Dụ Hôn Ánh Trăng - Đinh Hiến

Chương 104

Có một khoảnh khắc, Nam Tê Nguyệt cảm thấy Lục Bắc Đình giống hệt một con mèo lớn đang ghen tuông giận dỗi không thèm để ý đến chủ nhân ba bốn ngày liền.

Đầu tiên là hồ ly gian xảo, sau đó là con chó lớn bám người, bây giờ lại mở khóa thêm một vai diễn động vật mới.

Đúng là Lục Bắc Đình biến hóa khôn lường.

“Lục Tiểu Đình, ra đây cho em sờ sờ nào.” Nam Tê Nguyệt nén cười, cởi giày ra nằm bên cạnh Lục Bắc Đình, đưa tay muốn kéo chăn xuống nhưng sức không bằng anh, đành phải đè lên người anh, cách lớp chăn sờ sờ đầu anh.

Nhà nào có tổng tài bá đạo mà ghen lại chui vào chăn thế này.

Nam Tê Nguyệt sắp bị sự dễ thương này làm cho chết mất

Lục Tiểu Đình: “…”

“Là đạo diễn Dung gửi tin nhắn bảo em và Tần Vũ cùng quay một video ngắn quảng bá cho ‘Lưu Ly Hổ Phách’. Đúng lúc Tần Vũ cũng đang quay chương trình ở Giang Thành nên tụi em mới hẹn gặp nhau ngày mai.” Nam Tê Nguyệt giải thích xong, mong đợi một chút phản ứng của con mèo lớn đang giấu đầu giấu đuôi còn trần tru*ng trong chăn.

Mười giây sau, chăn động đậy.

Nhưng chỉ động đậy thôi.

Nam Tê Nguyệt nheo mắt, hừ một tiếng lật người xuống nằm ở phía bên kia giường, chính giữa cách ra một đường ranh giới rõ ràng.

Không thèm để ý người khác, ai mà không biết làm chứ.

Một lúc sau, Lục Bắc Đình thử thò đầu ra.

Nhìn sang thấy Nam Tê Nguyệt đang quay lưng lại với mình, trong lòng nghĩ: xong đời rồi, làm quá rồi.

Trong lòng chuông báo động kêu dồn dập, Lục Bắc Đình kéo chăn, vén một góc sang đắp cho cô, giọng nghèn nghẹt: “Đêm khuya rồi, đắp chăn đi.”

“Nóng, không đắp.” Nam Tê Nguyệt dùng một tay đẩy chăn ra.

“Sao lại nóng được?” Nhiệt độ Giang Thành khá cao, trong phòng còn bật điều hòa, nghĩ vậy, Lục Bắc Đình liền chủ động đến gần sờ trán Nam Tê Nguyệt.

“Em nóng trong người.” Nam Tê Nguyệt ngồi dậy, vén mí mắt lên trừng mắt nhìn anh, bực bội nói, “Xa xôi chạy tới, vừa không mặc đồ vừa giở trò lưu manh, lại còn ghen tuông không thèm để ý người ta, Lục Bắc Đình, anh định tạo phản à?”

“Vừa rồi em còn gọi anh là Lục Tiểu Đình mà.” Lục Bắc Đình lại dịch người đến gần.

Anh biết đây là biệt danh thân mật, trước đây nghe cô gọi Giản Cam như vậy một lần, liền biết khi cô vui vẻ thích tách tên ra thêm chữ “tiểu” vào giữa.

“Hừ.” Nam Tê Nguyệt đẩy anh ra, “Bỏ lỡ rồi thì thôi.”

Im lặng một lúc, Nam Tê Nguyệt không nhịn được mà lén nhìn anh một cái, bị anh bắt được, anh lập tức đưa tay qua kéo cô vào lồng ngực trần trụ/i của anh, hơi thở nóng rực phả lên cổ cô.

“Xin lỗi.” Lục Bắc Đình nghiêm túc xin lỗi, làn da nóng hổi áp vào Nam Tê Nguyệt, không biết ai là người đầu tiên không nhịn được mà nuốt nước bọt, bốn mắt nhìn nhau vô tình kéo ra một tia lửa.

