“Các ngươi cũng là vì 《 Tịch tà kiếm phổ 》 mà tiếp cận ta?” Lâm Bình Chi hỏi.
Lao Đức Nặc lắc đầu, mặt lộ vẻ khinh thường, “Một 《 Tịch tà kiếm phổ 》 nho nhỏ còn chưa tiến được vào pháp nhãn của chủ nhân ta.” Sau đó từ trong ngực lấy ra một quyển bộ y phục cũ nát, “Đến lúc đo ngươi đem thứ này giả làm 《 Tịch tà kiếm phổ 》 giao cho Nhạc Bất Quần, y nhất định sẽ hài lòng.”
Lâm Bình Chi còn chưa kịp tức giận vì Lao Đức Nặc dám xem thường 《 Tịch tà kiếm phổ 》của Lâm gia đã bị những thứ viết trên bộ y phục kia làm cho kinh hãi.
Từ câu văn kinh điển đầu tiên “Muốn luyện thần công, trước phải tự cung” đến những công pháp tu tập chằng chịt kín kẽ được ghi phía sau, ngoại trừ một vài điểm cá biệt sai lầm còn hầu như trên cơ bản là giống nhau như đúc với bản 《 Tịch tà kiếm phổ 》 mà hắn đã xem qua, thậm chí ngay cả bề ngoài đặc biệt của bí tịch này hầu như cũng không sai biệt lắm.
Lâm Bình Chi kinh ngạc ngẩng đầu lên, “Ngươi làm sao biết ta nội dung của 《 Tịch tà kiếm phổ 》?” Chẳng lẽ vẫn còn hậu nhân của Lâm gia đang lưu lạc bên ngoài? Trong lòng Lâm Bình Chi tràn đầy mong đợi.
Lao Đức Nặc thẳng thừng phá vỡ kỳ vọng của Lâm Bình Chi, “Cái này ngươi không cần phải để ý đến, trên thế giới này không chỉ có 《 Tịch tà kiếm phổ 》 của nhà ngươi là võ lâm bí tịch, đây là tâm pháp do chủ nhân của ta sửa chữa. Lúc đầu khi luyện theo tâm pháp này sẽ khiến võ công tinh tiến rắt nhanh, thế nhưng sau đó chỉ cần sơ xảy một chút sẽ lập tức tẩu hỏa nhập ma.”
Lâm Bình Chi nghe xong mặc dù có chút thất vọng, thế nhưng đối với thực lực của minh hữu trong tương lai cũng có thêm một bước hiểu rõ, đồng thời điều này cũng khiên hắn yên tâm rất nhiều. Có thể biết nội dung 《 Tịch tà kiếm phổ 》 thậm chí có thực lực cải biên bí tịch đến mức khiến võ lâm tông sư Nhạc Bất Quần cũng không phát hiện được, người như thế làm sao có mưu đồ gì với hắn.
Đem bí tịch giả bỏ vào ngực áo, Lâm Bình Chi hỏi, “Chủ nhân của ngươi rốt cục là ai? Vì sao phải giúp ta?” Nếu không phải vì 《 Tịch tà kiếm phổ 》 thì trên người hắn còn điểm gì khiến người khác nhớ thương?
Lao Đức Nặc cười cười, “Chủ nhân nhà ta là ai sớm muộn gì ngươi cũng sẽ biết, bất quá điều không phải hiện tại. Ngươi chỉ cần biết rằng, hợp tác với chúng ta chỉ có lợi mà vô hại là tốt rồi.”
Vẫn không nhận được câu trả lời cũng không làm Lâm Bình Chi tức giận, chỉ là hướng Lao Đức Nặc gật đầu, “Vậy làm phiền nhị sư huynh thay ta biểu đạt lòng biết ơn đến chủ nhân của ngươi, ngày khác nếu có gì cần sai khiến Lâm Bình Chi ta xin cứ việc phân phó.”
