Ngô Cẩn Ngôn bỗng ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Tần Lam. Mà nàng cũng rất bình thản đón nhận.
"Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?" Cô nhàn nhạt hỏi.
Nàng khẽ cười đáp: "Vốn muốn nhắc nhở ngươi sau khi thương thế đỡ hơn có thể theo Xa Thi Mạn học võ. Nhưng với thái độ khinh khỉnh không hợp tác này... phỏng chừng tương đối khó khăn rồi."
"Ngươi dạy võ cho ta chắc chắn cũng kèm theo điều kiện, ta nói đúng chứ?"
"Đúng. Điều kiện kèm theo chính là ngươi tốt nhất sống an phận một chút. Đừng cố gắng bới móc chuyện cũ từ Tô Thanh hay bất cứ người nào khác trong đại bản doanh này."
Thì ra mọi chuyện sớm đã tới tai nàng...
Ngô Cẩn Ngôn châm chọc: "Ngươi làm gì, trời biết, đất biết, ai cũng biết. Ta chẳng cần dùng hạ sách bới móc để tìm hiểu về ngươi."
"Ồ, vậy ngươi thử nói xem, ngươi rốt cuộc hiểu về ta bao nhiêu?"
Lại gần cúi đầu nhìn cô, đôi đồng tử của nàng ánh lên tia tò mò.
Ngô Cẩn Ngôn nhíu mày: "Tại sao ta phải cùng ngươi nói những điều chẳng khác nào chuyện phiếm này? Thôi đi Tần Lam, ngươi hãy thừa nhận rằng bản năng của ngươi là áp bức người khác đi. Ác quỷ."
Hai tiếng 'ác quỷ' vừa thốt ra khỏi cổ họng lập tức khiến cô hối hận.
Chết tiệt, sớm đã tự nhủ không nên chọc giận nàng ta.
May mắn thay, Tần Lam trái lại không để bụng cho lắm, nàng tiếp tục xoay lưng với cô, vừa nhâm nhi rượu vừa ngửa đầu ngắm trăng:
"Kì thực trong mỗi con người đều tồn tại ác quỷ. Nhưng nhất định phải có lý do thì con quỷ dữ ấy mới bị đánh thức và xuất hiện."
Ngô Cẩn Ngôn trầm mặc, cuối cùng quyết định rời đi.
***
Sáng sớm hôm sau, đại bản doanh nhà họ Tần bỗng xuất hiện một phen ồn ào.
Khương Tử Tân nổi giận đùng đùng xông vào, không ngừng la lối muốn tìm tiểu di đòi người.
"Tiểu di, tiểu di, dì đang ở đâu?"
"Đại tiểu thư, đương gia hiện tại đang nghỉ ngơi. Cô hãy chờ một lát."
Hứa Khải lịch thiệp trấn an, nào ngờ tiểu nữ hài trước mặt không nghe, thậm chí còn tiếp tục gào to hơn:
"Tiểu di, dì không thể mang sủng vật của con đi như vậy được. Con thực sự rất nhớ nàng."
Mặc cho Khương đại tiểu thư ầm ĩ chừng nửa tiếng, Tần Lam rốt cuộc mới thong thả xuất hiện.
"Cha con để con tùy ý đi xa như vậy ư?"
Bâng quơ hỏi một câu, nàng hiện tại cũng đang rất có nhã hứng cùng cháu gái nói chuyện.
"Dì mau trả Ngô Cẩn Ngôn cho con." Khương Tử Tân uất ức giậm chân. "Dì mang nàng đi, trong nhà liền vô cùng lạnh lẽo."
"Ngô Cẩn Ngôn đâu phải đồ vật mà muốn trả là trả?"
Cưng chiều xoa xoa đầu nàng, ấy thế nhưng Tần Lam lại làm như không để tâm tới mục đích của cháu gái, trực tiếp kêu người chuẩn bị đồ ăn.
"Tiểu di." Khương Tử Tân giận tím mặt.
"Hả?"
"Dì vẫn chưa trả lời câu hỏi của con."
Nàng trầm mặc một lát, sau đó thản nhiên cười đáp: "Chẳng phải dì vừa mới trả lời rất rõ ràng rồi ư? Ngô Cẩn Ngôn đâu phải đồ vật?"
"Nhưng con đã cứu nàng về."
"Mẹ con vẫn chưa nói với con về việc nàng vì sao lại thê thảm thế ư?"
Khương Tử Tân thoáng ngơ ngác, cuối cùng ngoan ngoãn lắc đầu: "Là... là tự con không muốn nghe."
"Vậy thì đúng rồi, nếu bản thân đã khước từ quyền lợi, thì con không được phép tới đây làm loạn với dì."
Từ trên xuống dưới đánh giá một lượt, Tần Lam tiếp tục nói: "Trông bộ dạng con thế này chắc chắn rời nhà đi từ sáng sớm có phải không? Mau vào trong cùng dì ăn sáng rồi trở về đi kẻo mẹ con lo."
"Con muốn tìm Ngô Cẩn Ngôn." Đại tiểu thư kiên quyết không từ bỏ. "Tiểu di, dì không được độc chiếm nàng."
Thở dài, chậm rãi vươn tay day nhẹ thái dương. Qua một lúc, nàng nghiêng đầu lệnh cho Tô Thanh: "Ngươi lên phòng nhắc Ngô Cẩn Ngôn xuống đây một chút."
"Dạ."
***
"Sủng vật."
Thời điểm trông thấy cô, Khương Tử Tân vô cùng vui vẻ lao tới ôm một cái.
Ngô Cẩn Ngôn giật mình, theo bản năng lùi về sau vài bước:
"Khương tiểu thư..."
"Ta đã nói ta nhất định sẽ tới tìm ngươi." Nàng hất cằm tự hào. "Thế nào, đã thấy bổn tiểu thư không phải kẻ thích nói giỡn chưa?"
Cô không trả lời ngay mà đánh mắt nhìn qua Tần Lam, lại thấy nàng đang tựa tiếu phi tiếu ngồi trên sofa, dáng vẻ như thể đang xem kịch vui.
"Nàng quả thực tới đòi người đấy." Tần đương gia lơ đễnh cảm thán. "Giao tình cũng thật tốt."
Ngô Cẩn Ngôn trầm mặc, rốt cuộc ngẩng đầu cùng Khương Tử Tân đối mặt. Cùng lúc đó, thanh âm trong trẻo của Tần Lam lại tiếp tục cất lên:
"Gọi ngươi xuống đây là muốn cho ngươi lựa chọn. Hiện tại đi hay ở là quyết định của ngươi."
Ngày đăng: 13.12.2019