Edit: Robin
Dương Liên Đình nghe vậy, không nhịn được ôm bụng cười to. Hắn đương nhiên biết Len không thể bị giết thật, nhưng mà cái giọng điệu uất ức kia thật quá thú vị. Có thể khiến tinh thần thể cao cấp phải phát sợ như vậy, nửa kia của Yam cũng thật cường hãn a.
Nhưng mà cũng phải an ủi một chút: “Len, ngươi nghĩ nhiều quá rồi. Yam sẽ không để chuyện như thế xảy ra đâu, nhất định là có hiểu nhầm gì đó.”
Len khổ não nói: “Chính là tại hắn mới thành như vậy thì có! Aiz, thật không biết người đơn thuần như Yam sao có thể trở thành người thừa kế của gia tộc Sula đây. Vương của hắn mới đúng là cao thủ chính trị, Yam bị hắn mê hoặc đến không biết đông tây nam bắc, kể cả ta có bị mưu sát thì chắc hắn cũng nghĩ là tinh thần thể của ta tự chuyển về căn cứ rồi ấy, chứ tuyệt đối sẽ không mảy may nghi ngờ nửa kia của hắn đâu.”
Dương Liên Đình nghe lời Len nói thấy bán tín bán nghi. Chắc Yam không đến nỗi vì người yêu mà ảnh hưởng đến cả lý chí lẫn trí lực chứ? Bất quá so ra, nếu Đông Phương Bất Bại sau lưng mình làm ra chuyện như thế, Dương Liên Đình cũng cảm thấy mình sẽ không bất ngờ lắm. Bởi vì tín nhiệm, vốn là cơ sở tình cảm quan trọng nhất của đôi bên phu thê.
“Khụ, Len, ngươi có đến thế giới của Yam giúp việc, vậy thì cũng có thể đến thế giới của ta công tác phải không?”
Len đáp: “Tất nhiên là được, chỉ cần ngươi muốn. Thế nào? Ngươi muốn ta đến đó?”
“Trước mắt thì chưa. Ta chỉ hỏi vậy thôi.”
“Ừ, thế thì thôi.” Len thanh giọng, nói: “Vì ta xuyên về quá khứ giúp việc, nên cần tuyển một sóng tinh thần không gian giống nhục thể nhân loại,nếu cứ xuyên tinh thần không thôi thfi tốt rồi. Nhưng mà như thế vì hạn chế khuyết thiếu nhục thể nên có thể khiến năng lượng mất không chế… Nếu không có chuyện đặc biệt cần ta tuyệt đối không cần đến thế giới của các ngươi.” Nói xong Len tự nói thầm thêm một câu: “Ta không thèm đi thu dọn hậu quả bê bết của các ngươi đâu.”
Dương Liên Đình cảm thấy Len đi một chuyến đến không gian của Yam trở về, tính cách hình như có chút biến hóa. Nói thế nào nhỉ, giống như bớt đi mấy phần lạnh lùng lý trí, nhiều thêm một ít tình cảm “nguyên thủy”.
“Tốt, ta biết rồi, nếu cần ta nhất định sẽ lên hệ với ngươi. Hôm nay tới đây thôi, cứ giữ liên lạc nhé. Tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Hai người ngắt liên hệ, Dương Liên Đình trở về nhà.
Dương Bảo Nhi đang chạy đuổi theo hổ con trong sân.
Hổ con này chính là khi Đông Phương Bất Bại xuống nhai đi hái thảo dược cho Dương Bảo Nhi, gặp phải nhóc hổ con của con hổ trắng kia.
Dương Bảo Nhi dần lớn, sau khi được một tuổi đã hiểu được rất nhiều chuyện, càng quan trọng là, bé đã biết đi, không gian hoạt động gia tăng, cho nên căn nhà nhỏ không đủ cho bé chơi đùa.
Hoa viên ẩn cư, mặc dù tinh xảo ưu nhã, nhưng đối với một đứa trẻ ngày ngày sống ở đây, lại còn tinh lực tràn đầy thì không đủ. Cho nên Dương Bảo Nhi rất nhanh đã thấy buồn chán, lực chú ý chuyển sang các loài động vật trong vườn.
