Đột Nhiên Kết Hôn Cùng Tổng Giám

Chương 69

Một tuần kế tiếp, Trần Hoài liền ở lì trong nhà nhàn nhàn nhã nhã đọc sách, chơi game, cuộc sống vô cùng thoải mái an nhiên cho nên Ngụy Lai Thu  thấy vô cùng ước ao ghen tị.

Trần Hoài nghe thấy Ngụy tiểu công tử oán giận chỉ biết:???? (dấu chấm hỏi đầy mặt)

“Cậu ở công ty không ngủ cũng chơi game còn oán trách cái gì nữa?” Trần Hoài cảm thấy phú nhị đại đang ở trong phúc mà không biết hưởng phúc quả thực đáng ghét.

“Aiz, anh không hiểu đâu, mỗi ngày phải chạy tới công ty cũng rất vất vả đó!” Ngụy Lai Thu  tuyên bố hùng hồn, vô cùng không biết xấu hổ.

Trần Hoài:………………….

Những người mỗi ngày không những phải đi làm mà còn phải chăm chỉ làm việc cho tới giờ vẫn chưa bị mệt chết thực sự là mạng lớn. (Jer: tộc đi làm khổ lắm đó ọ.ọ)

Trần Hoài quyết định không để ý tới Ngụy Lai Thu, nếu không bản thân nhất định sẽ bị tức chết.

Ngược lại sau khi Vương Tri Tranh nghe Trần Hoài kể về lời mời của Ngụy Lai Tư, trịnh trọng nói rằng: “Anh luôn hi vọng em có thể làm việc ở cạnh anh, thế nhưng công ty con có nhiều cơ hội tốt hơn, cho nên anh tôn trọng suy nghĩ của em.”

Trần Hoài nhìn hắn: “Có vẻ như anh còn chưa nói hết câu…”

“Ừ, tất nhiên rồi.” Vương tổng mặc áo khoác, khẽ cúi người hôn lên trán Trần Hoài một cái: “Quan trọng nhất là, Lai Tư so với ống thép còn thẳng hơn cho nên anh tương đối yên tâm.”

Trần Hoài: “…Anh đi làm đi.”

Vương Tri Tranh cười cười: “Công ty sắp điều tra xong rồi, kết quả sẽ nhanh có thôi.”

“Ừ, em tin tưởng anh.” Trần Hoài đáp.

Kỳ nghỉ bất ngờ có được sắp kết thúc, Trần Hoài quyết định trước khi quay lại công ty phải chơi xong cái game này rồi nói.

Hôm nay nay nhất định phải càng thêm nỗ lực!

Trần Hoài thầm tự tạo động lực cho bản thân, sau đó tìm một tư thế thoải mái ngồi trên ghế sô pha tiếp tục vùi đầu vào game câu cá.

Trần Hoài ở nhà liên thủ với Ngụy Lai Thu  đang ở công ty chơi tới hăng say, chợt ngoài cửa truyền tới tiếng chuông cửa.

Người ngoài cửa dường như không có tính nhẫn nại, tiếng chuông còn chưa dừng lại không ngừng ấn tiếp, Trần Hoài bị tiếng chuông làm cho đau đầu, quát ầm lên: “Đến đây.”

Chờ tới khi anh ra mở cửa liền thấy một thanh niên khá anh tuấn đứng ngoài cửa, chỉ là khuôn mặt cau có nhịn không được nói: “Sao lại chậm thế…”

Người kia nói được một nửa phát hiện trước mắt là một người xa lạ, liền ngừng lại, nhìn chằm chằm Trần Hoài, ngữ khí không thân thiện: “Anh là ai?”

Trần Hoài từ trước tới giờ luôn ăn miếng trả miếng, cũng gườm gườm nhìn lại, bất quá giọng nói khách khí hơn chút: “Vậy còn anh là ai?”

Người kia quan sát Trần Hoài nửa ngày mới mở miệng: “Tôi là bạn trai  cũ Vương Tri Tranh, tên Diệp Gia Biệt, có nghe qua chưa?”

Trần Hoài nhớ Vương Tri Tranh từng nói bạn trai cũ của anh ấy tương đối ngạo kiều, thực sự rất khớp với người trước mắt này.

