Dụ Hôn Ánh Trăng - Đinh Hiến

Chương 105

Ngày trước Quốc khánh là Tết Trung thu, theo quy định nghỉ lễ của nhà nước, ngày này không phải đi học cũng không phải đi làm. Sáng sớm Giản Cam đã gửi cho Nam Tê Nguyệt bánh trung thu tự làm, sau đó ở nhà phổ cập kiến thức về nguồn gốc Tết Trung thu cho Đậu Đậu.

Đậu Đậu say sưa, sau khi thảo luận với Giản Cam xong lại rất tinh ý nắm bắt thời cơ, lập tức hỏi: “Mẹ ơi, ngoài ra Tết Trung thu còn có gì đặc biệt nữa không?”

Hai ngày trước Giản Cam lại tăng ca nên Lục Du Châu đến đón cậu bé tan học, không biết là vô tình hay cố ý tiết lộ cho Đậu Đậu biết Tết Trung thu là sinh nhật của mình.

Trong lòng Đậu Đậu, sinh nhật tương đương với một ngày lễ, nhất định phải chúc mừng.

Mỗi năm sinh nhật của cậu đều rất vui vẻ.

Khi tổ chức sinh nhật cho Giản Cam và Nam Tê Nguyệt, cậu bé cũng rất vui.

Bây giờ quen biết Lục Du Châu, chưa nói đến quan hệ bố con, chỉ tính là bạn bè, Đậu Đậu cảm thấy mình nên gửi một lời chúc phúc vào ngày sinh nhật của đối phương.

Nhưng dường như Giản Cam không muốn ra ngoài.

Cậu bé không có thông tin liên lạc của Lục Du Châu, nếu không ra ngoài thì không gặp được Lục Du Châu.

Mà dù có ra ngoài cũng chưa chắc gặp được.

Đậu Đậu có chút buồn bã.

Giản Cam đang cầm bút kỹ thuật số vẽ, nghe thấy câu hỏi của Đậu Đậu liền dừng bút lại suy nghĩ một lúc: “Ngắm trăng, ăn bánh trung thu, xem đêm hội Trung thu.”

“Còn gì nữa không ạ?” Đậu Đậu nằm sấp trên sofa, khua khua hai chân nhỏ.

“Còn có thể ra ngoài ngắm đèn lồng, đoán câu đố.” Đây đều là những ký ức từ nhiều năm trước, Giản Cam nói mà chính mình cũng có chút xao động, cười nói, “Tối nay mẹ đưa con ra ngoài đi dạo.”

“Giống như ngày sinh nhật của con.” Đậu Đậu nhớ lại, đôi mắt tròn xoe đầy ngạc nhiên, “Tết Nguyên tiêu cũng có thể ngắm đèn lồng và đoán câu đố.”

Giản Cam giơ ngón tay cái lên: “Thông minh.”

“Con sinh vào Tết Nguyên tiêu nên con tên là Giản Nguyên Tiêu, Lục Du Châu sinh vào Tết Trung thu, vậy có phải tên ở nhà của chú ấy là Lục Trung Thu không ạ?” Tim Đậu Đậu đập nhanh hơn một chút, nhưng cuối cùng cũng nói ra được câu này.

Nếu không sẽ biến thành Đậu Đậu bị ủ mất.

Giản Cam sững sờ, đặt bút sai vị trí, lại nhanh chóng ổn định lại vẻ hoảng hốt thoáng qua trên mặt, bình tĩnh hủy đi nét vẽ vừa rồi, nghẹn họng hỏi: “Con muốn tổ chức sinh nhật cho chú ấy à?”

Cô ấy quá hiểu Đậu Đậu.

Từ đầu thằng nhóc này đã có mục đích dẫn dắt đến chủ đề này.

Đậu Đậu ngồi thẳng dậy, thăm dò hỏi: “Được không ạ?”

Giản Cam không nói gì.

Sinh nhật của Lục Du Châu trúng với ngày Tết Trung thu rõ ràng như vậy, làm sao cô có thể quên được.

Nhưng không ngờ Đậu Đậu lại biết.

Nước tẩy trang
Một lúc sau Giản Cam nhắn tin Wechat hỏi: [Ở công ty à?]

