Để được nghỉ ngơi tốt hơn vài ngày, Nam Tê Nguyệt không quan tâm đến chuyện bên ngoài. Trong lúc nghỉ ngơi cô cũng đang suy nghĩ nên nói với Lục Bắc Đình về chuyện của mình như thế nào. Cô không chủ động nhắc đến, Lục Bắc Đình cũng không chủ động hỏi. Anh biết, cô cần thời gian.
Hai ngày sau, Nam Tê Nguyệt cùng Lục Bắc Đình trở về nhà họ Khương. Khoảnh khắc chạm mắt với Dương Ngọc Mai, cô nhận ra vẻ mặt thoáng qua của đối phương, trong lòng đã hiểu rõ. Bệnh một trận nên cô đã quên mất cậu mình từng nói có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với cô. Xem ra sóng gió nhà họ Khương đã bắt đầu khởi động rồi.
Lần này Nam Tê Nguyệt trở về chủ yếu là để chứng minh sức khỏe của mình, tiện thể đưa Lục Bắc Đình về ăn một bữa cơm cùng gia đình họ Khương. Nói ra, đây vẫn là lần đầu tiên cô đưa Lục Bắc Đình về.
Ông cụ là người tinh mắt, ý nghĩa trong đó ông cũng không nói ra, nhìn thấy cháu ngoại quý báu của mình cuối cùng cũng chịu mở lòng thử chấp nhận một người, trong lòng vừa vui mừng cho cô vừa không khỏi lo lắng.
Lục Bắc Đình sớm đã chú ý đến ánh mắt kỳ lạ của ông cụ khi nhìn mình. Tuy anh không hiểu nhưng vẫn đối diện với ánh mắt của ông cụ.
Nam Tê Nguyệt hiếm khi được nghỉ ngơi, sau khi về nhà họ Khương thì tâm trạng thoải mái. Sau đó nghe Khương Hình và Lục Bắc Đình trò chuyện về thương mại, cô liền tự giác lùi sang một bên, cùng Khương Hữu Dung nói những chuyện của con gái.
“Chuyện Dung Ngộ, kể cho chị nghe đi?” Nam Tê Nguyệt không hề hứng thú với những cái tên tiểu thịt tươi mà Khương Hữu Dung nhắc đến, nhưng tiếng gọi “Chú Dung” đầy kinh hãi của cô ấy hôm đến thăm đoàn phim lại khơi dậy sự tò mò của cô.
Khương Hữu Dung lập tức dừng chủ đề: “Tự dưng nói đến ông chú già đó làm gì?”
“Chậc, nói mau!” Nam Tê Nguyệt làm bộ định bóp cổ cô ấy.
Bên này Lục Bắc Đình đã đứng dậy đi cùng ông cụ vào phòng sách, còn lại hai bố con Khương Hình đối mặt nhau trừng mắt mấy cái. Hai người thong thả uống trà, thực ra là đang lơ đãng nghe chuyện của các cô gái.
Khương Hữu Dung thuận miệng nói: “Quen ở tiệc gia tộc, ông nội nói vai vế của anh ta lớn hơn chúng ta nên phải gọi là chú Dung.”
Nam Tê Nguyệt nhướng mày: “Rồi sao? Bảo em gọi chú Dung là em gọi chú Dung? Khương Hữu Dung, từ khi nào em lại ngoan ngoãn như vậy?”
“Ôi Nam Tê Nguyệt, chị thật phiền! Em chỉ tìm chút niềm vui cho mình thôi mà!” Khương Hữu Dung xấu hổ, đẩy tay cô ra rồi tức giận ngồi một bên.
Khương Bách Xuyên khẽ cười một tiếng, không định nghe những lời vô bổ này nữa. Chỉ là khi quay người lại gặp Dương Ngọc Mai đi tới, hai mẹ con nhìn nhau, Khương Bách Xuyên không có phản ứng, ngược lại Dương Ngọc Mai như có tật giật mình, hoảng hốt tránh ánh mắt.
Nam Tê Nguyệt bắt được khoảnh khắc này, không nhịn được mà liếc nhìn Khương Hữu Dung. Cô bé ngốc nghếch vui vẻ này sợ là còn chưa biết gì.
Trong phòng sách, ông cụ Khương theo thói quen bày bàn cờ, rất tùy ý nói một câu mở đầu: “Biết chơi cờ không?”
Lục Bắc Đình đã ngồi đối diện ông, vẻ mặt điềm nhiên cầm một quân cờ: “Thỉnh thoảng cháu có chơi với bố cháu.”
Quân cờ đen trắng rơi xuống, ván cờ đã bắt đầu. Ván cờ này của ông cụ Khương thay đổi phong cách thường ngày, từng bước hung hãn ép sát: “Bắc Đình à, ông chọn cháu là vì công nhận con người của cháu, nhưng đồng thời, ông yên tâm giao Nguyệt Nguyệt cho cháu không chỉ đơn giản là vì công nhận cháu.”
Lục Bắc Đình khựng lại, không trả lời.
Ông cụ tiếp tục nói: “Cháu nên biết, hai nhà chúng ta có mối quan hệ như thế nào, gả Nguyệt Nguyệt cho nhà họ Lục các cháu ông rất yên tâm. Quan trọng hơn là, ông biết Nguyệt Nguyệt sẽ không dễ dàng yêu một người.”
