Mùng bảy Tết, không khí Tết dần phai nhạt. Cục Dân chính cũng chính thức làm việc trở lại hôm nay. Lục Bắc Đình lái xe đến Lục Giang Danh Thành theo định vị. Không lâu sau, Nam Tê Nguyệt mang theo hơi lạnh chui vào xe anh.
Trong túi là sổ hộ khẩu và chứng minh thư. Nam Tê Nguyệt ngồi vững, mắt không nhìn ngang ngó dọc. Một lúc sau thấy anh không lái xe cô mới khẽ động đậy đầu: “Ừm? Còn đợi ai sao?”
Ánh mắt Lục Bắc Đình dừng trên đôi môi đỏ mọng của cô, anh lặng lẽ dời ánh mắt đi, nhàn nhạt nói: “Dây an toàn.”
“…” Nam Tê Nguyệt mím môi, lúng túng thắt dây an toàn.
Lục Bắc Đình không vội lái xe, từ ghế sau lấy ra một túi tài liệu rồi mở ra đưa cho Nam Tê Nguyệt: “Đây là báo cáo khám sức khỏe của tôi, ngoài đường huyết thấp ra, các chỉ số khác đều bình thường, em có thể yên tâm.”
“Hả?” Nam Tê Nguyệt nhận lấy xem qua, có chút ngẩn ngơ ngẩng đầu, “Còn phải chuẩn bị báo cáo khám sức khỏe nữa sao? Hồ sơ khám sức khỏe của tôi ở công ty.”
Hơn nữa còn là hồ sơ của nửa năm trước.
“Không sao.” Lục Bắc Đình khởi động xe, quay đầu lái về hướng Cục Dân chính Bắc Thành, “Cho em xem báo cáo khám sức khỏe của tôi là muốn em yên tâm.”
Nam Tê Nguyệt nửa hiểu nửa không, không nhịn được liếc anh vài cái, ho nhẹ nói: “Anh cũng yên tâm, sức khỏe tôi rất tốt, không có bệnh tật gì.”
Nhưng mà… điều này có liên quan gì đến việc đăng ký kết hôn?
Tuy là tự nguyện kết thành vợ chồng nhưng không phải đã nói là hai người sẽ đồng tâm đồng đức, tôn trọng lẫn nhau, sống yên ổn qua ngày thôi sao.
Lục Bắc Đình nghe xong nhàn nhạt cười: “Ừm.”
Thủ tục đăng ký kết hôn rất đơn giản. Giao giấy tờ, điền thông tin, chụp ảnh chung, rồi nhân viên đóng dấu lên sổ đỏ, mọi chuyện cứ thế thuận lợi. Sau đó di chuyển ra sảnh lớn tuyên thệ, cuộc hôn nhân này cứ thế thành.
Ra khỏi sảnh Cục Dân chính, tay Nam Tê Nguyệt cầm giấy đăng ký kết hôn còn chưa ấm, vẫn cảm thấy không thể tin nổi.
Chỉ trong khoảnh khắc, cô đã chia tay cuộc sống độc thân, bước vào hôn nhân cùng một người đàn ông mà số lần gặp mặt đếm trên đầu ngón tay, lập nên một gia đình mới.
“À, chuyện đám cưới, ông tôi chắc đã bàn với nhà anh rồi phải không?” Vốn định giao chuyện này cho ông cụ Khương giải quyết nhưng đến giờ vẫn chưa có tin tức gì nên đành phải tự mình hỏi.
Lục Bắc Đình mở cửa xe ra hiệu cho cô lên, gật đầu với cô: “Ừm, đám cưới tạm thời không tổ chức.”
Nam Tê Nguyệt nắm chặt dây an toàn, mím môi, nhìn Lục Bắc Đình đi vòng qua đầu xe trở về ghế lái, có chút không hiểu ý của anh.
Cái gì gọi là đám cưới tạm thời không tổ chức.
Ý là bây giờ không tổ chức nhưng sau này sẽ tổ chức sao.
Nam Tê Nguyệt thầm thở dài, nhét giấy đăng ký kết hôn vào túi sau đó lấy điện thoại ra xem tin nhắn.
Tự động bỏ qua chuyện công việc, cô mở hộp thoại của một người có ảnh đại diện là quả chanh, suy nghĩ một lúc rồi lại từ trong túi lấy ra giấy đăng ký kết hôn chụp một tấm gửi đi: [Ngày đầu tiên tại vị.]
Những hành động này đều lọt vào mắt Lục Bắc Đình, đôi mắt lạnh lùng hiếm khi nhuốm một tia dịu dàng.
Gửi tin nhắn xong chờ một lúc Nam Tê Nguyệt mới nhớ ra bên London vẫn còn là đêm khuya, đang định cất điện thoại lại thì một số lạ gọi đến.
