Đông Phương Bất Bại Chi Ám Dạ Ôn Nhu

Chương 47

Nhạc Bất Quần tiếp nhận mảnh giấy, vừa đọc xong thì cả người chấn động.

“Bình Chi, chuyện này là thật sao?”

Nhạc Bất Quần sắc mặt nghiêm túc, <Lâm gia vẫn còn người sống! Dư Thương Hải làm chưởng môn phái Thanh Thành như thế nào vậy, ngay cả chút chuyện nhỏ như vậy làm cũng không xong! Vạn nhất kẻ kia biết được vài thứ không nên biết thì làm sao bây giờ!>

Lâm Bình Chi vẻ mặt kích động nói, “Dạ, tin tức này tuyệt đối chuẩn xác! Đây là mật ngữ mà người trong tiêu cục Phúc Uy dùng để giao tiếp với nhau, người ngoại tuyệt đối không thể xem hiểu chứ đừng nói đến việc ngụy tạo!”

Nói xong, Lâm Bình Chi quỳ rạp trên mặt đất nặng dập đầu ba cái trước Nhạc Bất Quần, “Sư phụ, đồ nhi biết ngay trước khi thành thân với sư tỷ mà phải rời đi là rất không nên, thế nhưng đây có thể là thân nhân duy nhất còn lại của độ nhi! Quan trọng hơn nữa, còn một món bảo vật truyền thừa khác của Lâm gia đang được người đó bảo quản!”

Nhạc Bất Quần vốn đang dự định hỏi nơi lẩn trốn của tên ‘hậu nhân khác của Lâm gia’ kia, sau đó trực tiếp diệt khẩu, ai biết được tên đó có biết được chuyện gì hay không, nhỡ đâu tên đó nói gì không phải trước mặt Lâm Bình Chi thì không ổn, hiện tại hắn đối với mình vẫn còn giá trị lợi dụng. Thế nhưng, nghe Lâm Bình Chi nói đến ‘bảo vật truyền thừa khác’ y liền cải biến chủ ý, có thể cùng sánh ngang với 《 Tịch tà kiếm phổ 》 trở thành bảo vật truyền thừa của Lâm gia thì hẳn không phải phàm vật. Nhạc Bất Quần động lòng rồi, nếu lại có thêm một bảo bối, bản thân y sẽ không cần vì tổng thể thực lực của phái Hoa Sơn mà khổ tâm tính toán nữa.

Lâm Bình Chi thấy bộ dạng tham lam mà còn giả vờ đạo mạo của Nhạc Bất Quần, trong lòng thầm cười nhạt, sau đó tiếp tục giả vờ lệ rơi đầy mặt nói, “Sư phụ! Cầu van người, xin cho phép đệ tử xuống núi tìm đường huynh*, vạn nhất hắn bị Dư Thương Hải bắt được khiến gia bảo Lâm gia rơi vào tay gã họ Dư đó, đồ nhi làm sao có thể đối mặt với liệt tổ liệt tông của Lâm gia, làm sao đối mặt với phụ mẫu đã khuất!”

Lâm Bình Chi vừa nhắc tới Dư Thương Hải trong lòng Nhạc Bất Quần đã hạ xuống quyết tâm, lúc này chính là thời điểm mấu chốt để tranh đoạt bảo tọa minh chủ của Ngũ Nhạc kiếm minh, tuyệt đối không thể để Dư Thương Hải chiếm được món chí bảo đó giành lấy ưu thế!

“Bình Chi, vi sư cũng không phải là người không thông tình đạt lý, hảo hán có việc nên làm có việc không nên làm, huống chi lần này là thân nhân duy nhất trên đời của ngươi, ngươi cứ đi thôi. Trước khi đi nhớ đến chổ của sư nương lấy một ít ngân lượng, chỗ của Linh San vi sư sẽ giúp ngươi giải thích, nó nhất định sẽ hiểu.” Nhạc Bất Quần ra vẻ thấu hiểu đại nghĩa nói.

