."

Baron biết không thể che giấu được nữa đành phải khai thật, mấy ngày trước thuộc hạ của Gidantash đã bắt cóc cháu trai ông ta rồi uy hiếp Baron phải hạ độc Ismir. Bọn chúng biết lão ta là đầu bếp lâu năm trong phủ, mọi thức ăn đồ uống mà Ismir dùng đều qua tay lão ta.

Bọn chúng đã dặn kỹ phải bỏ độc vào rượu thì mới có hiệu quả tốt nhất. Dù thuốc độc rất mạnh nhưng không phải loại kịch độc uống vào chết ngay, trừ khi kết hợp với rượu nho mà Ismir hay uống, chỉ cần vài giọt đã đủ tiễn hắn về trời tây.

Nếu sự sống của cháu trai không bị đe doạ, lão Baron cũng chẳng dám mưu sát Ismir. Vì thế lão đã làm trái lời dặn, chỉ bỏ độc vào sữa bò Ismir uống mỗi tối. Lão ta cho rằng nếu kéo dài được thời gian độc phát tán thì Ismir sẽ được cứu chữa kịp thời và lão cũng có thể trốn thoát.

Nhưng mọi dự tính của lão đều xôi hỏng bỏng không, cho dù lão thành công hay thất bại Gidantash đều không tha cho cháu trai của lão!

Ismir nghe xong toàn bộ câu chuyện, trầm ngâm một lát rồi đứng dậy rời đi. Baron thấy chủ nhân của mình không gì thì hoảng sợ la lớn: "Điện hạ, ngài giết tôi đi. Nhưng xin ngài cứu cháu tôi với!"

"Lúc bị Gidantash uy hiếp, đáng lẽ ngươi nên nói với chủ nhân. Ngài sẽ nể tình ngươi trung thành nhiều năm mà nghĩ cách cứu cháu trai của ngươi. Nhưng ngươi thà lựa chọn phản bội điện hạ chứ không tin tưởng ngài. Kết quả bây giờ là quả báo ngươi phải lãnh nhận đấy Baron!" Luca lạnh giọng đáp lại lời cầu xin của Baron.

Những lời nói của Luca đã thức tỉnh Baron, lúc này lão ta rất hối hận vì đã phản bội Ismir nhưng đứa cháu trai của lão vô tội, dù lão có chết cũng phải cứu nó: "Điện hạ, xin người rủ lòng thương... Cứu cháu tôi... Xin ngài..."

Bóng lưng của Ismir càng lúc càng xa, cho dù Baron có khóc than thế nào cũng chẳng thể chạm nổi vào góc áo của hắn. Ismir trở lại căn phòng của Isis nhưng nàng vẫn còn hôn mê, bà Mugla đang tất bật lau người cho nàng để hạ nhiệt.

Hắn nhìn người con gái suy yếu nằm trên giường, ánh mắt mới nhu hoà được một chút. Không một ai ngoại trừ Luca biết rằng, từ lâu Ismir đã nghi ngờ Baron sẽ phản bội nhưng hắn vẫn im lặng chờ đợi thời cơ.

Mọi thức ăn được lão Baron dâng lên đều bị Ismir âm thầm thử độc, nhưng có vẻ Baron vẫn chưa tìm thấy thời điểm thích hợp nên cứ chần chừ mãi không ra tay.

Ly sữa độc tối nay cũng là một sự thử thách với Isis, nếu nàng uống nó chứng tỏ nàng không liên quan đến việc này, còn nếu nàng không uống vậy thì Isis đã biết trong sữa có độc. Chính vì nàng dứt khoát muốn uống cạn nên hắn mới nhắc nhở nàng uống từ tốn thôi, lỡ trong sữa có độc thì cơ hội sống của nàng cũng cao hơn một chút.

"Bằng mọi giá phải cứu được cô ấy." Ismir nói với thái y đứng hầu bên cạnh, khí lạnh tản mát quanh người hắn khiến mọi người trong phòng đều run cầm cập.

"Thần sẽ cố hết sức!" Vị thái y già lại đổ mồ hôi lạnh, tiếp tục loay hoay với đống đồ nghề của mình.

Trong khi mọi người bận rộn tìm cách hạ sốt cho Isis, thì Luca tiến lên hỏi nhỏ: "Điện hạ, bây giờ chúng ta nên làm gì?"

