Đừng Rung Động Trước Vẻ Đẹp

Chương 1

Mười giờ sáng, cuộc họp cổ đông thường kỳ của tập đoàn Ích Chu được bắt đầu.

Trên màn hình lớn, hình ảnh dừng lại ở một bức ảnh chân dung của một người phụ nữ.

Cô đứng trên cỗ xe ngựa vàng được bốn con ngựa trắng kéo, tà váy dài đỏ mang phong vị ngoại quốc tung bay trong gió. Tấm khăn voan đỏ che nửa khuôn mặt dưới, chỉ lộ ra đôi mắt đào hoa đầy vẻ lười biếng. Sau lưng cô là sa mạc mênh mông vô tận, mây đen phủ kín trời, cơn bão đang ập đến, nhưng đàn sói lại thành kính quỳ phục dưới chân cô.

Mỹ nhân, sa mạc, váy đỏ, bạch mã và bầy sói, bức ảnh này khi vừa công bố đã gây tiếng vang lớn. Chủ nhân của bức ảnh, Minh Kiều, nhờ đó giành liền mấy hợp đồng đại diện thương hiệu xa xỉ và nhanh chóng nổi như cồn trong giới thời trang.

Giờ đây, tập đoàn Ích Chu đang lựa chọn gương mặt đại diện phù hợp nhất cho công cụ tìm kiếm “Thiên Hạ” của mình.

Cuối cùng trưởng nhóm phụ trách dự án quyết định chọn Minh Kiều. Một là nhan sắc của cô vốn nổi tiếng, xinh đẹp đến mức hiếm ai bì kịp trong giới giải trí.

Hai là, Minh Kiều là diễn viên trẻ có thực lực, diễn xuất tốt, lượng fan ổn định. Nếu bỏ qua những tin đồn mập mờ về đời tư thì đội ngũ của cô thuộc dạng sạch sẽ, không gây chuyện, theo lý mà nói rất hợp yêu cầu của tổng giám đốc.

Trưởng nhóm nhìn sang ông chủ bên kia bàn với vẻ thấp thỏm: “Dư tổng, ngài thấy sao ạ?”

Người đàn ông mặc vest xám, ngồi thẳng lưng, mày rậm, hốc mắt hơi sâu, môi mỏng nhạt, khẽ mím thành một đường. Khuôn mặt anh góc cạnh rõ ràng, đường nét cứng rắn khiến khí chất toát ra chút lạnh lùng.

Dáng dấp có nét lai Tây, giống kiểu người mẫu nam hay xuất hiện trên tạp chí châu Âu, không phải tuýp đẹp trai tinh xảo mà là kiểu đàn ông mang sức hút mạnh mẽ.

Dư Tẫn Thành đưa mắt nhìn đôi mắt đào hoa của Minh Kiều trên màn hình, trầm ngâm vài giây.

“Cô ấy đi.”

Giọng anh trầm, nhạt, không nghe ra cảm xúc.

Trưởng nhóm nghe xong mới khẽ thở phào. Đây là kết quả mà anh cùng nhóm tuyển chọn cả tháng nay. Những nữ minh tinh trước đó đều bị ông chủ thẳng tay loại bỏ, không ngờ người này lại được thông qua.

Chẳng lẽ tổng giám đốc thích kiểu đẹp yêu mị này?

Sau khi chốt người đại diện, cuộc họp tiếp tục với các hạng mục khác. Hai tiếng sau mới kết thúc.

Còn một cuộc họp ở chi nhánh, Dư Tẫn Thành phải đến ngay. Lên xe, trợ lý Tằng đưa cho anh hồ sơ của Minh Kiều.

Bìa hồ sơ vẫn là bức ảnh vừa xem trong phòng họp.

Anh lật vài trang, toàn là tin đồn: nào là gặp nữ diễn viên thì chèn ép, gặp nam diễn viên thì trói chung tên tuổi, bị anti gọi là “nữ hoàng tạo fame”.

