Đông Tây - Nhật Lãng

Chương 21

Lời vừa cất lên, bầu không khí trong phòng lập tức rơi vào trầm lặng.
Như cũ giống hệt pho tượng nghe nàng nói, cô thừa nhận bản thân đối với tin tức này hoàn toàn chấn động.
Tô Thanh nắm lấy tay cô, tuy rằng vẫn cười, thế nhưng đôi mắt đã mơ hồ ngấn nước:
"Năm tôi mười tuổi, cha tôi bởi vì sơ suất nên đã rơi vào trận phục kích của cảnh sát. Kết quả ông ấy phải nhận án tử hình, toàn bộ tài sản của Tô gia đều bị tịch thu."
"Nửa năm sau khi cha tôi chết, mẹ tôi cũng treo cổ tự vẫn. Chân chính kết thúc cuộc đời khi chỉ mới 34 tuổi."
"Sau khi Tô gia sụp đổ, những thế lực lớn hơn bắt đầu rục rịch với mong muốn nuốt trọn toàn bộ các mối làm ăn mà cha tôi để lại, đồng thời hy vọng có thể đuổi cùng giết tận mầm sống cuối cùng của nhà họ Tô là tôi."
"Thật may mắn... vì khi ấy, tôi được Tần gia dang tay giúp đỡ. Và đó là lý do từ đó tới nay tôi đi theo làm việc cho đương gia."
Được rồi, tóm lại giữa hai người các cô đại khái là chung cảnh ngộ...
Ngô Cẩn Ngôn nghe xong cũng không lên tiếng ngay, mà im lặng cẩn thận sắp xếp toàn bộ câu chuyện, cuối cùng mới đưa ra câu hỏi quyết định:
"Là Tần Lam đã cứu chị sao?"
"Không..." Tô Thanh khuôn mặt hơi tái đi, có vẻ như nàng vừa mới hối hận vì bản thân đã lỡ miệng.
"Vậy thì ai?"
"Đại tiểu thư."
Trầm mặc, theo sự hiểu biết của cô về Tần thị, thì Tần Lam ngoại trừ người anh trai Tần Lễ đã mất, còn có hai người chị gái. Trong đó vị đại tiểu thư nhà họ Tần vô cùng kín tiếng, thậm chí chưa ai may mắn sở hữu cơ hội diện kiến nàng ở các bữa tiệc hay cuộc sống đời thường.
Ngẫm nghĩ một hồi, cô tiếp tục thắc mắc: "Đại tiểu thư mà chị nói là Khương phu nhân sao?"
"Không." Tô Thanh lắc đầu. "Đại tiểu thư hiện tại đang ở nước ngoài. Thỉnh thoảng mới trở về thăm cố hương."
Lừa trẻ con.
Nội tâm sớm đã có câu trả lời rõ ràng, tuy nhiên Ngô Cẩn Ngôn ngoài mặt vẫn tỏ ra tin tưởng nàng hết mực.
"Ồ, vậy người còn lại hẳn là Khương phu nhân."
"Ừ."
"Vậy lý do gì chị không đi theo đại tiểu thư? Dù sao chăng nữa cô ấy mới là người cứu chị."
Cơ mặt một lần nữa ngưng trệ. Tô Thanh cười đáp:
"Có rất nhiều chuyện em chưa thể hiểu hết được."
Lần này thẳng thắn từ chối giải đáp thắc mắc của cô. Nàng đứng dậy, tiếu ý thủy chung đọng lại trên môi: "Chờ một thời gian nữa chị sẽ tiếp tục nói cho em."
"Chỉ sợ đời là vô thường..."
Ngô Cẩn Ngôn bâng quơ cảm thán, vừa nói vừa nhìn ra cửa sổ, hàm ý muốn kết thúc cuộc trò chuyện vô cùng rõ ràng.
***
Thật bất ngờ là buổi tối hôm đó, nữ nhân Tần Lam bỗng cho người tới gọi cô.
"Đương gia nói sẽ chờ ngươi ở hoa viên."
Cúi đầu nhìn vết thương trên tay, Ngô Cẩn Ngôn vô thức nuốt khan.
Nếu hiện tại còn tiếp tục cùng ổ kiến lửa đó đối chọi gay gắt, hậu quả chắc chắn sẽ không dừng lại ở việc mình bị tróc thịt ngón tay...
Cho nên vô cùng thức thời từ trên ghế đứng dậy. Cô nhàn nhạt trả lời: "Đã biết."
Thời điểm đơn phương độc mã tiến về phía bóng lưng đang nhàn nhã thưởng rượu trên chòi gỗ nằm giữa hoa viên, Ngô Cẩn Ngôn thoáng cảm thấy sống lưng buốt lạnh.
"Tìm ta có chuyện gì?"
"Thương thế ra sao rồi?" Nàng chen ngang hỏi, cũng không xoay người lại.
Ngô Cẩn Ngôn ngứa miệng giễu cợt: "Nhờ phúc của đại đương gia, tạm thời vẫn chưa thể cử động thành thục."
"Đừng dùng thái độ đó để tiếp chuyện ta. Bởi vì ngươi xứng đáng nhận kết quả như vậy."
"Đồ thần kinh."
"Ngô Cẩn Ngôn, ta chính là thần kinh."
"..."
Chẳng lẽ nữ nhân điên rồ này rảnh rỗi tới mức gặp cô chỉ để thốt ra những điều hoang đường thế này sao?
Dường như đoán được suy nghĩ của cô, Tần Lam lập tức vào chủ đề chính:
"Gọi ngươi xuống đây là muốn cho ngươi cơ hội để sửa chữa sai lầm."
"Ta chẳng có sai lầm gì cả."
Lời vừa dứt, sợi cước dẻo quen thuộc đã quấn lấy cổ tay cô.
"Ngươi thử lặp lại lần nữa?" Ngữ khí của nàng mơ hồ mang theo sự thiếu kiên nhẫn. "Đến giờ phút này ngươi vẫn cho rằng ngươi không sai ở đâu ư? Họ Ngô, ngươi quả thực cứng đầu chẳng khác nào người mẹ đã khuất của ngươi."
"TA ĐÃ NÓI NGƯƠI KHÔNG ĐƯỢC PHÉP ĐỤNG ĐẾN MẸ TA." Ngô Cẩn Ngôn bỗng ghì mạnh sợi cước vào cổ tay.
Tuy nhiên Tần Lam rất nhanh đã thu dây về.
"Muốn chết, có rất nhiều cách."
Ưu nhã đặt ly rượu xuống bàn, bấy giờ nàng mới chân chính cùng cô đối mặt.
Dưới ánh trăng vằng vặc sáng, đôi môi đỏ quen thuộc mang theo cỗ quỷ dị dần nở nụ cười:
"Nhưng ngươi càng muốn chết, ta càng muốn ép ngươi phải sống. Không tin, ngươi cứ thử xem."















Ngày đăng: 12.12.2019

Bình Luận (0)
Comment