Chiều ngày 23, Nam Tê Nguyệt lên máy bay đến Giang Thành. Ngay trước khi điện thoại sắp chuyển sang chế độ máy bay, một tin nhắn Wechat hiện lên trên màn hình, là tin nhắn Lục Bắc Đình gửi tới.
Nam Tê Nguyệt vội vàng bấm vào xem.
Lục Bắc Đình: [Thượng lộ bình an.]
Vài giây sau…
Lục Bắc Đình: [Nhớ em.]
Máy bay sắp cất cánh, Nam Tê Nguyệt chỉ kịp gửi lại một sticker “ok” rồi bật chế độ máy bay.
Trong túi áo là lá bùa bình an mà Lục Bắc Đình đã dặn đi dặn lại cô phải nhớ mang theo. Nam Tê Nguyệt đưa tay sờ sờ, khoé miệng cong lên một chút.
Lục Bắc Đình đã đi công tác, mấy ngày rồi chưa gặp, mà lần này cô đi cũng phải hơn 4 tháng, nỗi nhớ dành cho đối phương đã sớm lan tràn mãnh liệt.
Hai tiếng sau Nam Tê Nguyệt đến Giang Thành. Việc đầu tiên sau khi hạ cánh là mở điện thoại, rất nhiều tin nhắn hiện ra, trong đó có tin của Lục Bắc Đình gửi một phút trước.
Lục Bắc Đình: [Đến khách sạn thì báo anh.]
Nam Tê Nguyệt khẽ cau mày, bất giác ngẩng đầu nhìn quanh.
Sao Lục Bắc Đình lại biết chính xác cô đã hạ cánh an toàn như vậy?
Dù cảm thấy hơi vô lý, nhưng cô vẫn không nhịn được mà nghĩ rằng liệu có phải Lục Bắc Đình cũng đã đến đây không.
“Đạo diễn Lục đã cho xe đến đón chúng ta rồi, anh Khải, giúp em tìm biển số xe với.” Tiểu Linh Đang đọc một dãy số xe, đẩy hai chiếc vali đi sau Nam Tê Nguyệt và nói nhỏ với Khải Ni.
Đoàn làm phim sẽ chính thức khai máy vào ngày mốt, Lục Bắc Đình lo cô đến đây sẽ không hợp khí hậu nên mới đề nghị cô đến sớm để làm quen với không khí và môi trường ở đây.
Đoàn làm phim đã sắp xếp khách sạn, tối nay Nam Tê Nguyệt có thể đến đó, nhưng Lục Bắc Đình lại âm thầm dặn Tiểu Linh Đang đưa người đến một nơi khác.
Lên xe, Nam Tê Nguyệt tháo khẩu trang và kính râm, ra hiệu cho Tiểu Linh Đang lấy dây buộc tóc. Buộc tóc xong, Nam Tê Nguyệt dựa ra sau, không khỏi thắc mắc: “Em thật sự nổi tiếng rồi à? Các nữ minh tinh khác xuất hiện ở sân bay không bị chụp ảnh thì cũng bị xin chữ ký, còn em đường hoàng đi ra lên xe mà chẳng thấy bóng dáng ai xin chữ ký cả!”
Khải Ni vẫn đang chụm đầu với Tiểu Linh Đang xem cùng một chiếc điện thoại, vẻ mặt có chút kích động. Nghe Nam Tê Nguyệt nói vậy, anh ta ho nhẹ một tiếng, giải thích: “Đây là lịch trình riêng của em, hoàn toàn bí mật, hơn nữa đây là lần đầu em xuất hiện ở sân bay trong năm nay, fan không thường thấy nên không nhận ra em thôi.”
Nam Tê Nguyệt lẩm bẩm: “Thật không?”
Khải Ni gật đầu qua loa: “Thật.”
Nói xong lại tiếp tục ghé sát vào xem điện thoại của Tiểu Linh Đang.
Nam Tê Nguyệt: “…”
“Đang xem gì thế?” Hai người này từ lúc xuống máy bay đã lén lén lút lút, không biết còn tưởng đang âm mưu chuyện gì.
Tiểu Linh Đang lập tức cất điện thoại đi, cười trừ: “Không có gì ạ, lâu rồi không đến Giang Thành nên tìm hiểu một chút thông tin du lịch thôi.”