Lao Đức Nặc cười cười gật đầu đáp ứng, thế nhưng trong lòng vẫn giữ một câu không có nói ra, <Chủ nhân nhà ta là người mạnh nhất, vĩnh viễn sẽ không cần đến sự trợ giúp của kẻ khác!>
Nhạc Bất Quần vì mục tiêu trở nên nổi bật trong đại hội võ lâm mà hết lòng tính toán, cấp thiết định ra hôn kỳ cho Lâm Bình Chi và Nhạc Linh San, là mười ngày sau khi Lâm Bình Chi đưa sính lễ.
Ninh Trung Tắc vì sự vội vàng này mà có không ít nghi hoặc, dù sao đây cũng là chung thân đại sự của con gái bọn họ.
“Sư huynh, vội vàng gả San nhi như thế có phải hay không có chút ủy khuất nó. Hơn nữa, Xung nhi vẫn chưa về, làm như vậy có phải sẽ khiến Xung nhi thương tâm?” Ninh Trung Tắc lo lắng rất nhiều, bà không hy vọng bởi vì việc này khiến cho bọn họ và Lệnh Hồ Xung sản sinh khoảng cách.
Nhạc Bất Quần đem hai tay chấp sau lưng tỏ vẻ chẳng có gì phải lo lắng, “Ta chính là vì nghĩ đến tâm trạng của Xung nhi mới để bọn chúng thành thân gấp như vậy. Muội cũng không phải không biết, Xung nhi hạ sơn lần này vốn là muốn trốn tránh tin tức Linh San và Bình Chi đến với nhau. Đại hội võ lâm vừa đến, với thân phận là đại đệ tử phái Hoa Sơn Xung nhi nhất định sẽ quay về, so với việc đợi đến khi đó cho nó chịu đã kích trực tiếp, còn không bằng chúng ta cố gắng làm cho xong chuyện. Đợi đến khi Xung nhi bị công việc chuẩn bị đại hội võ lâm làm cho bận rộn, nói không chừng nó sẽ nhanh chóng quên đi đau khổ.”
Nhạc Bất Quần nói rất có lý, vì vậy tuy rằng Ninh Trung Tắc vẫn cảm thấy không ổn thỏa lắm cũng không tiếp tục phản bác nữa, cách nghĩ ‘Phu quân là trời’ đã khắc ghi vào cốt tủy của những người phụ nữ như bà.
Cũng may Ninh Trung Tắc đã sớm chuẩn bị cho hôn lễ của Nhạc Linh San, vì thế những thứ như đồ cưới và hồi môn bà đã có sẵn không ít. Sau mười ngày điên cuồng bận rộn, cuối cùng hôn lễ của Nhạc Linh San và Lâm Bình Chi cũng diễn ra không đến nổi mất thể diện.
Ở trước hôn lễ một ngày, Lâm Bình Chi đem một kiện quần áo cũ rách giao cho Nhạc Linh San, làm áp trục sính lễ*.
Nhạc Linh San tỏ vẻ chán ghét mà nhăn nhăn cánh mũi, <Không hiểu tại sao phụ thân và tiểu Lâm tử lại tỏ ra trịnh trọng với một kiện y phục rách nát thế này, thật đúng là lạ lùng>.
“Tiểu Lâm tử, đây rốt cuộc là cái gì nha, vì sao phụ thân lại…” Nhạc Linh San kịp thời phát hiện mình nói lỡ miệng, liền nhanh chóng im lặng, thế nhưng với Lâm Bình Chi đã có lòng hoài nghi thì mấy lời đó khiến hắn càng thêm khẳng định mưu đồ của Nhạc Bất Quần.
Thế nhưng Lâm Bình Chi biết, hắn có thể sống sót đến bây giờ là dựa vào danh phận đệ tử phái Hoa Sơn, Dư Thương Hải đối với thế lực của Hoa Sơn vẫn còn nhiều cố kỵ, bằng không nếu chỉ dựa vào bản thân thế đơn lực bạc của hắn đã sớm rơi vào vòng vây của phái Thanh Thành.
