Dụ Hôn Ánh Trăng - Đinh Hiến

Chương 65

Lục Bắc Đình sau khi nghe xong câu chuyện này vẫn giữ im lặng, quân cờ trong tay bị anh nắm chặt đến mức khớp ngón tay hơi trắng bệch. Một lúc lâu sau, anh mới khàn khàn lên tiếng xác nhận: “Cô gái này… là mẹ của Nguyệt Nguyệt?”

Ông cụ nặng nề nhắm mắt lại rồi từ từ gật đầu.

Cô gái là mẹ của Nam Tê Nguyệt, còn người đàn ông khiến cô gái yêu từ cái nhìn đầu tiên là một đạo sĩ, cũng là bố của Nam Tê Nguyệt.

Cô gái để trả thù vị đạo sĩ này đã gửi đứa con đến trước cửa đạo quán của anh ta, nói với anh ta rằng, đứa bé là con ruột của anh ta, sống chết thế nào tùy anh ta xử lý.

Đạo sĩ tự biết tội lỗi nặng nề nên đã sám hối và thề sẽ không xuống núi nữa. Vốn định cho đứa bé đi nhưng cuối cùng không nỡ.

Anh ta quen cô gái ở nước ngoài, chỉ biết tên tiếng Anh của cô là Nancy, còn về gia đình cô thì anh ta không biết gì cả.

Nhiều năm sau, khi đứa bé dần lớn lên, anh ta mới nhận ra mình không thể tiếp tục giữ đứa bé này trên núi.

Thế là anh ta đã mất vài năm tím kiếm, sau đó cuối cùng cũng tìm ra cô gái đến từ nhà họ Khương, liền nhờ người báo tin cho nhà họ Khương, để người nhà họ Khương lên núi đón Nam Tê Nguyệt vừa qua sinh nhật 10 tuổi về nhà.

“Bắc Đình, nói nhiều như vậy, vừa để cháu hiểu thêm về Nguyệt Nguyệt, vừa muốn nói với cháu rằng, con bé không thể chịu thêm bất kỳ tổn thương nào nữa, cháu hiểu không?” Ông cụ nhìn anh với ánh mắt vô cùng sâu thẳm, hàng mi hơi ươn ướt chớp chớp, nói một cách thấm thía, “Con bé không động lòng, người khác sẽ không thể làm tổn thương nó. Nhưng một khi con bé đã động lòng, nếu đối phương làm điều gì có lỗi với nó thì đó sẽ là một đòn chí mạng đối với nó.”

“Ông ngoại, cháu sẽ không.” Lục Bắc Đình thở gấp, cố gắng đảm bảo, “Ông hãy tin cháu, cháu sẽ dùng cả quãng đời còn lại để yêu cô ấy, cho đến khi chết đi.”

“Những chuyện này chỉ là một phần, điều ảnh hưởng đến nó nhất vẫn là mười năm sống trong đạo quán.” Ông cụ xua tay, không cần lời đảm bảo của anh lúc này, dặn dò, “Cháu nhớ, nếu con bé không chủ động nhắc đến, tuyệt đối đừng hỏi nó về chuyện này, cửa ải này, con bé phải tự mình vượt qua.”

Sau khi từ nhà họ Khương về, vẻ mặt Lục Bắc Đình vẫn luôn nặng nề. Nam Tê Nguyệt nghĩ có lẽ ông cụ Khương lại nói gì đó dọa người với anh nên đã rất ngoan ngoãn đi tới nắm lấy ngón tay anh để an ủi: “Em rất tốt, đừng nghĩ nhiều.”

Lục Bắc Đình nghiêng người ôm cô vào lòng, giọng nói mang theo giọng mũi nặng trĩu: “Nguyệt Nguyệt, mọi chuyện đã có anh.”

“Biết rồi.” Nam Tê Nguyệt đẩy đẩy cánh tay anh, suýt nữa không thở nổi, “Ông ngoại nói gì với anh vậy, để anh lo lắng thành thế này?”

“Không sao.” Lục Bắc Đình không muốn để cô nhớ lại những chuyện buồn này, tự mình đi vào phòng vệ sinh rửa mặt điều chỉnh lại trạng thái sau đó ở trong bếp nấu ăn, từ chối giao tiếp với Nam Tê Nguyệt.

Nam Tê Nguyệt l**m môi, trong lòng không yên tâm, liền ghé sát lại chủ động nói với anh: “Thực ra em đã nghĩ xong nên nói với anh về chuyện Lưu Ly như thế nào rồi.”

Bàn tay đang thái rau của Lục Bắc Đình khựng lại.

Thấy anh không nói gì, Nam Tê Nguyệt tiếp tục: “Câu chuyện này là em viết năm 18 tuổi, coi như là tác phẩm thành danh của em đi. Em thừa nhận nhân vật Lưu Ly có lồng ghép một phần trải nghiệm thật của em, nhưng chỉ có phần núi Hoài An thôi, chỉ một chút xíu, còn lại đều là hư cấu, coi như là một tác phẩm điên rồ của em.”

“Vậy còn chuyện uống nhiều thuốc ngủ tự tử thì sao? Tác giả dùng lời văn để thể hiện tâm trạng, và lời văn cũng có thể cho người khác biết suy nghĩ trong lòng tác giả lúc đó. Nam Tê Nguyệt, em đã từng nghĩ đến chuyện tự tử.” Lục Bắc Đình ngừng động tác thái rau, anh ngẩng đầu, gân xanh trên trán hiện rõ.

