Đột Nhiên Kết Hôn Cùng Tổng Giám

Chương 68

Cho dù bát quái trong công ty có lưu truyền tới mưa gió bão bùng cũng không thể ảnh hưởng tới hoạt động bình thường của công ty.

Vương Tri Tranh là trung tâm của lời đồn, lượng công việc cũng không giảm dù chỉ một chút, trái lại bởi vì mất nửa ngày hao tổn tinh lực trong cuộc họp với hội đồng quản trị mà công việc bị dồn ứ lại, thời gian sau đó chỉ hận không thể chặt bản thân thành hai khúc mà xử lý công việc.

Mà Trần Hoài bởi vì dự án đã hoàn thành, giai đoạn này lại không có nhiều việc, Mạnh quản lý lại sắp về hưu, niềm đam mê làm việc không còn cao như lúc trước, vì vậy đám nhân viên dưới quyền cũng ỷ thế mà rơi vào trạng thái bán tê liệt.

Trần Hoài ngồi một chỗ vừa chơi game vừa nhìn Vương tổng ra ra vào vào như gió lốc, trong lòng cảm khái chẳng trách Ngụy đổng và ban lãnh đạo lại nể mặt hắn như vậy, nếu Vương tổng dưới cơn nóng giận bỏ việc không làm, công ty phỏng chừng phải thuê thêm mười người nữa tới mới có thể xử lý hết đống công việc của hắn.

Bởi vì đã tan họp, các sếp đều trở về vì vậy những người khác trong phòng không dám công khai vây công Trần Hoài nữa, vì vậy trận địa chuyển dời sang group chat buôn chuyện.

Trần Hoài dùng đầu gối cũng có thể đoán ra đám người kia đang nói gì trên nhóm, đơn giản trực tiếp tắt khung chat đi, nhắm mắt làm ngơ, điều phiền não duy nhất chính là thi thoảng phải né tránh tiếng thông báo @ Trần Hoài @ điên cuồng được quần chúng thi nhau gửi tới.

Kỳ thực Ngụy đổng đã nói để anh yên tâm nghỉ môt tuần, ngược lại anh muốn về nhà luôn, nhưng cũng không thể quá lộ liễu, ít nhất cũng phải chờ cho tới hết hôm nay.

Vì vậy, Trần Hoài tiếp tục thanh tâm quả dục chơi game, rất nhanh Ngụy Lai Thu  cũng gia nhập hàng ngũ chơi game với anh, cùng anh chung đội, hai người hợp sức, chỉ một buổi chiều cả hai đều đã thăng được vài cấp.

Trần Hoài vừa chơi game vừa nhìn thời gian, chuẩn bị tắt máy đi về, Ngô Đế Lâm ồn ào trên group kêu gọi anh đừng về, Trần Hoài không thèm để ý, chỉ giả bô như không thấy.

Kết quả cách giờ tan tầm còn khoảng nửa tiếng nữa, một người không tưởng tượng nổi chợt xuất hiện.

Trần Hoài nhìn Ngụy đại công tử vừa bước văn phòng liền đi thẳng tới chỗ mình, trong lòng khẽ nhảy lên một cái, biết có chút không ổn.

Quả nhiên, mấy cặp mặt tinh chuẩn ở trong phòng làm việc đã thi nhau bắn tới.

“Trần Hoài, đi uống một ly cà phê đi.” Ngụy Lai Tư lên tiếng.

Trần Hoài nhìn đồng hồ: “Nếu có người nói tôi về sớm thì anh phải nói giúp tôi đó.”

Ngụy Lai Tư khẽ bật cười: “Không thành vấn đề.”

Vì vậy Trần Hoài nhanh chóng thu dọn đồ đạc trực tiếp theo Ngụy Lai Tư tới quán cà phê.

Lưu lại một đám người trong phòng làm việc: =.=

Trần Hoài cư nhiên cũng chơi với đại công tử?

Đám quần chúng khiếp sợ, Trần Hoài cũng không rảnh bận tâm, mà điều anh hiếu kỳ hơn cả là nguyên nhân Ngụy Lai Tư tới tìm mình.

Hai người ngồi xuống trong tiệm cà phê trong công ty, mỗi người gọi đồ uống xong, Ngụy Lai Tư mới lên tiếng: “Chuyện của cậu và Tri Tranh tôi đã nghe nói, tình huống chi tiết cũng biết.”

Trần Hoài không nói gì.

