Dụ Hôn Ánh Trăng - Đinh Hiến

Chương 149

Qua mùng ba Tết, quá trình xem mắt kỳ lạ bắt đầu. Thực ra cũng không hẳn là xem mắt, theo ý của ông cụ, chỉ là gặp mặt đơn giản làm quen bạn bè, nếu hợp thì cùng nhau chơi, không hợp thì nói lời tạm biệt.

Đều là những công tử thế gia, lễ nghi và tu dưỡng đều có, đối phương lịch sự và có thái độ tốt, Khương Hữu Dung cũng cho họ đủ mặt mũi.

Một ngày tiễn ba người, Khương Hữu Dung cảm thấy mệt mỏi, chuẩn bị đi gặp người cuối cùng.

Đối phương là thiếu gia nhà họ Sầm, năm nay mới vào năm nhất đại học, đúng là một “tiểu thịt tươi”. Khi Khương Hữu Dung đến thì đối phương đã đợi cô ấy rồi.

Đây là một nhà hàng Ý, không khí đậm chất lãng mạn. Ngày hôm này Khương Hữu Dung đã ăn ba bữa cùng ba người đàn ông khác nhau, giờ chẳng còn chút khẩu vị nào.

“Không hợp khẩu vị à?” Sầm Trì có ngoại hình giống một chú chó con, cười lên để lộ mấy chiếc răng trắng, có vài phần giống với một idol mà Khương Hữu Dung đang theo đuổi gần đây.

Khương Hữu Dung nhướng mày cười: “Hôm nay tôi đã ăn ba bữa với ba người đàn ông khác nhau.”

Chuyện ông cụ Khương muốn chọn rể cho cháu gái cưng mấy ngày nay đã lan truyền trong giới. Sầm Trì nghe vậy chỉ cười, không hề ngạc nhiên: “Vậy là ba người trước đó chị đều không hài lòng à?”

“Ừ hử.” Khương Hữu Dung gật đầu.

“Vậy chị thấy em thế nào?” Sầm Trì trêu đùa, “Nghe nói chị thích ‘tiểu thịt tươi’, kiểu như em cũng không tệ nhỉ?”

“Không tệ.” Khương Hữu Dung thành thật nói, “Nhưng tôi không thích.”

Sầm Trì nhún vai cười: “Bây giờ nói thích thì còn quá sớm, hay là thêm WeChat trò chuyện trước?”

Khương Hữu Dung chớp mắt: “Cậu hát hay không?”

Sầm Trì khó hiểu: “Từng đoạt á quân top 10 ca sĩ học đường có tính không?”

“Vậy thêm đi.” Khương Hữu Dung đưa mã QR WeChat.

Ban đầu định ăn xong là đi, nhưng sau đó lại nghĩ, hay là dùng Sầm Trì để dập tắt ý định của ông cụ tiếp tục giới thiệu đàn ông cho mình.

Qua một khoảng thời gian ngắn tiếp xúc, Khương Hữu Dung cảm thấy Sầm Trì có tính cách tốt, ngoại hình cũng đẹp, quan trọng là còn là một cậu em trai, rất thích hợp để làm bạn.

“Em đưa chị về nhà nhé?” Ăn tối xong, Sầm Trì mỉm cười đứng dậy.

Mặc dù mới 18 tuổi nhưng rất lịch lãm.

Tính cách Khương Hữu Dung thẳng thắn, cũng không làm màu, vừa định đồng ý thì nghe thấy có người ở bàn bên cạnh gọi tên mình. Cô ấy nhìn theo tiếng gọi, chớp mắt, vui mừng gọi: “Chú Dung!”

Sầm Trì cũng nhìn theo, khẽ cười.

Mặt Dung Ngộ lại không được tốt như vậy, vẻ mặt lạnh lùng liếc nhìn Sầm Trì, ánh mắt dường như mang theo sự thù địch: “Bạn học của em à?”

Khương Hữu Dung lắc đầu định nói không phải thì bị Sầm Trì đi trước một bước tiếp lời: “Đúng vậy ạ.”