Ismir ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường Isis, rồi nói: "Để lộ tin ta bị trúng độc ra ngoài đi. Báo với những người trông chừng đám thuộc hạ của Gidantash rằng nếu thuận tiện thì cứu luôn cháu Baron."

"Vâng!" Luca cúi người lui ra.

Ismir đã lợi dụng việc hắn bị hạ độc để nhử Gidantash vào cái bẫy hắn vạch ra sẵn. Khi tin tức hắn trúng độc lan truyền thì thuộc hạ của Gidantash lập tức muốn ra tay giết người nhưng đã bị Luca bắt trọn cả ổ.

Dù đêm đã khuya nhưng sự việc hệ trọng cần nắm chắc thời cơ nên Ismir đã đưa Baron và đám thuộc hạ kia vào cung gặp Quốc vương. Sau khi nghe hắn trình báo sự tình, Quốc vương rất tức giận cho triệu ngay Gidantash vào cung.

Nhưng Gidantash đã có chuẩn bị trước, hắn giao hết mọi việc cho thuộc hạ từ việc bắt cháu trai của Baron đến việc gặp gỡ uy hiếp lão đầu bếp. Lúc Luca cứu được cháu Baron, nơi giam giữ cũng không phải phủ của Gidantash mà là kho thóc bỏ hoang ngoài thành.

Trong suốt quá trình lập mưu, hắn chưa từng lộ mặt. Quả là một con sói gian xảo!

Gidantash vào cung với dáng vẻ bàng hoàng giận dữ, trước mặt Quốc vương và mọi người hắn đã chối bỏ sự liên can của mình trong vụ việc này. Đổ mọi tội lỗi kể cả việc chủ mưu lên đám thuộc hạ, Gidantash đã biến mình thành một nạn nhân chẳng biết gì hết.

Hy sinh thuộc hạ để bảo toàn bản thân đúng là tác phong làm việc của Gidantash, nhưng Ismir cũng đâu dễ dàng để sự việc trôi qua như vậy. Mục đích của hắn không phải dùng chuyện hạ độc để lật đổ Gidantash, thứ Ismir muốn thu tóm chính là quyền lực trong tay người anh họ.

Gidantash vốn là con trai duy nhất của Hoàng cô Uria, phụ vương của hắn sẽ không truy cứu đến cùng đâu. Ismir chỉ cần như thế, lợi dụng tình hình để đạt được mục đích cuối cùng.

Những lời nói đanh thép không thể phản bác của Ismir đã thành công quy tội thất trách trong việc quản lý thuộc hạ cho Gidantash, dẫn đến việc Quốc vương tạm thời thu lại binh quyền trong tay Gidantash và bắt hắn đóng cửa hối lỗi một tháng.

Còn Baron và những thuộc hạ của Gidantash đều bị xử tử bằng cách treo cổ, thi thể sẽ bị phơi trên giàn gỗ ngoài thành Hattusa để kền kền mổ xác. Theo quan niệm của người Hittite, người đã chết nếu không được an táng tử tế sẽ khiến linh hồn mãi mãi không được siêu thoát.

Việc bị treo cổ phơi thây chính là hình phạt nặng nề nhất một tù nhân phải chịu.

Bản án được thực thi trước khi bình minh ló dạng, và Luca chính là người giám sát việc thi án. Nhưng may mắn cho Baron là Ismir vẫn niệm tình chủ tớ, người cháu duy nhất của lão đã được cứu sống. Có lẽ vì lão được nhìn thấy cháu trai lần cuối, nên vẻ mặt lúc ra đi rất thanh thản.

*

Mấy ngày qua vì Gidantash bị cấm túc nên Ismir cũng đảm nhận luôn công việc của hắn ta, người trong phủ sớm đã thấy quen với hình ảnh hắn đi sớm về muộn mỗi ngày. Điều khiến họ kinh ngạc chính là thái độ của điện hạ với cô gái tên Iris kia, à bây giờ nên gọi nàng ấy là tiểu thư Iris vì nàng đã trở thành khách quý của phủ hoàng tử chứ không còn là cung nữ như trước.

Sau giờ tan triều, điện hạ Ismir luôn dành thời gian đến thăm nàng ấy dù Iris vẫn còn mê mang. Trong thời gian nàng được cứu chữa, ngài cũng hạ lệnh cho các thái y phải dùng những thứ tốt nhất để trị bệnh cho nàng.