“Tôi biết Tri Tranh đã xử lý tốt mọi chuyện, với tính cách của cậu ta, sẽ không để cậu bị thua thiệt.” Ngụy Lai Tư tiếp tục nói: “Nhưng tôi cũng biết tình hình trong công ty hiện tại thế nào, loại lời đồn nào cũng có, đối với cả cậu hay Tri Tranh đều không tốt.”

“Tôi biết.” Trần Hoài không tỏ rõ ý kiến, thế nhưng thần thái kiên định: “Nhưng tôi sẽ không lùi bước, Tri Tranh thật vất vả chống lại áp lực của ban lãnh đạo, tôi không thể phụ lòng anh ấy.”

Ngụy Lai Tư nhìn thẳng Trần Hoài, một hồi lâu, mới cười nói: “Ánh mắt Tri Tranh luôn rất tốt, chuyện đại sự cả đời quả nhiên cũng không chọn lầm người.”

“Quá khen.” Trần Hoài nhất phái khiêm tốn: “Tri Tranh mọi mặt đều rất ưu tú, nhưng quả thật tinh mắt đúng là ưu điểm lớn nhất của hắn.”

Ngụy Lai Tư: “…”

Hắn khẽ ho nhẹ một tiếng, kéo đề tài trở lại: “Sau này khi hai người làm việc trong công ty, sẽ không quá thuận tiện, ảnh hưởng rất lớn tới công việc của cả hai, còn phải chú ý cấm kỵ…”

Trần Hoài đánh gãy hắn: “Cho dù là vậy, tôi cũng sẽ không bỏ cuộc.”

Trong buổi họp Ngụy đổng đã đưa ra yêu cầu khiến anh tự rút rui, thế nhưng Vương Tri Tranh đã vì mình đứng chắn ở phía trước, cho dù phía trước đều là bụi gai sắc nhọn, nhưng cho dù thế nào, bọn họ đều không sợ mà lao tới.

Ngụy Lai Tư phẩy phẩy tay: “Cho dù tôi có bảo cậu rút lui, Tri Tranh cũng sẽ không đáp ứng.”

“Hả?” Trần Hoài nghi hoặc, đại công tử vòng vo nhiều như vậy cuối cùng không phải là tới khuyên mình rút lui sao…

Uổng công mình bày ra tư thế từ chối đẹp trai như vậy.

“Công ty chi nhánh tôi đang quản lý hiện đang thiếu một tổng giám pháp chế, quy mô công ty không lớn lắm thế nhưng chức vụ cấp bậc cao, hơn nữa vĩ trí đó càng tập trung chuyên môn hơn vị trí hiện tại của cậu.” Ngụy Lai Tư nói: “Quản lý toàn bộ công việc pháp chế của công ty, từ lúc bắt đầu hợp đồng cho tới quá trình vận hành, cho tới khi tung ra thị trường, công tác liên quan tới pháp chế sẽ đều cho tổng giám điều hành.”

“Kinh nghiệm và năng lực làm việc của cậu tôi đã thấy rồi, nhưng đảm nhiệm vị trí này cũng sẽ có một chút vất vả, thế nhưng tôi tin cậu có thể chống đỡ được.”

Trần Hoài có chút kinh ngạc.

Tổng giám pháp vụ của công ty chi nhánh, đương nhiên không thể nào sánh bằng tổng giám tập đoàn, thế nhưng tính ra, so với quản lý phòng pháp chế hiện tại vẫn đẳng cấp hơn một chút.”

Đúng như Ngụy Lai Tư miêu tả, ý nghĩa cương vị này không chỉ khác ở chỗ cấp bậc mà trọng yếu hơn là nội dung công việc cũng khác, độc lập phụ trách pháp chế một công ty, so với phụ trách pháp chế một dự án sẽ càng có ý nghĩa hơn.

Nếu như Ngụy Lai Tư đưa ra lời mời trước khi sự việc xảy ra, Trần Hoài tuyệt đối sẽ không chút do dự mà nhận lời.

“Rất cảm ơn sự ủng hộ của anh, đây đúng là một cơ hội hiếm có.” Trần Hoài nói rất thành khẩn: “Thế nhưng lúc này tôi không thể nhận lời được.”

Ngụy Lai Tư khó hiểu nhìn Trần Hoài.