Dư Tẫn Thành gập hồ sơ lại, tựa lưng vào ghế, ngón tay thon dài khẽ xoa sống mũi, giọng trầm lạnh:

“Mấy thứ này lần sau không cần đưa tôi xem.”

Trợ lý Tằng gật đầu: “Vâng.”

“Bảo nhóm dự án liên hệ…” Anh khựng lại, nhất thời không nhớ tên cô: “Liên hệ cô này, sắp xếp thời gian ký hợp đồng.”

***

Minh Kiều vừa đóng máy xong một bộ phim, đang ở nhà ngủ nướng.

Hai trợ lý Phương Phi và Hoắc Á gõ cửa mãi mới được mở.

Vừa mở cửa, một làn hương thơm lan ra.

Hoắc Á bê nguyên nồi lẩu từ quán về, chẳng buồn ngắm nhan sắc đỉnh cao của Minh Kiều khi vừa ngủ dậy, vội càu nhàu: “Mau cho em vào, bỏng tay chết mất!”

Minh Kiều bật cười, nghiêng người nhường chỗ, Hoắc Á nhanh chóng đặt nồi lẩu lên bàn.

Phương Phi thì phấn khích ra mặt: “Bọn em đến báo tin vui đây!”

“Tin gì?”

Hoắc Á cởi găng tay, lôi rượu trái cây từ túi ra: “Chị biết Ích Chu không? Ông lớn trong ngành mình ấy. Họ đang chọn gương mặt đại diện cho công cụ tìm kiếm “Thiên Hạ”, và chị đã được chọn! Chị Vệ vừa báo cho bọn em xong, bọn em lập tức chạy sang đây. À, lát nữa chị Vệ cũng qua.”

Chị Vệ tên đầy đủ là Vệ Hoa, quản lý của Minh Kiều.

Nhưng nghe tin này, Minh Kiều vẫn không tỏ vẻ vui mừng lắm, hai cô trợ lý đã quen.

Chị gái này sống cực kỳ “phật hệ”(*), từ khi bước chân vào giới giải trí chưa từng muốn tranh giành hơn thua, cứ thảnh thơi sống, vậy mà như thể được thần may mắn phù hộ, cơ hội tốt cứ tự tìm đến.

(*) Phật hệ: là một thuật ngữ phổ biến trong giới trẻ Trung Quốc để mô tả lối sống “tùy duyên” hay “mặc kệ” mọi thứ. Nó phản ánh thái độ không gò bó, không quá theo đuổi mục tiêu hay áp lực, giống như tinh thần “tùy duyên” của Phật giáo.

Dù vậy, mỗi khi làm việc hay đóng phim, Minh Kiều lại rất nghiêm túc, thậm chí còn nổi tiếng liều mạng trên phim trường. Chỉ là đối với danh lợi, cô chẳng mấy bận tâm, có việc thì làm, không thì tận hưởng cuộc sống một mình, chưa bao giờ sốt ruột, đúng là một ca đặc biệt.

Thế nhưng, nhờ tính cách “phật hệ” này, cô lại mở lối đi riêng trong giới giải trí, giờ đã là nữ minh tinh số một của Hoa Dạng Giải Trí.

Hoắc Á và Phương Phi đã không ít lần âm thầm bái phục chị mình.

Họ bắc nồi lẩu lên đun lại, chưa được bao lâu thì Vệ Hoa cũng tới, còn mang theo một chai rượu ngon mà mình cất kỹ bấy lâu.

Trong lúc ăn, quản lý cùng hai trợ lý ngồi đối diện Minh Kiều. Cô thì chuyên tâm ăn, hoàn toàn không để tâm tới chuyện hợp tác sắp diễn ra, cái dáng vẻ vô tư ấy khiến người ta chẳng biết nên nói gì.

Vệ Hoa cau mày khi nhìn dáng vẻ cô gắp miếng thịt to bỏ vào miệng. Minh Kiều thuộc dạng ăn mấy cũng không béo, cân nặng gần như không thay đổi dù ăn bao nhiêu. Cao một mét sáu tám, dáng rất gầy, nhưng vòng nào ra vòng nấy, tỷ lệ cơ thể lại hoàn hảo.

