Đỗ Nguyệt Nương nịnh nọt tiêu sái tiến lên đây nói:“Không vội không vội, ta còn có chiêu.”
Tô Dật Dương bán tín bán nghi.
Thích một người, đầu tiên sẽ xuống tay từ người bên cạnh hắn, chỉ cần có quan hệ tốt, hết thảy không thành vấn đề.
Tần Ngọc ngồi ở trên ghế một hồi lâu, Tô Dật Dương gọi nàng đến rồi cứ dùng biểu tình muốn nói lại thôi mà nhìn nàng, còn có chút nghiêm túc.
Thẳng đến ngáp cái thứ ba, Tần Ngọc rốt cục chịu không nổi, nói:“Đại ca, có chuyện gì ngài không thể nói nhanh một chút sau? Ta là một cô nương như hoa như ngọc, không thể đem thanh xuân lãng phí tại đây a.” Tô Dật Dương dẩu môi, rốt cục nhích đến gần nói:“Ngươi…… Ngươi cảm thấy ta thế nào?”
Tần Ngọc lập tức làm ra bộ dáng không thể tin:“Ngươi không lầm đi, ta cũng không phải là đại thúc khống (yêu đại thúc). Hơn nữa ngươi như vậy, có quang minh chính đại ở bên nhau ta cũng không cần.”
Kết quả cuối cùng chính là Tô Dật Dương hoàn toàn bại bởi cô nãi nãi Tần Ngọc, hắn hoàn toàn quên mất thuộc tính Tần Ngọc là phúc hắc lẫn thêm ăn nói cay độc.
Đỗ Nguyệt Nương nhìn Tô Dật Dương cúi đầu, cảm thán nói: Vô lí a, nhớ năm đó mấy chiêu này là lưu hành nhất.
Đỗ Nguyệt Nương chậm rãi nói:“Không có biện pháp, chỉ có thể bức ra tuyệt chiêu.”
Trước áp đảo, sau đó liền thượng, bày ra hình tượng rắn rỏi trong con người ngươi, khiến y phải khuynh đảo dưới khố hạ của ngươi. Phải biết rằn chuyện tình cảm, chỉ cần làm a làm a.
Đêm nay, mây bay dày đặc, đem ánh trăng tầng tầng che khuất.
Trong màn đêm giơ tay không thấy năm ngón này, tối thích hợp để làm những chuyện đáng khinh a.
Hôm nay Cơ Linh cảm thấy Tô Dật Dương thực cổ quái, đầu tiên là đang lúc trời nóng chang chang mà mặc áo lông cừu. Hơn nữa theo cách nói của Tần Ngọc, Tô Dật Dương còn rất kỳ quái bào nàng nhận xét mình.
Đến tột cùng là xảy ra vấn đề gì, Cơ Linh vừa nghĩ vừa vào giường thu thập mọi thứ, chuẩn bị đi ngủ.
Đang muốn trước khi ngủ uống một ly rượu ấm thân, ở cửa liền vang lên tiếng cười trộm.
Tô Dật Dương mang theo trái tim thiếu nữ đang đập loạn không yên đi qua đi lại trước cửa phòng Cơ Linh, nhớ tới lời dặn của Đỗ Nguyệt Nương, liền rất thẹn thùng.
Bất quá Tô Dật Dương cảm thấy hẳn là nên hỏi qua ý kiến Cơ Linh, lần đầu tiên của hai người nói như thế nào cũng phải ôn nhu một chút.
Nghĩ đến đây, Tô Dật Dương hắc hắc ngây ngô cười. Đúng lúc này, cửa bị mở ra từ bên trong, người hắn ngày nhớ đêm mong đứng ở phía sau, vẫn không nhúc nhích nhìn hắn.
“Ngây ngô cười cái gì.” Cơ Linh không nghĩ tới đã muộn như vậy Tô Dật Dương còn đến tìm y, xem ra phải tìm cách hỏi cho rõ đến tột cùng là có chuyện gì.
“Không có gì.” Tô Dật Dương không biết nên làm thế nào, chỉ cần nhìn thấy vẻ mặt uy nghiêm của Cơ Linh liền cái gì cũng không làm được.“Ngươi có thể cho ta vào ngồi không?”
“Tiến vào a, ta còn chưa ngủ.” Cơ Linh hoàn toàn không biết đây là đang dẫn sói vào nhà!
Tô Dật Dương đi vào liền ngửi được hương vị đàn mộc đặc biệt trên người Cơ Linh, thực say lòng người, nhanh chóng duy trì một phần lí trí, ngồi nghiêm chỉnh trên ghế.
“Ngươi đã có thê tử chưa?” Tô Dật Dương quyết định nói thẳng.
Cơ Linh nghe xong, mỉm cười một chút:“Ta vẫn luôn sống ở Vong Ưu cốc, ta thú ai?” Sau đó trong mắt mang đầy tiếu ý nhìn thoáng qua Tô Dật Dương.
Tô Dật Dương bị ‘mị nhãn’ này nhìn mà giật mình một cái.
