Phương Phi và Hoắc Á gần như lao ra khỏi thang máy, thấy Minh Kiều đang ngồi trong xe, trông vẫn bình an vô sự, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Vệ Hoa biết chuyện thì cau mày thật chặt: “Rốt cuộc Dư TỔNG bị làm sao vậy? Trông anh ta như cực kỳ ghét em.”
Minh Kiều khẽ ừ một tiếng.
“Em từng đắc tội với anh ta à?”
Minh Kiều ngẩng đầu, nghiêm túc nghĩ một lúc: “Không có.”
Cũng đúng, với tính cách của Minh Kiều, ít nói, ghét phiền phức, thì ai mà cãi nhau với cô cho được?
Vệ Hoa kết luận: “Dư TỔNG đúng là bị thần kinh.”
Hoắc Á và Phương Phi đồng tình. Cả ba thống nhất rằng Dư Tẫn Thành rất ghét Minh Kiều, nên quyết định trong thời gian quay quảng cáo sắp tới sẽ cố hết sức tránh để họ chạm mặt nhau.
Minh Kiều rất sẵn lòng, vì thật sự cô chẳng có chút hứng thú nào với người đàn ông này.
Quản lý và hai trợ lý của cô hoàn toàn yên tâm ở điểm này, Minh Kiều vốn quen với cuộc sống thanh đạm, không vướng bụi trần.
Là một nữ minh tinh hàng đầu, nhan sắc cô đẹp nhất nhì, nhưng tính cách lại “Phật hệ” nhất. Trong các sự kiện hay khi đóng phim, lời tỏ tình nhận được thì nhiều vô kể, nhưng cô chưa từng động lòng với ai. Làm việc rất có chừng mực.
Không hề quá lời khi nói rằng Minh Kiều gần như là hình mẫu lý tưởng của nhiều nam diễn viên trong giới giải trí, nhưng cô lại vô tâm vô phế: không thích tiền, không ham danh lợi, không mê trai đẹp, gần như chẳng có chút theo đuổi nào.
Vệ Hoa thì hài lòng vô cùng, nghệ sĩ như vậy giờ hiếm lắm. Cao hứng, chị dẫn cả nhóm đi ăn ở nhà hàng cao cấp.
Sau khi Minh Kiều rời công ty, Dư Tẫn Thành cứ cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng lại không nói rõ được là không ổn ở chỗ nào.
Tài liệu trên bàn đọc không vào, anh lấy điện thoại ra, trong lịch sử cuộc gọi có một số lạ.
Anh lưu số ấy lại, ghi tên đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn, chỉ là “Minh Kiều”.
Chiều anh có một buổi xã giao. Bình thường anh không mang điện thoại bên mình, nhưng hôm nay lại phá lệ. Trợ lý Tằng tất nhiên nhận ra, cảm thấy gần đây tổng giám đốc có gì đó khác lạ, nhưng không dám hỏi.
Nhà hàng Ngọc Hoa Đài.
Đây là nhà hàng sang trọng nhất ở Đông Châu.
Vệ Hoa mời ăn ở đây đúng là một lần phá túi. Phương Phi và Hoắc Á tranh thủ gọi thật ác, khiến Vệ Hoa đau lòng không thôi.
Minh Kiều thì cắt bít tết của mình, thỉnh thoảng nhấp một ngụm rượu vang, động tác tao nhã, đẹp mắt, khiến Vệ Hoa nhìn gương mặt đẹp đến mức“hồng nhan thời đại ấy mà lòng mới nguôi ngoai phần nào.
Nhà hàng ở tầng mười, có thể ngắm toàn cảnh Đông Châu, ban đêm còn đẹp hơn nữa.
Minh Kiều đang ngắm ra cửa sổ, bỗng có một người đứng ngay trước bàn.
“Có thể ngồi cùng các bạn không?” Giọng người đàn ông vang lên, dịu dàng kèm ý cười.
Minh Kiều quay đầu, nheo mắt nhìn gương mặt ấy, nghĩ vài giây nhưng không nhớ ra: “… Anh là?”
Hai người theo sau anh ta đều khựng lại.
Trời ạ! Người phụ nữ này lại quên mất anh Cảnh của bọn họ!
Quản lý và trợ lý của Cảnh Dật không biết nói gì.
Nhưng Vệ Hoa cùng hai cô trợ lý thì bình tĩnh lạ thường, đây không phải lần đầu.
Minh Kiều còn có một tật xấu, đó là trí nhớ kém đến mức kinh khủng. Không nhớ chuyện đã đành, đến người cũng không nhớ.
