Dự Đoán Tội Phạm, Tôi Trở Nên Nổi Tiếng Ở Cục Cảnh Sát

Chương 9

Nghe vậy, bác bảo vệ cũng nhíu mày:

"Đúng rồi, vừa nãy có một cô bé hấp tấp vứt cái xe ba gác ngay trước cửa sở cảnh sát, rồi chạy vội vào con ngõ bên kia. Không biết gấp gáp chuyện gì nữa?"

Cố Hàn Sinh khẽ sờ cằm:

"Cô bé... thần côn... thú vị đấy!"

Nói rồi, anh phất tay:

"Bác Trương, bác cứ lo việc của bác, để cháu qua đó xem thử. Muốn biết vị 'thần côn' này đang giở trò gì."

Cố Hàn Sinh xắn tay áo, chạy về phía con hẻm nhỏ.

...

Con dao trong tay tên tội phạm lao thẳng về phía Thời Ý.

Đằng sau, Lương Trác Quân từ dưới đất nhặt lên một hòn đá, lập tức lao tới, ném mạnh vào đầu hắn.

Ngay khoảnh khắc đó, Thời Ý chớp thời cơ, vung cây gậy trong tay quật thẳng vào bụng tên tội phạm.

"Á—!"

Tên đó gào lên thảm thiết:

"Chúng mày... tao phải giết sạch chúng mày!"

Hắn gượng đứng dậy, tay vẫn siết chặt con dao gọt hoa quả.

Đầu óc Thời Ý trống rỗng, chưa từng có kinh nghiệm đối phó với tội phạm. Nhìn hắn liều mạng lao tới, cô hoảng sợ đứng im tại chỗ, mắt thấy lưỡi dao sáng loáng lia thẳng đến, theo bản năng nhắm chặt mắt.

Chẳng lẽ mình sẽ chết ở con ngõ này sao?

Ngay lúc tưởng chừng bị đâm thành cái rổ, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ đầu ngõ:

"Bỏ dao xuống, cảnh sát đây!"

Tên tội phạm giật mình, động tác khựng lại.

Chớp lấy thời cơ, Lương Trác Quân lại lao lên, nhặt hòn đá khác đập mạnh vào cổ hắn.

Từ đầu ngõ, ánh mắt Cố Hàn Sinh chợt lóe, anh lao như tia chớp đến, giẫm mạnh lên cổ tay đối phương.

"Á—!!"

Một tiếng hét thảm vang dội.

Con dao bị đá văng đi xa, Cố Hàn Sinh xoay người, nhanh gọn khóa chặt hai tay hắn ra sau, ép chặt vào tường.

"Không được nhúc nhích!"

"Thả tao ra! Thả tao ra! Tao phải báo thù cho anh em của tao! Chính tên cảnh sát khốn kiếp này đã đưa hết bọn họ lên đoạn đầu đài! Tao thề, ra tù việc đầu tiên là phải giết hắn! Dù có mất mạng cũng không hối hận! Mày thả tao ra, tao giết luôn cả mày!!"

Tên tội phạm điên cuồng giãy giụa, gào thét như kẻ mất trí.

"Im miệng!"

Cố Hàn Sinh lực rất khỏe, động tác khống chế chuyên nghiệp khiến hắn chẳng thể thoát thân.

Nhưng vì chỉ ra ngoài chạy bộ nên anh không mang còng tay theo.

Liếc thấy Thời Ý vẫn ngẩn người bên cạnh, anh quát lớn:

"Đừng đứng đực ra đó! Mau đi gọi cảnh sát đến!"

Thời Ý sững sờ mất mấy giây, rồi mới ngơ ngác gật đầu:

"Ơ... được!"

Cô quay người chạy thục mạng. May mắn thay, con ngõ này nằm ngay phía sau sở cảnh sát, chỉ cần vòng qua một con phố là tới. Thay vì gọi 110, chi bằng trực tiếp báo ngay.

Thời Ý dồn hết sức lực, chạy nhanh tới cổng sở cảnh sát.

Lúc ấy, cô thấy bác bảo vệ đang lầm lũi kéo chiếc xe ba gác của mình vào bên trong.

Cô không còn để tâm được nữa, vội vàng hét to:

"Bác bảo vệ! Bác bảo vệ! Trong ngõ có tội phạm đang mưu sát cảnh sát, mau gọi người đến giúp!"

Giọng cô vang dội, khiến nhiều cảnh sát vừa chuẩn bị tan ca trong trụ sở nghe thấy, sắc mặt lập tức thay đổi.