“Vậy ngươi……” Cảm thấy ta như thế nào. Tô Dật Dương ấp a ấp úng, lời này lại như thế nào cũng nói không nên lời. Nhìn chén rượu trên bàn, cầm lấy rồi ngửa đầu uống hết, muốn tăng thêm một chút can đảm. Không nghĩ tới Cơ Linh lại kinh ngạc nhìn hắn.
“Ta sao cảm thấy đầu óc có chút choáng váng.” Tô Dật Dương cảm thấy đầu thực nặng, rất buồn ngủ.
Cơ Linh rốt cục ngừng kinh ngạc, giải thích nói:“Trong rượu thả an thần dược, ta gần đây ngủ không ngon……” Không đợi nói xong, Tô Dật Dương đối diện liền ba một tiếng ngã xuống.
Cơ Linh bất đắc dĩ mỉm cười, xem ra hai người vẫn phải ngủ cùng một chỗ.
Kỳ thật Cơ Linh có chút khiết phích, nhưng từ khi ở cạnh Tô Dật Dương, không biết vì sao lại bắt đầu dễ tính hơn.
Cơ Linh cởi ngoại sam của Tô Dật Dương, sau đó đem người kéo dài tới trên giường, cầm lấy khăn ướt xoa xoa mặt Tô Dật Dương.
Nhìn đối phương ngủ say, Cơ Linh không khỏi cười khổ: Không biết Tần Ngọc nhìn thấy mình hầu hạ người khác như thế, sẽ kinh ngạc đến mức nào.
Cơ Linh vừa muốn nâng thân đem khăn lau mặt đặt qua một bên, đã bị một cỗ lực kéo về trên giường.
“Ta thích…… ngươi.”
Cơ Linh nhìn Tô Dật Dương đang ôm mình, trong mâu quang thoáng hiện vẻ không thể tin, bởi vì y cách hắn quá gần, cho nên hoàn toàn nghe được hai chữ ‘Cơ Linh’.
Hắn…… thích ta?
Cơ Linh thần tình hoảng hốt, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, cười đến tà ác.
++++++++++++++++++++++++++++
Trời tờ mờ sáng, Tô Dật Dương là bị gà gáy sớm đánh thức.
Mở to mắt, lại kinh ngạc vì hoàn cảnh lạ lẫm, tiếp theo liền cảm nhận được có một đôi tay vây quanh thân hắn.
Khẽ cúi đầu, lại nhìn thấy đỉnh đầu Cơ Linh nằm trong lòng hắn.
Có lẽ là bởi vì sáng sớm, làn da Cơ Linh trắng nõn đến gần như trong suốt, lông mi tiêm dày có thể thấy cả bóng nó in dưới làn da, bởi vì bị ánh nắng chiếu xuống mà đôi mắt bất mãn nhíu lại, tựa hồ đang chờ người khác ngắt lấy.
Nhìn mỹ nhân gần như thế, Tô Dật Dương nhanh chóng ngẩng đầu lên, để ngừa máu mũi chảy ra.
Bên này Tô Dật Dương ngay cả một cử động cũng không dám, người bên kia rõ ràng một khắc trước còn đang ngủ, lại mỉm cười xấu xa, đáng thương Tô Dật Dương hoàn toàn không nhìn thấy.
Đột nhiên cảm giác được người trong lòng giật giật, tiếp theo liền nhìn thấy Cơ Linh lấy tay khởi động thân mình, nhu nhu mắt nhập nhèm buồn ngủ, đối Tô Dật Dương cười nói:“Sớm a.”
Tiết y trắng nõn kia bởi vì qua một đêm ma sát đã trở nên có chút bất chỉnh. Cơ Linh lại cúi đầu như vậy, khiến Tô Dật Dương thưởng thức được một mảnh ‘phong cảnh’ bên trong.
“Sớm……” Máu mũi của Tô Dật Dương rốt cục không phụ sự mong đợi của mọi người được giữ lại.
Rốt cục chống lại được dụ hoặc ban sáng, Tô Dật Dương bắt đầu hoài nghi bản thân rốt cuộc có phải là nam nhân hay không, lại không tuân theo thiên ý để áp đảo người ta.
“Thiên a, ngươi rốt cuộc có phải nam nhân hay không a. Ngươi đừng nói cho ta biết, các ngươi chỉ trùm chăn bông rồi nói chuyện phiếm nga.” Đỗ Nguyệt Nương hoàn toàn đả kích Tô Dật Dương.
Kỳ thật ngay cả tán gẫu cũng chưa có, hắn đã trực tiếp hôn mê bất tỉnh, bất quá nói ra chỉ biết càng thêm mất mặt.
“Đúng rồi, theo ta thấy ngươi còn có một tình địch a. Tiến độ cứ chậm chạp như thế, ta sợ người được dưỡng thành đều chiếm thượng phong.”
Không thể, tên tiểu thí hài kia!
Ý nghĩ này bị Tô Dật Dương hoàn toàn phủ định lúc giữa ngọ.
Bởi vì hắn ở trong hoa viên nhìn thấy Dương Liễn sôi nổi đưa cho Cơ Linh một cành hoa, mà Cơ Linh lại vui vẻ tiếp nhận, còn bị Dương Liễn trộm hôn hai má.
Giết hắn, có phải quá hung tàn rồi không!