“Nghe rồi.” mặc dù ngữ khí đối phương không ra làm sao, nhưng Trần Hoài cũng không định trình diễn tình tiết cẩu huyết đương nhiệm đại chiến tình cũ, nhẹ nhàng đáp lại một câu: “Nghe nói anh đã kết hôn rồi mà, tới đây có chuyện gì không?”

Diệp Gia Biệt nhìn Trần Hoài nói thẳng: “Tôi đã ly hôn, tới tim Tri Tranh tái hợp.”

Trần Hoài: “…”

Người anh em này hẳn không phải ngạo kiều mà phải nói là đại thiếu gia đi?

Thực sự từ trước tới giờ anh chưa bao giờ gặp loại cực phẩm như thế này, nhất thời chấn động một chút, khóe miệng giật giật nói: “Trước khi nói muốn tái hợp lại với tình cũ, anh có từng nghỉ tới nên hỏi tôi là ai trước hay không?”

“Há, đúng.” Diệp Gia Biệt bất mãn lườm Trần Hoài một cái: “Vừa rồi tôi hỏi mà anh đâu có nói, hại tôi thiếu chút nữa quên mất, thế anh là ai? Tại sao lại ở trong nhà Tri Tranh?”

Đối với một người ngây ngô như vậy, Trần Hoài có chút không đành lòng thương tổn anh ta.

Nhưng lời nên nói vẫn phải nói, Trần Hoài nỗ lực bày ra nụ cười tràn ngập thiện ý nói: “Tôi là nửa kia của Tri Tranh, tên Trần Hoài.”

Diệp Gia Biệt sửng sốt một chút, hiển nhiên cũng không biết rõ tình hình gần đây của Vương Tri Tranh, thật lâu mới khó tin nói rằng: “Lúc nào thì anh ấy có bạn trai, lại còn không nói cho tôi một tiếng?”

Trần Hoài: “…”

Không thể không nói, tiêu chuẩn chọn người của lão Vương, thực sự chập trùng bất định.

“Thứ nhất, anh ấy không có nghĩa vụ phải báo cáo tình trạng của bản thân với người cũ.” Trần Hoài quyết định vẫn nên tàn nhẫn một chút, tranh thủ giải quyết mầm mống tai họa: “Thứ hai, tôi không phải bạn trai của anh ấy, tôi là chồng Tri Tranh.”

Diệp Gia Biệt sững sờ: “Ý anh là gì?”

“Ý tôi là tôi và Tri Tranh đã kết hôn rồi…”

“Anh nói bậy…”

“Chúng tôi đã kết hôn tại Las Vegas.” Trần Hoài đánh gãy lời nói của Diệp Gia Biệt, sau đó mở album ảnh trên điện thoại, mở một tấm ảnh đưa tới trước mặt anh ta: “Nhìn xem, đây là giấy đăng kí kết hôn của chúng tôi.”

Từ sau lần Vương Tri Tranh tuyên bố sẽ cho Lục Ngọc Ca xem giấy đăng kí kết hôn về sau, quả nhiên vô cùng mưu mô chụp lại giấy đăng kí kết hôn, gửi cho cả Trần Hoài, nhắc nhở Trần Hoài nhớ kỹ thân phận đã có gia đình của mình, hoặc nếu gặp phải ong bướm gì đó phải lấy ra hộ thân.

Diệp Gia Biệt liếc mắt một cái, toàn tên tiếng anh, anh ta nỗ lực nhận ra tên Vương Tri Tranh, nhìn chằm chằm màn hình hồi lâu, lúc này mới bất đắc dĩ lẩm bẩm: “Tôi ly hôn….”

Trần Hoài: “…Xì, liên quan gì tới chồng tôi?”

Diệp Gia Biệt nghe vậy một mảnh mờ mịt.

Đúng vậy, mình ly hôn, liên quan gì tới Vương Tri Tranh?

Mình kết hôn là do mình tự quyết định, ly hôn cũng là do phát hiện không cách nào nảy sinh tình cảm với phái nữ, hoàn toàn không liên quan gì tới Vương Tri Tranh.

