Đừng Rung Động Trước Vẻ Đẹp

Chương 2

Thời gian chụp quảng cáo cho Ích Chu đã được xác định, Minh Kiều cũng nhận được thông báo. Vì “Thiên Hạ” lần đầu tiên sử dụng nữ minh tinh làm gương mặt đại diện nên trước khi chụp, cô phải đến công ty Ích Chu để bàn bạc kế hoạch với trưởng nhóm dự án.

Phương Phi và Hoắc Á sau khi nghe chuyện ký hợp đồng hôm trước, ấn tượng về Dư Tẫn Thành đã xấu đến cực điểm.

Lần bàn bạc kế hoạch chụp quảng cáo này, quản lý và hai trợ lý đều đi cùng.

Giữa mùa hè oi nóng, Minh Kiều mặc một chiếc sơ mi lụa màu xanh biếc và váy ngắn trắng, mái tóc xoăn đen mềm mại buông xõa trên bờ hông thon gọn. Nhờ tỷ lệ cơ thể cân đối, đôi chân dài thẳng tắp, dù ăn mặc đơn giản, vào mắt Hoắc Á vẫn thành: “Chị ơi, nhìn chị sang quá trời!”

Minh Kiều vốn có nhan sắc vừa yêu mị vừa thanh thoát, đến mặc một tấm vải thô cũng đẹp đến mức động lòng người.

Cô khẽ mím môi cười, giọng dịu dàng: “Hoắc Á, loại rượu trái cây lần trước em mua cho chị là bao nhiêu độ vậy? Hậu vị mạnh quá.”

Hoắc Á “ồ” một tiếng: “Đó là rượu mẹ em tự ủ, mạnh hơn hẳn mấy loại bán ngoài thị trường. Chị uống bao nhiêu rồi?”

Minh Kiều thản nhiên lắc đầu nói dối: “Không nhiều lắm.”

“Không nhiều thì tốt, tửu lượng của chị vẫn nên uống ít thôi.”

Một giờ sau, họ đến tập đoàn Ích Chu.

Trưởng nhóm dự án đã chờ sẵn ở sảnh tầng một, thấy mọi người đến liền dẫn họ lên phòng họp tầng 30.

Cùng lúc đó, Dư Tẫn Thành cũng đang ở tầng một, nghe mấy quản lý báo cáo công việc. Ánh mắt vô tình lướt qua Minh Kiều, trông thấy đôi chân trắng nõn dài miên man kia, anh khẽ nhíu mày.

Ánh nhìn dịch lên, vừa vặn bắt gặp cô đang cười nói với trợ lý.

Nụ cười rực rỡ như hoa, đôi mắt đào hơi cong, mang theo chút tinh nghịch đáng yêu của thiếu nữ.

Dư Tẫn Thành bỗng nghĩ: Da cô ấy đã trắng thế rồi, sao môi lại còn đỏ như vậy?

“Dư tổng, Dư tổng…”

Mấy vị quản lý không rõ vừa nói sai điều gì mà lông mày tổng giám đốc Dư càng lúc càng nhíu chặt.

Anh hoàn hồn, dặn vài câu về công việc sắp tới rồi rời đi.

“Sao người phụ nữ đó lại ở đây?”

Tất nhiên Trợ lý Tằng nhận ra vừa nãy ông chủ mình mất tập trung vì ai, nghiêm túc trả lời: “Hôm nay là buổi bàn bạc trước khi chụp quảng cáo của đại diện.”

Dư Tẫn Thành chỉ khẽ “Ừ”.

Trợ lý Tằng không đoán được ý tứ của anh.

Vào văn phòng, Dư Tẫn Thành bất ngờ gạt sang một bên đống tài liệu lằng nhằng, lấy hồ sơ của đại diện Minh Kiều ra. Ngồi trên ghế xoay, ánh mắt anh sâu thẳm nhìn chằm chằm vào bức ảnh gợi cảm của cô trên bìa hồ sơ.

“Bảo họ lên tầng 58 bàn bạc.”

“Dư tổng cũng muốn tham gia sao?”

Tầng 58 gần như là không gian riêng của Dư Tẫn Thành, hiếm ai được bước vào.

Lần trước anh chọn tiếp đón Minh Kiều ở đây đã đủ khiến người khác kinh ngạc.

Anh liếc Trợ lý Tằng: “Sao, tôi không được tham gia à?”

Trợ lý Tằng lúng túng gật đầu: “Được chứ, tôi gọi điện ngay.”

Ở phòng họp tầng 30, trà bánh đã được chuẩn bị chu đáo, đúng chuẩn phong cách tiếp đãi của một công ty lớn.