Do dự vài giây, Nam Tê Nguyệt nhấn nghe: “Alo, xin chào.”
“Cô Nam, xin chào, tôi là Dung Ngộ, đạo diễn của “Lưu Ly Hổ Phách”, không biết cô còn nhớ không?” Giọng nói bên kia điện thoại ẩn chứa chút ý cười. Trong xe rất yên tĩnh, âm thanh từ ống nghe không nhỏ, Lục Bắc Đình vừa nghe đã biết đối phương là ai.
Nam Tê Nguyệt “a” một tiếng, tim đập thình thịch, lúng túng nói: “Nhớ ạ, thật ngại quá.”
“Những chuyện khác khoan hãy nói, trước tiên chúc mừng cô đã qua vòng thử vai, chúng ta gặp mặt bàn bạc cụ thể nhé?” Dung Ngộ để lại cho cô một chút hồi hộp.
Nam Tê Nguyệt đáp: “Được ạ.”
Cúp điện thoại xong Nam Tê Nguyệt mới từ từ định thần lại.
“Đây là bộ phim chính kịch đầu tiên em nhận?” Phía trước gặp đèn đỏ, những ngón tay thon dài của Lục Bắc Đình nắm vô lăng khẽ gõ, anh liếc mắt nhìn khuôn mặt không tì vết của cô.
“Cái gì gọi là bộ phim chính kịch đầu tiên?” Nam Tê Nguyệt khẽ động, âm lượng cao hơn trước một chút. Đúng lúc Lục Bắc Đình nghĩ cô chuẩn bị tranh luận, cô gái nhỏ bĩu môi, thở dài nói, “Chưa ký hợp đồng, chưa tính.”
Lục Bắc Đình: “…”
Nam Tê Nguyệt tiếp tục tuôn ra: “Anh nói đúng, những bộ phim trước đây tôi nhận đều không phải phim chính kịch gì.”
Lục Bắc Đình: “…”
“Giới đạo diễn thật sự cần phải chấn chỉnh lại, những đạo diễn lớn có tầm nhìn như Dung Ngộ bây giờ không còn nhiều nữa.”
Lục Bắc Đình: “…”
“Nếu tất cả đạo diễn đều tinh mắt như Dung Ngộ, công tư phân minh, không câu nệ tiểu tiết, tôi cũng không đến nỗi ra mắt hai năm vẫn là diễn viên hạng 18.” Mỗi lần nhớ lại con đường xui xẻo mình đã đi trong hai năm qua Nam Tê Nguyệt lại đau đầu.
Tuy trong đó có không ít trò của ông cụ Khương nhưng cô thực sự hiểu vấn đề chủ yếu nằm ở những đạo diễn và tư bản “mắt chó coi thường người” kia.
Ba câu không rời Dung Ngộ, trông thì có vẻ đang khen Dung Ngộ nhưng thực chất là đang tự khen mình.
Lục Bắc Đình không nhịn được cười: “Em rất ngưỡng mộ Dung Ngộ?”
Nam Tê Nguyệt nghẹn lời: “Khen bừa thôi.”
Đường còn dài, nếu đã vậy, Lục Bắc Đình cũng định trò chuyện bừa với cô: “Em không phải dân chuyên nghiệp, sao lại đột nhiên muốn làm diễn viên?”
“Hai năm trước trong buổi biểu diễn tốt nghiệp, tôi lên sân khấu biểu diễn một tiết mục, sau đó bị người đại diện của tôi lôi đi làm nghệ sĩ.” Nam Tê Nguyệt cũng không có gì phải che giấu, nói đến đây không nhịn được nói, “Dù sao đại học tôi cũng học chuyên ngành vũ đạo, không kém những người bán chuyên đâu.”
“Vậy sao.” Lục Bắc Đình hiểu ra, “Vậy thì… cô Lục, mong chờ màn thể hiện của em.”
Nam Tê Nguyệt chớp mắt.
Câu “cô Lục” đột ngột này là sao?
Im lặng một lúc, Nam Tê Nguyệt nghĩ người ta đã chủ động tìm hiểu mình, mình cũng không thể cứ bị động mãi. Coi như là làm quen trước với cuộc sống tôn trọng lẫn nhau sau này. Cô hít một hơi thật sâu, chủ động hỏi: “Tôi nghe ông nói anh học ở nước ngoài từ cấp ba, bây giờ về nước có dự định gì không?”
Cô còn nghe nói nhà họ Lục có hai người con trai, Lục Bắc Đình còn có một người anh trai nhưng Lục thị chỉ có một, hai anh em này không lẽ sẽ diễn ra một màn đấu đá gia tộc sao.
Lục Bắc Đình nghiêm túc suy nghĩ một lúc, đột nhiên cong môi cười: “Chấn chỉnh giới đạo diễn.”
Nam Tê Nguyệt: “…”
Sợ nhất không khí đột nhiên im lặng.