Theo thông lệ, mỗi khi Nam Tê Nguyệt đóng máy một vai diễn cô đều sẽ đăng một bài lên Weibo.
Đây là thói quen từ khi ra mắt.
Chỉ là trước đây, ảnh đính kèm trong các bài đăng trên Weibo đều là ảnh phong cảnh tiện tay chụp, còn từ năm nay, ảnh đính kèm đã trở thành một bó hoa.
Đó là hoa do Lục Bắc Đình tặng.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Hoa sen đôi vô cùng quý giá, Nam Tê Nguyệt không biết Lục Bắc Đình lấy được từ đâu nhưng tấm lòng này cô đã nhận được, ngoài cảm động ra thì còn nhiều hơn là sự bất ngờ.
Rõ ràng trong lòng muốn ôm anh nhưng lại tỏ ra kiêu kỳ rằng mình quá dễ dỗ.
Tối đó Nam Tê Nguyệt theo Giản Cam về Lục Giang Danh Thành, hơn nửa năm trôi qua, căn nhà Giản Cam mua đã được trang trí gần xong. Phong cách là hệ thống màu cam ấm áp và tươi mới, kiểu nhà cũng là ba phòng ngủ một phòng khách thường thấy. Hai phòng ngủ, Giản Cam và Đậu Đậu mỗi người một phòng, phòng còn lại được cải tạo thành phòng sách dùng để làm việc.
Điện nước đã lắp xong, Nam Tê Nguyệt dắt Đậu Đậu kiểm tra từng thứ một, khá hài lòng: “Rất tốt, sau này đây sẽ là tổ ấm của Đậu Đậu.”
“Đồ đạc chưa mua, nhà mới trang trí xong nên hàm lượng formaldehyde còn cao.” Giản Cam tựa vào tường, không nói rõ được cảm giác gì nhưng rất thỏa mãn.
“Không vội, cứ để thông gió một năm rưỡi, hai người ở bên nhà tớ là được rồi.” Nam Tê Nguyệt cũng không yên tâm để họ sớm chuyển qua hít formaldehyde, hơn nữa bây giờ cô ở biệt thự Trác Nguyệt, công việc cũng bận, về cơ bản sẽ không về đây ở nữa.
“Sớm biết cậu và đạo diễn Lục nhà cậu yêu nhau như vậy, lúc đầu tớ cần gì phải mua nhà mới, mua luôn nhà của cậu sướng biết bao.” Hôm nay Giản Cam thực sự đã bị “ngược cầu”, phải biết rằng hôm nay không phải cuối tuần, cô và Đậu Đậu vì giúp Lục Bắc Đình tặng hoa mới xin nghỉ buổi chiều.
Nam Tê Nguyệt bĩu môi, không thừa nhận: “Ai yêu nhau với anh ta.”
“Nói thật đi, anh ta thật sự yếu sinh lý rồi à?” Giản Cam lo lắng Đậu Đậu nghe xong sẽ bị ảnh hưởng đến sự phát triển, đặc biệt áp sát lại thì thầm hỏi.
Nam Tê Nguyệt: “…”
“Được, anh ta sao mà không được, anh ta rất được là đằng khác!”
Lời này nghe có chút ý tức giận nghiến răng nghiến lợi, Giản Cam nhất thời không hiểu đôi vợ chồng trẻ này đang giở trò gì mới.
Sau khi tham quan xong nhà mới, hai lớn một nhỏ đóng cửa chuẩn bị về, Nam Tê Nguyệt lại ôm hoa không vào, ho khan một tiếng: “Hai người vào đi, muộn rồi, tớ không vào nữa.”
Giản Cam bối rối trợn tròn mắt: “Đây là nhà của cậu, khách sáo cái quỷ gì?”
Nam Tê Nguyệt gãi gãi cổ: “Không phải ý đó.”
“Ồ, hiểu rồi, không có chồng buổi tối không ngủ được phải không, hiểu hiểu, đi thong thả không tiễn.” Giản Cam nói xong định đóng cửa lại, giọng điệu thậm chí có chút vui vẻ, cô ấy đã nói rồi mà, đôi vợ chồng trẻ yêu nhau lắm, giận hờn thì giận hờn, thực ra ai cũng không thể rời xa ai.