Trưởng nhóm dự án đang định giới thiệu kế hoạch chụp hình thì thư ký bước vào ghé tai nói gì đó.

Trưởng nhóm khẽ gật, quay sang Minh Kiều: “Xin lỗi cô Minh, tổng giám đốc chúng tôi muốn đích thân tham gia bàn bạc, anh ấy đang chờ ở tầng 58. Chúng ta đi ngay nhé, Dư tổng rất coi trọng việc đúng giờ.”

Vẻ mặt ông ta không giấu được sự căng thẳng, rõ ràng trong mắt nhân viên công ty, Dư Tẫn Thành không phải mẫu lãnh đạo dễ tính. Minh Kiều thì chẳng bận tâm, bàn ở đâu, với ai, đối với cô cũng như nhau.

Khi Dư Tẫn Thành lật được nửa tập hồ sơ, trưởng nhóm đã dẫn người đến nơi.

Minh Kiều và nhóm của cô chờ bên ngoài, trưởng nhóm vào báo cáo, chẳng bao lâu sau Dư Tẫn Thành đã sải bước ra.

Giống như lần trước, anh vẫn vest chỉnh tề, lạnh lùng tự tin. Liếc cô một cái, anh đi thẳng, khi ngang qua thì bất ngờ khẽ nói: “Đi theo tôi.”

Minh Kiều thản nhiên bước theo.

Trợ lý Tằng kinh ngạc nhận ra, ông chủ vốn đi nhanh như gió, vậy mà hôm nay lại giảm tốc độ, như thể chờ cô gái lững thững phía sau.

Anh ta ngầm thấy lạ, nhớ lại từ lần đầu gặp cô Minh, dường như Dư tổng đã có chút thay đổi. Nhưng rồi anh ta không nghĩ nhiều, cho rằng ông chủ chỉ đang coi trọng dự án quảng cáo này.

Khi đến phòng họp, Phương Phi và Hoắc Á đều sững người, căn phòng này rộng đến mức không biết chứa được bao nhiêu người, nói một câu chắc cũng vang vọng khắp nơi.

Dư Tẫn Thành ngồi ở ghế chủ tọa, tùy ý tháo nút áo vest, nới lỏng cà vạt, nhàn nhạt nhìn Minh Kiều: “Ngồi.”

Cô chọn chỗ cách anh hai ghế.

Anh nhướng mày: “Ngồi lại đây.”

“Không cần đâu, từ đây tôi vẫn nghe rõ Dư tổng nói.”

“Ngồi xa thế, tôi nói chuyện rất mệt.”

Mọi người: …

Thế bình thường anh họp hành kiểu gì vậy?

Minh Kiều lười tranh cãi, đứng dậy ngồi xuống cạnh anh.

Dư Tẫn Thành nhàn nhạt quan sát cô, kiểu lạt mềm buộc chặt này anh quá rõ, anh sẽ không chiều theo ý cô, cũng sẽ không cho cô cơ hội giở trò nhỏ, nên để bên cạnh mà trông chừng vẫn tốt hơn.

Minh Kiều không biết trong đầu anh lại tự biên tự diễn thêm đoạn cô đang cố tình lạt mềm buộc chặt. Nếu biết, có lẽ cô cũng không nhịn được mà trợn trắng mắt.

Tính cô vốn tùy ý, tư thế ngồi hơi lười biếng nhưng lại không khiến người khác thấy th* t*c hay thiếu phép tắc, ngược lại còn rất đẹp mắt. Dư Tẫn Thành nhìn cô vài lần, khẽ cau mày.

Anh liếc sang mấy trợ lý nam, thấy họ chẳng ai liếc về phía Minh Kiều thì lúc này lông mày mới giãn ra.

Nhưng sao người phụ nữ này lại tùy tiện như vậy? Thật sự muốn quyến rũ anh đến thế sao?

Khi nhiếp ảnh gia và các nhóm khác đều đến đủ, trưởng nhóm dự án bắt đầu giới thiệu kế hoạch quay lần này.

Công cụ tìm kiếm này có cái tên rất khí thế, gọi là “Thiên Hạ”. Tuyên truyền chính thức của Ích Chu luôn theo phong cách hào sảng, phóng khoáng, lần này chủ đề quay tất nhiên cũng hướng tới sự rộng lớn và hùng vĩ.

Nữ chính có ba kiếp: kiếp thứ nhất là thần nữ, kiếp thứ hai là nữ tướng quân, kiếp thứ ba là nữ minh tinh vạn người mê.

Ba kiếp đều là hình ảnh thu nhỏ của “Thiên Hạ”.

Cô chính là Thiên Hạ, và Thiên Hạ cũng chính là cô.

