Sau khi xuống lầu, Nam Tê Nguyệt vẫn còn nghi ngờ liếc nhìn tòa nhà đó một cái. Khải Ni vừa thấy cô đã lao tới nắm vai cô lắc mạnh hai cái, giọng điệu có thể nói là nghiến răng nghiến lợi: “Bảo cô lên tầng mười! Tầng mười! Cô chạy đến xó xỉnh nào thử vai vậy!”
Cô bị lắc đến chóng mặt, “Tôi đi đúng tầng mười mà.”
“Thế mà đạo diễn Lưu nhắn tin cho tôi nói cô lại cho người ta leo cây!” Khải Ni nhận được tin nhắn còn định giải thích vài câu, không ngờ người ta chặn luôn anh ta.
Nam Tê Nguyệt ngây thơ chớp mắt: “Tôi thật sự đã thử vai rồi, đạo diễn còn giữ lại số điện thoại của tôi bảo về nhà chờ kết quả.”
Khải Ni: “…”
Tiểu Linh Đang: “…” Đã nói mà, chị ấy không có em là không được.
Thế là trên đường về công ty, Khải Ni tìm mọi cách cuối cùng cũng điều tra ra được đoàn phim còn lại ở tầng mười của tòa nhà Austin là thần thánh phương nào.
“Phựt.”
Ngay khoảnh khắc đó, sợi dây đàn trong lòng Khải Ni đứt phựt, anh ta ngây người.
Nam Tê Nguyệt miễn cưỡng quan tâm đến sự sống chết của anh ta: “Tra ra rồi à?”
“Trời ơi, cô gặp vận may gì thế này!”
“Hả? Nói tiếng người đi.” Đôi bông tai trên tai hơi nặng, Nam Tê Nguyệt nhanh tay tháo ra đưa cho Tiểu Linh Đang.
“’Lưu Ly Hổ Phách’! Tổ tông ơi, đó là hiện trường thử vai của ‘Lưu Ly Hổ Phách’! Tôi đã nói sao lại không cho người không phận sự vào, thì ra đoàn phim của Dung Ngộ cũng ở đó. Dung Ngộ đấy! Đó là Dung Ngộ đấy!” Khải Ni không kìm được niềm vui trong lòng, nếu không phải cửa xe đã đóng chặt, có lẽ anh ta đã biểu diễn một màn nhảy xe cho họ xem.
Nam Tê Nguyệt ngẩn người một lúc, một lúc lâu sau cô thản nhiên “ừm” một tiếng, tỏ vẻ đã nghe thấy.
“Trời ơi, chị… chị sắp nổi tiếng rồi.” Tiểu Linh Đang cũng tỏ vẻ kinh ngạc.
“Cô vừa nói đạo diễn đã giữ lại thông tin liên lạc của cô?” Khải Ni hít một hơi, vội vàng nắm bắt chi tiết.
Nam Tê Nguyệt lười biếng nhắm mắt lại: “Ừm.”
“Vậy thì khả năng được chọn rất lớn.” Khải Ni không nhịn được đưa tay huơ huơ trước mắt cô, “Sao vậy? Không vui à?”
Tuy vị tổ tông này ngày thường luôn mang vẻ mặt thờ ơ, nhưng không khí lúc này, nhìn thế nào cũng có chút nặng nề.
“Không có, rất tốt.” Nam Tê Nguyệt phối hợp nhe răng cười, sau đó tiếp tục nhắm mắt lại sắp xếp những suy nghĩ hỗn loạn.
Sao lại đi nhầm vào đoàn của “Lưu Ly Hổ Phách” chứ, đi nhầm đoàn nào không nhầm lại đúng ngay “Lưu Ly Hổ Phách”.
Lúc thử vai cô còn ngây ngô nói muốn nhận vai nữ phụ số ba, chẳng trách đạo diễn người ta nói cô không hợp. Dù sao thì nữ phụ số ba của “Lưu Ly Hổ Phách” là một cô gái mũm mĩm đúng nghĩa.