Lục Du Châu có lẽ đang bận, hai mươi phút sau mới trả lời: [Ừ, vừa họp video với đối tác nước ngoài xong, giờ mới rảnh.]

Tết Trung thu cả công ty nghỉ, anh ta lại chạy đến công ty làm việc, thật sự coi mình là thân thể sắt đá, 33 tuổi rồi cũng không sợ chết vì mệt.

Giản Cam hít một hơi thật sâu, gõ chữ hỏi: [Khi nào bận xong? Qua đón Đậu Đậu, nó muốn tổ chức sinh nhật cho anh.]

Lục Du Châu nhìn tin nhắn này liền nín thở, trong mắt tràn đầy sự khó tin, sau khi phản ứng lại, trong lòng chỉ còn lại sự phấn khích.

Đậu Đậu quả nhiên là đứa con trai trợ giúp tốt nhất trên đời!

Lục Du Châu trả lời: [Hai mươi phút sau anh đến.]

Hai mươi phút sau, Đậu Đậu bị đóng gói ném ra cửa. Ánh mắt Giản Cam có chút thờ ơ, nhìn thẳng Lục Du Châu một lúc rồi dời đi, dặn dò: “Răng nó lung lay hai cái rồi, đừng cho nó ăn quá nhiều đồ ngọt, bữa tối cố gắng ăn xong trước bảy giờ sau đó đưa về an toàn cho tôi, tôi muốn đưa nó đi chợ đêm.”

Lục Du Châu nhìn chằm chằm vào Giản Cam, vẻ mặt đầy bi thương: ” Em không đi cùng à?”

Giản Cam khẽ nhướng mắt, thản nhiên nhìn anh ta, hai môi mấp máy: “Tại sao phải đi cùng?”

Trên đường về Vụ Viên, Lục Dư Chu cười tự giễu. Anh ta dường như quên mất, Giản Cam chỉ vì Đậu Đậu mới chịu liên hệ lại với mình.

“Lục Du Châu, chú không vui à?” Đậu Đậu ngồi ở ghế sau, ngó đầu nhìn Lục Du Châu đang lái xe phía trước.

“Không, chú rất vui.” Về đến Vụ Viên, Lục Du Châu dừng xe lại, quay đầu nhìn Đậu Đậu, vẻ mặt dịu dàng, “Chú rất may mắn vì mẹ con không chọn người khác làm bố của con.”

Điều này có nghĩa là cô ấy không thích ai khác.

Anh ta rất may mắn, cô ấy đã chọn anh ta.

Đậu Đậu đung đưa chân, nói thật: “Mẹ đã từng định tìm người khác.”

Động tác chuẩn bị mở cửa xuống xe của Lục Du Châu lập tức dừng lại.

“Con cũng đã từng nghĩ đến.” Đậu Đậu cứ thế đối diện với ánh mắt kinh ngạc của anh ta, nghiêm túc nói, “Nhưng sau đó đã từ bỏ, vì trong lòng mẹ đã chứa đầy Đậu Đậu và chú.”

“Lục Du Châu, chú nợ mẹ một lời xin lỗi chính thức.”

“Mẹ Nguyệt nói với con, giữa hai người có hiểu lầm, con nghĩ là một người đàn ông, chú nên chủ động giải thích rõ ràng với mẹ để nhận được sự tha thứ của mẹ.”

“Dù không được tha thứ chú cũng phải nói rõ với mẹ.”

***

Chỉ cần ở đoàn phim một ngày thì không tồn tại khái niệm nghỉ lễ. Sau khi Nam Tê Nguyệt tan làm về khách sạn, chia vài cái bánh trung thu Giản Cam gửi đến cho Khải Ni và Tiểu Linh Đang, kéo lê tấm thân mệt mỏi tắm rửa xong nằm trên giường trả lời tin nhắn, lại lần lượt gửi lời chúc đến người thân bạn bè.

Tối nay các đài truyền hình đều có chương trình đêm hội Trung thu trực tiếp, Lục Bắc Đình được mời tham gia, nam chính Đặng Kiều trong đoàn phim cũng đã rời đoàn phim sớm về Bắc Thành tham gia, nghe nói đạo diễn của bộ phim này cũng nhận được thư mời nhưng đã từ chối với lý do bận quay phim.