Lâm Bình Chi cao hứng dùng ống tay áo lung tung lau vài cái trên mặt, sau đó lại dập đầu một cái thật mạnh, “Tạ sư phụ! Sư phụ bảo trọng!” Sau đó xoay người rời khỏi phòng nghị sự, cũng không hề quay đầu lại.

Lâm Bình Chi cũng không làm theo lời của Nhạc Bất Quần đến chỗ của Ninh Trung Tắc lấy ngân lượng, hắn chỉ mang theo tiền để dành lúc bình thường, cũng chỉ thu thập lại những bộ quần áo ban đầu đã mang lên Hoa Sơn. Cứ như thế Lâm Bình Chị ly khai nơi từng chứng kiến nụ cười hạnh phúc cũng từng chứng kiến nước mắt đau thương của hắn, nơi đây có mối tình đầu khó quên cũng có người khiến hắn hận đến không muốn nhìn thêm lần nữa.

Không sai, căn bản không có vị đường huynh sống sót khỏi tràng hạo kiếp nào cả, càng không có đồ vật chí bải truyền thừa gì hết, tất cả đều chỉ là đạn khói mà hắn tự tung ra, mục đích là để từ chối hôn sự với Nhạc Linh San rồi rời khỏi cái địa phương quỷ quái này.

Xuống đến chân núi Hoa Sơn, trong lòng Lâm Bình Chi phá lệ thanh thản, cứ như vậy để cho mọi thứ trần về trần thổ về thổ đi, sau này tất cả mọi việc đều cùng Lâm Bình Chi hắn không có can hệ gì hết.

Lâm Bình Chi muốn tìm một địa phương thích hợp để chuyên tâm luyện võ, đợi đến khi hắn có đủ lòng tin có thể đối đầu với Dư Thương Hải thì sẽ đến huyết tẩy phái Thanh Thành, vi Lâm gia một nhà già trẻ mà báo thù!

Vừa nghĩ vừa đi, Lâm Bình Chi bước ngang qua quán trà nhỏ, “Tiểu sư đệ, ngươi không dừng lại lai nghỉ chân một chút sao?” Lâm Bình Chi bị kinh hãi, bàn tay nhanh chóng nắm chặt lấy chuôi kiếm.

“Nhị sư huynh, tại sao ngươi lại ở chỗ này.” Lâm Bình Chi đề cao cảnh giác, <Mình hạ sơn cũng không nói với Lao Đức Nặc, gã làm sao mà biết được? Chẳng lẽ gã đang theo dõi mình?>

Lao Đức Nặc mạn chậm rãi nhấm nháp ngụm rượu cuối cùng còn lại trong chén, “Sư phụ vừa gọi ta đến, người nói rằng dưới núi nhân tình hiểm ác đáng sợ, một mình ngươi phiêu bạt ở bên ngoài thực sự quá mức nguy hiểm. Vì thế người muốn ta đồng hành cùng ngươi, chiếu cố lẫn nhau.”

Lâm Bình Chi cười khổ, “Là sư phụ bảo ngươi tới?” Chiếu cố? chỉ sợ là muốn giám thị thì đúng hơn. Sư phụ ơi là sư phụ! chẳng lẽ quyển 《 Tịch tà kiếm phổ 》 kia không đủ làm cho người thỏa mãn sao? Tại sao người lại không thể buông tha cho ta…

Lao Đức Nặc cũng hiểu được thế giới thật là rất thần kỳ, mình diễn vô gian đạo** diễn đến mức ngay cả bản thân cũng bắt đầu rối loạn mất rồi, nhưng mà như thế này cũng không tệ lắm nha.

“Được rồi, tiểu sư đệ, thời gian không còn sớm, chúng ta khởi hành thôi.”

