Dụ Hôn Ánh Trăng - Đinh Hiến

Chương 85

Ngày “Đêm Whisky” đóng máy cũng là ngày đầu tiên Nam Tê Nguyệt vào đoàn. Chiều hôm đó, hoàng hôn nhuộm đỏ nửa bầu trời, Nam Tê Nguyệt thích ngẩng đầu nhìn nên đã đứng trước cửa hàng hoa ngẩng đầu nhìn rất lâu.

“Chị gái, hoa của chị đã gói xong rồi.” Nhân viên cửa hàng hoa đưa một bó hoa hướng dương cho Nam Tê Nguyệt, mỉm cười, “Chào mừng quý khách lần sau ghé thăm.”

Nam Tê Nguyệt thu lại ánh mắt, khẽ gật đầu: “Cảm ơn.”

Hôm nay đạo diễn chỉ bố trí vài cảnh quay nên cô có thể kết thúc sớm vào giờ này, cũng vừa hay đúng ý cô.

Nam Tê Nguyệt cúi đầu ngửi hương hoa, khi ngẩng đầu lên liền bị cảnh hoàng hôn trên trời làm choáng ngợp, tiện tay chụp một bức ảnh gửi cho Lục Bắc Đình.

Nam Tê Nguyệt: [Ngẩng đầu lên xem.]

Giờ này chắc Lục Bắc Đình vẫn đang ở phim trường làm công việc cuối cùng.

Tối nay là tiệc mừng đóng máy của “Đêm Whisky”, do Lục Bắc Đình chủ trì mời các diễn viên trong đoàn ăn cơm. Nam Tê Nguyệt tất nhiên phải có mặt, nhưng bây giờ còn một tiếng nữa mới đến giờ khai tiệc, địa điểm đến cũng không phải là nhà hàng, mà là nơi đoàn làm phim của Lục Bắc Đình đang ở.

Lục Bắc Đình bận rộn trăm bề vẫn tranh thủ trả lời tin nhắn của Nam Tê Nguyệt: [Đến tìm anh à?]

Nam Tê Nguyệt: [Anh có thiên nhãn à?]

Chỉ dựa vào một bức ảnh mà có thể đoán được cô đang trên đường đến gặp anh, khả năng quan sát này cũng quá đáng rồi.

Lục Bắc Đình tâm trạng vui vẻ: [Linh cảm giữa vợ chồng.]

Nam Tê Nguyệt: [Đồ không biết xấu hổ.]

Lục Bắc Đình: [Đến nơi thì nhắn tin cho anh, đợi anh trên xe.]

Nam Tê Nguyệt: [Em cũng định vậy.]

Phim trường đông người, lúc này cô một mình một ngựa xông vào, trong lòng còn ôm một bó hoa, chắc chắn sẽ lại bùng nổ một hot search.

Nhưng Lục Bắc Đình chắc sẽ không ngờ cô lại mang theo một bó hoa đến đây.

Nam Tê Nguyệt đặt điện thoại xuống, nghiêng người nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, đã bắt đầu tưởng tượng ra biểu cảm của Lục Bắc Đình lúc gặp cô.

Tặng hoa là ý định nhất thời nhưng muốn đi đón Lục Bắc Đình thì không phải.

Vì chuyện ly hôn của Khương Hình và Dương Ngọc Mai, Nam Tê Nguyệt để có thể ở bên Khương Bách Xuyên và Khương Hữu Dung nhiều hơn, nên trước khi vào đoàn, khoảng thời gian này cô vẫn luôn ở nhà họ Khương.

Nhiều ngày không gặp nên cô có chút nhớ Lục Bắc Đình.

Sau khi đến phim trường, Nam Tê Nguyệt gửi vị trí cụ thể cho Lục Bắc Đình, trong lúc chờ đợi tiện thể vào tài khoản phụ lướt Weibo.

Hôm nay “Bên Dòng Nước” khởi quay, đồng thời cũng công bố ảnh tạo hình nhân vật, ảnh tạo hình của Nam Tê Nguyệt đặc biệt phù hợp với nhân vật. Cô mặc một bộ sườn xám màu xanh mực ngồi trên ghế tròn, trong lòng ôm đàn tỳ bà, tay ngọc gảy dây đàn, môi đỏ diễm lệ, đuôi mắt hơi cong lên, toát lên vẻ quyến rũ.

