Gần đến ngày đóng máy, nhiều diễn viên trong đoàn phim đã quay xong phần của mình và rời đi. Hai ngày cuối cùng, không khí tại phim trường khá nặng nề, trước đây lúc nghỉ ngơi thỉnh thoảng còn có tiếng cười nói vui vẻ, bây giờ có thể nói là tĩnh lặng như tờ.
Tạo hình sau này của Tần Vũ gần như toàn là đồ bệnh nhân, mặt mũi xanh xao đội một chiếc mũ che đi cái đầu trọc sau khi hóa trị. Hôm nay lại có chút nắng, cậu ta ngồi trên xe lăn, xòe năm ngón tay muốn nắm lấy một chút ánh sáng, nhưng lại phát hiện dù thế nào cũng không nắm được.
Nam Tê Nguyệt cứ thế lặng lẽ nhìn cậu ta.
“Chị, em sắp đóng máy rồi.” Tần Vũ đột nhiên quay đầu lại nhìn cô.
Không biết từ lúc nào, cách cậu ta gọi cô từ “chị Tê Nguyệt” đã biến thành một chữ “chị”, Nam Tê Nguyệt cũng dần quen, lâu dần cũng quen với việc đột nhiên có thêm một cậu em trai.
Nam Tê Nguyệt vỗ vỗ chiếc mũ gấu trúc trên đầu cậu ta, mỉm cười: “Ừ, đóng máy rồi, câu chuyện của Lưu Ly và Hổ Phách sắp kết thúc rồi.”
“Em sẽ không thoát ra được đâu.” Tần Vũ lí nhí.
Vai diễn Hổ Phách này cậu ta nhập vai quá sâu, có lẽ cần rất nhiều thời gian để tiêu hóa.
Có lẽ không chỉ vì vai diễn Hổ Phách.
Mà còn vì tình cảm của Hổ Phách dành cho Lưu Ly.
“Sẽ thoát ra được thôi.” Nam Tê Nguyệt ngẩng đầu nhìn trời, chớp mắt một cái, ý cười nơi khóe mắt rất nhạt, nội tâm vô cùng bình tĩnh.
“Đúng rồi, lát nữa em họ tôi đến thăm phim trường, cậu chuẩn bị đi.” Nam Tê Nguyệt hoàn hồn, đột nhiên nhớ ra còn có chuyện này.
“Em họ chị cũng là người trong ngành à?” Tần Vũ nghi hoặc quay đầu nhìn cô một cái, “Không đúng, em họ chị đến thăm phim trường tại sao em phải chuẩn bị?”
Nam Tê Nguyệt khẽ cười: “Bởi vì con bé là fan cứng của cậu, hình như trước đây còn từng làm quản lý fanpage của cậu nữa, con bé này theo đuổi thần tượng rất cuồng nhiệt, cậu tưởng nó đến thăm phim trường của tôi à?”
Thực ra là mượn danh nghĩa của cô để đến thăm Tần Vũ.
Vẻ buồn bã không thoát ra được trên mặt Tần Vũ lập tức biến mất, cậu ta ôm đầu như sét đánh ngang tai: “Cái gì!?”
Nam Tê Nguyệt chớp mắt: “Ngạc nhiên vậy sao?”
Tần Vũ đột ngột đứng dậy khỏi xe lăn, hai tay chắp lại vỗ vỗ, sau đó lại lúng túng ôm đầu: “Không phải… bây giờ em đang đầu trọc, trang điểm nửa sống nửa chết, em sao dám gặp quản lý fanpage! Gánh nặng thần tượng của em lớn lắm đó!”
Nam Tê Nguyệt bị cậu ta chọc cười, kéo tay cậu ta, ấn cậu ta ngồi lại xe lăn: “Bình tĩnh, bây giờ nó không còn là quản lý fanpage nữa rồi.”
“Thì cũng từng là!” Vẻ mặt Tần Vũ dần trở nên méo mó, không nói người này có phải quản lý fanpage hay không, chỉ cần là fan, khi đối mặt với fan là cậu ta lại có gánh nặng.
Ai nói thần tượng gặp fan chỉ có fan căng thẳng?
Cậu ta là thần tượng, cậu ta cũng căng thẳng.
Phía xa dường như có động tĩnh, nhìn kỹ thì là Lục Bắc Đình đưa Khương Hữu Dung tới. Nam Tê Nguyệt chọc chọc vai Tần Vũ, hất cằm chỉ: “Đến rồi.”
Tần Vũ lập tức căng thẳng: “Em không qua đó đâu, em cứ ngồi đây tắm nắng thôi, nếu có hỏi, chị cứ nói em nhập vai quá sâu không thoát ra được.”
Nam Tê Nguyệt: “…”
Highlands Redeem Zalo
Cô thật sự chịu thua cậu ta.