Cùng là phụ nữ, quản lý và trợ lý của cô thì phải nhịn ăn để giữ dáng, còn nữ minh tinh này thì ngang nhiên ăn uống thả ga.

Đúng là tức muốn xỉu!

Vệ Hoa muốn mắng, nhưng nhìn khuôn mặt ấy thì chẳng thể nào mở miệng được.

Minh Kiều rất đẹp, chữ “đẹp” chưa đủ để diễn tả. Cái đẹp của cô thuộc hàng tuyệt sắc, dung mạo rực rỡ, rực rỡ tới mức hơi ma mị, nhưng lại không hề tầm thường, ngược lại còn mang khí chất thanh thoát khó tả.

Một người vừa thanh, vừa gợi, vừa yêu mị như vậy, chẳng cần gắn thêm hình tượng gì, chỉ cần đứng yên thôi cũng đủ thu hút mọi ống kính.

Antifan có bôi nhọ thế nào, thì gương mặt này vẫn không có lấy một điểm yếu.

Cô như sinh ra là để đứng trước ống kính, góc nào cũng đẹp, chụp kiểu gì cũng hút mắt. Đáng nói hơn, ngoài đời cô còn xinh hơn trên ảnh!

Ngoài đời, tính cách cô lại đáng yêu, rất được người ta quý mến.

Vệ Hoa nghĩ ngợi, cũng chỉ là một cô gái nhỏ thôi mà. Minh Kiều được một tay săn tìm phát hiện từ năm nhất đại học, vào giới giải trí tới nay mới 22 tuổi, vừa tốt nghiệp, không thể ép quá.

Vệ Hoa chủ động gắp thịt cho cô, ăn đi, ăn đi, đẹp thế này không cưng chiều thì còn làm gì nữa?

Nhưng chuyện cần dặn vẫn phải dặn.

“Phía Ích Chu nói mai chúng ta qua ký hợp đồng. Em sẽ trực tiếp ký với tổng giám đốc của họ. Em biết Dư Tẫn Thành chứ?”

Minh Kiều gắp đồ ăn: “Không biết.”

Vệ Hoa: “…”

Thôi được, nữ diễn viên nhà mình thật sự “phật hệ”, đến cả Dư Tẫn Thành là ai cũng không biết.

“Anh ta là tổng giám đốc Ích Chu, cũng là ông chủ “Thiên Hạ”. Thiên Hạ là công cụ tìm kiếm lớn nhất cả nước, vị thế không tầm thường đâu. Hơn nữa, công ty họ còn làm phim điện ảnh, truyền hình, game show. Nếu em thể hiện tốt, sau này rất có thể còn hợp tác nữa.”

Minh Kiều suy nghĩ một chút: “Được.”

Vệ Hoa hài lòng. Dù với nhiều chuyện Minh Kiều chẳng mấy để tâm, nhưng khi làm việc cô luôn rất có trách nhiệm. Những ai từng hợp tác đều dành cho cô lời khen ngợi.

Sau đó Vệ Hoa lại căn dặn thêm một loạt điều nên làm và không nên làm khi gặp Dư Tẫn Thành.

Minh Kiều nghiêm túc ghi nhớ.

Ăn xong, Vệ Hoa dẫn Hoắc Á rời đi, còn Phương Phi ở lại chuẩn bị trang phục để mai ký hợp đồng.

Tắm rửa xong, Minh Kiều thấy mấy chai rượu trái cây Hoắc Á mang tới, lập tức uống liền mấy chai, rồi lảo đảo về phòng ngủ.

Khi mở mắt lần nữa, đã là bảy giờ sáng hôm sau.

Rượu trái cây uống nhiều quá, mà tửu lượng của cô lại kém, nên giờ đầu vẫn còn choáng váng.

Phương Phi cũng đã dậy, gõ cửa: “Kiều, chị dậy chưa?”