Mà như thế cũng tốt, không để bụng, việc gì qua là quên luôn, người không quan trọng thì càng nhanh quên.
Lạ một điều là, người quan trọng thì cô không quên, quên toàn là những ai cô cho là không quan trọng. Đúng là của hiếm trong thiên hạ.
Cảnh Dật mỉm cười tự giới thiệu: “Tôi là Cảnh Dật, một năm trước từng hợp tác với cô trong một quảng cáo.”
Đó là quảng cáo kính râm, trong quảng cáo, Cảnh Dật và Minh Kiều đóng vai một đôi tình nhân, trai tài gái sắc rất xứng đôi, lại diễn ăn ý. Quảng cáo được đón nhận nồng nhiệt, giúp kính râm bán rất chạy, thậm chí còn có fan ghép cặp cho họ.
Minh Kiều gật đầu, lễ phép mời anh ngồi: “Xin lỗi nhé, chắc anh cũng biết trí nhớ tôi rất kém.”
Cảnh Dật mỉm cười: “Không sao.”
Giọng nói lại phảng phất chút ấm ức.
Minh Kiều thản nhiên tiếp tục cắt bít tết: “Thầy Cảnh cứ gọi món cho mình nhé.”
Cảnh Dật năm ngoái vừa đoạt giải Ảnh đế trong nước, vào nghề cũng lâu hơn Minh Kiều vài năm. Cô gọi “thầy” như thế là hợp lẽ.
Cảnh Dật nhìn cô cười.
Minh Kiều vẫn như cũ, chẳng khác gì hồi mới vào giới, với mọi chuyện đều có vẻ chẳng mấy để tâm. Nói cô lạnh lùng thì không đúng, vì cô rất lễ phép, không thể bắt bẻ. Nhưng bảo cô dễ gần thì cũng không, vì với người không liên quan, cô hơi hờ hững.
Cảnh Dật thích Minh Kiều, từ lúc hợp tác quay quảng cáo đã thích rồi. Tiếc là sau đó hai người không có cơ hội liên lạc thêm.
Trong nghề này, gặp nhau vốn ít, phần lớn chỉ do sự kiện. Minh Kiều không nhớ anh, thật ra cũng có thể hiểu. Nhưng suốt đời anh, đây là lần đầu tiên bị một cô gái quên sạch như thế.
Dù ít nhiều cũng thấy hơi thất bại.
Cảnh Dật chủ động bắt chuyện với Minh Kiều: “Cô gầy thế này, hay ăn thêm chút nữa đi? Tôi mời.”
Minh Kiều mỉm cười liếc anh một cái: “Cảm ơn. Không cần đâu.”
Vệ Hoa và quản lý của Cảnh Dật, anh Viễn, trao đổi ánh mắt, ngầm giằng co.
Tối nay Cảnh Dật vừa xong việc, ba người bọn họ định đi ăn cùng nhau, ai ngờ lại gặp Minh Kiều, thế là Cảnh Dật bỏ mặc tất cả mà bước sang.
Chuyện Cảnh Dật thích Minh Kiều, người trong giới không ai biết, nhưng hai bên ê-kíp thì đều rõ. Vệ Hoa chán ghét việc Cảnh Dật cứ luôn tìm cách tiếp cận Minh Kiều, còn anh Viễn thì sợ Minh Kiều “ké fame” tân Ảnh Đế. Tuy Minh Kiều vốn không phải kiểu người làm thế, nhưng đã ở trong cái vũng bùn showbiz này thì việc gì cũng phải tính cho lợi ích nghệ sĩ nhà mình.
Mọi người cùng ngồi một bàn, các trợ lý đều để ý quan sát xung quanh, đề phòng bị chụp trộm.
Bữa tiệc xã giao của Dư Tẫn Thành cũng tổ chức ở nhà hàng Ngọc Hoa Đài, đặt phòng VIP. Khi đi ngang tầng mười, vì khoảng cách gần, anh nghe thấy một cái tên.
“Kiều Nhi.”
Đó chẳng phải là cách trợ lý và quản lý của cô gái kia hay gọi cô sao?
Dư Tẫn Thành nghiêng đầu nhìn sang, vừa khéo thấy Cảnh Dật đang ân cần rót rượu cho Minh Kiều. Trên môi cô khẽ vương nụ cười, trông lại còn dịu dàng ư?
Ánh mắt Dư Tẫn Thành thoáng lạnh xuống.
Trợ lý Tằng giật giật mí mắt, khẽ nhắc: “Dư tổng, đối tác đang đợi chúng ta.”
Dư Tẫn Thành lặng lẽ nhìn Minh Kiều, thấy cô thực sự uống ly rượu mà người đàn ông kia rót, cả bàn người nói cười vui vẻ.