“Được rồi, cậu cứ ngồi đây tiếp tục làm hoàng tử u sầu của cậu đi.” Khóe miệng Nam Tê Nguyệt nén cười, quay người đi tới định nói chuyện thì giọng nói the thé của Khương Hữu Dung đã khiến cô câm nín.
Khương Hữu Dung: “Chú Dung!”
Dung Ngộ: “???”
Khương Hữu Dung kinh ngạc: “Sao chú cũng ở đây?”
Chưa đợi Dung Ngộ trả lời, Khương Hữu Dung đã “a” một tiếng phản ứng lại: “Chú là đạo diễn Dung Ngộ?”
Dung Ngộ: “…”
“Thật sự là vậy à?” Khương Hữu Dung không hề che giấu nụ cười, đôi mắt to tròn ánh lên vẻ ngây thơ trong sáng của một sinh viên đại học, “Cháu còn tưởng chú trùng tên với Dung Ngộ, không ngờ chú chính là đạo diễn Dung!”
Khóe miệng Dung Ngộ giật giật, ánh mắt nhìn Lục Bắc Đình phía sau, cố gắng viết dấu chấm hỏi lên mặt.
Tại sao cô ta lại đến phim trường?
Sao ai cũng đưa đến phim trường vậy?
“Chú Dung?” Khương Hữu Dung rất lịch sự cười với anh ta.
Dung Ngộ rất đau đầu véo véo sống mũi: “Cô… Khương, chúng ta có thể đổi cách xưng hô được không.”
Tự dưng có một cô cháu gái lớn thế này, anh ta sao dám nhận!
Nam Tê Nguyệt nghe xong cuộc đối thoại của hai người liền lùi lại một bước theo chiến thuật rồi nghi hoặc nhìn Lục Bắc Đình.
Tại sao Khương Hữu Dung lại quen Dung Ngộ?
Tại sao Khương Hữu Dung lại gọi Dung Ngộ là chú?
Lục Bắc Đình: “…”
Anh cũng không biết.
Nam Tê Nguyệt nuốt nước bọt, trước khi thân phận bị bại lộ liền nhanh chóng trốn vào một góc gọi điện cho Khương Hữu Dung.
Khương Hữu Dung: “Tần Vũ đâu?”
Nam Tê Nguyệt muốn chửi thề: “Đừng có Tần Vũ nữa được không! Sao em lại quen Dung Ngộ? Chú Dung lại là sao?”
“À, chị nói cái đó à.” Giọng Khương Hữu Dung tùy ý, đi sang một bên tránh mặt Dung Ngộ, “Ông nội nói đó, xét theo vai vế chúng ta phải gọi anh ta là chú.”
Nam Tê Nguyệt bất lực trợn mắt: “Nghe chị nói này, Dung Ngộ là bạn của Lục Bắc Đình nhưng anh ta không biết chị và Lục Bắc Đình có mối quan hệ đó. Bây giờ em lại quen anh ta, lát nữa đừng gọi chị là chị, giả vờ không quen biết chị. À thôi, tốt nhất là hai chúng ta không nên gặp mặt.”
Khương Hữu Dung đang tìm kiếm bóng dáng của Tần Vũ, nghe xong tỏ vẻ hiểu biết, đáp: “Em biết rồi.”
Điện thoại vừa cúp, Khương Hữu Dung đã nhìn thấy từ xa một bóng lưng yếu ớt của một thiếu niên ngồi trên xe lăn. Cô ấy nhận ra đó là Tần Vũ, xúc động cầm điện thoại chụp liền hai tấm, đang định bước tới thì thấy Dung Ngộ lạnh nhạt buông một câu: “Hóa ra em gái Khương mượn danh nghĩa thăm đoàn của anh rể để đến thăm nam chính của tôi à.”
“Ai nói là…” Trong đầu Khương Hữu Dung lướt qua lời của Nam Tê Nguyệt, kịp thời phanh lại, đi vài bước đứng cạnh Dung Ngộ, ghé sát lại nhìn mấy cái màn hình giám sát với những khung hình khác nhau, “Không lẽ cháu đến đây để xem chú à?”
Dung Ngộ bị nghẹn đến tức ngực.
Liếc mắt một cái, đập vào mắt là khuôn mặt của Khương Hữu Dung khi cúi người xem màn hình giám sát chỉ cách mình một thước. Anh ta bất giác dời mắt đi, căng mặt không động đậy.
Cô gái nhỏ này sao lại táo bạo như vậy?
“Nhiều màn hình giám sát thế này, chú nhìn cùng lúc có kịp không?” Khương Hữu Dung khuỵu gối, hơi cúi người xem xét những thiết bị này.