“Dậy rồi, chị ra ngay.”

Cô khoác một chiếc áo lụa mỏng ra ngoài. Phương Phi nói: “Chị Vệ bảo nhà tạo mẫu sắp tới, chị tranh thủ rửa mặt trước nhé.”

Minh Kiều gật đầu.

Làm xong tạo hình và xuất phát, từ nhà tới Ích Chu mất tròn một tiếng.

Đến tầng 58 của công ty, trợ lý Trương, một trong các trợ lý của Dư Tẫn Thành, đã chuẩn bị sẵn bữa sáng và bánh ngọt cho Minh Kiều, rồi nói:

“Dư tổng đang họp, phiền cô Minh chờ một chút.”

Minh Kiều gật đầu, ngồi xuống chiếc ghế sofa da trước cửa sổ sát đất.

Khi Dư Tẫn Thành đến, anh không ngờ lại thấy một cảnh tượng như vậy.

Minh Kiều ăn mặc rất chăm chút, diện một chiếc váy đen ngắn hở lưng, lười biếng tựa nghiêng trên sofa, mắt khẽ khép lại, những ngón tay thon dài xinh đẹp thỉnh thoảng lại xoa nhẹ vùng giữa chân mày.

Cộng thêm gương mặt yêu kiều rực rỡ, dù chỉ là một động tác vô tình, qua tay cô lại mang ý vị khiêu khích và mê hoặc.

Lông mày Dư Tẫn Thành nhanh chóng khẽ nhíu lại, anh sải bước đến gần, ngồi xuống đối diện cô.

Luồng khí áp bức lạ lẫm tiến lại gần, động tác xoa chân mày của Minh Kiều khựng lại, cô ngước mắt lên.

Khoảnh khắc hai người chạm mắt, Minh Kiều mỉm cười lịch sự, còn Dư Tẫn Thành thì sững lại một lúc lâu.

Bức ảnh hôm đó chợt hiện về trước mắt anh, chỉ là lần này cô không còn tấm lụa đỏ che mặt, mà thật sự xuất hiện ngay trước mặt anh, như một yêu nữ tuyệt sắc bước ra từ trong tranh.

Dư Tẫn Thành vốn đã quen với mọi loại mỹ nhân, sớm không còn chút hứng thú, vậy mà ánh mắt lại lưu luyến trên gương mặt Minh Kiều lâu hơn thường lệ, đến mức trợ lý bên cạnh cũng nghi ngờ liếc nhìn.

Minh Kiều ngồi thẳng dậy, cô là người có đạo đức nghề nghiệp, lại thấy Vệ Hoa có vẻ căng thẳng, rõ ràng rất coi trọng lần hợp tác này, nên cô không muốn làm hỏng.

Chỉ là thứ rượu hoa quả kia chẳng biết bao nhiêu độ, đến giờ cô vẫn còn hơi choáng.

Nhưng chút khó chịu này với một nữ minh tinh thì chẳng đáng gì, cô có thể chịu được.

Minh Kiều mỉm cười nhìn Dư Tẫn Thành: “Dư tổng, chúng ta bàn chuyện hợp tác nhé.”

Dư Tẫn Thành hoàn hồn, nhận ra vừa rồi mình bị sắc đẹp của cô mê hoặc, liền cau mày khó chịu.

Không hiểu sao, anh bỗng nhớ đến những tin đồn tình ái giữa Minh Kiều và đủ loại nam minh tinh, sắc mặt càng trầm xuống.

Chẳng lẽ người phụ nữ này coi anh là con mồi?

Anh khẽ cười nhạt trong lòng.

Trợ lý Tằng lấy hợp đồng ra.

Dư Tẫn Thành ngồi thẳng trên sofa, lưng thẳng tắp tựa vào ghế, đôi chân dài vắt chéo, giọng điệu bình thản: “Xem đi, không ý kiến thì ký.”

