“Tốt, các bộ phận chuẩn bị sẵn sàng.” Giọng của Dung Ngộ vang lên từ bộ đàm, anh ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ngày càng tiều tụy của Hổ Phách trên màn hình, nói, “Action!”
Trong khung hình, Hổ Phách vì quá yếu nên không còn sức để đi lại, chỉ có thể ngồi trên xe lăn để Lưu Ly đẩy ra ngoài tắm nắng.
Trong phim lúc này vẫn là mùa đông sâu, ánh nắng ấm áp của mùa đông chiếu xuống, Hổ Phách ngẩng đầu, nhắm mắt cảm nhận tia nắng ấm cuối cùng mà thế gian dành cho mình.
Lưu Ly đẩy cậu đến chiếc ghế dài rồi dừng lại, sau khi cố định xe lăn, cô ngồi xuống cạnh cậu.
Hổ Phách ngồi trên xe lăn còn cô ngồi trên ghế dài.
Họ cứ im lặng như vậy, không ai nói lời nào.
Cho đến khi Hổ Phách lên tiếng: “Lưu Ly, đừng từ bỏ vũ đạo.”
Lưu Ly ngước mắt lên, giọng nói khàn khàn: “Được.”
“Sau khi tớ đi rồi cậu phải ăn uống đầy đủ, ngủ đủ giấc, học hành chăm chỉ.” Giọng của Hổ Phách ngày càng trầm xuống, ánh mắt cậu rơi xuống đầu gối của mình, nói một lèo hết những lời dặn dò, “Bệnh thì phải uống thuốc đầy đủ, nếu thấy đắng, nhớ ăn một viên kẹo, ăn kẹo rồi sẽ không đắng nữa.”
“Hổ Phách.” Lưu Ly cao giọng, “Đừng nói nữa.”
Hàng mi của Hổ Phách cụp xuống, như muốn khóc thành tiếng: “Được.”
Cảnh quay này vốn dĩ đến đây là kết thúc, Dung Ngộ cũng đã chuẩn bị hô “cắt”, nhưng đúng lúc này, Hổ Phách đột nhiên ngẩng đầu, hốc mắt hơi đỏ, bàn tay rụt rè níu lấy tay áo của Lưu Ly không ngừng run rẩy: “Lưu Ly, ôm tớ đi.”
Dung Ngộ đột ngột nuốt lại lời chưa nói, hơi nghiêng người về phía trước, chăm chú nhìn vào màn hình giám sát.
Tần Vũ không thoát vai.
Hay nói cách khác, đây là một cảnh diễn thêm của Tần Vũ.
Nam Tê Nguyệt cúi mắt, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào bàn tay trắng bệch của Hổ Phách, hồi lâu không có động tĩnh.
Phía sau màn hình giám sát, Lục Bắc Đình và biên kịch cũng đều tập trung theo dõi phản ứng của Nam Tê Nguyệt.
Một lúc sau, Lưu Ly khẽ nấc lên, đưa tay phủ lên bàn tay đang run rẩy của Hổ Phách. Môi cô mấp máy, ngẩng đầu nhìn Hổ Phách, trong mắt ngấn lệ, những giọt lệ phản chiếu ánh sáng li ti. Cô mấp máy môi, giọng khàn khàn: “Được.”
Đó là một cái ôm chưa từng được viết trong nguyên tác và kịch bản.
Là một cái ôm ấm áp mà Nam Tê Nguyệt và Tần Vũ đã ban cho Lưu Ly và Hổ Phách.
Dung Ngộ khẽ nín thở, cầm bộ đàm lên hô: “Rất tốt, cảnh này qua.”
Trong khung hình, hai người ôm nhau mãi không buông. Biên kịch không nhịn được đưa tay lau khóe mắt ướt át: “Quá tốt rồi, thật sự quá tốt, cái ôm này có thể coi là điểm nhấn tuyệt vời.”
Tần Vũ khóc nức nở, ôm Nam Tê Nguyệt nghẹn ngào nói: “Chị Tê Nguyệt, cảm ơn chị.”
Nam Tê Nguyệt nén nước mắt lại, vỗ đầu Tần Vũ cười thành tiếng: “Là tôi phải cảm ơn cậu.”
Có lẽ cái ôm này có thể hóa giải một phần tiếc nuối.
Highlands Redeem Zalo
Tuy Tần Vũ không hiểu tại sao cô lại nói vậy nhưng vẫn cười và nín khóc: “Chị, chúc mừng em đi, em đóng máy rồi.”
Nam Tê Nguyệt buông tay, vỗ vai cậu ta một cái: “Đừng vội, cậu còn một cảnh nằm trên giường bệnh nhắm mắt ra đi nữa.”
Tần Vũ: “…”
Cậu ta thật sự… vô cùng đau khổ.
Sau cảnh này, ngoài Nam Tê Nguyệt ra thì tất cả mọi người đều đã đóng máy. Cảnh cuối cùng của Nam Tê Nguyệt, sau khi thảo luận, đoàn làm phim quyết định quay ngoại cảnh.
Để làm nổi bật hiệu ứng điện ảnh, để bộ phim “Lưu Ly Hổ Phách” được thăng hoa, đoàn làm phim quyết định cảnh quay cuối cùng sẽ được chọn tại núi Hoài An được nhắc đến trong sách.
Lễ đóng máy cũng được định tại núi Hoài An, lúc đó, các diễn viên đã đóng máy trước cũng sẽ cùng lên núi tham gia lễ đóng máy.