Giọng cô gái vốn đã mềm mại, lúc này lại nói nhỏ, hơi thở còn rất gần anh ta. Dung Ngộ nhất thời không kịp hoàn hồn, đầu ngón tay còn đang nắm một cái bộ đàm, anh ta bóp mạnh, bình tĩnh trả lời: “Sao lại không được? Đây là kỹ năng cần có của một đạo diễn đấy.”
Dung Ngộ không trả lời, xem thêm một lúc rồi dời bước đến đứng cạnh Lục Bắc Đình, nói nhỏ: “Dung Ngộ ở đây, chị em không nhận em nữa, anh rể, anh dẫn em đến chỗ Tần Vũ xin mấy chữ ký được không?”
Lục Bắc Đình dựa lưng vào một cây cột, khoanh tay lười biếng thu lại ánh mắt từ trên người Nam Tê Nguyệt đang trốn biệt, giọng điệu lạnh lùng: “Tự đi đi.”
Khương Hữu Dung bĩu môi: “Ồ.”
Thật lạnh lùng.
Chậm rãi lê bước đến sau lưng Tần Vũ, Khương Hữu Dung ho nhẹ một tiếng: “Vũ thần, chào anh…”
Tần Vũ bị cách xưng hô này dọa cho suýt không giữ được bình tĩnh, hít một hơi thật sâu mới từ từ xoay xe lăn lại: “Em là em họ của chị Tê Nguyệt phải không?”
Khương Hữu Dung ngẩn người.
Không phải nói là sẽ đoạn tuyệt quan hệ với cô sao? Nam Tê Nguyệt vậy mà lại nói thẳng mối quan hệ của họ với Tần Vũ?
Nhưng được mặt đối mặt nói chuyện với nam thần thật sự quá hạnh phúc, Khương Hữu Dung lập tức vui như hoa nở, gật đầu: “Ừm ừm đúng rồi, em tên là Khương Hữu Dung, Vũ thần ký cho em một chữ ký được không?”
Tần Vũ ngồi thẳng lưng, giữ vẻ lạnh lùng của idol: “Được, không vấn đề.”
Khương Hữu Dung cười tít mắt, vui đến mức dậm chân, cảm thấy tai mình sắp “mang bầu” vì giọng của thần tượng.
Nhìn cảnh tượng này từ xa, Dung Ngộ bĩu môi.
Cô gái nhỏ đúng là cô gái nhỏ, thấy một tiểu thịt tươi là đi không nổi.
Khương Hữu Dung vui vẻ cất tấm thẻ có chữ ký, có chút căng thẳng sờ sờ vào điện thoại: “Có thể chụp ảnh chung không ạ?”
Tim Tần Vũ “lộp bộp” một tiếng, ho khan, ngại ngùng chỉ vào mình: “Bộ dạng này có lẽ không đẹp lắm, lần sau gặp lại bù cho em hai tấm được không?”
Khương Hữu Dung gật đầu lia lịa: “Được ạ, được ạ!”
Ai hiểu được cảm giác này chứ, thần tượng vậy mà hẹn lần sau gặp lại!
Dung Ngộ: “…”
“Tổng giám đốc Lục, qua đây giúp một tay?” Dung Ngộ nhướng mày với Lục Bắc Đình.
Lục Bắc Đình: “Nói.”
“Thời gian gấp, nhiệm vụ nặng, tôi phải bắt đầu quay rồi, phiền cậu đưa cô em vợ của cậu đi giùm.”Vẻ mặt Dung Ngộ nghiêm túc.
Lục Bắc Đình nhìn anh ta đầy ẩn ý, đút tay vào túi quần thong thả đi tới: “Hữu Dung, đến giờ rồi, về thôi.”
Khương Hữu Dung đáp lời, lẩm bẩm: “Nói chuyện mà cứ như đi thăm tù vậy.”
Tần Vũ nghe thấy không nhịn được cười, sau đó lại nhận ra cách Lục Bắc Đình gọi cô: “Em quen đạo diễn Lục à?”
Khương Hữu Dung cười cười, bất giác nói: “Đúng vậy, anh ấy là anh rể của em.”
Tần Vũ ngẩn người: “Anh rể?”
“À…” Khương Hữu Dung phản ứng lại, vội vàng chữa cháy, “Anh rể, anh rể ruột!”
Cô xem Nam Tê Nguyệt là chị ruột, nên Lục Bắc Đình chính là anh rể ruột.
Đúng vậy, không cần hoảng hốt.
Tần Vũ kinh ngạc nhưng lập tức hiểu ra: “Thảo nào.”
Cậu ta thầm nghĩ, Khương Hữu Dung là em họ của Nam Tê Nguyệt, mà Lục Bắc Đình là anh rể của Khương Hữu Dung.
Quy tròn lại thì Lục Bắc Đình cũng coi như là anh rể của Nam Tê Nguyệt.
Quả nhiên, cậu ta đoán không sai, Lục Bắc Đình và Nam Tê Nguyệt thật sự có quan hệ họ hàng.