“Lưu Ly Hổ Phách” là phim chuyển thể từ tiểu thuyết cùng tên, tác phẩm này đến nay vẫn còn nằm trên các bảng xếp hạng. Nói về tác phẩm này, thật sự không có ai quen thuộc hơn Nam Tê Nguyệt.
Đó là một câu chuyện rất buồn: Lưu ly lạnh lẽo, Hổ phách ấm áp, là mối tình thầm lặng và sự cứu rỗi, là rung động đầu đời tuổi thanh xuân, là bí mật không thể nói thành lời, là mất em như mất đi ánh sáng.
Tóm lại, là câu chuyện về một nam chính mắc bệnh bạch cầu, nữ chính vì thế mà tự vẫn.
Vốn dĩ đã là một đề tài lấy nước mắt, lại qua bàn tay của Dung Ngộ, bộ phim này nếu công bố e là sẽ bùng nổ.
Vì vậy dù chỉ tham gia một vai nhỏ trong đó cũng có không gian thăng tiến rất lớn, chưa kể nếu được Dung Ngộ ưu ái, con đường tương lai sẽ vô cùng thuận lợi.
“Lưu Ly Hổ Phách” chỉ có vài nhân vật, vậy mà Dung Ngộ còn bảo cô múa một đoạn tại chỗ. Phải biết rằng nữ chính của bộ phim này là một sinh viên chuyên ngành vũ đạo.
Điều này rõ ràng là muốn cô về nhà chờ tin mà đêm không ngủ được.
Chờ đợi thực sự là một quá trình dài đằng đẵng đau khổ và dằn vặt.
Đêm về, thành phố này chìm trong ánh đèn neon rực rỡ. Tại một quán bar cao cấp, Lục Bắc Đình cầm ly rượu chân cao lơ đãng lắc chất lỏng trong ly. Anh im lặng không nói, nhưng khi nghe thấy một cái tên quen thuộc anh liền ngước mắt lên.
“Cậu vừa nói ai?” Đặt ly rượu xuống, anh hiếm khi tham gia vào những chủ đề tám chuyện này.
Dung Ngộ thấy cuối cùng anh cũng có hứng thú, khẽ thở dài: “Nam Tê Nguyệt, một diễn viên nhỏ, tôi định chọn cô ấy làm nữ chính cho bộ phim này.”
Có lẽ vì đã uống rượu, người này nói về Nam Tê Nguyệt là cứ thao thao bất tuyệt: “Cô gái này chắc chắn đã đắc tội với ai đó trong giới rồi. Không nói đến năng lực chuyên môn, chỉ riêng nhan sắc và tiềm năng của cô ấy, không lý nào lại đến mức lận đận như vậy.”
“Ảnh.” Lục Bắc Đình chìa thẳng tay ra.
Phản ứng đầu tiên của Dung Ngộ là cảm thấy như gặp ma, sau đó không nói hai lời liền lên mạng tìm thông tin của Nam Tê Nguyệt đưa cho anh xem: “Thế nào, đạo diễn Lục có cao kiến gì không?”
“Cậu là tổng đạo diễn, tùy cậu.” Sau khi xác nhận Nam Tê Nguyệt này chính là Nam Tê Nguyệt mà anh quen, Lục Bắc Đình đẩy điện thoại lại, vẻ mặt từ đầu đến cuối đều bình thản.
Một lúc sau anh lại nói: “Gửi cho tôi một bản video thử vai của cô ấy.”
Dung Ngộ trêu chọc một tiếng: “Hiếm thấy thật, cuối cùng cũng nhặt lại trách nhiệm của mình rồi.”
“Nếu thật sự định chọn cô ấy vậy thì cô ấy cũng là nữ chính của tôi.” Lục Bắc Đình luôn có nguyên tắc của riêng mình, không làm phim dở, không chọn diễn viên dở.
Sau khi tan tiệc, trên đường về, Lục Bắc Đình không nhịn được mở đoạn video mà Dung Ngộ gửi.