Tuy rằng lúc ly hôn, việc đầu tiên muốn làm nhất chính là quay về tìm Vương Tri Tranh.

Diệp Gia Biệt ngơ ngác đứng tại chỗ.

Hồi lâu, Trần Hoài rốt cục không nhịn được nói: “Anh suy nghĩ xong chưa? Tôi phải đóng cửa.”

Diệp Gia Biệt lúc này mới hồi phục tinh thần, nhìn Trần Hoài, đột nhiên hỏi: “Hai người có ly hôn không?”

Trần Hoài lườm tên kia một cái: “Không.”

“Đó là suy nghĩ của một mình anh….” Diệp Gia Biệt không cam lòng.

“Anh nói đúng, vậy anh thử hỏi Tri Tranh đi.” Trần Hoài trực tiếp gọi điện cho Vương Tri Tranh.

Điên thoại vang lên hai tiếng, liền kết nối.

Trần Hoài trực tiếp mở loa ngoài, nói: “Lão Vương, em đang mở loa ngoài, bạn trai cũ của anh Diệp tiên sinh đang ở cạnh em, anh ta nói anh ta đã ly hôn muốn tìm anh để tái hợp, hỏi anh có muốn ly hôn với em không?”

Đầu dây điện thoại rõ ràng trầm mặc một chút.

Một lúc sau, mới truyền tới giọng Vương Tri Tranh: “Diệp Gia Biệt?”

“Em đây.” Ngữ khí Diệp Gia Biệt có chút kích động.

“Tôi đã kết hôn rồi, hiện tại đang rất hạnh phúc, tôi rất yêu Trần Hoài, chúng tôi vĩnh viễn sẽ không ly hôn.”

Điện thoại dừng một chút mới nói tiếp: “Hi vọng cậu cũng có thể tìm được người sẽ sống cùng mình cả đời, sau này đừng tới quấy rầy tôi và Tiểu Hoài nữa.”

“Ok, bọn em nghe rõ rồi.” Trần Hoài lên tiếng: “Tối nay anh nhớ về sớm một chút, em cúp máy nhé.”

Trần Hoài cúp điện thoại, nhìn về phía Diệp Gia Biệt.

“Diệp tiên sinh, mỗi người đều có những kí ức tốt đẹp, thế nhưng thời gian trôi qua, tất cả đều phải hướng về phía trước, anh cũng nên đi về phía trước mà không phải là quay lại.”

“Trước đây anh ấy sẽ không làm như vậy với tôi…” Diệp Gia Biệt ngơ ngác nói: “Không ngờ anh ấy lại tuyệt tình như vậy.”

“Đây không phải là tuyệt tình, đây chính là thái độ nên có để kết thúc quá khứ.”

Không biết Diệp Gia Biệt có nghe được không, cuối cùng hồn vía lên mây rời đi.

Bởi vì Diệp Gia Biệt đột nhiên mò tới khiến cho Trần Hoài không thể hoàn thành mục tiêu chơi game xong, mới bị Ngụy Lai Thu  mạnh mẽ trêu chọc một phen.

Trần Hoài tự nhiên đổ mọi thứ lên đầu Vương Tri Tranh, vì vậy dùng thẻ tín dụng của hắn mua vài món đồ đắt tiền trong game mới tìm lại được cảm giác cân bằng.

Hôm sau, Trần Hoài kết thúc kỳ nghỉ, một lần nữa quay trở về công ty làm việc.

Cùng ngày, tập đoàn Thái Thương tuyên bố với toàn bộ nhân viên, ứng cử viên Chu Vĩ Minh phòng hậu cần tố cáo Phó tổng tài Vương Tri Tranh bộ phận kinh doanh quốc tế và nhân viên pháp vụ Trần Hoài phòng hậu cần lợi dụng chức quyền mưu tư thiên vị lợi ích, trải qua điều tra, nội dung tố cáo hoàn toàn là bịa đặt không có chứng cớ, Chu Vĩ Minh vì muốn tranh đoạt quyền lợi thăng chức chèn ép đối thủ cạnh tranh, tùy ý vu hãm bôi nhọ đồng nghiệp, hành vi ác liệt, vì vậy công ty quyết định đuổi việc Chu Vĩ Minh ra khỏi công ty.