Nghĩ tới đây, oán hận của Lâm Bình Chi đối với Nhạc Bất Quần và Nhạc Linh San cũng giảm đi một chút, dù sao bọn họ cũng đã cứu mạng mình…
Lâm Bình Chi miễn cưỡng cười cười với Nhạc Linh San, “Sư tỷ, ta chợt nhớ tới còn mấy việc quan trọng chưa làm, ta phải ra ngoài một chút, sẽ rất nhanh quay lại.”
Rời khỏi chỗ của Nhạc Linh San, Lâm Bình Chi bước nhanh tới phòng Lao Đức Nặc thô lỗ đẩy cửa ra, đoạt lấy ấm trà từ trong tay Lao Đức Nặc trực tiếp rót thẳng vào miệng mình.
Mấy ngày nay, Lao Đức Nặc và Lâm Bình Chi thường xuyên luy tới, đương nhiên hiểu được hành động của Lâm Bình Chi lúc này là đã mềm lòng, “Làm sao vậy? Cảm giác mình làm đến hơi quá đáng, thấy có lỗi với sư phụ và nữ thần của ngươi?” Lao Đức Nặc châm chọc nói, người mềm lòng sẽ không làm nên đại sự.
Có chút nươc trà không rót hết vào trong miệng Lâm Bình Chi mà chảy dọc theo cổ thấm ướt y phục của hắn, cái loại ẩm ướt lạnh lẽo đến tận xương này trái lại khiến Lâm Bình Chi bình tĩnh lại. “Ta không muốn cưới Nhạc Linh San, dù sao ta cũng đã đem bí tịch giả giao cho nàng rồi, ta cũng không muốn tiếp tục trả thù cha con nàng. Ta muốn xuống núi, muốn rời khỏi cái địa phương quỷ quái này.” Lâm Bình Chi nói với Lao Đức Nặc, nếu không phải dưới chân Hoa Sơn còn có Dư Thương Hải đang nhìn chằm chằm thì hắn thật sự nguyện ý một mình lén lút bỏ đi.
Lao Đức Nặc thấy sự kiên định trong ánh mắt của Lâm Bình Chi đột nhiên nở nụ cười, thế nhưng Lâm Bình Chi lại rõ ràng thấy được sự khinh miệt trong ánh mắt gã.
“Tiểu sư đệ của ta, ta nghĩ ngươi đã trưởng thành rất nhiều, thật không ngờ ngươi vẫn còn ấu trĩ như thế.” Lao Đức Nặc không để ý chút nào đến nét tức giận xuất hiện trên mặt của Lâm Bình Chi.”Ngươi nghĩ rằng ta vì sao lại hợp tác với ngươi, là do thấy ngươi đáng thương sao? Hoàn toàn không phải, mà là chủ nhân của ta cho rằng ngươi có đầy đủ giới trị lợi dụng. Mà giá trị duy nhất của ngươi không phải là dùng để thu thập Nhạc Bất Quần sao.”
Nghe Lao Đức Nặc nói xong, Lâm Bình Chi nhắm hai mắt lại, đúng là mấy ngày nay cùng Lao Đức Nặc hòa hợp ở chung khiến hắn quên mất bọn họ không phải bằng hữu, bọn họ chỉ là hai kẻ vì lợi ích mà kết hợp với nhau…. (Đoạn này ta cảm thấy JQ rất nặng nha. Tiểu thụ trong lúc bơ vơ đối mặt với sự lừa dối, bởi vì cọng rơm cứu mạng mà tiểu công quăng ra đã vô thức phải lòng hắn. Thế nhưng, bất chợt tt nhận ra tc chỉ xem hắn là đồng bọn, không có một chút cảm giác đặc biệt nào khiến trái tim tt tan nát)
“Như vậy, nếu ta thỉnh cầu ngươi buông tha Nhạc Linh San, ta cần phải bỏ ra cái giá gì.” Vô luận như thế nào Nhạc Linh San cũng là vô tội, nàng đơn thuần như vậy khẳng định không biết được kế hoạch của Nhạc Bất Quần.