Nam Tê Nguyệt bây giờ chỉ có độ hot chứ chưa có tác phẩm, không được mời là điều tất nhiên. Cô không để ý, nhưng trên mạng có một số tài khoản marketing vin vào chuyện này suy diễn quá mức Tuy nhiên, sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào đêm hội Trung thu tối nay nên những tài khoản marketing này cũng không thể gây ra sóng gió gì.

Trả lời xong tin nhắn, vào vòng bạn bè, phía trên cùng hiện ra một tấm ảnh chụp chung của Đậu Đậu và Lục Du Châu. Nam Tê Nguyệt vào xác nhận, ngửi thấy mùi dưa liền thoát ra chọc vào avatar của Giản Cam bắt đầu hóng chuyện.

Nam Tê Nguyệt: [Gia đình ba người tổ chức sinh nhật? Lục Du Châu cũng được đấy!]

Giản Cam: [Tớ không có ở đó.]

Nam Tê Nguyệt: [Cậu không có ở đó!?]

Mặt Giản Cam đen thui nhìn đồng hồ, Lục Du Châu không đưa Đậu Đậu về đúng giờ, bây giờ cô ấy đang rất bực bội, cần một nơi để xả: [Tên đàn ông quỷ quyệt này, tiết lộ cho Đậu Đậu biết hôm nay sinh nhật để lấy lòng thương của Đậu Đậu. Đậu Đậu thương hại muốn tổ chức sinh nhật cho bố ruột thì tớ cũng không thể từ chối được, thế là tớ đưa Đậu Đậu cho anh ta mang về nhà, rõ ràng nói 7 giờ đưa về cho tớ, bây giờ 7 giờ 30 rồi mà chẳng thấy bóng dáng Đậu Đậu đâu!]

Nam Tê Nguyệt từ đoạn văn này có thể thấy được ngọn lửa trong lòng Giản Cam đã bùng lên đến đỉnh đầu.

Lục Du Châu, nguy to!

Nam Tê Nguyệt: [Vậy cậu gọi điện hỏi xem sao.]

Giản Cam: [Hỏi rồi, Đậu Đậu dùng Wechat của nó gửi tin nhắn thoại cho tớ, nói là đi thả đèn thỏ ngọc với Lục Du Châu rồi.]

Nam Tê Nguyệt: “…”

Sự im lặng của cô vang dội đến chói tai.

Một lúc sau, cô lặng lẽ gõ chữ: [Vậy cậu đi luôn đi, lỡ anh ta bắt cóc Đậu Đậu mang đi thì sao.]

Giản Cam gần như trả lời ngay: [Được rồi, vì Đậu Đậu, miễn cưỡng xuống lầu vậy.]

Nam Tê Nguyệt không khỏi bật cười.

Cô thật sự rất tò mò hiểu lầm đã khiến Giản Cam mang thai bỏ đi năm đó là hiểu lầm gì.

Vừa định đặt điện thoại xuống thì tin nhắn của Lục Bắc Đình đã gửi đến.

Lục Bắc Đình: [Trung thu vui vẻ, cô Lục.]

Nam Tê Nguyệt: [Bận xong rồi à?]

Lục Bắc Đình chỉ được mời đến dự cho có lệ, sau khi ra ngoài liền nới lỏng cà vạt, chui vào xe, báo địa chỉ cho tài xế, nghĩ đến lát nữa có thể gặp Nam Tê Nguyệt liền không kìm được khóe miệng cong lên: [Bận xong rồi, đợi anh.]

Nam Tê Nguyệt ngồi bật dậy, gửi một loạt dấu chấm hỏi.

Lục Bắc Đình trực tiếp gửi một tin nhắn thoại qua, giọng nói trong trẻo: “Tối nay là Lục Hằng Nga chuẩn bị bay lên cung trăng.”

Nam Tê Nguyệt: “…”

Dù sao đi nữa, lúc này trong lòng cô có chút cảm động và vui sướng, trái tim cũng đập loạn xạ.

Địa điểm đêm hội Trung thu Lục Bắc Đình tham gia không ở Bắc Thành, anh đã bảo thư ký xin trước đường bay, ước tính thời gian cụ thể, dự kiến bay một giờ là đến Giang Thành.