“Vào lúc này, cho dù là vì nguyên nhân gì mà tôi rút lui khỏi phòng pháp chế và cả cuộc thi ứng tuyển vào chức vụ quản lý thì trong mắt những người khác đều bị giải thích thành là sự lảng tránh vì mối quan hệ giữa tôi và Tri Tranh, cho dù lý do có quang minh chính đại bao nhiêu cũng có thể bị cho rằng bởi vì thành tích ứng tuyển của tôi không sạch sẽ cho nên muốn rút lui để chứng minh sự trong sạch.” Trần Hoài hai mắt trong suốt, ngữ khí khẩn thiết: “Tri Tranh hao tổn khí lực để tôi tiếp tục được tham gia ứng tuyển, không đơn thuần vì là tôi muốn khẳng định mối quan hệ trong sạch giữa chúng tôi mà càng quan trọng hơn nữa là vì đảm một môi trường sạch sẽ công bằng, cho nên tôi không thể rút lui, nếu tôi rút lui, mọi nỗ lực của Tri Tranh đều là uổng phí.”

Ngụy Lai Tư trầm mặc hồi lâu.

“Thứ lỗi, tuy rằng tôi cảm thấy tôi nói câu này không thích hợp lắm…” Trần Hoài nỗ lực khiến cho ngữ khí của mình trở nên thoải mái hơn một chút: “Nhưng tôi vẫn phải nói, tôi nhất định phải từ chối.”

Ngụy Lai Tư tự mình quản lý một công ty, đã sớm lăn lộn nhiều năm trong thương trường, tự nhiên có thể hiểu rõ những uẩn khúc trong chuyện này, hắn thở dài: “Cũng đường, vậy tùy cậu.”

Nhưng Trần Hoài có thể đứng trước một điều kiện mê hoặc khổng lồ như vậy, duy trì khắc chế, lý trí phân tích tình thế trước mắt, càng chứng tỏ anh là một ứng củ viên pháp chế ưu tú.

“Thế nhưng nếu cậu tự muốn chứng minh sự trong sạch, không chỉ tiếp tục tham gia ứng cử mà còn phải thắng oanh liệt mới có sức thuyết phục.” Ngụy Lai Tư bổ sung.

Trần Hoài trầm mặc, nửa ngày mới lộ ra vẻ khó xử: “Cái này tôi biết chứ, thế nhưng dù kết quả thế nào, tôi cũng chỉ có thể làm hết sức mình.”

Nếu như là trước khi mọi chuyện phát sinh, Trần Hoài dám chắc đủ tự tin vào bản thân để có được vị trí đó thế nhưng chuyện tới nước này, e rằng chỉ có thể cố gắng hết sức thôi.

Ngụy đổng có thể nể mặt Vương Tri Tranh để anh tiếp tục tham gia ứng tuyển nhưng muốn bảo đảm kết quả công bằng, cơ hồ không có nhiều khả năng.

Ngụy Lai Tư suy nghĩ một chút, nói: “Kết quả thế nào tôi cũng sẽ tận lực hết sức.”

Trần Hoài sững sờ, với địa vị và thân phận của Ngụy Lai Tư, cho dù hắn không ở tổng bộ, nhưng lời nói có phân lượng hơn rất nhiều đại đa số các vị lãnh đạo ở tổng bộ, hắn nói sẽ làm hết sức mình là làm hết sức mình, tuyệt không không có sự khác biệt.

“Tôi đã xem tài liệu, cậu vốn là ứng cử viên có tư cách nhất vào vị trí quản lý phòng pháp chế, thế nhưng lời đàm tiếu trong công ty quá nhiều, vì muốn ngăn chặn dư luận, công ty nhất định sẽ loại cậu ra.” Ngụy Lai Tư phân tích: “Để muốn chứng minh cậu và Tri Tranh trong sạch phương pháp mạnh mẽ nhất có lẽ là cậu bình thường lên thức, việc tổng bộ dùng người thế nào,  lời tôi nói vẫn có sức nặng, nhưng tôi hi vọng cậu có thể đáp ứng tôi một chuyện.”

Trần Hoài: “Chuyện gì?”

“Nửa năm sau, chuyển tới công ty chi nhánh làm việc.” Ngụy Lai Tư nói: “Vị trí pháp vụ kia tôi để cho cậu.”

Trần Hoài không cần nghĩ cũng biết, đây có thể là lựa chọn tốt nhất.

Kỳ thực cho dù kết quả lần này có thế nào, thì quan hệ giữa anh và Vương Tri Tranh đều đã bị công khai, vô luận bọn họ có làm gì cũng bị hữu ý vô ý xoi mói, nếu công việc của bọn họ không liên quan tới nhau thì đỡ nhưng nếu đã liên quan tới nhau như thế làm gì cũng phải cẩn thận, thậm chí không ngừng tự chứng minh sự trong sạch.

