Đừng Rung Động Trước Vẻ Đẹp

Chương 11

Không ít người thoáng sững lại.

Minh Kiều vẫn giữ nụ cười dịu dàng, ánh mắt thong dong nhìn anh, tùy ý chỉnh lại vài sợi tóc, “Thì ra là vì vậy. Nhưng hình như chuyện này cũng chẳng liên quan gì lắm đến Dư tổng thì phải.”

Ngay cả Vệ Hoa và hai trợ lý bên cạnh cũng cảm thấy gần đây Dư tổng có phần quản chuyện của Minh Kiều hơi nhiều quá.

Hôm tiệc mừng kết thúc quay quảng cáo lần trước, cách Minh Kiều và Dư Tẫn Thành tương tác khiến Vệ Hoa không yên tâm, còn lén hỏi cô có phải thích Dư Tẫn Thành không.

Lúc ấy Minh Kiều đang chơi game, hờ hững hỏi lại: “Chị vừa nói là em thích ai cơ?”

Vệ Hoa nghe vậy liền hiểu, Minh Kiều hoàn toàn không có chút cảm tình nào với Dư Tẫn Thành, đến tên anh cô còn chẳng để trong lòng, thậm chí còn không quan trọng bằng ván game của cô.

Với bất kỳ nam giới nào thân thiết quá mức với nghệ sĩ mình quản lý, hầu như tất cả các quản lý đều như lâm vào tình thế cảnh giác cao độ. Nhất là bây giờ Minh Kiều đang ở đỉnh cao sự nghiệp, mấy tin đồn tình ái giả tạo thì không đáng bận tâm, nhưng Dư Tẫn Thành lại khác, giá trị, địa vị và quyền lực của anh không thể đem so sánh với một tin đồn nhảm thông thường.

Vệ Hoa bước ra, mỉm cười: “Dư tổng, tôi thấy buổi họp báo sắp bắt đầu rồi, hay là chúng ta vào trong trước?”

Dư Tẫn Thành khẽ giơ tay ra hiệu với nhân viên bên cạnh. Nhân viên lập tức bước lại gần.

Anh hơi nghiêng đầu, nói khẽ vài câu. Nhân viên liếc nhìn Minh Kiều, gật đầu, rồi nhanh chóng rời đi.

Minh Kiều đưa mắt hỏi anh.

Người đàn ông đút tay vào túi quần, giọng thản nhiên: “Chờ một chút.”

Không lâu sau, nhân viên quay lại, đưa thứ gì đó cho trợ lý Tằng.

Đó là một chiếc túi xách tay tinh xảo, cao cấp, trên túi in logo tiếng Anh của một thương hiệu thời trang xa xỉ quốc tế, loại mà có tiền chưa chắc mua được.

Trợ lý Tằng nhìn về phía Dư Tẫn Thành. Anh hơi gật đầu, trợ lý Tằng liền mỉm cười trao món quà cho Phương Phi: “Nhận đi, quà của Dư tổng tặng cho cô Minh.”

Vệ Hoa liếc nhìn, đó là một chiếc áo khoác lông sang trọng, giá trị cực cao.

Hôm nay trời đúng là hơi lạnh, Minh Kiều mặc cũng khá mỏng. Dù trong đoàn đã chuẩn bị áo khoác cho cô, nhưng chắc chắn không thể nào đắt giá bằng món của Dư Tẫn Thành.

Ai cũng hiểu món quà này không nên nhận, Vệ Hoa đang định mở miệng từ chối.

Dư Tẫn Thành bỗng lên tiếng: “Minh Kiều.”

Giọng anh vốn trầm thấp, lạnh nhạt, không mang theo cảm xúc dư thừa, bình thản đến mức hơi lạnh lùng. Thế nhưng không hiểu sao, mỗi khi gọi tên cô, trong giọng anh luôn ẩn chứa chút dịu dàng nhẹ nhàng. Chi tiết này có thể không ai để ý, nhưng trợ lý Tằng đã nhận ra từ lâu.