———-Ta là phân cách tuyến hai đệ tử Hoa Sơn đang xoắn quẩy——–

Lại nói đến bọn đệ tử phái Hằng Sơn còn có Lam Phượng Hoàng, Ngọc trưởng lão đang theo chân đoàn người Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân di chuyển về hướng Tây Hồ với ý định hợp mặt cùng hai nha đầu Nhậm Doanh Doanh với Khúc Phi Yên.

Bởi vì trên đường có không ít chuyện không hay xảy ra, thế nên Đan Vô Ngân và Đông Phương Bất Bại cũng không còn tâm tình du lãm, chỉ một lòng dẫn cả đám người ra roi thúc ngựa chạy đi.

Dọc theo đường đi, tâm trạng của Định Nhàn sư thái đều rất nặng nề, bỗng nhiên từ khoảng hở của mành cửa sổ nhìn thấy một thân ảnh, bà liền vội vàng mở cửa xe nói với huynh đệ xa phu của Nhật Nguyệt thần giáo, “Vị thí chủ này, có thể dừng xe lại một chút không.” Nếu như có người đó bang trợ, nói không chừng xác xuất thành công của Hằng Sơn phái lần này có thể cao hơn một chút.

Đối với vị khách quý mà cả Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân đều rất khách khí giữ lễ, dĩ nhiên gã xa phu đó không dám chậm trễ, “Hu!” Mã xa gấp rút dừng lại khiến cho cả đoàn người phía trước đều tò mò dừng ngựa.

Định Nhàn sư thái không kịp đợi mã xa dừng hẳn mà vội vàng dùng khinh công nhảy khỏi mã xa, “Bất Giới đại sư xin dừng bước!” Định Nhàn sư thái nghĩ phen này thật sự là đi mòn giày sắt đều không thấy, chẳng phí công phu lại đến tay***. Người mà bà vẫn luôn phí công tìm kiếm, không ngời lại có thể vô tình gặp trên đường lớn như thế này.

Hòa thượng bị Định Nhàn sư thái gọi cũng nhanh chóng xoay người lại, “Định Nhàn sư thái!” gương mặt hòa thượng lộ vẻ kinh hỉ.

“Bất Giới đại sư, nhiều năm không gặp, người vẫn khỏe chứ?” Định Nhàn sư thái mỉm cười hỏi vị hòa thượng giả có uyên nguyên không cạn với bà.

Bất Giới hòa thượng tùy ý gật đầu, “Định Nhàn sư thái lần này hạ sơn hẳn là vì đại hội võ lâm vào tháng sau rồi, không biết lần này người dẫn theo những vị đệ tử nào hạ sơn?” Bất Giới hòa thượng mặt lộ vẻ chờ mong, mắt đảo qua chiếc xe ngựa mà Định Nhàn sư thái vừa nhảy xuống, liệu nữ nhi của hắn có ở trên chiếc xe kia không?

Định Nhàn sư thái tự nhiên có thể hiểu ý tứ của Bất Giới hòa thượng, trong lòng nhớ đến Ách bà bà vẫn còn đang ở phái Hằng Sơn thì thầm thở dài một hơi, “Bần ni lần này mang theo tât cả đệ tử, muốn bọn chúng có thêm sự từng trải, Nghi Lâm cũng có đi theo.”

Bất Giới hòa thượng từ nhiều năm trước bởi vì bất đắc dĩ mà giao đứa trẻ còn đang quấn tả cho Định Nhàn sư thái, kể từ đó đã không còn gặp lại nữ nhi của mình. Nghe lời nói của Định Nhàn sư thái, hắn mới biết được tên nữ nhi của mình là Nghi Lâm.

“Nghi Lâm, tên thật là dễ nghe.” Bất Giới đại sư nỉ non lặp lại cái tên đó với đầy vẻ trân quý, sau đó mong đợi nhìn về phía Định Nhàn sư thái, “Định Nhàn sư thái, chẳng hay ta có thể đồng hành cùng mọi người hay không?” Bất Giới hòa thượng mặc dù biết Định Nhàn sư thái và một đám tiểu ni cô cùng đồng hành với một gã hòa thượng như mình sẽ khiến không ít người chê cười, thế nhưng khát vọng có thể tiếp xúc với nữ nhi nhiều năm xa cách khiến lý trí của hắn đã triệt để lung lay.