Chỉ riêng bức ảnh này, độ hot đã vượt qua nữ chính An Tây.

Người hâm mộ hai bên vì chuyện này mà cãi nhau kịch liệt, Nam Tê Nguyệt hứng thú bấm vào khu bình luận xem một hồi, cuối cùng thoát ra, chuyển sang tài khoản chính đăng một bài Weibo.

Serum chống nắng Vaseline
[Nam Tê Nguyệt v: Hôm nay là mỹ nhân sườn xám.]

Ảnh đính kèm chính là bức ảnh tạo hình có độ hot cực cao đó.

Cùng lúc đó, An Tây trong đoàn phim vẫn chưa kết thúc cảnh quay và bị NG vài lần mới khó khăn qua được một cảnh, khi nhìn thấy bài Weibo này của Nam Tê Nguyệt, móng tay bấm chặt vào lòng bàn tay, nghiến răng nghiến lợi nói: “Khiêu khích! Nam Tê Nguyệt lại dám khiêu khích tôi!”

Năm nay tài nguyên của cô ta kém xa mấy năm trước, vì tương lai của mình, cô ta đành phải tham gia tiệc rượu, khó khăn lắm mới câu được một đại gia có tiền giúp cô ta giành được vai nữ chính của “Bên Dòng Nước”, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện một Nam Tê Nguyệt cản đường cô ta!

Rõ ràng chỉ là một vai nữ phụ, dựa vào cái gì mà cướp mất hào quang của cô ta!

Cứ tưởng lần trước video bị lộ ra ngoài có thể khiến Nam Tê Nguyệt chịu chút giáo huấn, nào ngờ hai bên họ đính chính nhanh như vậy, không những công dã tràng, còn mang lại cho Nam Tê Nguyệt không ít độ hot. An Tây vừa nghĩ đến chuyện này lại càng tức giận, tức đến mức ném điện thoại mạnh vào người trợ lý.

“Không thấy tôi chưa kết thúc cảnh quay à! Lúc này lại nói cho tôi biết chuyện này rõ ràng là muốn làm tôi phân tâm, cô có phải cố ý không?” An Tây trút hết giận dữ lên người trợ lý.

Trợ lý rụt rè lùi lại một bước nhặt chiếc điện thoại vỡ màn hình lên: “Xin… xin lỗi.”

An Tây trừng mắt: “Cút!”

Hoàng hôn buông xuống, Lục Bắc Đình nhìn đồng hồ, khi ra ngoài theo phản xạ ngẩng đầu nhìn lên trời, khóe môi nở một nụ cười nhạt, đối mặt với lời tạm biệt của nhân viên và diễn viên chỉ khẽ gật đầu.

Mọi người nhìn nhau, không khỏi đoán xem rốt cuộc là chuyện tốt gì mà có thể khiến đại ma vương này cười như vậy.

Lục Bắc Đình cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Nam Tê Nguyệt: [Đợi lâu rồi phải không? Ba phút nữa gặp.]

Nam Tê Nguyệt: [Đạo diễn Lục nhanh thật.]

Cô đã chuẩn bị sẵn sàng để đợi cả tiếng đồng hồ, không ngờ Lục Bắc Đình lại chỉ để cô đợi 10 phút.

Lục Bắc Đình đang gõ chữ thoáng khựng lại: “…”

Lục Bắc Đình: [Cố ý à?]

Nam Tê Nguyệt không hiểu: [Cái gì?]

Lục Bắc Đình: [Anh nhanh hay chậm em không biết sao?]

Nam Tê Nguyệt: “…”

Nhìn màn hình trợn trắng mắt, Nam Tê Nguyệt nhân lúc tâm trạng tốt nên dùng từ khá táo bạo: [Biết biết, đạo diễn Lục mạnh mẽ nhất, cứng rắn nhất.]

Lục Bắc Đình không nhịn được mà bật cười thành tiếng, sau khi xuống lầu ở cổng lớn gặp phải Khúc Hoài, cong cong khóe mắt đi qua nói: “Đại ảnh đế Khúc một mình về nhà à?”

Khúc Hoài đang bực vì không dỗ được vợ, quay sang lạnh lùng lườm anh một cái: “Có chuyện gì à?”