Minh Kiều khẽ “ừ”, ngẩng mắt nhìn anh.

“Nhận đi.” Giọng anh vẫn bình thản, không giống đang bàn bạc mà như ra lệnh cho cấp dưới, mang theo sự kiên quyết không thể từ chối.

Minh Kiều mỉm cười, bước tới. Người đàn ông tưởng rằng cô sẽ nói gì với mình, ánh mắt cố ý dừng trên gương mặt cô. Thế nhưng ngay sau đó, anh thấy cô khẽ nhấc váy, ung dung lướt qua anh, không thèm để lại cho anh dù chỉ một cái liếc mắt.

Dư Tẫn Thành: “…”

Vệ Hoa cười gượng mấy tiếng: “Dư tổng đừng chấp nhặt với nghệ sĩ nhà tôi, gặp lại trong hội trường nhé.”

Mọi người nối gót theo sau Minh Kiều rời đi. Dư Tẫn Thành nhìn theo bóng dáng uyển chuyển và phần lưng lộ ra làn da trắng nõn của cô, hàng mày càng nhíu chặt hơn.

Trợ lý Tằng khẽ nhắc: “Dư tổng, chúng ta cũng vào thôi. Còn áo khoác, lát nữa tôi sẽ đưa cho cô Minh.”

Anh không đáp, chỉ sải bước theo vào trong.

Bên trong hội trường rất rộng, ánh đèn sân khấu vẫn còn mờ, các lễ tân dẫn khách vào chỗ ngồi.

Minh Kiều ngồi cạnh Vệ Hoa, cách chỗ của Dư Tẫn Thành khá xa. Từ vị trí của mình, anh chỉ có thể nhìn thấy góc nghiêng gương mặt cô.

Cô đang trò chuyện với người bên cạnh, hàng mi rũ xuống, ánh sáng phản chiếu lên làn da trắng ngần tạo nên một đường bóng mờ mỏng manh. Không biết họ nói gì mà cả nhóm cùng bật cười.

Ánh mắt Dư Tẫn Thành tối lại, một lúc lâu sau mới thu về.

Khi khách mời đã vào đủ, MC bước lên sân khấu.

Buổi họp báo này được phát sóng trực tiếp và ghi hình lại. Người hâm mộ của Minh Kiều đã chờ sẵn trong phòng livestream từ lâu.

Sau khi MC khởi động bầu không khí, màn hình lớn bắt đầu phát đoạn video quảng cáo do Minh Kiều làm đại diện.

Dù Dư Tẫn Thành đã xem qua video này vô số lần, anh vẫn dễ dàng bị cuốn vào phần diễn xuất của Minh Kiều.

Dù chỉ là một đoạn quảng cáo thương mại, nhưng cô đã thể hiện nó với cảm giác điện ảnh rõ rệt. Màn trình diễn của cô khiến khán giả tại chỗ lẫn fan trong livestream đều kinh ngạc, ngưỡng mộ.

Minh Kiều sinh ra là để xuất hiện trên màn ảnh lớn, dù dùng bao nhiêu mỹ từ để khen ngợi cô, vẫn hoàn toàn xứng đáng.

Trong số những diễn viên trẻ, vừa có ngoại hình xuất sắc vừa có diễn xuất vững vàng như cô thực sự không nhiều.

Cho dù Dư Tẫn Thành có thờ ơ với giới giải trí thế nào, anh vẫn biết rõ, tương lai của Minh Kiều rực rỡ vô cùng.

Kết thúc video, anh là người đầu tiên vỗ tay.

Tiếng vỗ tay vang dội bỗng nổ ra trong hội trường.

Dư Tẫn Thành đưa mắt nhìn về phía Minh Kiều. Cô vẫn giữ vẻ bình tĩnh, khóe môi mỉm cười, tao nhã vỗ tay theo mọi người, dường như khi nhận được lời khen từ xung quanh chỉ khẽ lắc đầu khiêm tốn.