Nam Tê Nguyệt cố gắng giải thích: “Nói bậy, tớ là vì bùa bình an ở biệt thự Trác Nguyệt bên kia nên không thể không về.”
Lần này đến lượt Giản Cam không nói nên lời: “Không phải cậu không tin những thứ này sao?”
Nam Tê Nguyệt không biết giải thích thế nào, chẳng lẽ lại thừa nhận là không muốn để Lục Bắc Đình lo lắng mới kiên quyết về biệt thự Trác Nguyệt.
“Lục Bắc Đình tin.” Cuối cùng nói xong câu này, Nam Tê Nguyệt vẫy tay chào tạm biệt Đậu Đậu rồi quay đầu chạy mất.
Nước tẩy trang
Nếu còn ở lại, không chừng Giản Cam lại nói ra những lời trêu chọc khiến người ta đỏ mặt.
Từ sau lần gặp ác mộng khiến Lục Bắc Đình hoang mang lo lắng, cô liền tối nào cũng về biệt thự Trác Nguyệt ngủ, lần trước về nhà họ Khương ở một tuần, Lục Bắc Đình còn dặn dò cô nhớ mang theo bùa bình an.
Cho nên dù phim trường của “Bên Dòng Nước” cách biệt thự Trác Nguyệt một tiếng đồng hồ đi xe cô cũng kiên quyết muốn về.
Đạo diễn hỏi cô tại sao không ở khách sạn của đoàn phim, lúc đó trong lòng cô nghĩ nếu không về biệt thự Trác Nguyệt, e rằng Lục Bắc Đình sẽ phải mang chiếc bùa bình an đó qua đây.
Chỉ vì Lục Bắc Đình đã nhắc cô mỗi tối đều phải ngủ ở biệt thự Trác Nguyệt, cô liền ghi nhớ câu nói này trong lòng.
Cô biết Lục Bắc Đình quan tâm cô.
Cô vốn không tin những thứ này nhưng vì để Lục Bắc Đình có thể yên tâm, cô liền để tâm mà thôi.
Giống như chiếc vòng bình an mà ông cụ Khương đã cho cô, dù trong lòng bài xích những thứ người đó cho nhưng vì để ông cụ Khương yên tâm nên cô đã đeo nó.
Cô quan tâm ông cụ Khương.
Cũng quan tâm Lục Bắc Đình.
Về đến nhà đã hơn 9 giờ tối, Lục Bắc Đình nghe thấy tiếng động liền đứng dậy ra đón, ánh mắt hai người giao nhau, Lục Bắc Đình nói trước cô một bước: “Ăn tối lúc mấy giờ? Bây giờ có đói không?”
Giọng điệu nhẹ nhàng, mang theo sự dịu dàng rõ ràng.
Nam Tê Nguyệt thay giày, đáp lại một tiếng: “Hơn năm giờ, không đói đâu.”
Nói xong cô lại bổ sung một câu: “Đói thì anh nấu.”
“Được.” Lục Bắc Đình đưa tay lên vén một lọn tóc của cô ra sau tai, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt của hai người không khỏi đồng thời trở nên dịu dàng.
Nam Tê Nguyệt bĩu môi, theo phản xạ nũng nịu hừ ra một tiếng rất nhẹ.
Lục Bắc Đình bật cười, khi cô đưa tay qua liền một tay nhận lấy bó hoa, cuối cùng thuận theo tự nhiên cúi xuống ôm cô vào lòng, cằm nhẹ nhàng cọ vào tóc cô, anh cúi đầu hôn nhẹ lên tai cô, giọng nói dịu dàng: “Xin lỗi, mấy ngày nay không phải cố ý lạnh nhạt với em.”
Nam Tê Nguyệt bị hôn đến tai ngứa ngáy, co rúm lại trong lòng anh, hừ một tiếng: “Có chuyện gì mà em không thể biết sao?”
“Phim quay xong cần phải dựng và làm hậu kỳ, còn phải chuẩn bị cho việc phát hành sau này. Công việc ở công ty gần đây cũng dần dần nhiều lên, mà ở Bắc Thành có mười mấy ngôi chùa, anh cần tranh thủ thời gian mỗi ngày đến một nơi nên mới nói với em cần phải kiêng đồ mặn nửa tháng.” Lục Bắc Đình dùng một tay nâng cô lên đi ra sofa, sau đó đặt bó hoa sang một bên, hai tay ôm chặt cô.
