Dự Đoán Tội Phạm, Tôi Trở Nên Nổi Tiếng Ở Cục Cảnh Sát

Chương 8

"Em muốn hỏi... người con trai em thích có thích ai không? Cậu ấy thích mẫu người như thế nào?"

Cô nữ sinh ngồi đối diện, có chút ngượng ngùng mở lời.

Khóe môi Thời Ý khẽ nhếch. Ở độ tuổi này, con gái thường bối rối trong tình cảm. Người tìm cô xem quẻ, ngoài chuyện cầu tài thì nhiều nhất cũng là chuyện tình duyên.

Đây là hai loại khách dễ kiếm tiền nhất, cũng dễ "lừa" nhất.

Nếu đến hỏi về tiền bạc, chỉ cần nói tương lai nhất định sẽ phát tài, người ta nghe xong sẽ vui vẻ ra về.

Nếu là hỏi về tình cảm, thì chỉ cần nói rằng "thật ra đối phương cũng thích bạn, chỉ là vì nhiều nguyên nhân nên chưa dám tiến thêm", đảm bảo sẽ khiến họ hài lòng.

Câu trả lời này gần như vạn năng, dùng cho ai cũng hợp.

Lần này cũng vậy, sau khi nghe Thời Ý nói, cô nữ sinh trước mặt quả nhiên phấn khởi hẳn.

Trong lúc vô tình chạm vào cánh tay cô bé, Thời Ý lập tức nhìn thấy một cảnh tượng.

Người con trai mà cô gái này thích chính là học bá trong trường, đứng đầu khối. Vì cảm mến cậu, cô bé đã cố gắng học hành, cuối cùng cũng đạt được thành tích không tồi.

Thời Ý rút tay lại, trong lòng hài lòng với kết quả này. Đôi khi tình cảm tuổi trẻ không hẳn là chuyện xấu, quan trọng là người lớn định hướng thế nào.

"Người em thích học rất giỏi, đúng không? Là học bá trong trường. Cậu ấy thích những cô gái cũng học giỏi. Nếu em cố gắng đuổi kịp, biết đâu một ngày nào đó hai người có thể đến với nhau."

Cô bé nghe vậy thì tròn xoe mắt, dùng tay che miệng để không kêu thành tiếng.

Ba cô bạn bên cạnh cũng vui mừng khôn xiết:

"Thật không, đại sư? Nó thật sự có thể đạt được ước nguyện sao?!"

Thời Ý nhìn bọn họ, nở nụ cười thần bí:

"Đương nhiên, duyên phận vốn do trời định."

Câu nói này không phải bịa đặt hoàn toàn. Một kẻ xem bói "nửa mùa" như cô, chỉ cần quan sát cách ăn mặc, hành động, ngôn từ là có thể đoán sơ lược hoàn cảnh và vấn đề họ gặp phải.

Khả năng quan sát ấy đối với Thời Ý mà nói, chẳng khó khăn gì.

Mấy nữ sinh vui vẻ rời đi sau khi nhận được câu trả lời mong muốn.

Thời Ý nhìn bốn tờ tiền mới nhận trong tay, vui vẻ nhét vào túi, chuẩn bị thu dọn để về nhà.

Vừa đặt chân lên chiếc xe ba gác, cô suýt nữa thì bị tiếng của Bạch Hổ trong đầu hù đến mức lao thẳng xuống mương:

"Chủ nhân, mau đi cứu cảnh sát hôm trước! Anh ta sắp gặp tội phạm trong con ngõ nhỏ, sẽ bị g**t ch*t đấy!"

Cái gì?!

Nghe thấy lời này, Thời Ý hốt hoảng đến mức lập tức đổi hướng.

"Sao lại thế? Rõ ràng tôi đã nhắc anh ấy đừng đi đường tắt mà, anh ấy cũng đã hứa rồi. Sao quay đi quay lại lại vẫn đi đường đó chứ?!"

Cô sốt ruột đến phát điên, vô thức đạp xe ba gác như bay, phóng thẳng tới cổng sở cảnh sát.

"Ê! Ở đây không được đỗ xe!"

Bác bảo vệ ló đầu ra từ phòng trực, quát lớn.

Nhưng Thời Ý chẳng buồn để ý, cô vội vàng vứt xe ba gác ngay trước cổng, cắm đầu chạy.

Men theo bức tường của sở cảnh sát, cô lao về phía con ngõ nhỏ.