Khương Hữu Dung nghi ngờ: “Cậu cũng học Đại học Bắc Thành à?”

Sầm Trì cười: “Chưa nói với chị à, em nhỏ hơn chị hai khóa, coi như là đàn em của chị.”

Serum chống nắng Vaseline
Khương Hữu Dung: “Vậy thật là… trùng hợp quá.”

“Muộn thế này còn chưa về nhà?” Vẻ mặt Dung Ngộ nghiêm túc, ngắt lời họ.

“Ồ, bây giờ về.” Khương Hữu Dung ra vẻ định đi.

“Tiện đường, đi cùng đi.” Dung Ngộ giơ tay lên đội mũ cho Khương Hữu Dung rồi dắt cô ấy đi ra ngoài.

Mấy người bạn đi cùng Dung Ngộ không nói gì, cứ thế im lặng nhìn, cho đến khi người đi rồi mới bàn tán: “Cơm còn chưa ăn đã đi rồi à?”

Một người khác nhún vai: “Ai mà biết, có thể là thấy cháu gái của mình đi ra ngoài với một người đàn ông nên tức giận thôi.”

Khương Hữu Dung bị Dung Ngộ kéo đến khó chịu, nhíu mày, nhưng thấy anh ta có vẻ hơi tức giận nên đã kiềm chế cảm xúc không chửi bới. Ra khỏi nhà hàng, thấy Sầm Trì đi theo sau, Khương Hữu Dung quay đầu nói: “Cái đó… không làm phiền cậu nữa, chú của tôi đưa tôi về.”

Sầm Trì tỏ ra rất thấu hiểu: “Không sao, hôm khác gặp, đàn chị.”

Khương Hữu Dung còn chưa kịp đáp lại đã bị Dung Ngộ cưỡng ép nhét vào ghế phụ.

Khương Hữu Dung: “…”

Người này ăn phải thuốc súng à?

Xe chạy ổn định trên đường, Khương Hữu Dung quay đầu lại quan sát vẻ mặt của anh ta, đang do dự có nên nói gì không thì Dung Ngộ đã dịu lại cảm xúc, khẽ hỏi: “Gặp mặt bạn trên mạng à?”

Khương Hữu Dung chán nản gãi gãi dây an toàn, yếu ớt trả lời thành thật: “Xem mắt.”

“Két—” Xe phanh gấp.

Tim Khương Hữu Dung đập mạnh, hồn suýt bay ra ngoài.

“Vớ vẩn! Nhỏ tuổi mà xem mắt cái gì?” Dung Ngộ co ngón tay lại, đỗ xe bên lề đường nói chuyện với cô ấy, “Thằng nhóc đó nhỏ hơn em hai khóa, cùng lắm cũng chỉ mới 18 tuổi, xem mắt cái gì? Trò trẻ con!”

Khương Hữu Dung bị anh ta mắng một trận vô cớ, cơn tức dồn nén trong lòng cả ngày đang không có chỗ xả, thế là cũng tỏ thái độ với anh ta: “Chú tưởng cháu muốn à, chẳng phải là ba người đàn ông nhà họ Khương đó sao, cứ nói cháu thích Tần Vũ, sợ cháu lầm đường lạc lối mới bày ra trò này.”

Dung Ngộ: “…”

“Vậy thì sao? Em có thích Tần Vũ không?” Dung Ngộ bình ổn hơi thở, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào cô ấy.

“Không thích, không thích!” Khương Hữu Dung bị hỏi đến phát phiền, “Sao ai cũng hỏi cháu câu này, cháu đối với Tần Vũ là sự ngưỡng mộ và yêu thích của fan đối với idol, không có tình cảm nam nữ! Sao ai cũng không tin cháu!”

Cô ấy nản lòng, nằm ngửa trên ghế, mặt căng thẳng, một dáng vẻ “đừng ai chọc vào”.

Một lúc lâu sau Dung Ngộ cười nhẹ: “Tôi tin.”

Khương Hữu Dung ngẩng đầu nhìn anh ta, cơn tức trong lòng cũng tan biến.