Tiếp theo các loại động vật tức thì gặp tai ương, rất nguy hiểm a. Dương Bảo Nhi không giống các đứa trẻ cùng lứa khác, không chỉ trí lực cao, cơ thể còn phát triển rất khỏa mạnh, còn có cả công lực. Nhất là khinh công, chạy ngang chạy dọc khắp hoa viên, bốn con tiên hạc bị bé đuổi đến chạy loạn. Thậm chí cả sóc nhỏ thỏ con cũng chạy bay biến sạch không thấy đâu.
Cứ như vậy, Dương Bảo Nhi chơi đến chán, lại thấy cô đơn. Bé cảm thấy mấy con động vật này quá yếu ớt, không hợp chơi với mình, liền đến xin Đông Phương Bất Bại tìm cho mình một con thú nuôi.
Vì Dương Liên Đình ngày ngày đều “đi làm”, nhiệm vụ trông con tất nhiên ở trong tay Đông Phương Bất Bại. Chỉ là con gái quá thông minh hiểu chuyện, khiến y không có cảm giác thỏa mãn lắm. Bây giờ khó mà thấy con gái trịnh trọng có chuyện xin y, tất nhiên rất cao hứng, lập tức đồng ý: “Được, nương giúp con tìm.”
Đông Phương Bất Bại ngoài miệng đồng ý, trong lòng còn đang cân nhắc xem nên tìm loại sủng vật nào có thể làm con vui vẻ, mà lại trung thành, có thể bảo vệ con.
Đầu tiên y nghĩ đến chó.
Chó khỏe mạnh trung thành rất thích hợp vừa làm bạn vừa bảo vệ con.
Nhật Nguyệt Thần Giáo có nuôi mười con chó rất cao lớn uy mạnh, trong đó cũng có thần khuyến chó Ngao Tây Tạng.
Đông Phương Bất Bại nhân một ngày, dịch dung về hình dạng giáo chủ ban đầu của mình, ôm theo con gái đến khu nuôi cho dạo một vòng. Không ngờ Dương Bảo Nhi một con cũng không thèm thích.
“Cữu cữu, ta thấy mấy con chó con này thật xấu.” Dương Bảo Nhi ghé vào trên vai Đông Phương Bất Bại, nói thầm bên tai y.
Đông Phương Bất Bại mang thân phận giáo chủ ôm con gái ra ngoài, tất nhiên không thể để bé gọi mình là ‘nương’, nên dặn bé ra khỏi nhà trước mặt người khác phải gọi y là “cữu cữu”.
Đông Phương Bất Bại nghe vậy nhíu mày, hỏi người dạy chó: “Không có chó con à? Việc này rất quan trọng.”
Người này thường ngày chỉ là võ sĩ nhỏ đến không thể nhỏ hơn chả được ai coi trọng, sao có thể có dịp được gặp mặt giáo chủ? Hôm nay giáo chủ đại giá quang lâm, đã kích động đến cả người phát run, cả mặt đỏ bừng. Nghe thấy lời giáo chủ hỏi, như bị tạt gáo nước lạnh, vội vàng hô một tiếng quỳ rạp xuống đất, nói: “Khởi bẩm giáo chủ, vì phòng ngừa kẻ lạ xâm nhập, nơi này đều nuôi chó trưởng thành để tuần tra đêm, ban ngày thì trông cửa. Chó phần lớn là đực, không có chó con. Cho dù có, cũng rất hung dữ, không hợp… không hợp cho trẻ nhỏ chơi cùng.”
Hiện tại hắn cũng biết giáo chủ đang tìm chó nuôi cho đứa bé này. Mặc dù hắn chưa từng nghe qua giáo chủ có một đứa cháu thế này, nhưng hắn cũng không mù, đường nét trên mặt bé gái kia rõ ràng giống hệt giáo chủ, đừng nói là cháu gái, nói là con gái thì ai cũng tin.
Đông Phương Bất Bại nghe thế, nói với con: “Làm sao đây, không có chó con thích hợp. Nếu không nương… cữu cữu phái người đi tìm con khác cho con?”
“Thôi!” Dương Bảo Nhi chu cái miệng nhỏ, không hài lòng gục xuống vai nương, từ xa nhìn rất giống mấy cục thịt tròn vo, hết sức dễ thương.
“Ta không thích nuôi chó! Ta muốn nuôi một con vật còn lợi hại hơn chó!”
Đông Phương Bất Bại lo lắng: “Bảo Nhi, con mới mấy tuổi, sao mà nuôi được mấy con ác cầm mãnh thú?”