"Chủ nhân, rẽ phải!"

Bạch Hổ trong đầu liên tục chỉ đường.

Thời Ý lập tức rẽ phải, chạy được một đoạn thì nghe thấy phía trước vang lên tiếng đánh nhau.

"Ma Chí Cường! Tôi khuyên anh mau đầu hàng! Hôm nay anh vừa mới ra tù, đừng có lại làm chuyện để hối hận. Nếu còn tái phạm, lần này sẽ bị xử nặng hơn nữa!"

"Hừ! Lương Trác Quân, đồ cảnh sát chết tiệt! Tao đã muốn giết mày từ lâu rồi! Không ngờ việc đầu tiên sau khi ra tù của tao chính là tìm đến mày. Hôm nay mày nhất định phải chết trong tay tao, để tao báo thù cho anh em đã chết của tao!"

Tiếng gió xé không khí từ lưỡi dao sắc bén vang lên.

"Á—"

Thời Ý hoảng loạn, vội vàng nhìn quanh, rồi thấy bên cạnh thùng rác có một cái xẻng cũ.

Không kịp nghĩ ngợi, cô chộp lấy, lao thẳng vào ngõ.

"Ma Chí Cường! Nếu anh giết người, thì cả đời này sẽ không ra khỏi tù được nữa đâu! Đừng cố chấp thêm nữa!"

Cô quát to, xách xẻng trong tay, như thể thần minh giáng thế, từ khúc cua bước ra, ngược sáng tiến vào.

Hai người trong ngõ chưa kịp nhìn rõ, chỉ thấy dáng người nhỏ bé của Thời Ý.

Ma Chí Cường, kẻ xăm trổ hoa văn đầy lưng, liếc mắt khinh bỉ, phun một ngụm nước bọt xuống đất:

"Hóa ra là một con đàn bà! Tao khuyên mày đừng xen vào, nếu không tao giết cả mày luôn!"

Hắn lại vung dao, đâm thẳng về phía cảnh sát.

Trong tay không có vũ khí, Lương Trác Quân rơi vào thế hạ phong, cánh tay bị chém một nhát, máu tuôn xối xả.

Ánh mắt Thời Ý tối sầm, cô lao tới, giơ xẻng lên:

"Con mẹ nó, tao bảo mày dừng lại, mày không nghe sao?!"

"Bộp—!"

Một nhát xẻng nện thẳng vào đầu Ma Chí Cường.

Nhưng lưỡi xẻng gãy rời, rơi xuống đất, chỉ còn lại cán gỗ trên tay Thời Ý.

Cô sững người, nuốt nước bọt nhìn gã đàn ông lực lưỡng trước mặt vẫn không hề hấn gì.

Hắn quay lại, giơ con dao dính máu, giọng lạnh băng rợn người:

"Con đàn bà, tao đã bảo đừng xen vào. Mày cứ phải chen vào, vậy thì cùng xuống địa ngục đi!"

Dao vung lên, đâm thẳng về phía Thời Ý.

"Thời Ý, cẩn thận!"

Ngay lúc đó, ở cổng sở cảnh sát, bác bảo vệ đang lẩm bẩm chửi rủa, đẩy chiếc xe ba gác bị chắn lối vào trong:

"Giới trẻ bây giờ chẳng có ý thức gì hết! Để xe chình ình ngay cổng sở, chẳng phải cố tình để chúng tôi tịch thu xe sao?"

Một giọng điệu bỡn cợt vang lên:

"Bác Trương, ai lại làm bác bực mình thế? Tuổi cao rồi, nóng nảy nhiều không tốt đâu."

Nghe thấy giọng nói nghịch ngợm, bác bảo vệ quay đầu lại.

Trước mắt là một chàng trai cao ráo, diện bộ đồ thể thao, cổ tay còn đeo băng bảo hộ.

Thấy vậy, ông cười toe toét:

"Hàn Sinh à, muộn thế này còn đi chạy bộ sao?"

"Vâng, buổi tối mát mẻ, ra ngoài vận động một chút."

Cố Hàn Sinh liếc mắt thấy chiếc xe ba gác. Trên đó, tấm biển đập vào mắt anh:

"Xem bói một lần 100 đồng... không đúng không lấy tiền..."

Anh bật cười khẩy:

"Xe ba gác của vị thần côn nào thế này? Lại còn dám dựng sạp ngay trước cửa sở cảnh sát cơ đấy."

Bình Luận (0)
Comment