Dụ Hôn Ánh Trăng - Đinh Hiến

Chương 148

Đêm Giao thừa, vạn nhà đèn đuốc sáng trưng. Gia đình ba người nhà họ Dung quây quần bên nhau ăn bữa cơm tất niên. Như đoán được Dung Hằng mở miệng câu đầu tiên sẽ nói gì, Dung Ngộ đã ra tay trước, tạo ra một chủ đề: “Mẹ, mùng hai Tết con đã đi làm rồi.”

Trần Ngọc lập tức đặt đũa xuống mắng: “Giao thừa vừa về, mùng hai đã đi làm, trong lòng con chỉ có công việc mà không có mẹ con phải không?”

“Có có có, sao có thể không có chứ!” Dung Ngộ gắp một miếng thịt vào bát của bà để an ủi Trần Ngọc.

Trong lòng Dung Ngộ kêu khổ.

Sao chỗ nào cũng là mìn thế này.

Chạm một cái là nổ.

Dung Hằng lạnh lùng cười khẩy: “Ba mươi tuổi rồi mà ngay cả bạn gái cũng không có, vậy nêh nó không có mặt mũi nào ở lại nhà này.”

Dung Ngộ: “…”

Trần Ngọc nhìn Dung Ngộ với ánh mắt đầy ẩn ý, khẽ cảm thán: “Mấy hôm trước trong bữa tiệc gặp Lâm Dao, có trò chuyện với bà ấy. Con trai lớn của bà ấy cuối cùng cũng đợi được đến ngày mây tan trăng sáng, trước Tết đã đi đăng ký kết hôn rồi. Chuyện nhà họ Lục có cháu đích tôn gần bảy tuổi đã lan truyền khắp giới thượng lưu rồi, bà già này chỉ biết ghen tị.”

Dung Ngộ im lặng ăn cơm: “…”

Trần Ngọc tiếp tục: “Hai con trai nhà họ Lục đều có vợ rồi, con trai nhà họ Dung chúng ta vẫn còn độc thân. Chắc hẳn nhà người ta tối nay náo nhiệt lắm, đâu như nhà mình, hai ông bà già ngồi với một thằng con trai độc thân, lạnh lẽo quá.”

Dung Ngộ nghẹn một miếng cơm, khó khăn nuốt xuống.

Dung Hằng đã không còn hứng thú ăn cơm, hiếm khi hạ giọng: “Rốt cuộc con thế nào? Con gái trong giới con không thích, chẳng lẽ diễn viên nữ xinh đẹp trong giới giải trí con cũng không vừa mắt một ai à?”

Trần Ngọc thêm một nhát dao, nghi ngờ hỏi: “Con trai, nói thật với mẹ, có phải con…”

Dung Ngộ nhìn qua.

“Thích đàn ông?” Trần Ngọc ôm ngực xác nhận.

“Hơ…” Dung Ngộ bị tức đến bật cười, ho khan một tiếng, đầy bất lực đặt bát đũa xuống nhìn hai ông bà, “Không ngờ suy nghĩ của mẹ lại thoáng như vậy.”

Trần Ngọc nhíu mày.

“Chuyện này hai người không cần lo, con không thích đàn ông. Tóm lại, con tự lo được.” Dung Ngộ lại cầm đũa lên ăn cơm.

“Cạch—” Dung Hằng ném đũa lên bàn, không biết câu nào đã chọc giận ông, lập tức nổi giận đùng đùng, “Không lo? Sao chúng ta không lo? Nhà họ Dung chỉ có một mình con là con, bố mẹ không lo cho con thì lo cho ai?”

Dung Ngộ đau đầu day trán.

“Bỏ công việc sang một bên đi, ra ngoài làm quen thêm vài cô gái, trong giới giải trí cũng được, người bình thường cũng được, mẹ đều chấp nhận, chỉ hy vọng sau này khi bố mẹ đi rồi, bên cạnh con có một người thân thiết.” Trần Ngọc đặt tay lên cánh tay Dung Ngộ, ánh mắt tha thiết.

Dung Ngộ khẽ thở dài: “Con biết rồi, ăn cơm trước đi ạ.”

Dung Hằng bị tức đến nghẹn, bình tĩnh một lúc vẫn không hiểu được, chất vấn: “Con là đạo diễn, gặp qua bao nhiêu cô gái rồi, chẳng lẽ không có một ai con thích à? Nói thật với bố, có phải có khó khăn gì không?”

Dung Ngộ lại nghẹn một tiếng.

Nước hoa Bodymist
Bữa cơm tất niên này rốt cuộc có cho người ta ăn xong một cách suôn sẻ không vậy.

Nhắm mắt lại, Dung Ngộ hít một hơi thật sâu, trịnh trọng nói: “Ai nói con không có người thích?”

Mắt Trần Ngọc lập tức sáng rực nhìn Dung Hằng, vui mừng hỏi dồn: “Có người thích à? Ai vậy?”

Dung Ngộ nhàn nhạt trả lời: “Chưa đâu vào đâu cả.”

“Không sao, không sao, có người thích là được rồi.” Trần Ngọc thở phào nhẹ nhõm, “Con gái mà, dùng thêm chút tâm tư là theo đuổi được thôi, nhưng con phải thành tâm một chút, theo đuổi nghiêm túc vào.”

Dung Ngộ bất lực cười.

Đây không phải là vấn đề thành tâm và nghiêm túc là có thể theo đuổi được, cô gái đó hoàn toàn không cho anh ta cơ hội.

Vòng bạn bè trên WeChat cũng không hiển thị cho anh ta.

Khổ quá, trong lòng khổ quá mà.