Cô như ngôi sao ở giữa, chỉ một nụ cười nhẹ nhàng cũng khiến người đàn ông bên cạnh ánh lên vẻ dịu dàng.
Dư Tẫn Thành xoay người, định bước đến.
“Dư tổng.” Trợ lý Tằng khó xử mở miệng: “Vừa rồi kẹt xe, chúng ta đã muộn mười phút rồi.”
“Không cần cậu dạy tôi làm việc.” Người đàn ông lạnh lùng vứt lại mấy chữ, cuối cùng vẫn quay về phía phòng VIP.
Trợ lý Tằng thở phào nhẹ nhõm, lần thứ mười chín nghìn năm trăm nghĩ rằng công việc này quá khó làm, thực sự quá khó!
Hơn nữa, giờ anh ta bắt đầu hơi nghi ngờ sếp mình có khi nào là thích cô Minh kia.
*
Minh Kiều thực ra rất muốn rời đi, nhưng vì phép lịch sự, với những chủ đề Cảnh Dật đưa ra, cô vẫn vui vẻ đáp lại đôi câu.
Phương Phi và Hoắc Á ở bên cạnh lướt điện thoại.
Đột nhiên, hai người lần lượt “WTF!” một tiếng, vội giơ điện thoại lên: “Bọn mình bị chụp trộm rồi!”
Trong ảnh là cảnh Minh Kiều và Cảnh Dật đang nhìn nhau trò chuyện, trên môi cả hai đều mang nụ cười nhẹ, mặt những người khác thì đã bị làm mờ.
Thực ra hôm nay họ không chọn ăn trong phòng riêng, một phần vì nhà hàng không đông khách, mà khách ở đây hoặc giàu hoặc quyền thế, sẽ không rảnh rỗi đến mức chụp lén nghệ sĩ; phần khác là vì Minh Kiều dạo này không có lịch trình, trang phục của cả nhóm đều bình thường, không dễ gây chú ý.
Ngược lại, Cảnh Dật vừa bước ra từ sự kiện, rất có thể bị phóng viên bám theo tới đây.
Nhận ra khả năng này, anh lên tiếng áy náy: “Xin lỗi, đã làm phiền cô.”
Minh Kiều không mấy phản ứng. Tin đồn về cô thì đầy rẫy, chẳng bận tâm thêm một cái, nhưng thấy Vệ Hoa sắp bùng nổ đến nơi, cô khôn ngoan chọn im lặng.
Mọi người đều mở điện thoại, tiêu đề tin tức đặt cực kỳ giật gân.
[Sốc! Ảnh Đế rời sự kiện sớm thực chất là để ăn tối cùng minh tinh hạng A Minh Kiều, nghi vấn tình cảm lộ diện!]
Bình luận phía dưới chia làm hai phe rõ rệt: có người nói đã sớm nhận ra dấu hiệu mờ ám, còn lại là trận địa của fan Cảnh Dật và fan Minh Kiều.
Cảnh Dật là Ảnh Đế mới nổi, lưu lượng và độ hot đều cao. Fan anh vừa hô hào “từ chối trói buộc” vừa nói sẵn sàng chờ tuyên bố chính thức.
Fan của Minh Kiều tất nhiên cũng không muốn cô yêu đương sớm làm ảnh hưởng sự nghiệp. Hai bên fan đang tất bật thanh minh.
Hoắc Á liếc vào nhóm fan của Minh Kiều, thấy mọi người gần như nổ tung, vừa sợ cô bị bôi đen vừa phải cắn răng đi khắp nơi kiểm soát bình luận, thật sự rất tội.
Minh Kiều vẫn khá xót fan mình, dù sao trên đời này có người thích mình vô điều kiện là chuyện rất hiếm, cần phải trân trọng.
Cô là người biết giữ gìn danh tiếng.
Cầm áo khoác lên, cô chuẩn bị rời đi.
Vệ Hoa ngạc nhiên: “Đi đâu vậy?”
“Về nhà viết thông cáo làm rõ.” Minh Kiều đáp.
Anh Viễn đang cầm điện thoại xem: “Không được đâu. Vừa rồi bạn tôi nhắn tin báo, phóng viên đã chờ sẵn dưới lầu rồi. Nhà hàng họ không lên được, nhưng chỉ cần xuống dưới là chụp được ngay.”
“Vậy anh nói xem phải làm sao? Chuyện này là do bên các anh gây ra đấy!” Vệ Hoa rõ ràng không vui, anh Viễn và Cảnh Dật đều hơi ngượng ngùng.