Định Nhàn sư thái hai tay tạo thành chữ thập, nói “A di đà phật, Bất Giới đại sư, bần ni cũng là đang nhận sự giúp đỡ của một vài bằng hữu giang hồ, người có thể hỏi bọn họ một chút.”

Bất Giới hòa thượng tò mò nhìn về phía mấy người nam nhân dẫn đầu đoàn người, chính là Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân.

“Định Nhàn sư thái, vị này là?” Đan Vô Ngân rất hiếu kỳ muốn biết vị hòa thượng có thể khiến Định Nhàn sư thái đánh mất dáng vẻ trấn định hằng ngày kia là ai.

“Nga, bần ni xin giới thiệu một chút, vị này là Bất Giới đại sư, hai vị này chính là giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo Đông Phương Bất Bại và đại tổng quản Đan Vô Ngân.” Định Nhàn sư thái cũng không định giấu diếm thân phận của Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân, thản nhiên nói.

Cũng chính bởi vì loại thái độ này của Định Nhàn sư thái cho nên Bất Giới hòa thượng tuy rằng tỏ ra kinh ngạc nhưng cũng không có phản ứng gì quá lớn, hắn rất quy củ chấp tay chào hỏi hai người Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân.

“Đông Phương giáo chủ, chẳng hay ta có thể đồng hành cùng các người không?” Bất Giới hòa thượng vốn cũng không phải là loại người hay câu nệ quan điểm chính tà, huống chi trong mắt hắn hiện giờ trời đất bao la cũng không lớn bằng con gái mình. Bởi vậy hắn rất thản nhiên đưa ra thỉnh cầu này.

Nhìn thấy thái độ của Định Nhàn sư thái, Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân liền biết Bất Giới hòa thượng này là người có thể tin tưởng. Vì vậy Đan Vô Ngân đem ngựa của mình đưa cho Bất Giới hòa thượng, hắn và Đông Phương Bất Bại cùng cỡi một con ngựa, cả đám người lại tiếp tục tràn đầy khí thế mà lên đường.

Buổi tối, mọi người tùy tiện tìm một khách điếm để nghỉ trọ, Định Nhàn sư thái đem hết những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này nói rõ với Bất Giới hòa thượng, khiến hắn nổi trận lôi đình, không ngừng la hét phải lên Thanh Thành bắt Dư Thương Hải phân thây, rồi lại tiếp tục leo lên Hoa Sơn đem Nhạc Bất Quần ra thị chúng. Những kẻ dám đã thương nữ nhi của hắn đều là một bọn đáng chết to gan lớn mật!

Nhưng sự xung động của hắn lại bị Định Nhàn sư thái ngăn lại, “Bất Giới đại sư, bần ni nói cho người biết việc này cũng không phải muốn người xung động đi giết những kẻ đó, cũng không muốn người phải ra mặt thay phái Hằng Sơn.” Định Nhàn sư thái nói ra dụng ý khiến bà gọi Bất Giới hòa thượng lại vào ban ngày.

Bất Giới hòa thượng sửng sốt một chút, “Vậy người tìm ta để làm chi? Người không phải muốn ta giúp nữ nhi báo thù sao?”