Anh biết cô có chút tức giận nên lúc này toàn tâm toàn ý dỗ dành cô.
“Chùa?” Nam Tê Nguyệt ngồi trên người anh, hai tay ôm cổ anh, trợn to mắt hỏi anh, “Lễ Phật?”
Như vậy là thông rồi, người tin Phật lễ Phật, thường mùng một và rằm hàng tháng không ăn đồ mặn.
Lục Bắc Đình gật đầu, xoa xoa má cô: “Ừm, đi thắp hương.”
“Vậy tại sao lại… nửa tháng?” Nam Tê Nguyệt kéo tay anh đang xoa má mình ra, động động mông, lại tựa cằm vào vai anh, hai người tiếp tục đối mặt ôm nhau chặt hơn.
“Đó là thời gian dự kiến.” Lục Bắc Đình giải thích, ôm eo cô nhẹ nhàng xoa xoa, “Công việc quá bận nên một ngày chỉ có thể đi một ngôi chùa, lễ Phật cần thành tâm nên không chỉ phải kiêng đồ mặn mà còn phải cấm dục.”
Nam Tê Nguyệt đột nhiên hiểu ra.
Bởi vì dự kiến trong vòng nửa tháng đều phải đi thắp hương bái Phật nên mới cần phải kiêng đồ mặn và cấm dục nửa tháng.
Nói đến đây, Lục Bắc Đình khẽ cười, hôn lên tóc cô: “Nếu không phải cô Lục vội vàng muốn cùng anh trao đổi sâu sắc, anh cũng sẽ không bỏ hết công việc trên tay mà đi hết tất cả các ngôi chùa trong ba ngày.”
“Ai vội vàng chứ!” Nam Tê Nguyệt nũng nịu một tiếng, “Còn không phải tại anh che che giấu giấu, lén lén lút lút không nói rõ.”
Nếu sớm nói rõ với cô thì cô đâu có suy nghĩ lung tung, thậm chí còn mặc đồ ngủ gợi cảm đi quyến rũ anh.
Lục Bắc Đình ban đầu không định nói cho Nam Tê Nguyệt biết, chuyện này, anh làm là được, Nam Tê Nguyệt chỉ cần chịu trách nhiệm khỏe mạnh vui vẻ là đủ.
“Trước đây cũng không ngờ Nguyệt Nguyệt của anh sẽ hiểu lầm.” Lục Bắc Đình lại không nhịn được mà đưa tay lên xoa xoa d** tai mềm mại của cô, cuối cùng không chịu nổi, há miệng cắn một miếng cho đỡ thèm.
Nam Tê Nguyệt co cổ lại, đẩy anh ra: “Hôm nay không phải anh vừa từ chùa về sao?”
“Ừm.” Lục Bắc Đình l**m môi.
“Vậy thì tối nay anh vẫn không được ăn mặn.” Nam Tê Nguyệt khẽ nhướng cằm.
Lục Bắc Đình: “…”
Đây có phải là gậy ông đập lưng ông không?
“Đúng vậy, cho nên Nguyệt Nguyệt nhẹ nhàng thôi.” Cuối cùng đuôi âm nhẹ nhàng cong lên, giọng Lục Bắc Đình hơi có chút khàn khàn, biết rõ không chịu nổi nhưng lại không nỡ buông người ra.
Nam Tê Nguyệt im lặng một lúc, tiếp tục ôm anh không động đậy.
Một lúc sau cô lẩm bẩm nói: “Là vì em phải không?”
Lục Bắc Đình khẽ sững sờ nhưng không trả lời.
“Chùa ở Bắc Thành không nhiều như vậy, anh nói có mười mấy ngôi, vậy chắc là đã tính cả các đạo quán ở Bắc Thành vào rồi.” Nam Tê Nguyệt tựa vào bờ vai rộng lớn của anh, cánh tay theo phản xạ siết chặt hơn, “Lục Bắc Đình, anh nói đi, anh cầu gì vậy?”
“Cầu Nguyệt Nguyệt của anh trường thọ trăm tuổi, cả đời ở bên anh.”
Nam Tê Nguyệt khẽ run mi, sụt sịt mũi, sợ rằng giây tiếp theo sẽ rơi nước mắt, bèn vội vàng chuyển chủ đề: “Hoa sen đôi anh đi trộm của nhà ai?”
