Minh chủ đại nhân từ lúc nhận ra tâm ý mình, lại tự hoài nghi mình là một kẻ đa tình, bằng không trước đây thích Bao đại hiệp, hiện tại lại di tình biệt luyến.
Nhưng hiện tại nhớ tới Bao đại hiệp, chỉ là có một loại cảm giác tiếc nuối, không giống Cơ Linh, mỗi lần nhớ tới hắn luôn có cảm giác nhớ thương.
Còn một vấn đề nữa chính là làm thế nào để theo đuổi, đầu tiên cũng không biết Cơ Linh thích nam hay nữ. Nếu là nam bằng vào hắn là kẻ phong lưu tiêu sái, như thế nào bắt được tâm đối phương. Nhưng nếu thích là nữ ……
Trải qua qua thất bại của Bao đại hiệp, Minh chủ đại nhân đối với nguyên tắc luyến ái của mình càng ngày càng không tự tin.
Nếu là Tô Dật Dương trước đây, quản y thích là nam hay nữ, vây ở bên người, cả ngày chỉ nhìn thấy mình là được rồi.
Nhưng hiện tại Tô Dật Dương cũng không xác định, làm như vậy có thể khiến đối phương phản cảm hay không.
Thác má nhìn ngoài cửa sổ, Cơ Linh ngồi trong thạch đình đọc sách, Tô Dật Dương cảm thấy thực đau đầu, chẳng lẽ muốn để một người boong boong rắn rỏi như hắn sử chính sách dụ dỗ sao?
Cơ Linh tựa hồ cảm nhận được ánh mắt Tô Dật Dương, quay đầu hướng tới Tô Dật Dương mỉm cười.
Thật là đẹp a. Tô Dật Dương hoàn toàn không ý thức đến chuyện mình bị phát hiện, còn tại say mê ngắm mỹ nhân quay đầu mỉm cười.
Cơ Linh nhìn Tô Dật Dương si ngốc, không khỏi trong lòng cười thầm: Ngốc tử này không phải là thích ta đi.
Bất quá nghĩ đến mấy ngày trước đây còn bởi vì tìm kiếm Bao đại hiệp mà ngày đêm xóc nảy, Cơ Linh phủ định ý nghĩ của chính mình. Âm thầm trào phúng không khỏi có chút tự kỷ.
Kỳ thật khi lầ đầu tiên Cơ Linh thấy Tô Dật Dương đi vào Vong Ưu cốc, liền để lại ấn tượng rất lớn.
Tuy rằng Bao đại hiệp thật là một chính nhân quân tử, nhưng là hắn càng thưởng thức Tô Dật Dương vì yêu mà không từ thủ đoạn này.
Rõ ràng biết sẽ không nhận được, lại còn liều mạng bôn chạy về phía trước, việc đó cùng thiêu thân lao đầu vào lửa có gì khác nhau, thật là khờ đến không thể hơn. Cho nên ác thú Cơ Linh lại dấy lên.
Đầu tiên là bắt đầu trêu cợt hắn, lại tác hợp hắn cùng Bao đại hiệp, mà cấp Bao đại hiệp ăn Vong Ưu thảo, đều là muốn nhìn một chút xem Võ lâm Minh chủ này vì yêu mà có thể làm ra loại chuyện nào nữa.
Không nghĩ tới a, không nghĩ tới, cuối cùng vẫn là bại bởi lưỡng tình tương duyệt.
Tái kiến Tô Dật Dương vốn là muốn mượn hắn tay, tìm bọn Đông Phương Không Bạch, kết quả trung gian lại tràn ngập nhạc đệm, Cơ Linh phát hiện hắn càng ngày càng thích khi dễ Tô Dật Dương, nhất là nhìn thấy hắn bộ dáng bởi vì nằm dưới sàn mà vai đau lưng mỏi, rất buồn cười.
Cơ Linh cái gì cũng biết, hắn biết Tô Dật Dương trải qua rất nhiều chuyện không vui, nhưng không biết vì cái gì y lại bắt đầu thương tiếc Tô Dật Dương. Dù sao người trẻ tuổi ai không vì tình yêu mà làm việc ngốc.
Lại nhìn thấy Tô Dật Dương bị vu oan là sát hại Dương gia, Cơ Linh lần đầu tiên can thiệp, bởi vì y thấy được vẻ mặt cô đơn của Tô Dật Dương.
Muốn trở thành nơi nương tựa cho hắn, chính là bắt đầu từ khi đó.
Đó là thích phải không? Cơ Linh không biết.
Từ nhỏ y đã thiên phú dị bẩm, bởi vì y có thể tính ra tương lai của người nói.
Mọi người đều nói sau khi y lớn lên nhất định sẽ trở thành nhân tài, lại cậy nhờ y, lần nào đến đều tìm y đoán một quẻ, sau đ1o vui vẻ mà quay về.