“Thông tin du lịch?” Nam Tê Nguyệt nhíu mày, rõ ràng không tin.
Nước tẩy trang
“Chỉ là mấy phòng view sông cao cấp, khách sạn sang trọng gì đó thôi ạ.” Tiểu Linh Đang có chút chột dạ.
Nam Tê Nguyệt nheo mắt, rồi khoé môi cong lên thành một đường vòng cung, chìa tay ra: “Đưa đây.”
Tiểu Linh Đang còn quá non, chút diễn xuất này của cô bé bị cô nhìn thấu ngay lập tức.
Tiểu Linh Đang bĩu môi, thề chết bảo vệ điện thoại của mình: “Chị ơi, dù sao lát nữa chị cũng biết thôi mà, đừng làm khó em nữa.”
Nam Tê Nguyệt bèn nhìn sang Khải Ni, người sau lập tức né tránh ánh mắt, giả vờ nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, từ chối giao tiếp.
Hay lắm, hoá ra bên cạnh cô toàn là gián điệp của Lục Bắc Đình!
Xem ra, e là chiếc xe này cũng do Lục Bắc Đình sắp xếp từ sớm để đón cô rồi.
Nếu vậy, điểm đến chắc chắn không phải là khách sạn của đoàn làm phim.
Vậy thì…
Là phòng view sông sao?
Nam Tê Nguyệt khẽ cắn môi, thầm hừ một tiếng trong lòng.
Nhưng lại có chút mong đợi.
Vì rất có thể Lục Bắc Đình đang ở đó đợi cô.
Chiếc xe dần dần rời khỏi trung tâm thành phố, hai mươi phút sau, Nam Tê Nguyệt khẽ ngước mắt, nhìn thấy cảnh sông nước và bầu trời hoà làm một, đẹp đến vô cùng.
Ánh hoàng hôn nhuộm đỏ nửa bầu trời, mặt sông lấp lánh, cảnh mặt trời lặn đẹp như tranh vẽ. Nam Tê Nguyệt khẽ chớp mắt, hạ cửa sổ xe xuống để thưởng thức cảnh đẹp, đồng thời bị cơn gió sông thổi vào làm cô nheo mắt lại.
Gió sông trong lành thổi đi cái nóng oi ả của mùa hè, mang lại vài phần dễ chịu.
Không ngoài dự đoán, năm phút sau, chiếc xe dừng lại trước cửa một khách sạn view sông. Đeo khẩu trang xuống xe, Nam Tê Nguyệt liếc nhìn Tiểu Linh Đang.
Tiểu Linh Đang có chút rụt rè: “Cái đó… đạo diễn Lục nói ngày mốt mới khai máy, không vội đến khách sạn của đoàn phim đâu ạ.”
Ai mà hiểu được chứ, được ở miễn phí trong căn phòng suite view sông sang trọng giá hơn chục vạn một đêm, đây là đãi ngộ chỉ có thể được hưởng khi ở bên cạnh Nam Tê Nguyệt. Tiểu Linh Đang cảm thấy chắc chắn mình là trợ lý hạnh phúc nhất trong giới giải trí.
Đương nhiên, tất cả những điều này đều dựa trên việc nghệ sĩ nhà cô ấy có một người chồng tổng tài cưng chiều vợ vô độ!
Khải Ni đã vui mừng kéo hai chiếc vali chạy như bay đến quầy lễ tân báo tên Lục Bắc Đình để lấy thẻ phòng, sau khi vào thang máy, anh ta đưa một chiếc thẻ cho Nam Tê Nguyệt: “Tôi và Tiểu Linh Đang không làm phiền hai người nữa, tối mai gặp nhé!”
Tối mai là tiệc khai máy của đoàn làm phim, họ đã đến sớm nên có thể thoả thích vui chơi một ngày một đêm rồi mới bắt đầu công việc.
Nam Tê Nguyệt nhận lấy thẻ phòng, lườm họ một cái thật mạnh khi họ bước ra khỏi thang máy.
Thang máy đóng lại, từ từ đi lên tầng cao nhất.
Nam Tê Nguyệt nắm chặt thẻ phòng, không thể kiểm soát được nhịp tim đập rộn ràng. Đứng trước cửa phòng suite, cô giơ tay lên, áp thẻ vào khu vực cảm ứng.