Đàn ông sau khi tắm xong trên người đều có một sức hút kỳ lạ, khiến người ta không nhịn được muốn đến gần.

Đặc biệt là, Lục Bắc Đình bây giờ đang trần tru*ng, cơ thể rắn chắc.

Nước tẩy trang
Cứng ngắc.

“Cho em sờ cơ bụng một chút thì em tha thứ cho anh.” Nam Tê Nguyệt nhìn chằm chằm anh vài giây, che miệng không cho hôn.

Ngày mai trời chưa sáng đã phải dậy sớm đi xe lên núi đóng phim, lỡ hôn rồi thì chẳng ai kìm được.

Lục Bắc Đình cười khẽ một tiếng: “Công bằng một chút, em cũng cho anh sờ một chút?”

Nam Tê Nguyệt: “…”

Đồ đàn ông dê x/ồm.

Trong thời gian đóng phim Nam Tê Nguyệt gầy đi rất nhiều, tấm lưng mảnh khảnh nằm trên ga giường trắng tinh, trong chăn phồng lên một vòng cung. Cô mơ màng mở mắt, đèn treo trên trần nhà dường như chao đảo, nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, đầu óc mơ hồ.

Lục Bắc Đình đang chiếm tiện nghi của cô.

Hay nói cách khác, là đang làm cô thỏa mãn.

Cổ Nam Tê Nguyệt khô khốc, ôm đầu Lục Bắc Đình khẽ rê/n rỉ.

Nửa đêm canh ba, Lục Bắc Đình dậy đi tắm nước lạnh, khi trở về mang theo một luồng khí lạnh bao bọc Nam Tê Nguyệt, cằm dụi vào gáy cô: “Ngủ ngon, Nam Tiểu Nguyệt.”

Nam Tê Nguyệt: “…”

Lão hồ ly này thật biết hành hạ người ta.

Ngày hôm sau dậy đi quay phim Nam Tê Nguyệt có chút mềm chân, nhớ lại đêm hoang đường hôm qua liền đỏ mặt, bị Đặng Kiều bắt được trêu chọc một phen: “Sao cảm giác sau một đêm mà cô…”

Nam Tê Nguyệt căng thẳng một lúc.

“Như tắm gió xuân.” Đặng Kiều dùng từ uyển chuyển.

Nam Tê Nguyệt chớp chớp mắt, thản nhiên bịa ra một câu: “Phim mới của tôi có trailer rồi, không cho tôi tắm gió xuân một chút à?”

Đặng Kiều chắp tay: “Chúc mừng nữ hiệp!”

“Tam hoàng tử khách sáo!” Nam Tê Nguyệt cũng chắp tay.

Khải Ni: “…”

Đúng là ngày càng có phong thái hiệp khách.

“Đã liên lạc với quản lý của Tần Vũ rồi, chiều nay năm giờ hẹn ở Thịnh Thế cùng quay video, sau đó cùng ăn một bữa cơm.” Khải Ni liên lạc xong thời gian với bên Tần Vũ, tiện thể xin nghỉ với đạo diễn bên này, hăng hái đi tới không hề che giấu tâm trạng phấn khởi của mình.

Đặng Kiều thấy họ đang nói chuyện chính sự liền chủ động rời đi.

Trailer của “Lưu Ly Hổ Phách” được phát hành lúc mười một giờ đêm qua, đến sáng nay lượt thích đã vượt quá một triệu, và trong số các bộ phim truyền hình đã định ngày phát sóng nhưng chưa lên sóng, độ hot xếp hạng nhất. Mặc dù phần lớn là nhờ vào sự nổi tiếng của Tần Vũ nhưng Nam Tê Nguyệt bây giờ cũng không hề kém cạnh.

“Còn phải ăn cơm à?” Nam Tê Nguyệt lộ vẻ bối rối.

Khải Ni liếc cô một cái: “Có chuyện gì à?”

Nam Tê Nguyệt nhìn quanh một vòng, thấy Đặng Kiều đã đi rồi, xung quanh không có người ngoài, cô nói một cách thẳng thắn: “Có, về dỗ con mèo lớn nhà tôi.”

Khải Ni: “…”

Cặp đôi này đang chơi trò cosplay trong truyền thuyết sao?