Bọn họ có thể hiểu được, đối xử tốt với ân nhân là việc nên làm. Nhưng trả ơn thì cũng cần có giới hạn, quan trọng là điện hạ cao quý của họ lại đích thân chăm sóc cho tiểu thư Iris kia kìa!

Những chuyện này Isis đều không biết, từ khi bị trúng độc cho đến lúc tỉnh lại đã là hai ngày sau. Cơn sốt đã lui nhưng vẫn để lại một số di chứng, toàn thân Isis rã rời không còn chút sức lực.

Nàng khó nhọc mở mắt ra nhưng không thể nhìn rõ mọi thứ xung quanh, cổ họng khát khô khiến nàng vô cùng khó chịu. Một bàn tay to lớn đỡ lấy đầu nàng rồi nâng lên, ly nước mát lạnh kề sát bên môi để nàng uống từ từ.

"Hondo, em mệt quá!" Lita không thể có bàn tay to như thế được, người vừa cho nàng uống nước có lẽ là Hondo. Giọng nói của Isis khản đặc nhưng vẫn nghe ra nàng đang làm nũng, nàng và Hondo quen biết nhau từ nhỏ nên họ đối xử với nhau như anh em ruột thịt.

Trong giấc mơ hai ngày qua, nàng nhìn thấy mình đã trở về thương quán của Lita, vì cơn mê sảng chưa dứt nên Isis đã không nhận ra mình vẫn còn ở phủ hoàng tử. Bàn tay to lớn kia tiếp tục xoa nhẹ đầu nàng, sự ấm áp từ bàn tay truyền đến khiến Isis thả lỏng, dần dần chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Ismir dém lại góc chăn cho nàng rồi nhẹ chân rời khỏi phòng, trước khi đến phòng làm việc hắn nói với Mugla đang chuẩn bị vào trong trông nom Isis: "Cô ấy sắp tỉnh rồi, chuẩn bị chút đồ ăn nhẹ đi."

"Vâng!" Bà Mugla liếc nhìn Isis đang ngủ trên giường rồi lại nhìn theo bóng lưng của Ismir, khẽ thở dài một tiếng.

Tên hầu đứng cạnh không hiểu vì sao nữ quan lại thở dài, hắn tò mò hỏi: "Vì sao người thở dài?"

Bà Mugla cau mày chỉnh đốn hắn, "Từ khi nào ngươi lại nhiều chuyện đến thế? Mau xuống bếp bảo bọn họ nấu cháo. Nhớ kỹ là phải nấu loãng thôi, tiểu thư vừa ốm dậy không ăn được nhiều đâu." Tên hầu nhanh chóng chạy đi, để lại bà Mugla một mình chăm sóc Isis.

Điều khiến Mugla lo lắng chính là thái độ quan tâm bất thường của điện hạ dành cho cô gái này, còn tâm ý của cô gái hình như lại chẳng đặt ở chỗ điện hạ của bà.

...

Trong suốt thời gian không nhận được thư của Isis, Hondo đã nhiều lần đến dò hỏi nhưng không nhận được câu trả lời thỏa đáng. Đến ngày thứ sáu sau khi sự kiện hạ độc diễn ra, Hondo mới được người của phủ hoàng tử thông báo về chuyện Isis trúng độc.

Tin tức đến trễ khiến cả thương quán bàng hoàng, người kích động nhất chính là Lita. Dù là vậy đám người Hondo vẫn chưa thể vào phủ thăm Isis vì lý do an ninh, điều đó càng khiến Hondo tức điên.

Việc phủ hoàng tử chậm báo tin cũng có nguyên nhân, chính vì lệnh phong toả tin tức của Luca lúc trước.

Baron phản bội đã để lại một cú sốc tinh thần lớn cho mọi người trong phủ, bây giờ việc canh gác phủ hoàng tử còn cẩn mật hơn xưa rất nhiều. Bất kỳ ai ra vào phủ cũng phải có sự đồng ý của Luca hoặc nữ quan Mugla, người trong phủ đi ra ngoài cũng bị theo dõi giám sát.

Một cuộc thanh lọc nội bộ đang được âm thầm diễn ra trong phủ, bất kỳ ai có liên quan đến vụ việc đều bị xử phạt nặng nề. Vẻ mặt của Ismir kể từ hôm hành hình lúc nào cũng u ám, sự u ám ấy lặng lẽ bao trùm khắp phủ hoàng tử.