Lục Bắc Đình cười cười: “Không có chuyện gì, chỉ là nói cho anh biết một tiếng, tôi có vợ đón.”

Khúc Hoài im lặng một lúc, giây tiếp theo mắng ra một câu chửi thề: “Mẹ nó, cậu khoe khoang cái gì ở đây?”

“Ừm.” Lục Bắc Đình nhướng mày, vẻ mặt vui vẻ.

Ở đoàn phim nhiều ngày như vậy, ngày nào cũng thấy Khúc Hoài gọi video với vợ, Lục Bắc Đình bây giờ có một cảm giác vui sướng như gỡ lại được một bàn thua.

Chính xác tìm được vị trí xe, Lục Bắc Đình mở cửa xe bước vào, đập vào mắt là một bó hoa hướng dương. Anh sững sờ một lúc rồi lập tức hiểu ngay, nụ cười lan đến khóe mắt, trong lòng mềm mại một mảnh.

Nam Tê Nguyệt dùng hoa hướng dương che mặt mình, Lục Bắc Đình không nhìn thấy mặt cô, đồng thời cô cũng không nhìn rõ biểu cảm của Lục Bắc Đình, nhưng nghe thấy tiếng cười của anh, lập tức lại cảm thấy mặt nóng ran.

Cô chưa bao giờ làm chuyện như vậy.

“Không cho anh nhìn em sao?” Lục Bắc Đình nâng tấm chắn lên, áp sát lại nắm lấy ngón tay cô nhẹ nhàng gãi gãi.

Nam Tê Nguyệt rút tay lại, giả vờ bình tĩnh đưa hoa vào lòng anh: “Chúc mừng đóng máy.”

“Sao lại ngoan như vậy?” Lục Bắc Đình nhận hoa, yết hầu khẽ động, một tay đưa ra liền ôm người vào lòng, không hề che giấu tình cảm nồng nàn của mình lúc này, “Muốn hôn.”

Nam Tê Nguyệt nghe vậy lập tức giơ tay che miệng: “Em vừa mới tô son xong, không hôn.”

“Vậy thì hôn chỗ khác.” Lục Bắc Đình một tay ôm hoa, một tay ôm eo, nói xong câu này lại không có động tác gì mà chỉ trìu mến nhìn Nam Tê Nguyệt.

Nam Tê Nguyệt không chống lại được ánh mắt như vậy của anh, chớp chớp mắt: “Được thôi.”

Lục Bắc Đình đạt được mục đích, cúi đầu hôn lên cổ cô.

Anh đã sớm thèm muốn vị trí này rồi.

Đặc biệt là trang phục hôm nay của cô, vừa hay để lộ ra chiếc cổ thiên nga xinh đẹp.

Nam Tê Nguyệt rất nhạy cảm, cắn môi không phát ra tiếng, mà Lục Bắc Đình rất có chừng mực chỉ nhẹ nhàng hôn qua lớp da thịt đó, không dám dùng sức m*t, càng không dám dùng sức cắn.

Còn phải đi dự tiệc mừng đóng máy, trong lòng anh hết lần này đến lần khác tự nhủ còn phải đợi thêm một chút nữa.

Đợi thêm một chút nữa.

Sau một hồi hôn hít, da của Nam Tê Nguyệt đỏ ửng lên, ngồi một bên lén nhìn Lục Bắc Đình một cái.

Hôn một lát cũng có thể “dựng lên”, trách ai đây.

Trách anh tự chủ không đủ.

Trách anh biết rõ còn tùy tiện hôn cô.

“Sao lại nghĩ đến việc tặng hoa hướng dương?” Lục Bắc Đình xoa xoa ngón tay cô nghịch ngợm, khẽ thở ra một hơi, cứ thế mặc kệ một nơi nào đó.

Nam Tê Nguyệt chớp chớp mắt: “Ý nghĩa tốt.”

Cô rất tò mò Lục Bắc Đình đã như vậy rồi mà vẫn có thể nói chuyện phiếm với cô.

Quả nhiên đàn ông 30 tuổi là giỏi nhất.

Mặc dù chưa đến 30.

Nhưng cũng sắp rồi.

“Hôm nay ở phim trường có vui không?” Lục Bắc Đình lại hỏi.

“Vui.” Nam Tê Nguyệt nói thật.