“Bắc Đình, cháu có hiểu không?” Ông cụ khẽ thở dài, “Chính vì con bé không dễ dàng yêu một người nên ông chưa bao giờ quan tâm cháu và con bé là thật sự yêu nhau hay là giả vờ yêu nhau. Con bé gả đi, thoát khỏi vận rủi, sống hòa thuận với cháu, đó là kết quả tốt nhất.”
Hơi thở của Lục Bắc Đình chậm lại nửa nhịp, anh lên tiếng hỏi: “Rồi sao ạ?”
“Rồi sao?” Ông cụ đột nhiên ném quân cờ xuống, hừ một tiếng, “Rồi cháu lại khiến con bé yêu cháu!”
Lục Bắc Đình khẽ cong môi. Ngay cả chính anh cũng không thể xác định được nhưng ông cụ lại chắc như đinh đóng cột nói rằng Nam Tê Nguyệt đã yêu anh.
“Đừng tưởng ông không biết cháu đang cười trộm!” Ông cụ đập bàn, hít một hơi thật sâu, suy nghĩ dần dần rời khỏi ván cờ này, “Bắc Đình, kể cho cháu nghe một câu chuyện nhé.”
Dove_Serum vùng da cánh
Ý cười của Lục Bắc Đình thu lại, anh nghiêm túc nhìn vẻ mặt nặng nề của ông cụ: “Được ạ.”
Nhân vật chính của câu chuyện là một cô gái, ông cụ kể chính là câu chuyện tình yêu của cô gái này.
Trong câu chuyện, cô gái vừa tốt nghiệp đại học, trong một chuyến du lịch vòng quanh thế giới đã gặp một người đàn ông khiến cô yêu từ cái nhìn đầu tiên. Và người đàn ông đó là một người Trung Quốc có thân phận đặc biệt. Đi cùng người đàn ông còn có bạn của anh ta, và người bạn đó lại là một người nước ngoài. Cô gái rất táo bạo, sau khi làm quen với họ đã gia nhập vào đội của họ. Ba người cùng nhau đi du lịch, rất nhanh đã trở thành bạn tốt.
Cô gái chưa bao giờ che giấu tình yêu của mình dành cho người đàn ông đó nên đã định dũng cảm tỏ tình vào ngày kết thúc chuyến du lịch. Nhưng cô không ngờ rằng, người đàn ông đó đã từ chối lời tỏ tình của cô. Cô gái không vì thế mà nản lòng, tối đó còn đặc biệt tổ chức một bữa tiệc chia tay cho người đàn ông đó và bạn của anh ta tại một quán bar.
Và tai nạn đã xảy ra vào đêm đó. Quán bar lộn xộn, người đàn ông và cô gái đã uống nhầm rượu có thuốc và xảy ra quan hệ. Nhưng sau khi tỉnh lại, người đàn ông lại không thể chấp nhận sự thật này, tỉnh dậy liền bỏ trốn.
Còn cô gái sau khi tỉnh dậy, phát hiện người nằm bên cạnh mình là người bạn nước ngoài kia. Hóa ra người bạn nước ngoài đó đã luôn thích cô gái này, sau khi phát hiện người bạn thân của mình bỏ rơi cô, đã giả vờ rằng người xảy ra quan hệ với cô gái là chính anh ta. Người bạn nước ngoài quá hiểu nguyên tắc của bạn thân mình, biết rõ người bạn này của mình đi lần này sẽ không bao giờ quay lại bên cạnh cô gái, nên anh ta tin chắc, chỉ cần anh ta theo đuổi, cô gái nhất định sẽ dần dần yêu mình.
Cô gái đã tin lời nói của người bạn nước ngoài, nhưng không chấp nhận lời theo đuổi của người đàn ông nước ngoài.
Một tháng sau, cô gái bất ngờ bị một băng nhóm tội phạm bắt cóc. Người đàn ông nước ngoài vì cứu cô gái, trước khi cảnh sát đến đã bị đâm mười mấy nhát dao để bảo vệ cô gái. Và cô gái, vào khoảnh khắc này đã yêu người đàn ông nước ngoài này, nhưng người đàn ông nước ngoài này lại vĩnh viễn rời xa cô.
Sau khi được cứu, cô gái bất ngờ phát hiện mình đã có thai. Cô đã tổ chức tang lễ cho người đàn ông nước ngoài, và cũng định giữ lại đứa con. Nhưng vào ngày đứa con chào đời, cô lại phát hiện, đứa con này không hề có đặc điểm lai. Cô đột nhiên hiểu ra, đứa con này không phải của cô và người đàn ông nước ngoài.
Ký ức đêm đó đột nhiên hiện về trong đầu cô, cô như điên loạn khóc rất lâu, thậm chí còn muốn b*p ch*t đứa con gái mới sinh, nhưng may mắn đã được bác sĩ ngăn lại. Cô suốt ngày khóc lóc, sau khi hồi phục sức khỏe, cô ôm con lên một ngọn núi tên là Hoài An, để lại đứa con trong đạo quán trên đỉnh núi.
Sau đó cô gái rời khỏi đất nước của mình, lang thang khắp nơi trên thế giới, từ đó mất liên lạc. Không ai biết cô ở đâu, không ai biết cô sống chết ra sao.