Edit: Robin
Thời gian trôi nhanh, chuyển mắt đã qua thêm một năm.
Dương Bảo Nhi đã một tuổi rưỡi rồi, cực kỳ thông minh khả ái. Học cái gì cũng nhanh, phản ứng cũng cực mau lẹ, còn nhỏ như vậy mà đã bắt đầu luyện nội công.
Ách… Cái này cũng không phải ý của Đông Phương Bất Bại, chả là lúc Bảo Nhi được mấy tháng, y nhàn hạ chơi đùa cùng con, nhà bình thường thì mẹ sẽ kể chuyện cho con nghe, hoặc là dạy hát ca. Nhưng mà Đông Phương Bất Bại thì… y vẫn là dạy con gái nhà mình bí kíp võ công, kể cũng là chuyện ân oán giang hồ. = =|||
Hơn nữa bởi vì y chính là cao thủ võ công thiên hạ đệ nhất, bất cứ loại võ công tâm pháp gì cũng có lực lĩnh ngộ cực cao, đọc cho con bí tịch mình tương đối quen thuộc, thế là thông tin này thông qua sóng tinh thần của y, không lịch sự truyền vào trong đầu con, khiến Dương Bảo Nhi còn nhỏ tuổi đã lĩnh ngộ được võ công cao thâm không nhiều người trên giang hồ hiểu được.
Mấy thông tin này mãi đến khi “bà trẻ”(1) này đủ một tuổi, dây thanh quản phát triển đầy đủ, có thể nói chuyện lưu loát, một ngày nói ra tiếng hỏi Đông Phương Bất Bại: “Nương ơi, đại đạo chi doanh, xuất vu đan hải. Ngũ định vu thượng, hối nhập vân hải. Cái này nghĩa là gì?”
Đông Phương Bất Bại đang ngồi thêu, nghe thấy vậy kim liền đâm thẳng vào ngón tay.
Hơn mười năm được xưng tụng là võ công thiên hạ đệ nhất – Đông Phương Bất Bại, bị chính kim thêu trên tay mình đâm trúng, đây chính là chuyện khiến người khác sợ hãi đến nỗi nào, so với chuyện sao Hỏa rơi xuống địa cầu còn khó tin hơn. Nhưng Đông Phương Bất Bại chính là thất thủ, còn đâm đến chảy máu.
Y bình tĩnh lấy khăn tay ra, lau vết máu ở đầu ngón tay, sau đó buông kim thêu, chuyển qua ngồi trên thảm bầy đầy đồ chơi trí tuệ Dương Liên Đình làm cho con, cười đến ôn nhu ân cầm: “Bảo Nhi, con vừa nói cái gì? Nương nghe không rõ.”
“Nương a, con hỏi đại đạo chi doanh, xuất vu đan hải. Ngũ định vu thượng, hối nhập vân hải là có ý gì?” Dương Bảo Nhi chớp chớp đôi mắt to tròn, rất nghiêm chỉnh hỏi, cực kỳ khả ái.
Bé nhìn rất giống Đông Phương Bất Bại, ngược lại không có nhiều nét của Dương Liên Đình lắm, có thể vì được kế thừa nhiều từ nhục thể huyết mạch của Đông Phương Bất Bại.
Đông Phương Bất Bại cực kỳ bình tĩnh nói: “Đại đạo chi doanh, xuất vu đan hải, là chí tất cả khí đều sinh ra từ đan điền của con người. Ngũ định vu thượng, hối nhập vân hải, là chỉ gan, lá lách, thận, phổi, mật ổn định, truyền khí vào từng huyệt, vận hành một vòng, sẽ khai thông huyệt mạch toàn thân.”
Dương Bảo Nhi lộ ra dáng vẻ bỗng nhiên tỉnh ngộ, ngúng nguẩy đầu, nhíu mày nói: “Thì ra là vậy, khó trách ta luôn vận hành sai.” Dáng vẻ già dặn, thật khả ái đến khiến người khác muốn cắn cho một cái.
Đông Phương Bất Bại vuốt vuốt cái đầu nhỏ, cảm thấy mình có chút không hiểu.