Đối với quan hệ giữa Trần Hoài và Vương Tri Tranh, công ty nhẹ nhàng sơ lược, thanh minh nói không chỉ cần không ảnh hưởng tới lợi ích của tập đoàn, tình cảm riêng tư cá nhân đều được tôn trọng, công ty ủng hộ tất cả các mối quan hệ đúng đắn của nhân viên.

Thông cáo của tập đoàn vừa được ban ra, trên dưới tập đoàn lại lần nữa xôn xao.

Rất nhanh người tin tức linh thông xác nhận nội dung báo cáo là đúng sự thật.

Lúc trước những người muốn nhìn Vương Tri Tranh và Trần Hoài xui xẻo dồn dập bị những người ủng hộ xỉ vả, lập tức mai danh ẩn tích.

Lần này điều khiến mọi người hăng say bàn tán chính là thái độ xử lý của tập đoàn đối với mối quan hệ giữa Vương Tri Tranh và Trần Hoài.

Quan hệ của bọn họ tất cả đều đã biết, vốn dư luận bàn tán đã chìm dần không ngờ tập đoàn lại lên tiếng rõ ràng tỏ ra ủng hộ, động thái này lại khiến dư luận dậy sóng, ngược lại kéo tới sự hưởng ứng tan dương nhiệt liệt.

Thậm chí càng ngày càng nhiều đồng nghệp trực tiếp bộc lộ.

Tất cả mọi người cảm thấy thái độ tập đoàn bao dung, rất có phong độ, không ít nhân viên cực kỳ kiêu ngạo mà khoe khoang chuyện này ra ngoài, nhất thời lưu truyền thành giai thoại trong nghề.

Thông báo xong, tập đoàn tuyên bố việc xét tuyển vị trí quản lý sẽ được làm lại từ đầu.

Bất quá kết quả lần này có chút ngoài dự đoán của Trần Hoài.

Vốn tưởng sau chuyện này, việc lên chức của mình sẽ khó hơn rất nhiều. Kết quả, bởi vì Chu Vĩ Minh bị đuổi việc, Lý Thư Mộc vô cùng bất hạnh cũng bị ảnh hưởng, vì Lưu Đình đứng ra làm sáng tỏ chuyện Trần Hoài không hề nhận hối lộ của Gia Da, nên không thể không nói chuyện chính Lý Thư Mộc đã phê duyệt bản hợp đồng, cho nên Lý Thư Mộc cũng bị xếp vào diện bị nghi vấn phải điều tra.

Sau khi thông cáo được ban bố, toàn thể nhân viên đều tán thành cách xử lý của lãnh đạo, cũng khiến ban lãnh đạo ý thức được, trong vấn đề đồng tính luyến ái, nếu xử lý thỏa đáng, không những không tạo thành bê bối mà trái lại còn mang tới tiếng tốt cho toàn công ty, vì vậy những giám khảo vốn đang do dự đều đồng ý bỏ phiếu cho Trần Hoài.

Cuối cùng, không cần tới sự giúp đỡ của Ngụy Lai Tư, Trần Hoài đã chiếm được đa số phiếu bầu mà thuận lợi lên chức.

Lúc cầm kết quả, Trần Hoài đều sốc đến ngây người.

Nhưng càng thêm sốc hơn nữa là, Vương Tri Tranh nói Mai Tư Tú đã chính thức ký hợp đồng tới Thái Thương làm việc, phụ trách phòng sale trong ban hắn.

Trần Hoài: “….”

Tới khi nhìn thấy Mai Tư Tú trong phòng nghỉ nhân viên, Trần Hoài còn chưa kịp nghĩ ra nên dùng tư thế nào để chào hỏi cô.

Ngược lại vẫn là Mai Tư Tú tự nhiên sảng khoái tiến tới đứng trước mặt Trần Hoài: “Trần Hoài, đã lâu không gặp.”

“Đã lâu không gặp.” Trần Hoài thành khẩn đáp lại.

“Anh và Tri Tranh thật sự oanh oanh liệt liệt.” Mai Tư Tú nhíu mày, hiển nhiên cũng đã nghe tới chuyện gần đây.