Cơ Linh thấy qua nhiều người sống hay chết như vậy, nhưng không cách nào nói ra miệng, bởi vì như vậy quá mức tàn nhẫn.
Thẳng đến khi y nhìn thấy phụ mẫu tử vong, y cũng sớm biết, nhưng lại vô lực hồi thiên.
Từ khi đó y liền hiểu được, trong cuộc sống mọi chuyện đều được định sẵn, cho dù y có năng lực như vậy, lại có thể dùng làm gò.
Nhưng y lại nảy sinh hứng thú khác, bắt đầu khổ đọc y thư, ly khai gia hương đi tới Vong Ưu cốc.
Thượng thiên để y có khả năng đoán ra cái chết của người khác, nhưng y càng muốn người không chết, điều này bắt đầu hình thành mỹ danh thần y của y.
Bất quá y không biết bản thân nên đi con đường nào.
Bởi vì y có thể tính ra tương lai rất nhiều người, lại duy độc tính không ra được cho bản thân.
Nếu y thực sự thích người kia, cũng thật đủ bi đát. Cơ Linh nhanh chóng thu hồi tầm mắt, cúi đầu tiếp tục xem y thư, còn nhắc bản thân không thể phân tâm.
Tô Dật Dương cô đơn hạ đầu, xem ra con đường phía trước còn thực dài, mỹ nhân cũng không thể tùy tiện mà theo đuổi.
Đầu tiên, phải có một kế hoạch kế hoạch chu toàn.
“Kế hoạch theo đuổi, tìm ta là được rồi.” Đỗ Nguyệt Nương cắn hạt hạt dưa, bỗng nhiên mắc nghẹn.“Khụ.” Đỗ Nguyệt Nương ho khan một chút, sau đó dùng ánh mắt ra hiệu chén trà trước mặt.
Có việc cầu người, ta nhẫn. Minh chủ đại nhân lần đầu tiên khiêm tốn thay người châm trà, ở trước luyến ái, hắn thật sự không biết, dĩ nhiên phải tìm người có kinh nghiệm.
“Đầu tiên chúng ta phải đổi phương vị mà suy nghĩ, bởi vì ngươi theo đuổi là một nam nhân chứ không phải nữ nhân.”
Tô Dật Dương kinh ngạc nhìn về phía Đỗ Nguyệt Nương, bởi vì hắn cũng không có nói là theo đuổi Cơ Linh.
“Ngươi về điểm này thật giống tiểu miêu, ta còn không biết sao.” Đỗ Nguyệt Nương ta khẩu trà, táp chậc lưỡi.
“……” Tô Dật Dương nhất thời cảm thấy đầu càng thấp.
“Không cần như vậy, ưỡn ngực, ngươi là Võ lâm Minh chủ a, cũng không phải nữ tử, mau tự tin lên” Đỗ Nguyệt Nương bất mãn nâng cằm Tô Dật Dương.
Kỳ thật Tô Dật Dương tựa hồ từ khi gặp gỡ Cơ Linh liền thay đổi thật nhiều, trước kia tuy rằng thích Bao đại hiệp, lại vĩnh viễn kiên trì nguyên tắc của mình, vô tật mà chết.
Hiện tại lại bởi vì Cơ Linh lại đem bản thân trở nên nhu hòa, là một dấu hiệu tốt. Đỗ Nguyệt Nương gật gật đầu.
“Ngươi hiện tại với yêu cầu của ta không có vến đề.”
Đầu tiên, ngươi phải ở trước mặt Cơ Linh trước mặt biểu hiện không giống người thường.
Tô Dật Dương mặc gấm vóc cừu bào, phía trước có hay chữ bát phân lưu hải, bắt tay vào răn dạy hạ nhân.
“Từ từ, muốn ta nói bao nhiêu lần, đi mao xí nhất định chỉ có thể dùng hai tờ giấy, không được lãng phí. Có nghe hay không!”
Một đám thị vệ cúi đầu khom lưng đứng ở trước mặt, nước mắt rơi như mưa: Không nghĩ tới Minh chủ coi trọng chúng ta như vậy, ăn mặc trịnh trọng như thế.
“Làm sao vậy?” Phía sau truyền đến thanh âm quen thuộc.
Tô Dật Dương loát loát hai dúm lưu hải, phủi phủi bụi trên người, sau đó xoay người, bày ra tươi cười như nắng.
“Không có việc gì, ta theo chân bọn họ đi chơi thôi. Ngươi cứ đi dạo.”
Tô Dật Dương nổi giận đùng đùng chạy đến tẩm cư Đỗ Nguyệt Nương, cuồng nộ vỗ cái bàn quát:“Thủ hạ của ta đầu óc hỏng cả rồi, chủ ý này của ngươi không được.”
Đỗ Nguyệt Nương nịnh nọt tiêu sái tiến lên nói:“Không vội không vội, ta còn rất chiêu.”