Một tuần sau, Nam Tê Nguyệt vượt qua vòng thử vai thứ hai của “Phong nguyệt dục chiêu dao”, thành công giành được vai nữ chính. Còn bên kia, đoàn phim “Bên Dòng Nước” cũng đã công bố dàn diễn viên, dự kiến khởi quay vào cuối tháng.
Cũng vào lúc này, Nam Tê Nguyệt mới phát hiện ra nữ chính được chọn của “Bên Dòng Nước” lại là An Tây.
An Tây.
Lại là cái tên này.
Trước đây còn chạy đến trước mặt cô sủa ầm lên, giờ xem ra, mấy lời chua chát lúc đó hóa ra là đang mắng chính mình.
“Bên Dòng Nước” công khai tuyển chọn diễn viên nhưng lại đột nhiên âm thầm chọn trước nữ chính, những mờ ám trong đó không cần nói cũng có thể đoán ra vài phần.
Khải Ni và Tiểu Linh Đang vì chuyện này mà bất bình nhưng Nam Tê Nguyệt chỉ cười cho qua, điều cô coi trọng đầu tiên là kịch bản của “Bên Dòng Nước”, chỉ cần kịch bản xuất sắc, bộ phim này sẽ không thất bại.
Về phần vai diễn, dù là nữ chính hay một vai diễn không đáng chú ý đều có ý nghĩa tồn tại của nó, Nam Tê Nguyệt không quan tâm đến người khác, chỉ muốn diễn tốt vai diễn của mình.
Chỉ là đáng tiếc, hiếm khi có được một kịch bản ưng ý, e rằng kết quả cuối cùng sẽ không được như mong đợi.
Một bộ phim hay lại bị hủy hoại bởi việc chọn diễn viên.
Còn một tuần nữa là đến ngày khởi quay, Nam Tê Nguyệt trở về khu Vị Thủy, mang đến cho ông cụ Khương một bất ngờ không kịp trở tay.
Gia đình họ Khương vốn đã có phòng cho cô nên lần này về là dự định ở lại một thời gian, ông cụ Khương vui mừng khôn xiết, dặn dò nhà bếp chuẩn bị một bàn ăn thịnh soạn theo sở thích của Nam Tê Nguyệt.
Tối nay hiếm khi được hòa thuận vui vẻ, ông cụ Khương từ sau khi xem show thực tế của Nam Tê Nguyệt đã tìm lại tất cả các tác phẩm trước đây của cô, không cẩn thận bị nghiện, lúc này không nhịn được mà hỏi thăm bộ phim mới của cô khi nào sẽ công chiếu.
Nam Tê Nguyệt cho một thời gian ước chừng: “Có lẽ là cuối mùa thu năm nay.”
Ông cụ Khương bây giờ thích xem phim, đến lúc đó xem “Lưu Ly Hổ Phách” e rằng sẽ suy nghĩ nhiều.
Rắc rối rồi.
Đến lúc đó e rằng sẽ không giấu được thân phận.
Nhưng cô lại mừng vì dưới tài khoản này chỉ có một tác phẩm “Lưu Ly Hổ Phách”.
Ông cụ Khương thông qua Khương Hình biết được tất cả lịch trình năm nay của Nam Tê Nguyệt. Nghĩ đến những bộ phim đang chờ phát sóng của cô chỉ có một hai bộ, nhíu mày quay sang nói với Khương Hình một câu: “Không phải đã bảo con đem tài nguyên tốt nhất cho Nguyệt Nguyệt sao?”
Khương Hình đang định nhắc đến chuyện này, liếc nhìn Nam Tê Nguyệt cười bất đắc dĩ: “Cháu gái ngoại của bố rất có chủ kiến, bố đừng quá lo lắng.”
Công ty quả thực đã dành những tài nguyên tốt nhất cho Nam Tê Nguyệt nhưng cô ấy có tầm nhìn cao, chỉ chọn những gì tốt nhất và mình quan tâm, và chọn cái nào trúng cái đó.
Cô không thiếu tiền, cũng không liều mạng, công việc và cuộc sống được sắp xếp rất hoàn hảo.
Nam Tê Nguyệt ở bên cạnh phụ họa: “Đúng vậy, đúng vậy.”
Trong mắt ông cụ Khương tràn đầy ý cười: “Nguyệt Nguyệt của chúng ta đã trưởng thành rất nhiều.”