Thế là cảnh quay này được dời sang ngày mai, sau khi cô đóng máy, đoàn làm phim sẽ chính thức tổ chức lễ đóng máy, tuyên bố “Lưu Ly Hổ Phách” kết thúc tại đây.
Sau khi tan làm, Nam Tê Nguyệt trở về khách sạn, vừa ngồi xuống không lâu thì nhận được điện thoại của Lục Bắc Đình.
“Em đang ở khách sạn à?” Lục Bắc Đình hỏi.
Nam Tê Nguyệt xoa xoa ngón tay, cảm xúc vẫn còn chìm đắm trong cảnh Hổ Phách qua đời, cổ họng nghẹn lại, cô đáp một tiếng: “Ừm, ngày mai đi xe của đoàn phim lên núi nên em không về biệt thự Trác Nguyệt nữa.”
Thực ra Lục Bắc Đình đã đoán được suy nghĩ của cô, có lẽ anh gọi chỉ để nghe giọng cô, tiện thể an ủi: “Em ổn không?”
Nam Tê Nguyệt chớp mắt, giọng điệu thoải mái: “Ổn mà, rất ổn.”
Dường như Lục Bắc Đình còn muốn nói gì đó nhưng Nam Tê Nguyệt đã trực tiếp cắt ngang chuyển chủ đề: “Hôm nay mệt rồi, nghỉ ngơi sớm đi.”
Điện thoại bị cúp máy, Lục Bắc Đình nhíu chặt mày, đầu ngón tay gõ nhịp nhàng lên mặt bàn, nhìn ra ngoài cửa sổ, mơ hồ cảm thấy có chút bất an.
Hôm nay ở phim trường, biên kịch vô tình nhắc đến việc tác giả nguyên tác của “Lưu Ly Hổ Phách” đã trả lời một câu hỏi mà 7 năm qua chưa từng trả lời, và câu trả lời đó lại trùng khớp với câu trả lời mà Nam Tê Nguyệt đã nói ở phim trường.
Lúc đó, khi biên kịch ca ngợi Nam Tê Nguyệt không chỉ là một diễn viên tài năng mà còn là một độc giả thông thái, Lục Bắc Đình đã mơ hồ nhận ra có thể có một mối liên hệ nào đó không tên giữa họ.
Trong sách có nhắc đến chùa Hoài An trên núi Hoài An, và đây cũng là một địa chỉ có thật. Vậy khi tác giả sáng tác câu chuyện này, mức độ cải biên từ thực tế là bao nhiêu.
Thêm một điểm khiến người ta nghi ngờ hơn nữa là bút danh của tác giả nguyên tác là Thất Nguyệt.
Đây rốt cuộc là sự trùng hợp hay Thất Nguyệt chính là Tê Nguyệt?
Nếu Nam Tê Nguyệt chính là tác giả nguyên tác, vậy ngày mai lên núi Hoài An có ảnh hưởng gì đến cô không.
Lục Bắc Đình không dám nghĩ tới.
Tất cả kết luận đều chỉ là phỏng đoán, bây giờ anh vẫn nửa tin nửa ngờ. Tin là vì các phỏng đoán đều có cơ sở, còn không tin là vì không muốn tin.
Nếu “Lưu Ly Hổ Phách” được cải biên từ thực tế, vậy Lưu Ly chắc chắn là chính tác giả, chỉ là kết cục trong sách đã được viết lại.
Nhưng nếu Nam Tê Nguyệt chính là tác giả, vậy Hổ Phách do cô tạo ra có tồn tại hay không, hay nói cách khác, Hổ Phách này là ai.
Lục Bắc Đình mở WeChat, lần đầu tiên nhìn vào màn hình điện thoại xóa xóa sửa sửa, cuối cùng không một câu hỏi nào được gửi đi.
Cả đêm không ngủ, hôm sau đoàn phim lên xe buýt lên núi, hành trình mất khoảng nửa tiếng. Vì trời vừa mưa, tài xế chạy chậm, đến nơi đã hơn 10 giờ sáng.
Lên núi thì mưa càng nặng hạt, Nam Tê Nguyệt khẽ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt.
Đoàn làm phim cũng không ngờ ông trời lại phối hợp với cảnh mưa hôm nay như vậy, đỡ cho họ phải chuẩn bị đạo cụ.
“Tê Nguyệt, chúng ta cố gắng quay một lần là qua!” Dung Ngộ nhìn trời, cũng không nỡ để cô phải quay đi quay lại trong thời tiết thế này.
Nam Tê Nguyệt nặn ra một nụ cười: “Tôi sẽ cố gắng.”
Theo kế hoạch ban đầu, ngoài đoàn làm phim và một số nhân viên ở lại hỗ trợ quay cảnh cuối cùng này, những người khác đều ở lại trong chùa Hoài An gần đó để trú mưa và chuẩn bị đạo cụ cho lễ đóng máy.
Cái gọi là lễ đóng máy thực ra chỉ là toàn bộ đoàn phim chụp ảnh, quay video kỷ niệm.
Còn tại sao lại chọn chùa Hoài An để tuyên bố đóng máy, là vì câu chuyện “Lưu Ly Hổ Phách” bắt đầu từ chùa Hoài An, và cũng kết thúc tại chùa Hoài An.
Dù là trong sách, trong kịch bản hay trong phim, nội dung về ngọn núi và ngôi chùa này gần như không đáng kể, nhưng trong cảnh quay cuối cùng, lại là Lưu Ly lựa chọn rời khỏi thế giới này trên ngọn núi này.
Có người nói đây là tự vẫn, cũng có người gọi đây là tuẫn tình, nhưng thực tế, Lưu Ly chỉ là trở về nơi ban đầu, trả lại sinh mệnh.