“Bảo Nhi, con nói vận hành không đúng là thế nào?”
Dương Bảo Nhi chơi khối lập phương đến vui vẻ, nghe vậy bập bẹ nói: “Nương, con đang bận lắm, có chuyện gì lát nữa hãy hỏi, đừng quấy con.”
Đông Phương Bất Bại bất lực nhìn con gái đang hứng thú dạt dào hết phá lại lắp món đồ chơi trong tay, phá rồi lắp lại, lắp lại rồi phá, liền vươn tay lấy búp bê mình tự tay may bị con vứt sang một bên nói: “Bảo bối này nhìn rất xinh, còn có rất nhiều mỗi nối, không tin con đếm xem.”
Mối nối?
Đông Phương Bất Bại nhìn hài tử mới hơn một tuổi nhà mình, đúng là lớn trước tuổi rất nhiều, thông minh nhanh nhạy ghép ghép món đồ chơi trong tay.
Chơi đến mệt, bắt đầu ngáp. Đông Phương Bất Bại ôm bé dậy, đặt lên giường, một bên dỗ bé ngủ, một bên nhỏ giọng nói: “Bảo Nhi ngoan, nói cho nương biết, gần đây con luyện cái gì a?”
Dương Bảo Nhi há miệng nhỏ ngáp, khép hờ hai mắt rúc vào lòng Đông Phương Bất Bại, nói: “Con luyện công a. Nương dạy con mà.”
Đông Phương Bất Bại cẩn thận bắt mạch con, đi một vòng trong cơ thể bé, phát hiện không ngờ thực sự có nội lực bên trong đang đi theo dẫn dắt của mình, không khỏi vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
“Bảo nhi, con luyện bao lâu rồi?”
Dương Bảo Nhi buồn ngủ đáp: “Ưm… từ lúc nương dạy thì bắt đầu…”
Đông Phương Bất Bại chấn kinh. Hình như lúc ấy Bảo Nhi mới ba tháng đi? Một đứa trẻ ba tháng tuổi mà biết tu luyện nội công cao thâm?
Y nhìn khuôn mặt say ngủ của con, trong lòng một cỗ kiêu ngạo.
Con gái của Đông Phương Bất Bại ta, tương lai nhất đinh cũng là cao thủ võ công đệ nhất đây! Ha ha ha…
Kể từ khi phát hiện Dương Bảo Nhi có thể lý giải được võ công cao thâm, hơn nữa còn biết luyện tập, Đông Phương Bất Bại liền bắt đầu cẩn thận bồi dưỡng võ công cho con. Bất quá Bảo Nhi thực sự còn quá nhỏ, Đông Phương Bất Bại lo lắng con không chịu được, nên chủ yếu chỉ chú trọng phương diện nội lực của bé.
Dương Liên Đình sau khi biết trong thân con gái mình có nội lực, cũng giật mình một phen. Hắn không ngờ là thế hệ sau của tinh thần thể cao cấp, con gái lại có thể khai phát ra năng lượng lớn như thế trong nhục thế.
Sự kiên này hắn cấp tốc báo cáo cho Len, Len cũng không ngạc nhiên, nói: “Con của Yam và Ander cũng thế. Giáo sư sau khi phân tích, nói có thể vì tinh thần thể của ngươi ưu tú, nên thế hệ sau mặc dù là con lai với nhân loại cấp thấp, nhưng trí tuệ và năng lực phát triển ưu việt hơn trẻ con bình thường, khiến bọn nó tự thân có thể giải thích rất nhiều sự vật bên ngoài. Thứ hai là…”
Len nói nói nói, dùng một loại giọng điệu tế nhị nói: “Các ngươi tìm một nửa kia, hầu hết đều là người có tinh thần lực lớn nhất trong xã hội nguyên thủy ấy, mà đó hoàn toàn là một thế giới vũ lực a… Hoặc là nói là người nhục thể cực mạnh. Bọn họ tất nhiên cũng mang gen ưu tú của mình di truyền cho con, cho nên thế hệ tiếp theo của các ngươi gặp may mắn, không chỉ có không gian phát triển tinh thần lực rất lớn, hơn nữa nhục thể cũng khai phá ra nhiều tiềm năng. Chuyện này đối với nhục thể thoái hóa ảnh hưởng đến việc sinh sản thế hệ sau của chúng ta mà nói là một chuyện phi thường quan trọng. Giáo sư cũng đặt kết quả thí nghiệm của các ngươi rất cao, cũng vô cùng tán thưởng nữa kia của các ngươi.”