Anh thích cảm giác này.

Cảm giác mong đợi được gặp người mình yêu.

Anh biết Nam Tê Nguyệt cũng đang mong đợi.

Tình cảm này tuy không nói ra nhưng anh biết, Nam Tê Nguyệt cũng nhớ anh.

Anh biết, cô bé đáng thương hay khóc năm xưa đang dần dần buông bỏ phòng bị để đến với anh.

Cô cần thời gian để tin vào tình yêu.

Trái tim cô đang dần dần mở ra cho anh.

Và Lục Bắc Đình có đủ thời gian để đợi cô.

Mỗi lần anh đến, đều là để tiến sâu hơn vào trái tim cô.

Vài ngày trước, địa điểm quay phim của đoàn đã đổi một lần nữa. Bây giờ Nam Tê Nguyệt đang ở trong một khách sạn năm sao, phòng có một cửa sổ sát đất, từ đây nhìn xuống có thể ngắm nhìn ánh đèn neon lấp lánh của thành phố, khi ngước lên cũng có thể thấy được ánh trăng tuyệt đẹp.

Mặt trăng là mặt trăng cô đơn.

Nhưng không biết từ khi nào, mặt trăng đã trở thành mặt trăng tương tư.

Hơn một giờ sau, Nam Tê Nguyệt theo chỉ dẫn của thư ký Ngô vào sân bay. Đến nơi mới biết sân bay này là của Lục thị, nên tối nay hoàn toàn là trong tình trạng không hề chuẩn bị mà bị nhân viên Lục thị đồng loạt gọi một tiếng “phu nhân Tiểu Lục tổng”.

Đây là lần đầu tiên từ khi kết hôn với Lục Bắc Đình, cô xuất hiện trước người ngoài với tư cách là vợ của anh.

Cô khẽ gật đầu, thản nhiên mỉm cười, trong tầm mắt, có người đã vui mừng cầm điện thoại lên lén chụp ảnh.

Nam Tê Nguyệt biết có người đã nhận ra mình.

Bó hoa nguyệt quế đủ màu sắc trong tay tỏa ra hương thơm nồng nàn trong đêm. Đúng lúc này, bầu trời vang lên một tiếng động lớn, một chiếc trực thăng từ trên không hạ cánh, gió ở sân bay rất lớn, tóc và váy của Nam Tê Nguyệt bay loạn xạ trong gió.

Dưới ánh trăng rực rỡ, có một người đang đi về phía cô.

Lục Bắc Đình chạy đến, tóc bị gió thổi rối một chút, cà vạt cũng lệch.

Anh chưa đứng vững đã ôm Nam Tê Nguyệt vào lòng.

“Đêm nay, trăng của anh là mùi nguyệt quế.” Trong mắt Lục Bắc Đình không còn ai khác, trong mắt anh chỉ thấy được vầng trăng đang ôm một bó hoa nguyệt quế đến đón anh.

Đó là vầng trăng của anh.

Vầng trăng anh yêu sâu sắc.

“Ăn gì chưa?” Nam Tê Nguyệt đẩy đẩy vai anh, bị nhiều người nhìn như vậy mặt có chút đỏ.

“Lát nữa ăn.” Lục Bắc Đình cúi người, lại vùi đầu vào gáy cô.

Những người xung quanh nhìn họ với nụ cười đầy tình yêu.

Nam Tê Nguyệt ho nhẹ một tiếng, tay phải khẽ động, từ trong túi móc ra một viên sô cô la chọc chọc vào bụng Lục Bắc Đình: “Ăn sô cô la trước rồi hãy ôm, không thì hạ đường huyết ngất đi là không ôm được đâu.”

Lục Bắc Đình cười một tiếng: “Ừm, Nguyệt Nguyệt tốt với anh thật.”

Nam Tê Nguyệt lại xấu hổ: “Đừng đùa, há miệng ra.”

Lục Bắc Đình há miệng cắn viên sô cô la, ngọt đến mức tim nở hoa, gợn sóng trong lòng cứ dập dềnh mãi, không sao bình tĩnh lại được.

Bình Luận (0)
Comment