Bầu không khí vốn đã nặng nề càng trở nên ngột ngạt hơn, ai nấy đều nơm nớp lo sợ cơn tức giận của điện hạ sẽ lan đến mình lúc nào không hay. Nhưng may mắn cho bọn họ, sức khoẻ của Isis càng tốt thì sắc mặt của Ismir càng ôn hoà.

Isis đã hoàn toàn tỉnh táo vào ngày thứ tư nhưng đến tận lúc này Ismir vẫn chưa đồng ý cho nàng rời khỏi phủ. Hắn dùng mấy lời lẽ như phải chăm sóc đến khi nào ân nhân khỏi bệnh thì người ta mới không chê cười hắn để lừa bịp nàng.

Nhưng nếu chỉ đơn giản là trả ơn, vì sao lại không cho Isis liên lạc với thương quán? Rõ ràng là hắn đang cố tình cô lập nàng, việc không cho nàng ra ngoài có khác nào giam lỏng chứ!

Tên hoàng tử chết tiệt, hắn lại không giữ lời rồi!

Nàng buồn chán ngồi bên hồ nước sưởi nắng, Eira yên lặng nằm trên chân nàng. Con mèo rất thông minh, nó biết nàng không được khoẻ nên rất ngoan ngoãn khi ở cạnh nàng.

Bà Mugla sợ nàng lạnh nên đã cho lót thêm thảm dày và đệm mềm bên bờ hồ, thậm chí còn đưa đến một lư đồng nhỏ đốt thứ hương an thần dịu nhẹ. So với nhịp sống ngày ngày bận rộn bị Ismir quay đến chóng mặt, bây giờ cuộc sống của Isis rất thoải mái nhưng vẫn khiến nàng không hài lòng.

Isis cố gắng vươn cổ lên cao đón lấy ánh nắng mặt trời để sự ấm áp ấy lan toả khắp cơ thể mình, Eira cũng học theo nàng. Nó ngồi xuống bằng hai chân sau rồi nghểnh cổ lên cao, cái đuôi dài khẽ phất phơ qua lại.

Nhìn từ đằng xa dáng vẻ ngốc nghếch của hai người khiến kẻ nào đó vừa trở về phủ bật cười. Hắn yên lặng tiến lại từ phía sau, phủ chiếc áo choàng qua đầu Isis rồi hỏi: "Hôm nay cô thế nào?"

Isis vùng vẫy để giải thoát bản thân khỏi sự ngột ngạt của chiếc áo choàng to lớn, lúc nàng kéo được nó ra thì tóc tai đã rối bời. Ngay cả Eira cũng không thoát khỏi tình trạng tương tự, bộ lông trắng xù lên như đuôi gà.

Ismir giả vờ húng hắng ho vài tiếng để ngăn cơn tức cười, hắn biết Isis đang nổi giận. Isis nhìn dáng vẻ nhịn cười của hắn, trong lòng thoáng qua chút u sầu: "Tôi rất khoẻ, ngài có thể cho tôi về thương quán được không?"

Dạo gần đây đó là câu hỏi mà Ismir phải thường xuyên đối mặt mỗi khi gặp nàng, như mọi lần khác hắn đáp: "Chuyện cô khoẻ hay không do thái y quyết định, khi nào cô hoàn toàn khỏi hẳn sẽ được về nhà."

"Vậy ngài còn hỏi tôi khoẻ không làm gì?" Isis trừng mắt với hắn, lần này Eira bên phe nàng, nó nhe bộ nanh về phía hắn hung dữ meo meo vài tiếng.

"Nếu không nhắc đến chuyện rời khỏi phủ, cô có chịu để ý đến ta không?" Hắn khom lưng xuống để tầm mắt của hắn đối diện nàng, trong con ngươi màu hổ phách phản chiếu thứ ánh sáng lấp lánh trên mặt hồ.

Hắn càng áp sát Isis càng nghiêng người sang phải tránh né cái nhìn của hắn, dường như nàng đã quên mất bên phải chính là hồ nước cơ mà. Eira hoảng sợ kêu lên vài tiếng nhưng Isis đã mất đà ngã vào hồ trong tiếng la ó của những người xung quanh.

"Tiểu thư, cẩn thận!"

"Cô Iris, coi chừng!!!"

Nhưng trái ngược với sự chuẩn bị tâm lý chịu ướt của nàng, Isis được Ismir kéo vào lòng. Bàn tay của hắn đỡ sau đầu nàng rất quen thuộc, là người đó!!!

Kẻ đã cho nàng uống nước chính là hắn!a

Bình Luận (0)
Comment