Hai mẹ con vừa nói, vừa đi đến Thành Đức đường nơi Dương Liên Đình ngày thường làm việc. Vì Dương Liên Đình muốn yên tĩnh, nên thủ vệ xung quanh không nhiều, nhưng giữa ban ngày thấy giáo chủ xuất hiện, mọi người vẫn khá kinh ngạc, rối rít thỉnh an giáo chủ.
Dương Bảo Nhi lần đầu tiên thấy, cảm thấy rất thú vị, cười hắc hắc nói thầm với Đông Phương Bất Bại: “Nương ơi, sao bọn họ nói ngươi cái gì mà văn thành võ đức, nhân nghĩa anh minh a?”
Đông Phương Bất Bại cúi đầu cười, cũng như bí mật nói bên tai con gái: “Bởi vì nương thông mình hơn bọn hắn a.”
Dương Bảo Nhi bừng tỉnh, nói: “Thì ra bọn hắn đều là đồ đần a. Hắc hắc, vẫn là cha nương ta thông minh nhất.”
Dương Bảo Nhi còn nhỏ, thanh âm cũng nhỏ, mấy người thủ vệ thấy giáo chủ và cháu gái thì thầm cũng không dám ngeh trộm. Chỉ là len lén lếc, giáo chủ cùng bé gái kia rất thân mật, quanh thân có một cỗ thân tình tỏa ra, khẽ giật mình. Không ngờ giáo chủ cũng có một mặt ôn nhu như thế.
Đông Phương Bất Bại ôm con gái đến thư phòng, Dương Liên Đình đang phê duyệt giáo vụ, thấy hay người tiến vào, ngẩng đầu cười nói: “Không ngờ. Các ngươi đã đến a.”
Đông Phương Bất Bại niết niết hai má con gái, nói: “Ai da, nữ nhi bảo bối của ngươi muốn nuôi sủng vật, ta nghĩ muốn cho nó nuôi chó, không ngờ nó chả thèm a.”
Dương Liên Đình bị dọa giật mình, nói: “Nuôi chó? Không được, nhỡ bị chó dại cắn rồi bị dại thì sao. Không nuôi.”
“Chó dại là gì?” Đông Phương Bất Bại ngạc nhiên hỏi: “Sao ta chưa từng nghe?”
Dương Liên Đình không tiện giải thích, nói: “Dù sao cũng không tốt. Bảo Nhi không nuôi chó là đúng.”
Dương Bảo nhi dag tay kêu: “Phụ thân, ôm.”
Dương Liên Đình vội ôm lấy bé.
Dương Bảo Nhi cười hì hì chỉ Đông Phương Bất Bại nói: “Phụ thân, ngươi xem hôm nay có phải nương trông không giống bình thường không?”
Dương Liên Đình sớm thấy rồi. Hôm nay Đông Phương Bất Bại mặc trường sam màu trắng ngà trước đây, trên đầu đơn giản có một thanh tram ngọc bích, thắt lưng thanh ngọc. Đơn giản mà quý khí, ưu nhã ung dung.
Dương Liên Đình nhớ lần đầu tiên hắn gặp Đông Phương Bất Bại ở thế giới này, y chính là mặc trang phục như vậy, không khỏi nhất thời trào dâng cảm xúc, lại nhìn nhiều thêm.
Đông Phương Bất Bại thấy hắn nhìn mình không chớp mắt, giật nhẹ ống tay áo hắn, bất an hỏi: “Thế nào? Ta mặc thế này kỳ quái lắm à?”
Dương Liên Đình bình tĩnh lại, nhẹ nhàng cười, nhìn y thật sâu nói: “Nhìn đẹp lắm. Làm ta nhớ lại lần đầu thấy ngươi.”
Đông Phương Bất Bại có chút sửng sốt, nhớ lại, không nhớ ra lần đầu mình gặp Dương Liên Đình thì như thế nào nữa. Bất quá khi đó Dương Liên Đình còn trẻ dại, không ngờ còn nhớ đến bây giờ, trong lòng rất vui.
Thực ra lần đầu gặp mặt mà y nghĩ không giống lần đầu gặp của Dương Liên Đình. Nhưng mà cái này cũng không cần giải thích.
Dương Liên Đình nói với con gái: “Nương mặc thế này Bảo nhi có thích không?”
“Nương mặc cái gì Bảo Nhi cũng thích.” Dương Bảo Nhi không chút do dự đáp.
Hết chương 46.