**
Dư Tẫn Thành bàn xong hợp đồng, trợ lý đi uống với đối tác, còn anh ra ngoài hút một điếu thuốc.
Có lẽ là duyên phận, anh lại nghe thấy tên của Minh Kiều.
Nghe kỹ mới biết cô lại dính tin đồn tình cảm.
Anh lấy điện thoại ra, mở Weibo mà bình thường chẳng mấy khi xem.
#MinhKiềuCảnhDật# đang đứng đầu bảng hot search.
Tin thứ hai là #QuảngCáoHợpTácMinhKiềuCảnhDật#.
Mắt anh hơi nheo lại, thấy tên hai người được đặt cạnh nhau, cảm giác khó chịu vô cớ trào lên.
Dư Tẫn Thành gọi cho Trợ lý Tằng: “Làm một việc cho tôi.”
**
Hoắc Á và Phương Phi ngồi thẳng lưng: “Ôi! Hot search đang tụt, xuống hạng ba rồi!”
“Hạng năm rồi!”
“Hạng tám!”
“Ôi ôi, hạng mười lăm rồi! Rõ ràng là có người cố tình gỡ hot search!”
Vấn đề là hai nhân vật chính đều đang ở đây, vậy ai làm? Cho dù là bộ phận PR của công ty thì cũng không thể nhanh thế, huống hồ đây là hot search của Ảnh đế và nữ minh tinh hạng A, giá chắc chắn không rẻ.
Vệ Hoa cau mày, cảm thấy cực kỳ phiền: “Tin của bạn anh chắc chứ? Chúng ta không thể ngồi đây mãi được, kiểu gì cũng phải rời đi thôi.”
Anh Viễn tỏ vẻ khó xử: “Chờ thêm chút nữa đi, không thì thuê phòng ở khách sạn này qua đêm, bằng không nếu bị chụp được thì giải thích kiểu gì cũng không xong.”
“Ở lại đây á!” Vệ Hoa suýt đứng bật dậy, “Anh muốn để truyền thông viết là Minh Kiều nhà tôi ‘ân ái một đêm’ với Ảnh đế nhà anh hả?”
“Cũng không thể nói vậy, giờ mọi người đều chung một con thuyền.”
Khi hai người quản lý còn đang cãi nhau, Minh Kiều đã bình tĩnh đặt điện thoại xuống: “Tôi đăng tuyên bố rồi.”
???
Mọi người đều ngây ra nhìn cô.
Rồi lập tức mở điện thoại tìm Weibo của Minh Kiều.
Minh Kiều V: [Là bạn, tình cờ gặp nhau ăn bữa cơm. Hai quản lý, ba trợ lý đều có mặt. Không yêu đương, không câu fame. Các anh phóng viên dưới lầu có thể rời đi không? Hôm nay tôi không muốn bị chụp.]
Không ngoài dự đoán, bài làm rõ của Minh Kiều nhanh chóng leo lên hot search, thẳng tiến vị trí số một, tốc độ tăng hạng nhanh đến kỳ lạ.
Dư Tẫn Thành nhìn bài Weibo của Minh Kiều, ánh mắt sâu xa, rồi nhanh chóng gọi cho Trợ lý Tằng: “Làm thêm một việc nữa.”
Với phản hồi của Minh Kiều, nhiều người không tin, chỉ chờ truyền thông tung tin sốc hơn.
Cảnh Dật thì vẫn im lặng.
Khi tin đồn vừa bùng nổ, trong lòng anh có chút vui thầm. Lúc mọi người bàn bạc cách xử lý, anh vẫn cúi đầu, định mặc kệ, thực ra anh rất muốn có liên hệ với Minh Kiều, để sau này khi theo đuổi cô, fan cũng dễ chấp nhận hơn. Đó là tính toán của anh.
Thế nhưng sau khi Minh Kiều đăng tuyên bố, anh bị mọi người nhìn chằm chằm, đành cười gượng mở Weibo, chia sẻ bài của cô và viết: “Là bạn.”
Nghĩ một chút, lại thêm hai chữ.
Weibo làm rõ của Cảnh Dật chỉ có mấy chữ: [Tạm thời là bạn.]
Hai chữ “tạm thời” sáng rực.
Đó là ám chỉ cộng thêm lời tỏ tình đấy, lượng thông tin quá lớn.
Chỉ trong mười mấy phút, hot search trên Weibo như tàu lượn siêu tốc.
Tất cả những người có mặt, trừ Minh Kiều, đều trừng mắt nhìn Cảnh Dật. Vệ Hoa là người đầu tiên bảo vệ “gà con” của mình, chất vấn: “Cảnh Dật, ý anh là gì? Còn chưa đủ loạn à?”