Nhìn cô như vậy, ông cụ Khương càng cảm thấy việc để cô kết hôn với nhà họ Lục là đúng đắn. Liên tưởng đến đây ông lại không khỏi nhìn về phía hai đứa cháu trai, cháu gái của mình, mỉm cười nói: “Tiểu Xuyên và Dung Dung hai năm nữa cũng đến tuổi yêu đương rồi.”
Acnes
Động tác trên tay Khương Bách Xuyên dừng lại: “…”
Khương Hữu Dung trợn to mắt: “Đừng mà ông ơi, cháu không chấp nhận hôn nhân sắp đặt đâu.”
“Cái này sao gọi là hôn nhân sắp đặt được, sao, không tin vào mắt nhìn của ông à?” Ông cụ Khương phản bác một câu, trong lòng đã háo hức bắt đầu tìm kiếm người phù hợp.
Dương Ngọc Mai vẫn luôn im lặng, xoa xoa ngón tay, không dám đối mặt với ánh mắt của Khương Hình và con trai mình, ngược lại dịu dàng nói với Khương Hữu Dung: “Đúng vậy, mắt nhìn của ông con sao có thể kém được?”
Khương Hữu Dung hừ một tiếng: “Đây không phải là vấn đề mắt nhìn tốt hay không tốt mà là những người ông chọn đều quá già.”
Ông cụ Khương không phục, cũng hừ theo một tiếng: “Lớn hơn vài tuổi thì gọi là già à?”
Nam Tê Nguyệt ở một bên xem kịch, nghe đến đây không nhịn được mà phát biểu: “Tùy người.”
Lục Bắc Đình không già, hơn nữa càng nhìn càng đẹp trai.
Khương Hữu Dung lập tức trừng mắt qua hờn dỗi một tiếng: “Nam Tê Nguyệt!”
“Đúng là tùy người mà.” Vẻ mặt Nam Tê Nguyệt vô tội, từ tận đáy lòng bảo vệ người đàn ông của mình.
Khương Hữu Dung trợn trắng mắt.
Dù sao thì cô ấy cũng có dự định của riêng mình, đến lúc đó chỉ cần cô ấy không muốn thì sẽ không ai ép được.
Khương Bách Xuyên thì không có ý kiến gì, bây giờ cậu ta một lòng một dạ vào việc học và sự nghiệp. Hơn nữa rõ ràng là ông cụ Khương đặt trọng tâm vào Khương Hữu Dung, hoàn toàn không quản được đến cậu ta.
Truyền thống của nhà họ Khương trước nay vẫn vậy, đàn ông phải thành gia lập nghiệp trước rồi mới lấy vợ.
Chủ đề này nhanh chóng được bỏ qua, Nam Tê Nguyệt chỉ phân tâm một lúc đã thấy ông cụ Khương lại bắt đầu lải nhải về cô.
Muộn hơn một chút, Nam Tê Nguyệt vào thư phòng của Khương Hình, vẻ mặt rất bình tĩnh: “Cậu vẫn chưa ly hôn?”
Kéo dài đến bây giờ, chắc chắn Dương Ngọc Mai đã đưa ra điều kiện gì đó.
Khương Hình khẽ gật đầu: “Bà ấy cần cậu hứa với bà ấy rằng Bách Xuyên và Hữu Dung phải nắm giữ 100% cổ phần của Khương thị.”
Nói cách khác, cổ phần của Khương thị, một phần cũng không thể rơi vào tay Nam Tê Nguyệt.
Khương Hình biết Dương Ngọc Mai ngoại tình, chỉ dựa vào điểm này ông đã có thể khiến Dương Ngọc Mai ra đi tay trắng.
Nhưng ý định ban đầu của ông là không muốn để người ta biết chuyện xấu này.
Đặc biệt là ông cụ Khương và Khương Hữu Dung.
Nhưng Dương Ngọc Mai không quan tâm, sau khi bị chính con trai ruột của mình phát hiện ra chuyện này, bà ấy đã từ bỏ lòng tự trọng.
Bà ấy đã thừa nhận trước mặt Khương Hình và Khương Bách Xuyên rằng mình thực sự có người đàn ông khác bên ngoài. Trong cuộc đàm phán với Khương Hình cũng đã đồng ý ly hôn, nhưng lại đưa ra điều kiện Nam Tê Nguyệt không được sở hữu cổ phần của Khương thị.