Dương Liên Đình không nhịn được bĩu môi, nói: “Lúc đầu biết chuyện nửa kia chúng ta chọn đều là nam thì thái độ của giáo sư rõ ràng chả tốt đẹp tý nào.”
Len cũng cười, nói: “Còn không vì xác suất thành công của thí nghiệm nên thế sao. Dù sao thể nam tính rất khó sinh sản, hơn nữa hài tử của các ngươi đều phải do nhục thể sinh ra. Lại nói giáo sư cũng đâu có ngăn cản hay can thiệp vào chuyện của các ngươi, không phải sao? Dù mọi người là tinh anh ưu tú tham gia thí nghiệm, nhưng thực ra một trong các mục đích cũng là giúp các ngươi tìm được một nửa kia của mình. Hiền tại tất cả đều viên mãn, không phải là chuyện quá tốt hay sao.”
Dương Liên Đình thực ra cũng đồng ý với hắn. Bất quá nói mãi, lại bảo: “Len, khá lâu rồi không liên lạc với ngươi, ngươi đi đâu vậy? Có thể liên lạc được với sóng tinh thần của chúng ta, chỉ có tinh thần sóng của ngươi ăn khớp. Nếu không có ngươi ta không thể liên lạc được với trụ sở, chuyện này rất phức tạp.”
Len không nói thêm, có vẻ không muốn nói đến vấn đề này, đạm mạc nói: “Không có gì. Lần này ta đi công tác một chút thôi.”
Dương Liên Đình không chấp nhận cách trả lời này của hắn, nhíu mày hỏi: “Đi công tác? Ta nghĩ ngươi không phải chính là người phụ trách liên hệ cho thí nghiệm này hay sao. Trước khi thí nghiệm kết thúc, ngươi không thể rời khỏi cương vị của mình. Ta không hiểu còn có chuyện gì quan trọng hơn việc duy trì liên lạc giữa ta, Ander, Yam và trụ sở.”
Len thấy Dương Liên Đình không dễ đối phó, đành nói thật: “Ta đi đến thế giới của Yam một chuyến.”
Dương Liên Đình kinh ngạc: “Ngươi nói cái gì?”
Hắn quá chấn kinh, rồi trầm mặc hai giây, sau đó mới hồi thần, hổn hển nói: “Len, ngươi không biết thế la vi phạm quy định của thí nghiệm à? Ngươi đi đến đó một mình có được sự đồng ý của giáo sư không?”
Len tự tin nói: “Tấ nhiên là có. Nếu không ta lấy đâu ra dũng khí mà tự động khởi động máy vận chuyển để tiến hành xuyên qua a. Nhưng mà… Rox, cám ơn ngươi đã quan tâm.”
Dương Liên Đình nhẹ lòng, tò mò hỏi: “Ngươi đến đấy làm gì? Yam xảy ra chuyện gì à?”
“Haiz, đừng nói.” Len có vẻ không muốn nói đến, giọng điệu xúc động đến Dương Liên Đình cũng nghe ra.
“Thế nào?” Hắn càng như vậy, Dương Liên Đình lại càng tò mò, càng hỏi hắn không ngừng.
Cuối cùng Len hết cách, đại khái cũng giữ trong lòng chuyện này khá lâu, không nhanh không chậm nói: “Một nửa kia của Yam thật đáng sợ. Xã hội phong kiến nguyên thủy bồi dưỡng ra một kẻ làm vua, quyền lực không ai sánh bằng. Ta không chút nghi ngờ, nếu ta ở lại đấy thêm một ngày, tuyệt đối sẽ bị cái tên vua độc chiếm cuồng kia mưu sát mất.”
Hết chương 45.