Rất kỳ lạ, mỗi lần ở cùng Dung Ngộ, cả người đều rất thoải mái. Dường như anh ta luôn có thể kiểm soát cảm xúc của cô ấy, dù cô ấy có xù lông anh ta cũng có thể dùng vài lời là dỗ dành được.

“Cháu không muốn về nhà, chú đi quán bar chơi với cháu đi.” Khương Hữu Dung ngồi thẳng dậy, đưa ra yêu cầu với anh ta.

“Quán bar không được, KTV thì được, đi không?” Dung Ngộ nhướng mày cười.

Khương Hữu Dung hừ hừ: “Được thôi, chú đi cùng cháu chứ?”

Dung Ngộ bất lực cười: “Chứ sao nữa?”

Khương Hữu Dung đắc ý lắc đầu, tâm trạng vui vẻ không nói nên lời.

Đến KTV, Khương Hữu Dung gọi một loạt rượu và nước ngọt, uống vài ly rượu liền buông thả bản thân, cầm micro hát vang một bài. Dung Ngộ ban đầu không để ý đến cô ấy, biết trong lòng cô ấy ấm ức cả ngày cần xả stress, cho đến khi cô ấy uống đến đứng không vững mới dìu người ngồi xuống sofa, kêu người mang nước mật ong đến.

“Đừng động vào cháu, cháu muốn uống tiếp.” Khương Hữu Dung gào lên một tiếng.

“Uống nữa là say đấy, về nhà có thể bị mắng.” Dung Ngộ vuốt nhẹ mái tóc của Khương Hữu Dung, vén những sợi tóc che khuất khuôn mặt cô ấy ra sau tai, giọng nói dịu dàng quyến luyến không nói nên lời.

“Vậy cháu muốn hát, đưa micro cho cháu!” Khương Hữu Dung tính tình ngang bướng, say rượu lại càng khỏe.

Dung Ngộ ấn cô ấy vào lòng mình, giọng điệu bất lực: “Còn hát nữa, Có còn muốn giữ giọng không?”

“Muốn chứ.” Khương Hữu Dung nghe anh ta nói như vậy, trong lòng dâng lên cảm giác tê tê ngứa ngứa kỳ lạ.

“Vậy ngoan một chút, uống chút nước ấm.” Dung Ngộ xoa đầu cô ấy, thả cô ấy ra rồi cầm cốc nước mật ong cho cô ấy uống hai ngụm.

Khương Hữu Dung uống nước chậm, từng ngụm từng ngụm nuốt xuống. Có lẽ vì nước mật ong ngọt, cô ấy thấy ngon nên đã cầm cốc uống trong hai ba phút.

Dung Ngộ cứ thế ôm vai cô ấy, mơ màng nhìn.

Theo ý của ông cụ Khương là muốn cô ấy tìm kiếm đối tượng trong giới.

Chỉ cần là người môn đăng hộ đối là được.

Nếu đã như vậy thì tại sao anh ta lại không được.

“Chú Dung, chú có biết hát không?” Khương Hữu Dung uống hết cốc nước mật ong, vừa l**m môi vừa nhìn anh ta.

Yết hầu Dung Ngộ khẽ động, cầm lấy cốc trong tay cô ấy, đáp: “Ừm, em muốn nghe à?”

“Chú có biết hát hí kịch không?” Khương Hữu Dung chống một bên má tựa vào sofa, nhìn chằm chằm vào mặt anh ta, ngây ngô cười, “Khuôn mặt này của chú mặc đồ cổ trang hát hí kịch chắc chắn sẽ rất đẹp trai.”

Cô ấy vừa nhìn vừa không nhịn được đưa tay chạm thử, vừa chạm vào da anh ta liền rụt lại, nhưng bị Dung Ngộ giữ lấy, ép chặt vào.

Cảm giác cũng khá tốt.

“Muốn nghe gì?” Giọng Dung Ngộ hơi trầm.

“Hí kịch Hoàng Mai!” Khương Hữu Dung vui vẻ đưa micro cho anh ta.