Anh ta bày tỏ sự hiểu biết và tôn trọng, nhưng vai diễn này có hơi bị đảo lộn không?

Lục Bắc Đình, đạo diễn Lục, tổng giám đốc Lục, cosplay mèo lớn?

Càng nghĩ càng thấy vô lý.

Khải Ni liếc nhìn Nam Tê Nguyệt một cái, ánh mắt này đầy ý tứ.

Chơi cũng phong phú ghê.

“Ăn cơm chung là do bên Tần Vũ đề nghị, nếu không muốn ăn thì quay xong video là về.” Lúc đầu Khải Ni cũng thấy kỳ lạ, tự dưng lại mời ăn cơm, nhưng nghĩ lại Tần Vũ là người tốt, cũng quen biết Nam Tê Nguyệt nên mới đồng ý.

Thái độ coi thường người khác của quản lý Tần Vũ năm xưa đến giờ anh ta vẫn còn ấm ức trong lòng, bây giờ có cơ hội, anh ta phải cho đối phương biết thế nào là cao không thể với tới!

Chiều sau khi rời khỏi đoàn phim, Nam Tê Nguyệt và nhóm của mình trực tiếp đi gặp Tần Vũ. Mấy tháng không gặp, Nam Tê Nguyệt bận đóng phim, thời gian này cũng không quan tâm nhiều đến Tần Vũ nên câu mở đầu rất thật lòng: “Lâu rồi không gặp, cậu đang quay chương trình gì ở đây vậy?”

Tần Vũ ôm lấy trái tim nhỏ bé, vẻ mặt bị tổn thương: “Chị không biết em đang quay chương trình ở đâu thì còn có thể thông cảm, chị không biết em đang quay chương trình gì, đây chẳng phải là làm tổn thương em sao.”

Nam Tê Nguyệt vung tay qua, cười nói: “Nói chuyện cho đàng hoàng.”

“Quay một chương trình tuyển chọn nhóm nhạc nam, khá hot, tên là ‘Thần tượng xuất hiện’, cô em gái nhỏ của chị cũng đang theo dõi, đêm ra mắt tối qua em còn gặp cô ấy một lần.” Tần Vũ vừa đi cạnh vừa liếc nhìn cô.

Tiểu Linh Đang đi theo sau nhíu mày, luôn cảm thấy tần suất Tần Vũ nhìn nghệ sĩ nhà mình quá cao.

Nam Tê Nguyệt gật đầu: “Không ngờ cậu còn nhớ nó, con bé thích theo đuổi thần tượng nên những dịp như thế này chắc chắn sẽ không vắng mặt nó. Nhưng không phải cậu đã ra mắt rồi sao, lại tham gia tuyển chọn một lần nữa?”

Tần Vũ: “…”

Cậu ta nghẹn họng, cười nói: “Chị à, em đi làm giám khảo.”

Nam Tê Nguyệt mím môi, tiếp tục gật đầu: “Lợi hại!”

Quay video không tốn nhiều thời gian, Nam Tê Nguyệt khi làm việc rất hiếm khi NG, nếu không phải đứng cạnh Ngụy Bân thì đa số đều một lần xong. Lần này quay tuyên truyền cũng thế, mười phút là xong.

Tần Vũ khẽ thở dài một tiếng: “Hiệu suất công việc của chị Tê Nguyệt bây giờ ngày càng cao rồi.”

“Cậu cũng vậy.” Tâng bốc nhau chẳng phải chỉ cần mở miệng thôi sao.

“Thật sự không ăn cơm cùng nhau à?” Tần Vũ níu kéo.

“Không cần, tôi còn có việc, để lần sau.” Nam Tê Nguyệt đưa tay ra hiệu cho Tiểu Linh Đang lấy điện thoại, vào Wechat chọc thẳng vào avatar của Lục Bắc Đình gửi một loạt biểu cảm.

Nam Tê Nguyệt: [Mèo lái mô tô.jpg]

[Em đến rồi, mau đón nha.jpg]

[Tan làm cấp tốc.jpg]

Tần Vũ thấy cô vội vàng nên cũng không tiện nói thêm gì nữa, chỉ ngẫm lại câu nói “để lần sau” mà khóe miệng có chút đắng chát.