Bà ấy quá hiểu Khương Hình, Khương Hình sẽ không để nhà họ Khương mất mặt, càng không cho phép những tin đồn xấu như vậy lan truyền ra ngoài.
Dương Ngọc Mai từ đầu đến cuối đều đặt lợi ích của hai đứa con mình lên hàng đầu, đây là chấp niệm của bà ấy.
Nam Tê Nguyệt nghe xong im lặng một lúc: “Đây đúng là phong cách của bà ấy.”
Người mợ này của cô vẫn luôn lo lắng cô sẽ cướp đi những thứ thuộc về hai đứa con của bà ấy.
“Nhưng cậu không thể đồng ý, ông ngoại cháu càng không thể đồng ý.” Khương Hình day day mi tâm, cảm thấy vô cùng đau đầu.
Nam Tê Nguyệt trên danh nghĩa tuy là cháu gái của Khương Hình nhưng bao nhiêu năm qua ông đã sớm coi cô như con gái, và nhà họ Khương mãi mãi là chỗ dựa vững chắc phía sau cô.
Nam Tê Nguyệt nhún vai: “Cậu, cậu biết đấy, cháu chưa bao giờ nghĩ đến việc muốn cổ phần của Khương thị.”
Cô không hứng thú với những thứ này, huống chi, dựa vào bản thân cô cũng kiếm được không ít tiền.
“Cháu có muốn hay không là chuyện của cháu, có cho hay không là chuyện của cậu.” Khương Hình thở dài một hơi, tiếp tục nói, “Điều kiện của bà ta cậu sẽ không đồng ý, cuộc hôn nhân này cũng phải kết thúc. Nên cậu nghĩ, nếu chuyện này làm lớn, cháu giúp cậu an ủi Dung Dung một chút, từ nhỏ nó đã thương mẹ nó.”
Khương Bách Xuyên từ nhỏ đã không thân thiết với mẹ, đó là vì từ nhỏ cậu ta đã biết bộ mặt khác của Dương Ngọc Mai.
Nhưng Khương Hữu Dung thì khác.
Dương Ngọc Mai rất tốt với con của mình, và Khương Hữu Dung từ nhỏ cũng thân thiết với Dương Ngọc Mai, lớn lên tuy rất ghét những lời nói của Dương Ngọc Mai nhưng vẫn vì thương mà sẵn lòng chiều theo.
Nếu Khương Hữu Dung biết mẹ mình là người như vậy, ngoài thất vọng ra, nhiều hơn là đau lòng.
Khương Hữu Dung nên là một người ngây thơ trong sáng, những chuyện không tốt này không nên xảy ra xung quanh cô ấy.
“Không cần thiết.” Nam Tê Nguyệt nghiêm túc nhìn Khương Hình, giọng điệu lại rất thoải mái, “Cháu không quan tâm đến chút cổ phần này, cậu cứ đồng ý với bà ấy là được. Hơn nữa bà ấy chỉ yêu cầu cậu chứ không yêu cầu Tiểu Xuyên và Dung Dung, nếu cậu và ông ngoại áy náy nhất định phải cho cháu cổ phần, sau này để Dung Dung chia cho cháu một ít là được.”
Nam Tê Nguyệt nói xong lại suy nghĩ một chút, cười nói: “Hơn nữa Dung Dung không thể đến Khương thị làm việc, cổ phần đối với nó còn không bằng việc theo đuổi thần tượng.”
Khương Hình: “…”
Cổ phần Khương thị của ông lại không được người ta ưa thích như vậy sao?
“Cháu nói cũng đúng.” Khương Hình suy nghĩ, có lẽ mình đã già rồi, không theo kịp được suy nghĩ của giới trẻ.
Điều quan trọng nhất là ông đã đánh giá thấp tình cảm giữa ba đứa trẻ này.
Khương Bách Xuyên mãi mãi là chỗ dựa vững chắc cho Nam Tê Nguyệt và Khương Hữu Dung.
“Chuyện ly hôn cậu cứ nói với Dung Dung đi, nó không còn là trẻ con nữa, hơn nữa những gì mọi người cho là tốt chưa chắc đã là thứ nó muốn.”
Khương Hình do dự một lúc rồi gật đầu: “Để sau đi.”
Ở nhà họ Khương ba ngày, Nam Tê Nguyệt tận mắt chứng kiến cuộc hôn nhân chấm dứt của Khương Hình và Dương Ngọc Mai. Ngày cuối cùng, Dương Ngọc Mai cho Nam Tê Nguyệt xem giấy chứng nhận ly hôn.