MC trở lại sân khấu, hết lời khen ngợi đoạn video vừa rồi, sau đó bước vào phần tiếp theo, mời Minh Kiều lên sân khấu phỏng vấn.

Cô rời ghế, Dư Tẫn Thành cũng chậm rãi đứng lên.

Ở hậu trường, khi MC gọi tên, Minh Kiều đang chuẩn bị bước ra thì một bàn tay đàn ông lịch thiệp chìa tới trước mặt. Giọng nam trầm ấm vang lên: “Để tôi dìu cô.”

Minh Kiều ngẩng đầu, bắt gặp Dư Tẫn Thành.

Người đàn ông cao lớn đứng trong vùng tối, đôi mắt đen sâu lắng, bình thản mà dịu dàng dõi theo cô.

Minh Kiều mỉm cười, nhẹ nhàng đặt tay lên cánh tay anh, từng bước bước lên bậc thang. Trước khi lên sân khấu, cô khẽ nói: “Cảm ơn.”

Dư Tẫn Thành hơi ngẩn ra, nhìn theo dáng lưng mềm mại trong chiếc váy dài thướt tha của cô, bàn tay kia vô thức chạm lên chỗ vừa được cô chạm vào.

Khi anh quay lại chỗ ngồi, Minh Kiều trên sân khấu đã chào khán giả tại hiện trường lẫn fan trong phòng livestream.

MC hỏi: “Chúng tôi được biết khi quay quảng cáo này, cô có bị thương nhẹ. Bây giờ đã hoàn toàn hồi phục chưa?”

Minh Kiều đáp: “Rồi ạ, hoàn toàn không sao nữa, cảm ơn mọi người đã quan tâm.”

MC: “Vậy lúc quay quảng cáo này, có kỷ niệm thú vị nào muốn chia sẻ với mọi người không?”

Minh Kiều: “Được hợp tác với một ê-kíp rất tuyệt vời, đạo diễn và các nhân viên đều rất chuyên nghiệp. Điều thú vị chắc là mỗi ngày ở trường quay đều vui đùa cùng mọi người, giống như những người bạn quen nhau từ lâu, không hề có khoảng cách.”

MC mỉm cười, ánh mắt bỗng mang chút ẩn ý: “Nghe nói khi cô bị thương, Cảnh Dật từng gửi lời hỏi thăm trên Weibo. Fan couple của hai người cũng rất mong các bạn thành đôi. Ngoài ra, nam chính Trần Triết trong bộ phim truyền hình ‘Cung Thượng Khuyết’ đang phát sóng cũng có phản ứng couple với cô. Cô nhìn nhận thế nào về hai người đàn ông này? Có ý định gì không?”

Dưới khán đài, gương mặt Dư Tẫn Thành hơi lạnh lại, liếc sang Trợ lý Tằng.

Trợ lý Tằng lập tức giải thích: “Buổi họp báo của chúng ta cần điểm nhấn, vừa hay fan couple của hai bên đang tranh cãi kịch liệt. Nhóm truyền thông muốn tận dụng độ hot này để tạo hiệu ứng cho sự kiện.”

Nhìn thấy sắc mặt sếp càng lúc càng lạnh, trợ lý Tằng vội phân bua: “Không phải ý tôi đâu, tất cả là kế hoạch của nhóm truyền thông.”

Dư Tẫn Thành liếc lên sân khấu, giọng nhạt: “Đổi chiến lược truyền thông hậu kỳ.”

Trợ lý Tằng: “Ngài muốn đổi thế nào?”

Trên sân khấu, Minh Kiều mỉm cười trả lời: “Về hai người đó, tôi không có ý gì đặc biệt. Cảnh Dật và Trần Triết đều là những diễn viên rất xuất sắc, đều là tiền bối từng hợp tác với tôi. Với tôi, đó là một vinh dự và tôi học hỏi được rất nhiều. Chúng tôi là những người bạn tốt. Cảm ơn mọi người đã quan tâm.”