Mỗi lần anh thăng chức cũng sẽ bị nghĩ ngay tới Vương Tri Tranh, loại hao tổn tinh thần này đối với tương lai cả hai người đều là vật cản không thể bỏ.

Hiện tại tiếp tục tham gia ứng tuyển thăng chức chỉ là để không thẹn với lương tâm, muốn lấy lại công bằng, thế nhưng đứng dưới góc độ lâu dài mà nói, có lẽ mình nên triệt để tách hẳn ra khỏi Vương Tri Tranh trên phương diện công việc mới là kết quả tốt nhất.

Trong chớp mắt, Trần Hoài đã phân tích rõ ràng lợi và hại của việc này, vì vậy cũng không do dự, sảng khoái dáp: “Tôi rất vui lòng đồng ý, nhưng dù sao tôi cũng là người đã có gia đình, vẫn cần phải về bàn bạc với chồng tôi trước.”

Ngụy Lai Tư nhìn anh, vẻ mặt ý tứ sâu xa: “Được.”

Em trai thực không nói quá, cặp phu phu này quả nhiên cuồng show ân ái.

Ngụy Lai Tư yên lặng thầm thắp một cây nến cho em trai mình.

Hai người đạt thành nhận thức chung, Trần Hoài nhìn đồng hồ, vừa vặn đã tới giờ tan tầm, vì vậy cáo từ Ngụy Lai Tư, chuẩn bị rời đi.

Trần Hoài còn chưa kịp bước chân ra khỏi cửa, đã nghe thấy từ phía ngoài quán cà phê vang lên một tiếng hô hoán vang dội: “Anh ~~~~~~~~~”

Cả người Trần Hoài nhất thời run lên, chỉ thấy Ngụy Lai Thu  từ xa nhào tới, sợ tới mức lập tức né sang một bên.

Cũng may mục tiêu của Ngụy Lai Thu  không phải anh, thân hình cao lớn chuẩn xác gọn lẹ vọt vào lòng anh trai cậu ta mà ôm ôm ấp ấp….

Lại bị Ngụy Lai Tư vô tình đẩy ra.

“Trước mặt mọi người, chú ý một chút.” Ngụy Lai Tư nghiêm túc giáo huấn, nhưng Trần Hoài có thể cảm nhận được anh ta không hề tức giận.

“Em kích động mà.” Ngụy Lai Thu  một chút ý tứ cũng không có: “Anh, em cho anh biết, em đã biết tên tiểu nhân mật báo hèn hạ là ai, chúng ta đi hội đồng nó đi.”

Trần Hoài: “…”

Làm như cậu ta mới là người bị hại vậy?! tiểu công tử vì cái gì mà lại trực tiếp quên mình là chạy tới tìm Ngụy Lai Tư liên thủ?

“Em tìm côn đồ chuyên nghiệp đi, đến lúc đó anh trả tiền cho em.” Ngụy Lai Tư kinh nghiệm đối phó em trai vô cùng phong phú.

Ngụy Lai Thu  miệng mếu máo: “Tìm côn đồ sao có thể thỏa mãn bằng việc mình tự ra tay chứ.”

Ngụy Lai Tư chỉ chỉ Trần Hoài: “Vậy em liên thủ với Trần Hoài đi, cậu ta là đối tượng chung mối thù lớn nhất cùng em.”

Trần Hoài: Đệt mợ!

Đại công tử, cho dù anh có chiều tiểu Thái tử tới mấy cũng đừng có hãm hại tôi như thế chứ!

Trần Hoài thấy Ngụy Lai Thu  hai mắt sáng quắc nhìn mình, lập tức bày ra gương mặt hiền lành: “Hôm nay không được, gần đây Tri Tranh công tác bận rộn, tôi phải về nhà hầm canh cho anh ấy.”

Ngụy Lai Tư: “…”

Ngụy Lai Thu: “…”

Trần Hoài thừa dịp hai người kia đang bị sốc nặng, vội vội vàng vàng thu dọn đồ đạc bỏ chạy: “Bái bai.”

Xa xa vẫn còn văng vẳng tiếng gào thét của Ngụy Lai Thu  truyền tới: “ Anh ~ anh thấy chưa bình thường bọn họ đều thường tổn em thế đấy!!”
Bình Luận (0)
Comment