“Cô có hận tôi không?” Dương Ngọc Mai hỏi.
Nam Tê Nguyệt chỉ cười cười: “Tôi chưa bao giờ để ý.”
Thực ra bà ấy không phải là người xấu, ở nhà họ Khương bao nhiêu năm, bà ấy vẫn luôn cẩn thận che giấu sự tự ti của mình, đặc biệt là sau khi Nam Tê Nguyệt được đón về nhà họ Khương.
Bà ấy biết ông cụ Khương không coi trọng bà ấy, cũng biết Khương Hình chưa bao giờ yêu bà ấy, bà ấy sợ con của mình không được cưng chiều, sợ Nam Tê Nguyệt sẽ cướp đi tất cả những gì thuộc về hai đứa con của bà ấy.
Nam Tê Nguyệt không hiểu, cô không hiểu điều gì đã tạo nên chấp niệm như vậy của Dương Ngọc Mai, nhưng cô cho rằng đây là một loại bệnh.
Khương Hình đã tuyên bố ly hôn với Dương Ngọc Mai trên bàn ăn trong bữa tối cuối cùng, lúc đó cả nhà đều rất bình tĩnh.
Bao gồm cả Khương Hữu Dung.
Khương Hình đã nói với Khương Hữu Dung về chuyện này vào đêm trước khi làm thủ tục ly hôn với Dương Ngọc Mai, không hề nhắc đến hai chữ ngoại tình, chỉ giải thích rằng cuộc hôn nhân này lẽ ra đã phải kết thúc từ lâu.
Đêm đó Khương Hữu Dung không hề khóc vì chuyện này.
Tất cả mọi người đều nghĩ cô ấy vẫn là đứa trẻ chưa lớn, thực ra cô ấy đã sớm hiểu ra, bố và mẹ không yêu nhau.
Ngày Dương Ngọc Mai rời khỏi nhà họ Khương, vẻ mặt của mọi người đều không có gợn sóng, bao gồm cả chính Dương Ngọc Mai.
Đêm xuống, trên sofa phòng khách có ba người đang cuộn mình.
Ba người với ba tư thế ngồi khác nhau.
Nam Tê Nguyệt ngồi xếp bằng ở giữa, Khương Bách Xuyên ở bên trái, tựa vào sofa, hai chân dài chạm đất, Khương Hữu Dung thì gác đầu ra sau vai Nam Tê Nguyệt, chân gác lên tay vịn sofa.
Ba người nương tựa vào nhau giống như hồi nhỏ.
“Chị, em có chút buồn.” Khương Hữu Dung thở dài một tiếng.
“Nhưng đối với họ đó là sự giải thoát.” Nam Tê Nguyệt xoa xoa má cô ấy.
“Cũng không phải là chết, muốn gặp là có thể gặp.” Khương Bách Xuyên nhắm mắt chợp mắt.
“Lại đây, xoa xoa em nữa.” Nam Tê Nguyệt giơ tay ấn đầu Khương Bách Xuyên lên vai mình, thuận tay xoa xoa mái tóc ngắn của cậu ta.
Khương Bách Xuyên trong lòng không nói nên lời một lúc nhưng vẫn giữ nguyên tư thế không động, cứ yên lặng dựa vào như vậy.
“Bà ấy có đưa ra điều kiện không?” Sau khi điều chỉnh lại cảm xúc, Khương Bách Xuyên ngồi thẳng dậy, quay đầu nhìn Nam Tê Nguyệt.
Nam Tê Nguyệt chớp chớp mắt: “Điều kiện đều nằm trong phạm vi chấp nhận được.”
“Em đi hỏi bố.” Đoán được Nam Tê Nguyệt sẽ không nói, Khương Bách Xuyên làm bộ muốn lên lầu.
“Cổ phần của Khương thị.” Nam Tê Nguyệt nhượng bộ, kéo Khương Bách Xuyên ngồi xuống, thở dài một hơi, “Không phải là chuyện gì quan trọng, chỉ là không muốn chị giành tài sản với hai đứa thôi.”
Khương Hữu Dung không có phản ứng gì: “Đoán trước rồi.”
Nói xong cô ấy vỗ vỗ đầu Nam Tê Nguyệt: “Không sao, em lén chia cho chị.”