Minh Kiều xem hợp đồng rất nghiêm túc, còn nêu ra vài điều khoản chưa hiểu rõ, trợ lý Tằng cúi đầu giải thích cho cô.

Xem xong hợp đồng, Vệ Hoa gật đầu với cô, Minh Kiều liền nói: “Chúng tôi không ý kiến.”

Cô đưa tay: “Cho tôi bút.”

Trợ lý Tằng lấy cây bút máy của mình định đưa qua.

“Khoan đã.”

Dư Tẫn Thành bỗng đẩy cây bút của mình sang, giọng lạnh nhạt chậm rãi vang lên: “Cô Minh, trước khi ký hợp đồng tôi buộc phải nhắc nhở, việc công là việc công, đừng làm gì vượt quá giới hạn. Tôi không phải là đối tượng để cô trói buộc trong tin đồn, đừng mơ tôi sẽ yêu cô. Rõ chưa?”

Vệ Hoa nhanh chóng liếc Dư Tẫn Thành rồi lại nhìn Minh Kiều. Lời này nói ra thật quá nặng, thậm chí mang chút xúc phạm. Người khác có thể không biết, chứ Vệ Hoa thì rõ nữ diễn viên nhà mình từ bé đến giờ chưa từng yêu ai, tin đồn đều là bịa đặt, vậy mà Tổng Giám đốc Dư lại tin thật!

Minh Kiều không hề tức giận, mỉm cười híp mắt, mở nắp bút máy, ký tên mình một cách dứt khoát.

“Dư tổng yên tâm, tôi hiểu.”

Vệ Hoa thở phào nhẹ nhõm.

Thật ra vừa rồi cô ấy đã lo lắng thừa, Minh Kiều xưa nay chưa từng bận tâm chuyện tin đồn vô căn cứ của antifan, làm sao lại để ý mấy câu nói của Dư Tẫn Thành.

Vì bảo vệ gà nhà, bây giờ cô ấy chẳng còn mấy thiện cảm với Dư Tẫn Thành. Tổng giám đốc thì sao, ra vẻ gì chứ, hoàn toàn không biết Minh Kiều nhà cô ấy tốt đến mức nào!

Ký xong hợp đồng, Dư Tẫn Thành cũng không nán lại lâu, Minh Kiều cũng chuẩn bị về. Các công việc hợp tác tiếp theo sẽ do Ích Chu và Hoa Dạng giải trí trao đổi, cô chỉ cần chờ thông báo.

Hai người gần như cùng lúc đứng dậy.

Minh Kiều vì chóng mặt mà đứng không vững, Vệ Hoa vội đưa tay đỡ, nhưng lại bị Dư Tẫn Thành nhanh tay giữ lấy cổ tay cô.

Hương trái cây nhẹ nhàng trên người cô thoảng vào mũi, vốn dĩ Dư Tẫn Thành rất ghét mùi nước hoa trên phụ nữ, nhưng mùi này lại bất ngờ khiến anh không thấy khó chịu.

Sau khi cô đứng vững, anh lập tức buông tay, sắc mặt hơi lạnh: “Cô Minh, tôi phải nói cho cô biết, quyến rũ tôi là vô ích.”

Minh Kiều: “…………”

Dư Tẫn Thành sải bước rời đi.

Khi anh đi rồi, Vệ Hoa lập tức nói: “Dư tổng có ý gì vậy? Rõ ràng là chị đứng gần em hơn, chị có thể đỡ em mà, vậy mà anh ta cứ phải chạy qua giành, còn kéo em mạnh đến thế. Người gì kỳ cục!”

Minh Kiều xoa cổ tay, chỗ bị anh nắm hơi đau, cũng chẳng hiểu sao động tác của anh lại gấp gáp đến vậy. Cô thản nhiên nói: “Em cũng nhận ra.”

Vậy nên cô không hiểu tại sao Dư Tẫn Thành lại nói câu đó. Thần kinh.

Minh Kiều quyết định làm tốt công việc, đồng thời giữ khoảng cách với người đàn ông này.

Bình Luận (0)
Comment