Ban đầu tình cờ gặp cô ấy ở Giang Thành, cô gái nhỏ đó đặc biệt đến để cổ vũ cho đêm chung kết của “Thần tượng xuất hiện”, mà Dung Ngộ lại là nhà đầu tư của chương trình này, hôm đó cũng có mặt tại hiện trường.

Khương Hữu Dung chủ động đến chào anh ta, sau đó hai người đã thêm WeChat của nhau. Từ đó tuy vẫn luôn liên lạc nhưng cô gái này cứ một tiếng “chú Dung” gọi ngọt như mía lùi, Dung Ngộ trong lòng có nỗi khổ không nói nên lời.

Không giờ, Giao thừa qua đi, năm mới đến. Dung Ngộ lướt xem vòng bạn bè trên WeChat, sau đó thoát ra và vào riêng trang cá nhân của Khương Hữu Dung.

Vẫn trống trơn.

Với tính cách thẳng thắn như vậy, Giao thừa chắc chắn sẽ đăng vòng bạn bè, chỉ là anh ta không nhìn thấy thôi.

Không giờ năm phút, màn hình điện thoại của Dung Ngộ vẫn dừng lại ở trang cá nhân của Khương Hữu Dung, do dự một lúc, cuối cùng anh ta vẫn gửi đi.

Dung Ngộ: [Năm mới vui vẻ.]

Mùng một Tết, Khương Hữu Dung sau một đêm say rượu ngủ đến mười giờ trưa mới dậy. Sau khi rửa mặt, thay quần áo, trang điểm xong, cô ấy xuống lầu thì thấy ba người đàn ông nhà họ Khương đang quây quần trên sofa, đồng loạt nhìn chằm chằm vào mình.

Khương Hữu Dung co rúm lại, từ từ đi qua, cười cười: “Không phải chứ các vị, con chỉ dậy muộn một chút thôi, không cần phải tỏ ra u ám như vậy với con đâu…”

Khương Bách Xuyên rót cho cô ấy một cốc nước ấm: “Uống đi, tỉnh táo lại.”

Khương Hữu Dung cầm cốc lên, ánh mắt cảnh giác.

Không khí này thường chỉ xuất hiện trong những buổi “xét xử”.

Ông cụ phát cho mỗi người một bao lì xì, nói vài lời may mắn, sau đó từ từ đặt một chồng ảnh lên bàn, nụ cười rạng rỡ làm một động tác “mời” với Khương Hữu Dung: “Chọn một cái đi.”

Khương Hình ho một tiếng: “Nhiều lắm, chọn trước mười cái ra, lần lượt gặp mặt.”

Những tấm ảnh này là được tìm kiếm trong đêm.

Toàn là những công tử thế gia, tuổi từ 18 đến hai mươi lăm, ngoại hình đều thuộc hàng top.

Đầu óc Khương Hữu Dung lập tức trống rỗng, không thể tin được nhìn vào ba người đàn ông nhà họ Khương.

“Mùng một Tết đã ép cưới!?” Khương Hữu Dung phản ứng lại.

“Không ép em, tìm cho em việc gì đó làm, để em khỏi suốt ngày quấn lấy thằng nhóc Tần Vũ đó.” Khương Bách Xuyên trầm giọng nói.

“Liên quan gì đến Tần Vũ?” Khương Hữu Dung phản bác.

“Không phải em thích Tần Vũ à?” Khương Bách Xuyên hỏi lại.

“Ông không đồng ý.” Ông cụ trịnh trọng bày tỏ thái độ của mình, “Cháu thích chơi gì ông không quản, cháu thích theo đuổi thần tượng ông cũng không quản, nhưng nếu cháu thích một người trong giới giải trí thì ông không đồng ý.”

Khương Hình cũng nói: “Bố cũng không đồng ý.”

Khương Hữu Dung nhíu mày: “Ai nói với mọi người là con thích Tần Vũ?”

Khương Bách Xuyên: “Còn muốn chối cãi?”

Khương Hữu Dung tức đến nắm chặt tay, nghiến răng: “Em chối cãi cái gì?”

“Đêm qua là ai say rượu gọi tên Tần Vũ?” Khương Bách Xuyên nhíu mày.

Khương Hữu Dung im lặng một lúc, đảo mắt: “Đó cùng lắm chỉ là em say rượu mê trai thôi.”

Khương Bách Xuyên không nói nên lời, nhưng rõ ràng là không hoàn toàn tin.

“Được rồi, dù có phải hay không, ảnh đã đặt ở đây rồi. Không phải thích tiểu thịt tươi sao, chọn mấy cái ở đây đi.” Giọng ông cụ có chút nghiêm túc, cứ thế nhìn chằm chằm vào Khương Hữu Dung.

Khương Hữu Dung không còn cách nào khác, dưới sự áp bức, cô ấy tùy tiện chọn mấy tấm có ngoại hình tàm tạm: “Chỉ bốn tấm này thôi, những tấm khác xấu chết đi được.”

Ông cụ: “…”

“Bốn cái thì bốn cái, trước khi đi học gặp hết đi.” Khương Hình giảng hòa, dù sao cũng là con gái cưng của mình, ông cũng không hy vọng Khương Hữu Dung sớm gả đi.

Đây chẳng qua chỉ là một kế tạm thời để chuyển hướng sự chú ý của cô ấy khỏi Tần Vũ, chuyện hôn nhân đại sự, tất nhiên không thể tùy tiện quyết định vội vàng.

Ông thở dài một hơi, định nhân dịp Tết này tìm kiếm người phù hợp.

Bình Luận (0)
Comment