Đoạn phim chủ yếu thể hiện tôn chỉ “cục diện biến hóa, khí phách không bị trói buộc” của Thiên Hạ.

Phim quảng cáo lần này dài 20 phút, xem như Ích Chu đo ni đóng giày(*) cho cô, mời cả ekip và đạo diễn đều thuộc hàng đỉnh cao.

(*) Đo ni đóng giày: theo nghĩa bóng được dùng để chỉ sự phù hợp tuyệt đối giữa một người và một vị trí, công việc hay giải pháp nào đó – tựa như thể mọi thứ được thiết kế riêng cho họ vậy. Nó hàm ý sự tinh chỉnh, cá nhân hóa, và tính “vừa vặn” đến mức hoàn hảo. (Nguồn: TIGO STORY) 

Minh Kiều nghe xong thì khá thích.

Đối với công việc, cô luôn hy vọng ekip càng chuyên nghiệp càng tốt, và Dư Tẫn Thành rõ ràng có thể đáp ứng điều đó.

Trưởng nhóm dự án nói xong, Vệ Hoa gật đầu: “Tôi thay mặt công ty cảm ơn Ích Chu đã chọn Minh Kiều làm gương mặt đại diện. Cô ấy sẽ không làm mọi người thất vọng.”

Nghe vậy, tất cả ánh mắt đều hướng về Minh Kiều.

Cô chống cằm một cách lười nhác, chớp mắt mấy cái, nhận được ánh mắt ra hiệu của chị Vệ như đang bảo “Mau nói gì đó đi!”

Cô hạ tay, ngồi thẳng lưng, mỉm cười: “Cảm ơn Ích Chu đã lựa chọn. Tôi sẽ làm thật tốt.”

Dư Tẫn Thành nhướng mày, liếc cô một cái thật nhạt rồi thu ánh mắt lại: “Giờ hãy bàn đến việc quay.”

Nhiếp ảnh gia nói ý tưởng của mình, đạo diễn và đội của anh cũng đưa ra một số đề xuất.

Dư Tẫn Thành vừa nghe vừa để ý Minh Kiều. Cô cúi mắt, không biết đang nghĩ gì, dường như không tập trung nghe.

Anh cau mày.

Khi mọi người nói xong, ngón tay anh gõ nhẹ lên mặt bàn trước mặt Minh Kiều. Cô ngẩng đầu: “Dư tổng có chuyện gì sao?”

Dư Tẫn Thành: “Cô có nghe nghiêm túc không?”

Minh Kiều gật đầu.

“Vậy nói xem cô nghe được những gì.”

Sắc mặt Minh Kiều trở nên lạnh hơn.

Dư Tẫn Thành nheo mắt: “Là quên rồi, hay là vốn chẳng nghe?”

Cô lặng lẽ nhìn anh, đôi mắt đào hoa hơi cong, nhưng đáy mắt đã thoáng nét mất kiên nhẫn:

“Dư tổng, tôi nghĩ tôi đến đây để làm gương mặt đại diện, chứ không phải làm trợ lý riêng cho anh. Anh cũng không cần bắt tôi lặp lại những gì họ vừa nói.”

Minh Kiều mỉm cười: “Như vậy sẽ khiến tôi cảm thấy, anh đang cố tình gây khó dễ cho tôi.”

Với một người sống kiểu “Phật hệ” như Minh Kiều, nói một mạch nhiều lời thế này đã là rất hiếm.

Dư Tẫn Thành nhìn cô vài giây, lại không so đo với lời phản bác ấy.

Những người khác trong phòng thì hơi ngẩn ra. Họ tất nhiên nhận ra sếp đang nhắm vào Minh Kiều, chỉ không ngờ cô nàng trông như mèo lười này lại dám phản đòn, mà phản rồi thì đại Boss lại chẳng đáp trả, thật chẳng giống tác phong thường ngày của anh chút nào.

Mọi người mang tâm trạng khác nhau bàn xong chuyện chuẩn bị trước khi quay.

Thời gian quay cũng được chốt, sáng sớm ngày kia.

Minh Kiều không muốn ở Ích Chu lâu, sau khi ra khỏi văn phòng, trưởng nhóm dự án gọi chị Vệ lại để bàn chút việc, bảo Phương Phi và Hoắc Á đi cùng Minh Kiều xuống trước.

Chờ thang máy còn có cả Dư Tẫn Thành. Phương Phi và Hoắc Á âm thầm chắn Minh Kiều vào giữa.

Anh liếc nhìn cô gái xinh đẹp ở giữa, bỗng lên tiếng: “Hai người các cô đi chuyến sau.”

Hoắc Á và Phương Phi: “???”