Lục Bắc Đình bật cười thành tiếng, vỗ vỗ lưng cô để cô thông khí, dịu dàng giải thích: “Nhà Khúc Hoài trồng một ao sen, anh đặc biệt xin về.”
“Anh ta lại chịu cho.” Nam Tê Nguyệt khá ngạc nhiên, dù sao cũng là hoa sen đôi, có thể gặp mà không thể cầu, không ngờ Khúc Hoài lại khá hào phóng.
“Anh đã tìm đến chị dâu để xin, nói rằng phải dỗ bà xã ở nhà.” Lục Bắc Đình hoàn toàn không khách sáo.
Mặt Nam Tê Nguyệt đỏ bừng, co đầu lại không lên tiếng nữa.
Đêm nay cảnh đêm dễ chịu, hai người ôm nhau ngủ, Nam Tê Nguyệt cảm nhận được nhiệt độ cơ thể Lục Bắc Đình, mấy lần mở mắt muốn nói gì đó với anh nhưng lại thôi.
Cô hiểu được tấm lòng của Lục Bắc Đình, biết Lục Bắc Đình yêu cô sâu sắc, cô cũng biết cuộc hôn nhân này luôn thiếu một thứ gì đó.
Tình yêu mãnh liệt đều thể hiện qua hành động, nên thứ thiếu là những lời yêu thương chân thành và thuần khiết bằng lời nói.
Anh nói câu nào cũng không rời xa cô.
Cô lại luôn ở những dịp quan trọng này quên mất việc đáp lại.
Tim đập luôn quá nhanh, má luôn đỏ bừng, có chút háo hức nhưng lại xen lẫn vài phần sợ hãi.
Tình yêu là một ván cược lớn.
Thắng thua chỉ trong một ý nghĩ.
Mặt trời ban ngày từ từ mọc lên, thời gian trôi đi, chớp mắt đã qua nhiều ngày, Nam Tê Nguyệt nhận được thông báo vào đoàn phim tiếp theo, đồng thời trong mấy ngày này đã đi chụp ảnh tạo hình.
Ngày tài khoản Weibo chính thức của đoàn phim công bố dàn diễn viên và ảnh tạo hình, Nam Tê Nguyệt nhận được vô số lời khen ngợi và sự ủng hộ của đông đảo cư dân mạng, có lẽ năm nay thật sự đã chuyển vận, cô đột nhiên cảm thấy, điều tốt đẹp đang xảy ra trong mỗi ngày hôm nay và ngày mai.
Địa điểm quay phim của bộ phim mới không ở Bắc Thành mà ở Giang Thành, cách Bắc Thành hơn một nghìn km. Nơi đó có cơ sở quay phim cổ trang lớn nhất, các bộ phim cổ trang chiếu trong nước gần như đều được hoàn thành quay ở đó.
“Phong nguyệt dục chiêu dao” là bộ phim sản xuất lớn do biên kịch và đạo diễn nổi tiếng trong lĩnh vực phim cổ trang đảm nhiệm, có thể hình dung nhiệm vụ quay phim lần này sẽ khó khăn hơn các lần trước, đồng thời độ khó cũng tăng lên đáng kể.
Phim cổ trang liên quan đến các động tác võ thuật, cần phải treo dây cáp hỗ trợ hoàn thành quay phim. Trước đây khi Nam Tê Nguyệt nhận một số vai nhỏ đã từng tiếp xúc sơ qua, nhưng nữ chính của bộ phim này mặc áo đỏ vừa đẹp vừa ngầu, ước chừng việc treo dây cáp này sẽ từ khi khởi quay đến khi đóng máy.
Những chuyện này đều là chuyện nhỏ, điều khiến Nam Tê Nguyệt cảm thấy lo lắng và buồn bã là nỗi nhớ nhung cách xa hơn một nghìn km.
Bộ phim này dự kiến quay hơn 4 tháng, bây giờ đã là giữa tháng 7, nếu không có gì bất ngờ thì cuối tháng 11 đầu tháng 12 có thể chính thức đóng máy.
Sau khi đóng máy thì năm nay cũng gần như đã qua.
Năm sau Tết vào tháng một, nghĩ lại, thì ra cô và Lục Bắc Đình quen nhau đã gần một năm rồi.