Lao Đức Nặc cười nhạo, “Yêu, thật đúng là mối tình thắm thiết nha, không muốn phá hủy danh tiết của Nhạc Linh San sao?” Lao Đức Nặc đột nhiên cảm thấy không giữ được tình yêu của Lâm Bình Chi là sai lầm lớn nhất trong đời của Nhạc Linh San, tuy rằng tên Lâm Bình chi này có chút ngốc nghếch, có chút nóng nảy nhưng hắn tuyệt đối là một nam nhân tốt.
“Nói đi, ta phải bỏ ra cái giá gì.” Lâm Bình Chi đã không mong có thể nói chuyện hòa bình như trước, hắn đã triệt để hiểu rõ quan hệ giữa bọn họ.
“Không cần trả giá gì hết.” Lao Đức Nặc rất nhẹ nhàng buông tay, nhún nhún vai.
“Ngươi là đang đùa giỡn ta sao?” Lâm Bình Chi cảm thấy tính nhẫn nại được ma luyện bởi kiếp nạn diệt môn của mình một điểm cũng không dùng được ở chỗ của Lao Đức Nặc, bản thân luôn luôn bị gã khơi mào lửa giận, đồng thời lại không có chỗ phát tiết.
Lao Đức Nặc rất vô tội lắc đầu, “Ta không có ý đó! Mục tiêu của chủ nhân ta là Nhạc Bất Quần, cũng không phải Nhạc Linh San. Buông tha Nhạc Linh San coi như là lễ vật gặp mặt chủ nhân ta đưa cho ngươi.”
Lâm Bình Chi tức giận, “Vậy ngươi nói nên làm như thế nào, cũng không thể trực tiếp nói với Nhạc Bất Quần ‘Ta không muốn cưới con gái của ngươi ‘ đi, nếu như vậy không cần đến Nhạc Bất Quần, sư mẫu sẽ trực tiếp dùng kiếm chém ta.” Đối với Ninh Trung Tắc, Lâm Bình Chi vẫn còn tôn kính gọi nàng là sư mẫu.
“Vậy thì cứđơn giản một chút, ngươi trực tiếp nói với hắn ngươi luyện 《 Tịch tà kiếm phổ 》 không được sao, dù sao Nhạc Bất Quần cũng đã thu nó về tay, ngươi cũng không còn giá trị lợi dụng, nói không chừng y cũng mong Nhạc Linh San có thể thành hôn với Lệnh Hồ Xung, đệ tử đắc ý trong lòng y.” Lao Đức Nặc nói rất nhẹ nhàng, mà Lâm Bình Chi lại giận đến hổn hển đứng lên.
“Ngươi có thể nói chuyện nghiêm túc với ta không, không nói những thứ khác, chỉ cần câu ‘Muốn luyện thần công, trước phải tự cung’ cũng có thể làm cho Nhạc Bất Quần bắt được nhược điểm của ta.” Lâm Bình Chi sâu đậm hoài nghi Lao Đức Nặc có phải đang muốn mượn tay của Nhạc Bất Quần để giết hắn không, nếu không làm sao sẽ đề ra chủ ý ngu ngốc như vậy.
Lao Đức Nặc mặt không đổi sắc nói, “Dù sao đó cũng là bí tịch của Lâm gia, ngươi cùng lắm thì cứ tự cung đi, nói không chừng còn có thể trở thành một đời cao thủ võ lâm ni.” Được rồi, Lao Đức Nặc bây giờ đúng là càng ngày càng thích trêu chọc Lâm Bình Chi. (JQ, đây dứt khoát là JQ)
Lâm Bình Chi trắng măt, hắn cảm thấy mình cứ tự lực cánh sinh là tốt nhất, hàn huyên cùng Lao Đức Nặc lâu như vậy cũng đủ để hắn tỉnh táo lại. Bây giờ quan trọng là phải nghĩ ra cách để xử lý hôn lễ với Nhạc Linh San đã.