Minh Kiều cũng hơi ngơ. Khi thang máy mở cửa, Dư Tẫn Thành kéo cô vào trong.

Cô khó hiểu ngẩng đầu nhìn anh: “Dư tổng muốn làm gì?”

Dư Tẫn Thành buông tay: “Thỏa mãn cô.”

Thỏa mãn gì cơ?

Thỏa mãn được đi chung thang máy với anh sao?

Minh Kiều cảm thấy anh ta bị bệnh, bị bệnh thì nên chữa sớm đi!

Cô lùi lại: “Dư tổng, giữa chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác, tôi rất rõ điều đó, mong anh cũng rõ.”

Dư Tẫn Thành cau mày nhìn chằm chằm vào gót chân cô đang lùi, không hiểu sao lại thấy hơi khó chịu: “Không rõ ràng chính là cô.”

Minh Kiều càng thêm khó hiểu.

Cô nhận ra mình thật sự không thể hiểu nổi suy nghĩ của Dư Tẫn Thành.

Vốn không phải người thích giải thích, cô lười nói nhiều, dứt khoát im lặng.

Nhưng Dư Tẫn Thành lại coi sự im lặng của cô như là ngầm thừa nhận.

Trong mắt anh thoáng qua một tia “đã hiểu rõ”, kiểu phụ nữ này, tâm tư anh đã sớm đoán được.

Có điều, cô không giống những người phụ nữ khác, nhưng cụ thể khác ở đâu thì Dư Tẫn Thành vẫn chưa nghĩ ra, chỉ thấy ở nhiều chỗ là rất khác, hơn nữa, anh cũng không ghét ở bên cô.

Minh Kiều cúi đầu xem điện thoại, hình như đang lướt Weibo.

Dư Tẫn Thành nhìn nghiêng gương mặt cô, bỗng cầm lấy điện thoại trong tay cô, liếc thấy một bình luận nổi bật trên Weibo:

“A a a a a a a! Kiều Nhi nhà chúng ta đẹp quá! Muốn ngủ cùng!!”

Weibo là ảnh hậu trường bộ phim cô vừa quay xong. Trong ảnh, Minh Kiều ngồi trong bồn tắm gỗ đầy hoa hồng, bờ vai khẽ lộ, mái tóc đen được vấn lỏng bằng một cây trâm.

Khuôn mặt kiều diễm lười biếng, ánh mắt không còn vẻ uể oải như thường ngày, mà mang bảy phần sắc bén, ba phần trêu ghẹo.

Lúc này Dư Tẫn Thành mới để ý, trước mặt cô trong ảnh còn có một người đàn ông mặc đồ đen, chắc là nhân vật trong phim.

Anh vốn không quan tâm mấy thứ phim ảnh này, bình thường cũng chẳng xem, nhưng bức ảnh này lại khiến anh cau mày thật chặt, trong lòng bất giác bực bội.

Minh Kiều lười nhác nhìn anh, không hiểu vì sao sắc mặt anh đột nhiên trở nên u ám.

Ngay sau đó, Dư Tẫn Thành lưu số điện thoại của mình vào máy cô, rồi gọi vào số của mình, sau đó trả lại điện thoại: “Cho cô đấy.”

Minh Kiều: “……….?”

“Làm gì vậy?” Cô hỏi.

Dư Tẫn Thành: “Số của tôi. Cô yên tâm, tôi sẽ lưu số của cô.”

Cô cảm thấy thật sự chẳng còn gì để nói.

Quả thực là không hiểu nổi đầu óc của vị tổng giám đốc này.

Đợi đã…

Minh Kiều mỉm cười: “Dư tổng, chẳng lẽ anh lại nghĩ tôi đang quyến rũ anh sao?”

“Chẳng lẽ không phải?”

Dư Tẫn Thành hơi nheo mắt: “Lần trước cô ăn mặc xinh đẹp như thế, lần này cũng ăn mặc xinh đẹp như thế, chẳng lẽ không phải muốn quyến rũ tôi?”

Minh Kiều bất chợt bật cười, dáng vẻ nghiêm túc khen cô đẹp của Dư Tẫn Thành thật ra cũng có chút…. đáng yêu?

Thang máy đến tầng một, cửa mở chậm rãi.

Minh Kiều bước ra trước, ngoái lại mỉm cười: “Dư tổng hiểu lầm rồi, tôi không hề muốn quyến rũ anh. Tạm biệt.”

Sắc mặt Dư Tẫn Thành tối lại.

Cười với anh đẹp như thế, mà còn nói là không quyến rũ!

Anh phớt lờ nhịp tim đang đập nhanh, lạnh mặt quay lại thang máy, bấm lên tầng năm mươi tám.

Bình Luận (0)
Comment