“Đâu có, đều là bị ép buộc.” Trần Hoài cảm thấy mình hết sức khổ bức.

“Aiz…” Mai Tư Tú đột nhiên thở dài một cái: “Tại sao nam nhân tốt bên cạnh tôi đều là gay thế này?”

Trần Hoài cân nhắc một chút nói: “Cô nói “đều” là chỉ tôi và lão Vương?”

“Đúng thế.” Mai Tư Tú gật đầu: “Anh và lão già chết tiệt.”

Trần Hoài: “….”

Trần Hoài: “…Nếu tôi nhớ không lầm thì hiện tại anh ấy đang là sếp của cô.”

Mai Tư Tú nheo mắt nhìn Trần Hoài: “Anh muốn mật báo?”

Trần Hoài bình tĩnh phẩy tay: “Dù sao quan hệ giữa chúng tôi tương đối mật thiết.”

Mai Tư Tú: “….Anh và Tri Tranh thật đúng là cá mè một lứa, một cặp trời sinh!”

Trần Hoài da dày thịt béo không cho là nhục: “Cảm ơn đã khen.”

Mai Tư Tú nhìn Trần Hoài, ánh mắt khổ sở: “Anh biết không?”

“Ây…” Trần Hoài: “Không biết.”

Mai Tư Tú lườm Trần Hoài một cái, tiếp tục nói: “Tôi thật sự rất đau lòng.”

Trần Hoài cảm thấy kỹ năng diễn xuất của Mai quản lý thực quá tệ, vô cùng muốn đề cử Ngô Đế Lâm để cô học tập một chút.

Bất quá là đồng nghiệp mới, lại còn là nhân viên của Vương Tri Tranh, Trần Hoài cảm thấy mình vẫn nên giữ gìn một chút quan hệ, vì vậy cố nén cười, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Đau lòng nhiều không?”

Mai Tư Tú đau xót suy tư một hồi, nói: “Đau tựa như lúc không mua được hộp mỹ phẩm limited XXX.”

Trần Hoài: “….”

Giời ạ, hóa ra ăn vạ.

XXX chính là một hãng mỹ phẩm dưỡng da cao cấp, bởi vì quá cao cấp nên những cô gái bình thường không mua nổi loại kia, thi thoảng có nghe Ngụy Lai Thu  nhắc tới – khoe khoang cậu ta đã dùng loại thần khí này để cua được một nữ thần cao lãnh.

Chuyện Ngụy Lai Thu  kể thật giả thế nào Trần Hoài không biết, thế nhưng hiệu mỹ phẩm này thật sự rất sang chảnh, anh cũng từng nghe tới.

Trần Hoài hít sâu một hơi, nghiêm túc nói: “Cô biết không?”

Mai Tư Tú lập tức  học đi đôi với hành: “Không biết.”

Trần Hoài tiếp tục: “Kỳ thực bộ mỹ phẩm lần trước Tri Tranh đưa cho cô là do tôi trả tiền.”

Căn cứ vào lời kể của Vương Tri Tranh, sau khi Mai Tư Tú biết được mối quan hệ của cả hai, đã tặng cho cô một bộ mỹ phẩm cao cấp mới giữ được mối quan hệ hữu nghị.

Trần Hoài quyết định phá hoại hình tượng của lão Vương nhà mình, cấp cứu ví tiền mỏng lét của bản thân.

Mai Tư Tú nhất thời chấn kinh: “Vương Tri Tranh cư nhiên bám váy vợ!”

Trần Hoài dùng sức gật đầu: “Không sai.”

“Ây chà chà….” Mai Tư Tú khinh bỉ thở dài, sau đó nói tiếp: “Kia coi như anh đưa cho nam nhân của anh, hắn lại đưa cho tôi, cũng không thể tính là anh đưa.”

“Aiz, tôi đau lòng quá mà, nhìn hai người thành đôi thành cặp, tôi lại không mua được mỹ phẩm XXX limited.”

Trần Hoài: “…” nữ nhân có thể hợp tác làm ăn với lão Vương quả nhiên không thể khinh thường.
Bình Luận (0)
Comment