Ngày tiếp theo, Lâm Bình Chi thở hồng hộc, đầu đầy mồ hôi từ bên ngoài chạy vọt vào viện tử của Nhạc Bất Quần . Đệ tử thủ vệ biết Lâm Bình Chi đã sắp trở thành con rễ của chưởng môn nên cũng không dám ngăn cản, vì thế Lâm Bình Chi cứ đi thẳng một mạch, không hề trở ngại mà tiến nhập vào khu vực cơ mật nhất của Hoa Sơn – thư phòng của Nhạc Bất Quần.
“Bình Chi, ngươi làm sao vậy?” Bây giờ Nhạc Bất Quần nhìn Lâm Bình Chi rất thuận mắt, ngày hôm qua Nhạc Linh San đã đem bộ y phục cũ nát kia giao cho y, quả thực không ngoài sở liệu, lớp trong của y phục chính là 《 Tịch tà kiếm phổ 》 mà ý tha thiết ước mơ. Những ghi chú của chiêu thức cùng với đặc điểm nội công được ghi trên đó, cùng với những gì mà lão sư phụ của y từng diễn luyện nhiều năm trước quả thật là cùng một khuôn, chính vì thế Nhạc Bất Quần quả thật vô cùng tin tưởng.
Lâm Bình Chi thấy bộ dạng mãn nguyện đắc ý của Nhạc Bất Quần thì đã biết y khẳng định tìm được bản 《 Tịch tà kiếm phổ 》 giả kia, trong lòng Lâm Bình Chi âm thầm cười lạnh, <Nếu không phải người có tâm tìm kiếm, ai sẽ rảnh rỗi đến mức tháo từng lớp của bộ y phục cũ nát kia ra chứ.>
Trong lòng càng thêm khẳng định tất cả sự việc từ trước đến giờ đều là do Nhạc Bất Quần dự mưu, Lâm Bình Chi vứt bỏ hết áy náy dâng lên tối qua, lập tức biểu diễn theo kịch bản mà hắn cực khổ suy nghĩ, “Sư phụ… Sư phụ!” Lâm Bình Chi có chút nghẹn ngào gọi.
Nhạc Bất Quần lo lắng nhíu mày, “Rốt cuộc làm sao vậy? Dứt khoát nói thẳng với vi sư đi, chẳng lẽ là Linh San khi dễ ngươi?” Nhạc Bất Quần lập tức loại bỏ đáp án này, nữ nhi của y, y hiểu rõ. Nếu nàng đã quyết định gả cho Lâm Bình Chi nhất định sẽ cố gắng trở thành một thê tử hoàn mỹ, cũng giống như mẹ nàng.
Lâm Bình Chi lắc đầu, tay run rẩy đưa cho Nhạc Bất Quần một tờ giấy.
Nhạc Bất Quần tiếp nhận tờ giấy kia, vừa thoáng đọc xong, cả người chấn động!
—————————————
* Áp trục sính lễ: Sính lễ chủ đạo, quan trọng nhất. Theo giao ước của hai nhà trai gái, áp trục sính lễ là thứ mà nhà gái bắt buộc nhà trai phải tặng lễ, hoặc cũng có thể là do nhà trai chủ động đưa ra một món vật có giá trị đặc biệt để nâng cao thanh thế cho hôn lễ.
Áp trục sính lễ thường thấy là nhà, xe hoặc đồ cổ, văn vật giá trị lớn. Đối với những gia đình có truyền thống lâu đời thì có thể là vật tổ của họ. Ví dụ đối với một số gia đình làm nghề ngư dân sẽ yêu cầu sính lễ là bánh lái ghe bằng vàng, hoặc gia đình nhà trai có truyền thống học hành làm quan sẽ dùng ấn quan (giả) hoặc bút nghiêng tổ truyền làm áp trục để chứng tỏ thanh danh.