Lần sau không biết là khi nào.

Định vị khác nhau, hướng phát triển cũng khác nhau, cậu ta và Nam Tê Nguyệt trong tương lai có lẽ rất ít khi có hợp tác mới.

“Còn nhìn nữa, người ta giờ có tài nguyên, sắp lên hàng đầu rồi, chẳng coi ai ra gì.” Quản lý bên cạnh Tần Vũ châm chọc.

“Người coi thường người khác chưa bao giờ là cô ấy.” Tần Vũ liếc nhìn quản lý, sắc mặt hơi lạnh.

Quản lý sững sờ, mím môi, không nói gì.

Trở về nhà nghỉ, Lục Bắc Đình đã đứng ở cửa đón, trên người đã mặc quần áo sạch sẽ, ôm Nam Tê Nguyệt hít hà mùi hương trên người cô.

“Em chỉ ở với Tần Vũ hai mươi phút sau đó liền vội vã quay về gặp anh, thấy em chu đáo chưa.” Nam Tê Nguyệt véo véo mũi anh, ngửi thấy trong phòng có mùi sữa, lúc này mới phát hiện trên bàn có một bát sữa hầm…

Hầm cái gì cô không biết, nhưng nhìn một cái là có thể nhận ra là đồ bổ.

“Mẹ gửi tới, anh mượn bếp của nhà nghỉ, vừa hầm xong đó.” Lục Bắc Đình đặt cô xuống, bưng lên trực tiếp đút cho cô một miếng.

“Anh hầm à?” Nam Tê Nguyệt chu môi, lại ăn một miếng.

“Ban ngày người trong đoàn phim không ở nhà nghỉ, ở đây không ai nhận ra anh.” Lục Bắc Đình đưa tay lau khóe môi dính sữa của cô, trong lòng tính toán thời gian, tự nhủ cố gắng chịu đựng thêm hai tháng nữa. Hai tháng sau Nam Tê Nguyệt sẽ đóng máy trở về Bắc Thành, lúc đó anh sẽ chăm cô lại.

Gầy như thế này, e là phải chăm rất lâu.

Nam Tê Nguyệt không biết anh đang nghĩ gì, yên lặng chấp nhận được đút, rồi tranh thủ trả lời tin nhắn của Khương Hữu Dung trong Wechat.

Khương Hữu Dung: [Chị, chị hỏi anh rể khi nào về.]

Nam Tê Nguyệt: [Hửm?]

Khương Hữu Dung: [Em về cùng anh ấy, tiết kiệm tiền.]

Nam Tê Nguyệt càng nghi ngờ hơn, quay đầu lại nói: “Dung Dung nói muốn về Bắc Thành cùng anh.”

Lục Bắc Đình gật đầu: “Ừm, nó không đến thăm em à?”

Nam Tê Nguyệt không hiểu: “Sao anh không ngạc nhiên chút nào?”

“Nó đi máy bay của anh đến, ông ngoại bảo nó tiện thể đến thăm em, lúc đó lại cùng anh về.” Lục Bắc Đình đút hết bát sữa hầm bong bóng cá, liếc nhìn màn hình điện thoại của cô, “Cô bé này cũng khá hoang dã nhỉ, đến xem đàn ông chứ không thèm đến xem chị gái.”

Nam Tê Nguyệt nhất thời không biết nên tập trung vào từ nào, vừa buồn cười vừa bất lực: “Chưa tới kỳ nghỉ Quốc khánh, đường xa xôi vậy mà chạy tới đây đu idol là đủ liều rồi, nó còn phải đi học nên em cũng không gọi nó qua.”

Giải thích xong, cô nhướng mày hỏi: “Máy bay của anh? Chuyên cơ riêng? Và ông ngoại cũng biết?”

Lục Bắc Đình cũng cười theo: “Ừm, mới mua, anh đặt tên cho nó là Bôn Nguyệt.”

Nam Tê Nguyệt tiêu hóa một lúc.

Thật là một cái tên hay “Bôn Nguyệt”.

(Bôn nguyệt: Chạy về phía mặt trăng)

Bình Luận (0)
Comment