Dưới khán đài, người đàn ông hờ hững vuốt ngón tay, nói: “Đổi thành, Minh Kiều lên tiếng làm rõ tin đồn.”

Trợ lý Tằng gật đầu, trong lòng thầm cảm thán: sếp vẫn là sếp, luôn biết tận dụng cơ hội.

Sau khi phần phỏng vấn của Minh Kiều kết thúc, cô trở lại chỗ ngồi. Phương Phi đặt trước mặt cô một chiếc túi, chính là chiếc áo khoác lông ban nãy Dư Tẫn Thành chưa tặng được.

Minh Kiều nhướng mày nhìn Phương Phi.

Phương Phi lúng túng: “Vừa rồi Dư tổng lại bảo trợ lý Tằng mang tới. Anh ta đặt xuống rồi đi luôn. Ở đây đông người, em cũng ngại chạy theo. Kiều Kiều, chị có mặc không?”

Minh Kiều lấy áo khoác của mình ra: “Không, lát nữa trả lại đi.”

Trên sân khấu, ê-kíp đoàn phim đang tiếp tục phần phỏng vấn.

Minh Kiều suốt buổi chỉ nhìn lên sân khấu, hoàn toàn không liếc về phía Dư Tẫn Thành.

Khi họp báo kết thúc, trời đã tối.

Ra khỏi hội trường, trợ lý Tằng gọi với: “Cô Minh, xin dừng bước.”

Cô quay lại, thấy Dư Tẫn Thành được một nhóm đàn ông vây quanh bước ra, ánh mắt sâu thẳm rơi thẳng lên người cô.

Minh Kiều hỏi: “Có chuyện gì?”

Đạo diễn nói: “Dư tổng muốn chúng ta cùng đi ăn bữa chia tay. Tôi thấy cũng hợp lý, cô là gương mặt đại diện mà, sao lại có thể vắng mặt.”

Minh Kiều nhìn về phía Dư Tẫn Thành. Người đàn ông đối diện ánh mắt cô, chậm rãi hỏi: “Sao? Không muốn đi à?”

Thực ra Minh Kiều hơi mệt. Để chuẩn bị cho buổi họp báo hôm nay, cô dậy sớm để trang điểm, chọn lễ phục. Hơn nữa, đối diện một người đàn ông lạnh lùng lại thất thường thế này, cô thực sự không muốn ứng phó. Cô khẽ gật đầu, nhạt giọng: “Hay là mọi người cứ đi đi, tôi muốn về nghỉ.”

Dư Tẫn Thành: “Để tôi đưa cô về.”

Minh Kiều: “?”

Nếu để hai người họ ở riêng với nhau, thà ở chung với mọi người còn hơn.

Ngay khi Dư Tẫn Thành mở cửa xe, Minh Kiều bỗng đổi ý: “Hay là mọi người cùng đi ăn chút gì đi, tôi cũng hơi đói rồi.”

Dư Tẫn Thành liếc cô một cái đầy hàm ý, không nói gì, bàn tay thon dài đặt lên cạnh cửa xe, giọng trầm thấp: “Đã đói rồi thì đi thôi.”

Những người khác lần lượt lên xe riêng. Vệ Hoa vừa định mở miệng ngăn lại, Dư Tẫn Thành đột nhiên nói thẳng: “Chuyện bộ phim đang được chuẩn bị.”

Vệ Hoa lập tức giơ tay làm dấu OK, rồi liếc Minh Kiều một cái, như thể đang nói, vì tiền đồ của cô, chịu khó chiều cái ông “cao lăng chi hoa” thần kinh có vấn đề này đi!

Nói rồi hí hửng kéo theo hai trợ lý lên xe.

Một đoàn người rời đi.

Trong xe, Hoắc Á nói: “Chị Vệ, thật sự giao Tiểu Kiều cho Dư tổng, chị yên tâm sao?”

Vệ Hoa thở dài đầy ẩn ý: “Tạm thời thì yên tâm.”