Nam Tê Nguyệt sững sờ một lúc, một lúc lâu sau mới trả lời: “Anh đừng tức giận.”

Lục Bắc Đình hoàn hồn, hít một hơi thật sâu, quay lưng lại đưa tay lau khóe mắt.

“Anh khóc à?” Nam Tê Nguyệt vội vàng vào trong bếp, cẩn thận nắm lấy tay anh khẽ lay. Về khoản dỗ người, cô thực sự không bằng Lục Bắc Đình.

Lục Bắc Đình thở ra một hơi, không quay đầu nhìn cô: “Không, hành này… cay mắt.”

Nam Tê Nguyệt lặng lẽ nhìn hành lá trên thớt: “…”

Kéo kéo ngón tay anh, Nam Tê Nguyệt bình tĩnh trình bày: “Em rất quý mạng sống, không thể nào tự tử được. Em cùng lắm chỉ là hận, hận mẹ không cần em, hận bố không cần em, hận họ bỏ rơi em, nên đã tùy tiện lồng ghép vài chi tiết, biến câu chuyện này thành bi kịch thôi.”

Dove_Serum vùng da cánh
Giây tiếp theo, Lục Bắc Đình đột ngột quay người ôm cô vào lòng, lặp đi lặp lại: “Nguyệt Nguyệt, sau này anh sẽ thương em.”

“Được rồi, sến quá.” Nam Tê Nguyệt có chút không chịu nổi kiểu này của anh, vỗ vỗ cánh tay anh tỏ ý, “Yên tâm, em đã không còn là Nam Tê Nguyệt của trước đây nữa rồi, anh xem em bây giờ không viết bi kịch, chuyển sang viết tổng tài bá đạo rồi.”

“Tổng tài… bá đạo?” Lục Bắc Đình vẫn chưa quen với sự thay đổi đột ngột này, bốn chữ này từ miệng anh nói ra vô cùng buồn cười. Anh khẽ thở dài, véo véo d** tai cô, “Vậy sao, hóa ra Nguyệt Nguyệt thích tổng tài bá đạo.”

Má Nam Tê Nguyệt nóng lên, đẩy tay anh ra rồi vội vàng bỏ chạy.

Lục Bắc Đình lại cầm dao lên thái hành lá, vừa thái vừa lẩm bẩm: “Sao không thích đạo diễn bá đạo?”

Nhưng thôi kệ, đạo diễn bá đạo hay tổng tài bá đạo, anh đều có thể tự do chuyển đổi.

Nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa, Nam Tê Nguyệt thật sự sợ cái kiểu bám người như chó lớn của Lục Bắc Đình nên đã vội vàng quay lại công việc. Sáng sớm đến công ty thảo luận kịch bản mới với Khải Ni, kết quả khi nhìn thấy văn phòng mới của Khải Ni, mí mắt không ngừng giật. Tự dưng công ty lại sắp xếp cho Khải Ni một văn phòng riêng?

“Khải Ni, đây là trò gì của công ty vậy?” Nam Tê Nguyệt đi một vòng, kéo một chiếc ghế ra ngồi trước bàn làm việc của anh ta.

Khải Ni cười như không cười lấy ra một chồng kịch bản từ ngăn kéo, hừ một tiếng: “Tôi còn muốn hỏi cô! Nam Tê Nguyệt! Cô thành thật khai báo cho tôi, trong lúc đóng phim rốt cuộc đã cặp kè với ai? Tôi chỉ bị công ty cử đi tạm thời dẫn dắt người mới! Tôi chỉ không ở bên cạnh cô hai tháng! Cô đã tự tiện bay lên cành cao rồi?”

Nam Tê Nguyệt: “…”

“Nói chuyện đàng hoàng được không?” Nam Tê Nguyệt bĩu môi, tiện tay cầm một kịch bản lên đọc. Lật liên tiếp hai trang, cô khẽ nheo mắt, ngước mắt lên nhìn Khải Ni, sau đó đổi sang một kịch bản khác, mở ra đọc lại.

Trước mặt có tổng cộng năm kịch bản, cô xem hết tất cả, bình tĩnh nửa phút mới nhếch mép mở miệng: “Anh chắc chắn, đây là kịch bản cho tôi?”

Khải Ni xòe tay: “Cô nói xem?”

Nam Tê Nguyệt không chắc, lại xem lại một lần nữa: “Phim truyền hình bom tấn, tiểu thuyết đình đám thì thôi đi, ngay cả tài nguyên phim điện ảnh lớn anh cũng có thể kiếm được cho tôi?”

Nam Tê Nguyệt cuối cùng đưa ra một câu hỏi: “Từ khi nào anh lại giỏi giang như vậy?”

Khóe miệng Khải Ni giật giật, mở kịch bản ra làm động tác “mời”: “Đây, toàn là kịch bản hay do công ty chuẩn bị, chọn một đi.”

Nam Tê Nguyệt chỉ vào mình: “Công ty cho tôi?”

“Ừm, chọn đi, cô chọn xong, còn lại mới đến lượt các nghệ sĩ khác của công ty chọn.” Khải Ni gật đầu trịnh trọng, và bình tĩnh trình bày với cô một câu, “Tê Nguyệt, chúc mừng cô, từ bây giờ, cô là số một của Giải trí Tinh Xán chúng ta!”

Nam Tê Nguyệt: “…”

Lông mày nhíu lại, cô im lặng vài giây, đột nhiên đã ngộ ra.

Bình Luận (0)
Comment