Một người như An Tây cô hoàn toàn không để vào mắt.

“Ngày mai anh đến thăm.”

Nam Tê Nguyệt kinh ngạc: “Đừng mà.”

“Phải.” Giọng Lục Bắc Đình hơi khàn, không biết nghĩ đến gì mà cười một tiếng, “Đạo diễn của bộ phim này anh quen.”

Nam Tê Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, bề ngoài không phải đến thăm mình là được rồi.

“Thích vai nữ phụ này hơn à?” Lục Bắc Đình đã tìm hiểu về bộ phim này, kịch bản khá hay, lúc đầu nhìn thấy liền liên tưởng Nam Tê Nguyệt vào vai nữ chính nhưng không ngờ cô lại chọn vai kỹ nữ đàn tỳ bà này.

“Ừm, mỹ nhân sườn xám, anh không thích sao?” Nhắc đến chuyện này, Nam Tê Nguyệt biết anh chắc chắn đã xem ảnh tạo hình của mình nên không nhịn được mà rút tay ra gãi cằm anh.

Lục Bắc Đình nheo mắt.

Quả nhiên là một tiểu yêu tinh đúng nghĩa.

Anh nghĩ.

“Thích.” Lục Bắc Đình cười rất sâu, “Sau tiệc mừng đóng máy sẽ đưa em đến một nơi.”

Nam Tê Nguyệt thuận theo hỏi: “Nơi nào?”

“Đến đó em sẽ biết.” Thấy sắp đến nơi, Lục Bắc Đình vẫn không thể hoàn toàn dằn xuống được ý nghĩ xấu xa trong lòng, bèn dứt khoát ôm hoa che đi, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Ánh mắt Nam Tê Nguyệt hạ xuống, sau đó cười rất lớn.

Lục Bắc Đình bất đắc dĩ khẽ thở dài: “Còn nhìn nữa?”

Nam Tê Nguyệt nén cười, dời ánh mắt đi.

Để tránh tai mắt, Nam Tê Nguyệt xuống xe trước, tìm số phòng riêng vào ngồi một lúc lâu mới đợi được Lục Bắc Đình vào chỗ. Sau đó những người khác cũng lần lượt vào, cho đến khi tất cả mọi người đều có mặt, phục vụ mới mang rượu và thức ăn lên.

Chỗ ngồi lần này của Nam Tê Nguyệt cách xa vị trí chủ tọa.

Đây vẫn là chỗ ngồi mà cô đã lựa chọn kỹ lưỡng, mục đích là để có thể uống rượu nói chuyện vui vẻ hơn.

Vì vậy cô đặc biệt vẫy tay với Dương Văn Văn khi cô ấy bước vào, ra hiệu cho cô ấy ngồi cùng mình.

Tiệc mừng đóng máy khác với tiệc khai máy, hơn một tháng, mọi người trong cùng một đoàn phim đã quen nhau nên đều thoải mái nói chuyện, thoải mái uống rượu.

Đặc biệt là rượu whisky trên bàn, Nam Tê Nguyệt đã thèm muốn từ lâu.

Trong biệt thự Trác Nguyệt cũng có loại rượu này, nhưng thứ Nam Tê Nguyệt cần là không khí, giống như không khí tối nay là vừa phải, hơn nữa hôm nay cô vui, dù thế nào cũng phải uống một ly.

“Còn uống nữa à? Ánh mắt của đạo diễn Lục sắp g**t ch*t tôi rồi.” Dương Văn Văn nếu sớm biết Nam Tê Nguyệt đang lấy mình làm lá chắn thì đã không ngồi cùng cô.

Nam Tê Nguyệt hừ một tiếng: “Không sao, nhà chúng tôi do tôi làm chủ.”

Dương Văn Văn cố gắng tìm kiếm thêm thông tin chi tiết trong câu nói này, bèn hạ thấp giọng: “Nhà chúng tôi?”

“À.” Nam Tê Nguyệt cười ranh mãnh, “Nhà chúng tôi.”

Dương Văn Văn: “…”

Nói mà cũng như không nói.

Nhưng cô ấy hiểu Nam Tê Nguyệt không định nói rõ, bèn cười cụng ly với cô, không tiếp tục dò hỏi nữa.

Bình Luận (0)
Comment