Anh mím môi, định giải thích: “Tôi…”
“Minh Kiều.” Giọng nam trầm thấp, lạnh nhạt vang lên. Cảnh Dật còn chưa kịp tỏ tình trực tiếp, thì Dư Tẫn Thành đã chậm rãi bước tới.
Anh khoác áo ngoài trên tay, mặc sơ mi trắng, thắt cà vạt đen, dáng người cao lớn, khí chất lạnh lùng, ánh mắt dán chặt vào Minh Kiều, trầm giọng nói: “Tôi đưa cô về.”
Minh Kiều khựng lại: “Bên ngoài nhiều phóng viên lắm.”
Dư Tẫn Thành nói: “Giải quyết rồi.”
Minh Kiều hơi bất ngờ nhìn anh: “Anh giải quyết sao?”
Vệ Hoa lập tức cảnh giác: “Dư tổng, sao anh biết chúng tôi ở đây, còn biết dưới lầu có phóng viên?”
Nếu là trước đây, Vệ Hoa không dám nói chuyện với Dư Tẫn Thành kiểu này, nhưng bây giờ cô cảm thấy cả hai người đàn ông trước mặt đều có ý với Minh Kiều. Là quản lý đã nâng Minh Kiều từ đầu, cô chính là báu vật của cô ấy!
Dư Tẫn Thành nhàn nhạt liếc cô một cái: “Tôi đến đây bàn công việc, tình cờ biết thôi. Minh Kiều là gương mặt đại diện của công ty tôi, trong thời gian hợp tác, bảo vệ một chút cũng là điều khoản trong hợp đồng.”
Anh ta trầm giọng, có chút không vui: “Chẳng phải các người đã xem kỹ hợp đồng rồi sao?”
Vệ Hoa lập tức cứng họng.
Ánh mắt Dư Tẫn Thành dừng trên người Cảnh Dật hai giây, rồi lạnh lùng dời đi, nhìn sang Minh Kiều: “Đi thôi.”
Cô gật đầu, đứng dậy.
Quản lý và trợ lý đều ngẩn người, lặng lẽ đi theo.
Dưới lầu có hai chiếc xe dừng sẵn, trợ lý Tằng mời Vệ Hoa và hai trợ lý khác lên một xe, còn mỗi Minh Kiều.
Dư Tẫn Thành mở cửa ghế phụ xe mình, thấy cô đứng im không nhúc nhích thì nhíu mày: “Lên xe.”
Vệ Hoa hơi lo lắng: “Dư tổng, cảm ơn anh đã giúp chúng tôi thoát nguy, nhưng tốt hơn hết để Minh Kiều đi cùng chúng tôi.”
Dư Tẫn Thành chỉ đứng bên cửa xe nhìn Minh Kiều, im lặng không nói.
Minh Kiều ra hiệu cho ba người kia yên tâm, rồi lên xe của Dư Tẫn Thành.
Sau khi anh lên xe, anh nhắc: “Thắt dây an toàn đi, đừng để tôi phải làm giúp cô.”
Minh Kiều: “Tôi thắt rồi.”
Dư Tẫn Thành nghiêng đầu, cô gái đang yên tĩnh nhìn anh.
“……”
Tự nhiên thấy hơi nóng.
“Nhà ở đâu?” Anh hỏi.
Minh Kiều đọc địa chỉ, Dư Tẫn Thành im lặng lái xe.
Trên xe, cả hai đều không nói gì, Minh Kiều cứ chăm chú xem điện thoại, thỉnh thoảng Dư Tẫn Thành liếc nhìn cô, môi mím chặt.
Bầu không khí có phần kỳ lạ.
Minh Kiều thì lại cảm thấy rất bình thường, chẳng thấy ngại ngùng gì.
Đến biệt thự của Minh Kiều, Dư Tẫn Thành cũng bước xuống xe theo.
Minh Kiều mỉm cười: “Cảm ơn Dư tổng, tối nay đã vất vả rồi, anh về nghỉ đi.”
“Tôi đưa cô lên lầu.”
Minh Kiều: “?”
“Không cần đâu.”
Dư Tẫn Thành cúi mắt nhìn cô thật lâu, bước lại gần, bỗng nói: “Tôi đã nghe thấy rồi.”
“Nghe thấy gì?”
“Nhịp tim của cô.”
Minh Kiều nhìn chăm chú vào lồng ngực anh, ngón tay khẽ chạm vào vị trí trái tim người đàn ông, lười biếng nói: “Nhưng hình như đó là nhịp tim của anh.”