“Tít—”
Cửa hé ra một khe hở, Nam Tê Nguyệt còn chưa kịp rút tay về đã bất ngờ bị người từ bên trong kéo vào, đâm sầm vào lồng ngực mang hương gỗ linh sam quen thuộc.
“Hành lý…” Nam Tê Nguyệt nức nở, bị người ta giật phăng khẩu trang và kính râm rồi cúi xuống hôn sâu, son môi dính đầy miệng Lục Bắc Đình vậy mà đối phương vẫn ghì chặt lấy cô, quấn quýt không ngừng.
Nam Tê Nguyệt cảm thấy mình sắp nghẹt thở.
Đáng lẽ Lục Bắc Đình đang đi công tác ở London, cô không biết sao anh lại đột nhiên xuất hiện ở đây, nhưng xem ra, 50% là vì công việc, còn 50% còn lại chắc chắn là vì cô.
Đúng là lão hồ ly nhiều mưu kế.
Chẳng trách lại xúi cô đến Giang Thành sớm.
Lục Bắc Đình hôn đã đời mới chịu buông tha. Lúc tách ra, nhìn thấy đôi môi đỏ mọng quyến rũ ướt át của cô anh lại không nhịn được mà li.ếm nhẹ.
Nam Tê Nguyệt đẩy vai anh, hờn dỗi: “Hành lý còn chưa mang vào.”
Lúc này Lục Bắc Đình mới buông cô ra, kéo chiếc vali bị lãng quên vào, khoá cửa, rồi lập tức bế ngang cô lên đi đến trước cửa sổ sát đất tràn ngập ánh sáng màu cam.
Ở đó có một chiếc ghế mây treo, Lục Bắc Đình ôm cô ngồi lên, hôn lên trán cô: “Anh đang nghĩ, sao em vẫn chưa đến.”
“Nếu không đến nữa thì mặt trời sẽ lặn mất.”
Những gì máy ảnh ghi lại và những gì anh muốn cô tận mắt nhìn thấy luôn khác nhau. Điều anh muốn là cùng cô thưởng thức cảnh sắc này giống như bây giờ.
Cô dựa vào lòng anh, ngước mắt lên là một khung cảnh khiến người ta lưu luyến không rời. Giờ phút này, năm tháng tĩnh lặng, trong mắt họ ngoài cảnh hoàng hôn này ra còn có cả đối phương.
Nam Tê Nguyệt nép trong lòng anh, bị ánh hoàng hôn chiếu vào khiến cô khẽ nheo mắt. Cô quay lại, mắt nhìn thẳng vào Lục Bắc Đình.
Ánh hoàng hôn cũng chiếu lên khuôn mặt anh, ấm áp và dịu dàng, chỉ có vết son dính trên khoé miệng có chút phá hỏng khung cảnh.
Nam Tê Nguyệt cong môi cười, đưa tay lau vết son dính trên khoé miệng anh, kết quả càng lau càng đỏ.
“Đói bụng không?” Lục Bắc Đình kéo tay cô xuống, xoa nhẹ đầu ngón tay cũng dính son của cô, giọng nói vẫn hay như mọi khi, “Đổi son rồi à?”
Hôn vội quá nên chưa kịp nhìn kỹ nhưng đã nếm ra được.
Là vị trà sữa.
Rất ngọt, rất thơm.
Nam Tê Nguyệt vòng tay qua cổ anh, hừ một tiếng: “Trước khi lên máy bay em có ăn rồi, chưa đói.”
Còn về chuyện đổi son hay không, cô ngẩng đầu ghé sát lại hôn lên khoé miệng anh: “Ừm, thích không?”
“Em nói xem?” Thấy cô đã không còn tâm trí ngắm cảnh, vừa hay anh cũng đang xao động, sau khi cởi giày cho cô, anh liền bế cô di chuyển đến phòng tắm đang tỏa ra làn hơi nước mờ ảo.
Tối trước khi Lục Bắc Đình đi công tác đúng vào ngày rằm, theo thông lệ, ngày rằm không được ăn mặn. Kết quả là anh đi cả một tuần, sau khi kết thúc công việc ở London, vừa hay trụ sở chính có một dự án cần tiếp xúc với một công ty ở Giang Thành, anh liền bay thẳng từ London đến Giang Thành.