"Cô bé, ở đâu?!"

Thời Ý vội chỉ về phía sau:

"Ngay trong con ngõ đó!"

"Nhanh! Xuất phát!"

Ngay tức khắc, một nhóm cảnh sát ùa ra, trên tay cầm theo công cụ chống bạo động, thẳng hướng con ngõ mà cô chỉ.

Thấy cảnh sát đã đi hỗ trợ, Thời Ý cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cũng may, cũng may, người đàn ông kia đến kịp. Nếu chỉ dựa vào mình và Lương Trác Quân đang bị thương, e là khó lòng khống chế nổi tên tội phạm điên cuồng ấy.

"Bác bảo vệ... cái xe ba gác đó là của cháu, bác đừng tịch thu nhé..."

Nhìn thấy bác bảo vệ lẳng lặng kéo xe vào sân sau sở cảnh sát, Thời Ý quýnh quáng gọi với theo.

Bác bảo vệ quay đầu lại, trời đã tối, dưới ánh đèn đường ông vẫn chưa nhìn rõ mặt cô.

Rồi ông như bừng tỉnh, vỗ trán cái bộp:

"À, hóa ra là xe của cháu hả?"

Thời Ý gật gù liên tục. Bác lớn tuổi, mắt kém, không nhận ra ngay cũng là chuyện thường.

"Đúng rồi, của cháu. Khi nãy cháu bận đi cứu người trong ngõ nên đành để xe ở cổng, thật sự xin lỗi. Bác có thể trả lại cho cháu không?"

Cô nói giọng sốt ruột. Chiếc xe ba gác ấy chính là phương tiện mưu sinh, nếu bị giữ lại, phải nộp phạt thì cô chỉ còn biết khóc ròng.

Bác bảo vệ trầm ngâm một lát, rồi thở dài. Thấy tình huống của cô có lý, ông mở cổng, kéo chiếc xe ba gác ra đặt trước mặt cô.

"Cô bé, sau này đừng hấp tấp như thế nữa. Tay chân mảnh mai thế kia, đối mặt với tội phạm thì chỉ có nước mất mạng. Phải biết tìm người hỗ trợ."

Bác bảo vệ còn đứng đó răn dạy, giọng điệu đầy lo lắng.

Thời Ý gật đầu liên tục. Lúc ấy cô thật sự không nghĩ nhiều, quên mất rằng mình đã ở ngay sở cảnh sát rồi mà chẳng kêu cứu. Bây giờ nhớ lại, cũng thấy ngượng ngùng, bèn đưa tay gãi gãi tóc:

"Cháu biết rồi, cảm ơn bác bảo vệ."

Trong hẻm, một nhóm cảnh sát ầm ầm xông vào.

Họ tiếp nhận tên tội phạm từ tay Cố Hàn Sinh, lập tức bẻ mạnh hai tay hắn ra sau, còng thật chặt.

"Không được động đậy! Ngoan ngoãn đi! Mới ra tù mà lại hấp tấp phạm pháp, lần này thì mày toang thật rồi!"

"Còn dám hành hung cảnh sát, tội càng nặng hơn, mày biết không?!"

Tên tội phạm dù bị khống chế vẫn không chút sợ hãi, còn hung hăng nhổ toẹt một bãi xuống đất:

"Phì! Nếu không phải con đàn bà chết tiệt kia, tao đã giết được thằng cảnh sát này rồi! Đừng để tao gặp lại nó, nếu có cơ hội ra ngoài, tao nhất định sẽ g**t ch*t nó!!"

Hắn dù sắp chết đến nơi vẫn còn buông lời hung ác.

Bên cạnh, Cố Hàn Sinh cau chặt mày, ánh mắt sắc lạnh, rồi quay sang nhìn Lương Trác Quân đang ôm chặt cánh tay.

Anh hỏi:

"Anh không sao chứ?"

Lương Trác Quân bị phục kích trên đường tan ca, bị hắn chém một nhát, giờ cánh tay máu chảy ròng ròng, từng giọt nhỏ xuống đất, trông ghê rợn.

Nhìn Cố Hàn Sinh trước mặt, dưới ánh đèn đường mờ mờ, cuối cùng cũng thấy rõ gương mặt anh.

Anh ta mặc kệ vết thương trên tay, giọng mang chút kinh ngạc thốt lên:

"Cậu... là cậu sao..."

Bình Luận (0)
Comment