Trong xe thoang thoảng mùi rượu, có lẽ là đã uống hơi nhiều, Lục Bắc Đình không rời mắt khỏi bóng dáng mờ ảo đang uyển chuyển múa trong video, ngay cả ý thức cũng bắt đầu trở nên mơ màng.
Ngày Giao thừa thực ra không phải là lần gặp đầu tiên thực sự của họ, chỉ là cô gái này dường như đã quên anh sạch sẽ.
Mười tuổi, không thể quên hết mọi chuyện như vậy.
Hơn nữa lúc đó họ đã trao đổi tên của nhau.
Nhà họ Khương cũng thật biết giấu người, mãi đến bây giờ họ mới biết ông cụ Khương có một cô cháu gái ngoại quý giá tên là Nam Tê Nguyệt.
Lục Bắc Đình trước nay không tin vào những chuyện ma quỷ vô căn cứ, nhưng khi nghe từ miệng bà Lâm rằng cô gái có mệnh cách hợp với mình tên là Nam Tê Nguyệt anh lại có một chút dao động.
Xem đi xem lại không dưới ba lần đoạn video thử vai này, Lục Bắc Đình từ từ nhắm mắt lại, cười khẩy một tiếng.
Đồ vô lương tâm này, lại quên mình sạch sẽ.
“Lưu Ly Hổ Phách” đã tiến hành công tác thử vai diễn viên trong ba ngày liên tiếp, cuối cùng vào ngày mùng bảy Tết đã chốt được dàn diễn viên. Lục Bắc Đình đến muộn, liếc qua danh sách diễn viên tham gia rồi ném tấm thẻ đạo diễn phiền phức lại cho Dung Ngộ: “Tuy không can thiệp vào việc chọn diễn viên của cậu nhưng người này là sao?”
Dung Ngộ biết anh trước nay không xem trọng những nghệ sĩ xuất thân từ idol chỉ dựa vào fan thổi phồng một cách mù quáng, liền giải thích: “Người này tuy xuất thân từ nhóm nhạc nam nhưng diễn xuất không tệ. Hơn nữa mười triệu fan của cậu ta có thể mang lại lợi ích rất lớn cho bộ phim này.”
“Vậy nên cậu ghép cậu ta với một nữ chính hạng 18 à?” Lục Bắc Đình trước nay luôn xem thường những idol có lưu lượng lớn, “Dàn diễn viên này của cậu mà công bố, mười triệu fan của cậu ta chắc chắn sẽ không chấp nhận.”
“Tiềm năng của Nam Tê Nguyệt cũng không thể xem nhẹ.” Con mắt nhìn người của Dung Ngộ trước nay rất chuẩn. Anh ta chọn Nam Tê Nguyệt làm nữ chính, ngoài việc có cân nhắc của riêng mình, còn muốn bồi dưỡng một diễn viên mới.
Phải biết rằng giới này chưa bao giờ thiếu diễn viên, nhưng thiếu diễn viên giỏi.
Đặc biệt là những diễn viên thuần túy như Nam Tê Nguyệt.
“Chờ đã…” Dung Ngộ đột nhiên nhận ra mình đã đi lệch hướng, nhìn lên nhìn xuống vẻ mặt của Lục Bắc Đình, cười khẩy, “Ê này, không phải là cậu lo lắng sau khi công bố dàn diễn viên Nam Tê Nguyệt sẽ bị bạo lực mạng đấy chứ?”
Lục Bắc Đình liếc anh ta một cái, vẻ mặt đó rõ ràng là đã ngầm thừa nhận.
“Chậc.” Dung Ngộ cảm thán, “Bắt đầu bảo vệ nữ chính rồi à?”
Lục Bắc Đình đưa cổ tay lên xem giờ, dường như có việc quan trọng cần xử lý, ném danh sách xuống rồi đi: “Tùy cậu.”
“Vừa đến đã đi à, đi đâu vậy?” Dung Ngộ gọi anh lại.
“Đi lấy giấy đăng ký.”
Dung Ngộ: “…”
Lấy giấy đăng ký!?