Đến nơi, biết được lịch trình của Nam Tê Nguyệt, anh không chỉ đặt phòng view sông sang trọng mà còn lừa cô đến sớm để tận hưởng thế giới hai người.
Dù sao thì lần này cô vào đoàn làm phim cũng mất hơn 4 tháng.
Bồn tắm được rải đầy cánh hoa hồng tươi, không nghi ngờ gì nữa, đây chắc chắn là phòng suite tình nhân. Cả người Nam Tê Nguyệt ngâm trong nước, chìm nổi, muốn níu lấy thứ gì đó mà không níu được, đỉnh đầu tê dại, cả người bị Lục Bắc Đình bao bọc, có lúc thiếu oxy nhưng lại luôn nắm bắt được sự sống vào giây phút cuối cùng.
“Anh đừng làm nữa!” Nam Tê Nguyệt kêu lên.
Nam Tê Nguyệt bị kí/ch th/ích đến run rẩy, cắn một phát vào vai Lục Bắc Đình, thầm nghĩ lão hồ ly này định giết ch/ết cô!
Trên vai lưu lại một dấu răng nhưng Lục Bắc Đình không cảm thấy đau, anh rút khăn tắm ra quấn lấy cô, lau khô rồi quay trở lại phòng ngủ.
Nam Tê Nguyệt sau khi nhìn thấy cách bài trí trong phòng ngủ lại một lần nữa tự kỷ đến mức nhắm mắt chửi thầm.
Bong bóng màu hồng trải khắp phòng, trên trần còn bay lơ lửng mười mấy quả, cánh hoa hồng đủ màu sắc rực rỡ rơi trên chiếc giường lớn hai mét, đôi thiên nga nổi bật khiến người ta không khỏi nuốt nước bọt.
Trên tủ đầu giường đặt hai ly chân cao và một chai Romanée-Conti, cùng với một cành hồng gai đang nở rộ quyến rũ.
Nam Tê Nguyệt chỉ quấn một chiếc khăn tắm, sau khi được đặt lên giường, ánh mắt cô rơi vào chai rượu vang đỏ.
Dù sao cũng sắp chết, uống chút rượu chắc sẽ lên đường dễ dàng hơn.
“Uống một ly không?” Lục Bắc Đình đứng dậy mở rượu, rót nửa ly đưa cho Nam Tê Nguyệt.
Lục Bắc Đình cởi tr/ần luôn, cho người ta cảm giác trực quan về sự ham m/uốn chưa được thỏa mãn, đặc biệt là lúc này trên cơ bụng còn có vài giọt nước chưa lau khô khẽ trượt xuống, cuối cùng thấm vào chiếc khăn tắm vắt hờ bên hông.
Nam Tê Nguyệt vội vàng dời tầm mắt, nhận lấy ly rượu chạm vào ly anh rồi uống cạn nửa ly trong hai ba hớp.
“Ra là Nguyệt Nguyệt vội vàng như vậy.” Lục Bắc Đình cũng uống vài ngụm rượu, giọng nói hơi khàn, nhưng tiếng cười lại trong trẻo dễ nghe. Lúc này màn đêm đã buông xuống, anh tiện tay tắt đèn lớn, chỉ để lại một ngọn đèn tường mờ ảo. Tay phải anh nhận lấy chiếc ly đã cạn của Nam Tê Nguyệt, tay trái khẽ kéo một cái, khăn tắm rơi xuống đất, anh cúi người về phía trước, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đỏ mọng thấm đẫm hương rượu của cô.
Mái tóc dài xõa trên gối, Nam Tê Nguyệt co ngón tay lại, không biết đã qua bao lâu, bàn tay đang bấu vào lưng Lục Bắc Đình có thể cảm nhận được anh đã đổ không ít mồ hôi.
Đôi mắt nai của Nam Tê Nguyệt đã ướt đẫm, lại không phục mà trừng mắt nhìn Lục Bắc Đình.
Cô đâu biết rằng cô càng như vậy thì anh lại càng hăng say.
Đến cuối cùng nhịp điệu cũng loạn, Nam Tê Nguyệt khóc nức nở một tiếng xin tha.
Đây thực sự là một đêm khiến người ta nhớ mãi không quên.