Phương Phi và Hoắc Á đồng thanh hỏi: “Tại sao ạ?”

Vệ Hoa kết luận: “Mấy cô nhìn cái vẻ lãnh đạm bây giờ của anh ta xem, có thể làm gì Tiểu Kiều của chúng ta được? Nói ‘tạm thời’ là vì tôi cảm giác Dư tổng này e là có ý với Tiểu Kiều, có khi chính anh ta còn chưa nhận ra. Cho nên giờ còn tạm yên. Nhưng nói thật, dù vậy thôi, cái tính chiếm hữu của anh ta cũng sắp lên tới trời rồi. Nếu không vì bộ phim, tôi chẳng đời nào nhượng bộ.”

Hoắc Á trợn mắt: “Trời! Không thể nào, Dư tổng thích Minh Kiều của chúng ta thật sao?”

Phương Phi liếc qua chiếc áo lông đắt tiền: “Tôi thấy có khả năng lắm, không thì giàu đến mấy cũng chẳng ai không chớp mắt mà tặng áo lông cả chục triệu cho Tiểu Kiều đâu.”

Trong giới giải trí, bọn họ đều là người sành sỏi. Chỉ cần nhìn thương hiệu là biết giá trị của bộ lông này.

Ba người im lặng vài giây.

Hoắc Á hỏi: “Chị Vệ, ý chị là nếu hai người họ đến với nhau, chị cũng không cản?”

Vệ Hoa lườm: “Chị cản, chị có cản nổi không? Các cô thử nghĩ xem, Dư Tẫn Thành có địa vị và quyền lực gì, là người có thể hô mưa gọi gió ở Đông Châu, thậm chí cả trong nước! Nếu anh ta thật sự muốn có Minh Kiều, chúng ta không có chút sức nào để chống lại. Giờ chỉ hy vọng anh ta sớm mất hứng với Tiểu Kiều, chứ không thì sau này nếu có chuyện gì, tôi thật sự lo Tiểu Kiều sẽ bị tổn thương.”

Hoắc Á gật đầu.

Phương Phi lại nói: “Nhưng sao tôi cảm giác Dư tổng này khá thuần khiết, quen hơn hai tháng, tuy cách làm hơi vụng về nhưng đều là đang quan tâm Tiểu Kiều mà.”

Vệ Hoa thở dài: “Cứ đi từng bước mà tính. Mong Dư tổng là người tốt. Nhưng để phòng bất trắc, tôi nghĩ phải báo cho ông chủ về nước một chuyến, biết đâu anh ấy có thể bảo vệ được Tiểu Kiều.”

Vân Đàn, tổng giám đốc Hoa Dạng Giải Trí, người từng đích thân giao Minh Kiều cho Vệ Hoa, có lẽ là người duy nhất có thể phần nào đối đầu với Dư Tẫn Thành.

Bên kia, Minh Kiều ngồi lên xe, vẫn ngồi cách xa Dư Tẫn Thành.

Dư Tẫn Thành chậm rãi ngẩng mắt nhìn cô: “Tôi trông đáng sợ lắm à?”

“Không.”

“Vậy sao cô không nhìn tôi?”

Minh Kiều cau mày khó hiểu: “Tại sao tôi phải nhìn anh?”

Cô vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.

Dư Tẫn Thành không thích việc ánh mắt cô chẳng hề đặt lên mình. Anh đưa tay, khẽ nắm cằm cô, buộc cô quay mặt lại, rõ ràng thấy được vẻ kinh ngạc và khó chịu trên gương mặt Minh Kiều.

Đầu ngón tay anh lạnh, mơn nhẹ làn da mềm nơi cằm cô, có chút lưu luyến, giọng trầm thấp: “Thứ tôi tặng cô, sao lại không nhận?”

Minh Kiều gạt tay anh ra, Dư Tẫn Thành nhíu mày.

Giọng cô có chút lạnh: “Dư tổng, nói chuyện thì nói, động tay động chân làm gì?”

Bình Luận (0)
Comment