“Bất Giới đại sư, hiện tại phái Hằng Sơn và Nhật Nguyệt thần giáo đã là người trên cùng một chiếc thuyền, thế nhưng trong lòng bần ni thủy chung vẫn không thể dứt khoát được. Ngũ nhạc kiếm minh cũng không phải dễ đối phó, bần ni thấy Đông Phương giáo chủ có dự định ở võ lâm đại hội nháo loạn một trận, với võ công của đệ tử Nhật Nguyệt thần giáo lần này muốn hộ tống mọi người thoát thân cũng không khó, thế nhưng bần ni lo lắng phái Hằng Sơn sẽ bị võ lâm động đạo xem thành kẻ tráo trở, chạy đến nương tựa tiểu nhân tà giáo. Nếu như danh tiếng trăm năm của Hằng Sơn bị hủy trong tay bần ni, tội nghiệt này thật sự khiến bần ni có chết cũng không an lòng.”

Bất Giới hòa thượng thật không ngờ Định Nhàn sư thái lại suy tính xa như vậy, sờ sờ đầu bóng lưỡng, “Định Nhàn sư thái, người có việc gì phân phó xin cứ lên tiếng, Bất Giới ta chỉ là một thô nhân không hiểu được đại nghĩa, người nói gì ta làm nấy.”

Định Nhàn sư thái lại nhắm mặt niệm mấy tiếng “A di đà phật”, sau đó tới gần Bất Giới hòa thượng, nói nhỏ vài tiếng, Bất Giới hòa thượng liên tục gật đầu.

Mà ở trong phòng của Đan Vô Ngân và Đông Phương Bất Bại, hai người cũng đang thảo luận về Bất Giới hòa thượng.

“Đông Phương, ngươi nói Định Nhàn sư thái ngày thường là ngươi rất chú trọng thanh danh, hôm nay làm sao sẽ không để ý đến phong phạm mà lớn tiếng gọi một nam nhân ở trên đường như vậy, Bất Giới hòa thượng kia đến tột cùng là ai?” Đan Vô Ngân vẫn luôn không quan tâm lắm với chuyện trên giang hồ, chứ đừng nói đến việc có thể thông thuộc thân phận của những nhân sĩ không mấy nổi danh như Bất Giới hòa thượng.

Đông Phương Bất Bại cẩn thận giải thích với Đan Vô Ngân, “Vốn dĩ Bất Giới hòa thượng cũng không phải là người trong phật môn, có người nói hắn đã từng cưới một ni cô còn sinh được một nữ nhi, căn cứ theo tình báo của Nhật Nguyệt thần giáo thì đứa trẻ đó rất có thể là tiểu ni cô Nghi Lâm của phái Hằng Sơn. Võ công của Bất Giới hòa thượng rất cao, thậm chí nếu đem so với Nhạc Bất Quần hay Tả Lãnh Thiền thì hắn cũng có thể chiếm không ít thượng phong. Có lẽ Định Nhàn sư thái chỉ muốn tìm thêm một phần bảo đảm.”

Đông Phương Bất Bại có vẻ rất coi trọng Bất Giới hòa thượng, những lời đánh giá của y khiến người nghe bất giác nhìn tên giả hòa thượng đó bằng một con mắt khác.

“Xem ra, Định Nhàn sư thái vẫn không hoàn toàn tín nhiệm chúng ta nha.” Đan Vô Ngân cảm thán, bất quá hắn cũng có thể lý giải, dù sao có một đoạn thời gian danh tiếng của Nhật Nguyệt thần giáo thật sự là không tốt lắm.

“Hiện tại những nhân vật có mặt mũi trên giang hồ đều đang tập trung về Hoa Sơn, những ngày yên bình đã không còn nhiều lắm.”

==============================

* Đường huynh: là anh họ, bên TQ phân hai họ nội ngoại bằng đường và biểu, anh em chú bác gọi nhau bằng đường huynh muội, cô cậu là biểu huynh muội.

** Vô Gian Đạo: Làm nội gián, xuất phát từ tên một bộ phim Hồng Kông rất nổi tiếng. 

*** Nguyên văn: Đạp phá thiết hài vô mịch xử đắc lai toàn bất phí công phu. Nghĩa tương đối là phí công làm một việc thì không được, vô tình lại thấy lúc không ngờ.
Bình Luận (0)
Comment