“Em…” Ánh mắt Dung Ngộ lóe lên một tia kinh ngạc, sau đó cười thành tiếng, “Không ngờ đấy, em cũng có gu lắm đó, nhỏ tuổi mà lại thích hí kịch Hoàng Mai à?”

Khương Hữu Dung lẩm bẩm: “Không được à, thích hí kịch Hoàng Mai có gì đáng xấu hổ đâu, cháu thích văn hóa truyền thống mà.”

“Không đáng xấu hổ, vừa hay, cái em thích tôi lại biết.” Anh ta véo véo má mềm của cô, nụ cười càng thêm thoải mái.

Dung Ngộ vui vẻ một lúc, đứng dậy chọn bài, trong KTV vang lên nhạc hí kịch, anh ta thản nhiên hát một bài hí kịch Hoàng Mai.

Khương Hữu Dung nghe anh ta hát câu đầu tiên đã lập tức trợn tròn mắt.

Giọng đỉnh quá!

Cao thủ, đúng là cao thủ!

Dung Ngộ hát xong một bài, Khương Hữu Dung vẫn còn say đắm trong đó, một lúc lâu sau mới hoàn hồn.

Dung Ngộ khẽ gõ lên trán cô ấy, cười thành tiếng: “Ngây người rồi à?”

Khương Hữu Dung ngẩng đầu nhìn anh ta, đột nhiên bất ngờ lao vào lòng anh ta ôm một cái thật chặt, lắc vai anh ta phấn khích: “A a a a Dung Ngộ! Cháu thề từ bây giờ chú chính là top của cháu! Chú là idol của cháu a a a a!”

Dung Ngộ sững sờ.

Đây là bị cô ấy coi như idol để theo đuổi?

Thật không ngờ, tiếng hét của cô ấy lại có một ngày là vì anh ta.

Dung Ngộ bị cô ấy bắt hát thêm mấy bài cổ phong. Kết thúc, cô gái này không nói một tiếng đã ngã sang một bên ngủ say. Trên bàn bày rất nhiều rượu, nhưng cô ấy uống vào bụng cũng chỉ có một chai rưỡi, mà lại còn là loại có độ cồn thấp.

Dung Ngộ cười khẽ, ôm cô ấy vào lòng gối lên vai mình.

“Dung Dung, về nhà thôi.” Dung Ngộ xoa đầu cô ấy.

“Ừm… không về nhà.” Khương Hữu Dung lẩm bẩm.

Dung Ngộ bị phản ứng của cô ấy chọc cười thành tiếng.

Say rồi, ngủ rồi, nhưng vẫn có thể nghe thấy người khác nói, thậm chí còn đáp lại một tiếng.

Hay thật, đáng yêu, thật đáng yêu.

“Muộn rồi, không thể không về nhà.” Dung Ngộ bế cô ấy lên, đi thẳng ra khỏi phòng riêng.

Anh ta cũng không muốn để cô ấy về, nhưng nếu không về e rằng người nhà họ Khương sẽ lo lắng.

Xe chạy vào khu Vị Thủy, cô gái nhỏ trong xe anh ta ngủ ngon lành, Dung Ngộ không nỡ làm phiền, không biết đã ngồi nhìn chằm chằm vào cô ấy bao lâu.

Từ lúc nào bắt đầu có tình cảm với cô gái này nhỉ.

Có lẽ là lần đầu tiên cô đến đoàn phim thăm.

Có lẽ là hết lần này đến lần khác nghe cô ấy mềm mại gọi anh ta một tiếng “chú Dung”.

Hoặc có lẽ, là mỗi lần gặp nhau cô ấy đều tràn đầy sức sống vô hạn, trên mặt luôn nở nụ cười ngọt ngào, lúc nào cũng làm trái tim anh ta rung động.

Dung Ngộ có thể chắc chắn rằng, cô gái này đối với anh ta không có sự đề phòng, thậm chí còn có sự dựa dẫm.

Không ghét, dù sao cũng là một khởi đầu tốt.

Những chuyện khác… từ từ sẽ đến.

Bình Luận (0)
Comment