Trong vòng một tháng, lần hợp tác đầu tiên với Ích Chu kết thúc, Minh Kiều tất nhiên rút lui nhẹ nhàng như gió thoảng, không để lại chút dấu vết nào. Nhưng trợ lý Tằng lại cảm thấy vị sếp tính tình thất thường của mình càng khó hầu hạ hơn.
Sau khi buổi chụp hình quảng cáo kết thúc, bộ phim cổ trang 《 Cung Thượng Khuyết 》 mà Minh Kiều vừa đóng máy trước đó cũng chính thức phát sóng. Bộ phim kể về nữ chính Huy Vận, một người con gái bước chân vào triều đình, lên đến chức vị cao nhất, nhưng sau khi trở thành phi tần lại hương tiêu ngọc vẫn, để lại một cuộc đời đầy bi tráng.
Trong phim, cô đóng cặp cùng ảnh đế nổi tiếng Trần Triết. Là tác phẩm lớn dịp cuối năm, bộ phim được rất nhiều khán giả mong đợi.
Ngay từ tập đầu tiên, phim đã đạt thành tích rating vượt mốc 2, Minh Kiều và Trần Triết nhanh chóng đứng đầu nhiều bảng xếp hạng nghệ sĩ. Không ít cư dân mạng còn trêu chọc rằng Cảnh Dật nay đã có đối thủ mạnh, bởi nhân vật sát thủ do Trần Triết thủ vai trong phim lại có chemistry cực mạnh với nữ chính Huy Vận.
Đặc biệt là bức ảnh cảnh đối diện trong phòng tắm của họ, vừa căng thẳng như gươm kề cổ, lại vừa ẩn chứa sự mập mờ khó nói.
Dư Tẫn Thành thường xuyên vào siêu thoại của Minh Kiều nên tất nhiên biết chuyện này. Lúc thấy tấm ảnh trên Weibo của cô, anh đã cảm thấy khó chịu; giờ đây tâm trạng lại càng bực bội hơn.
“Minh Kiều đâu?” Trong văn phòng, anh nhìn chằm chằm bức ảnh của hai người trên màn hình máy tính, giọng trầm xuống.
Trợ lý Tằng lùi lại một bước: “Sau khi chụp xong quảng cáo, cô Minh đã đi nghỉ dưỡng rồi.”
“Ở đâu?”
“… Không rõ lắm.” Dù sao thì đây cũng là chuyện riêng tư của nghệ sĩ, nếu không thân thiết thì không thể biết.
Nghe vậy, mày Dư Tẫn Thành khẽ chau lại.
Trợ lý Tằng lập tức liếc mắt, rồi nhanh trí nói: “Dư tổng, tôi đã giục đội sản xuất đẩy nhanh tiến độ làm video rồi. Chắc chúng ta sắp có thể tổ chức họp báo.”
Họp báo thì bắt buộc người đại diện phải tham dự. Nếu Minh Kiều đến, tất nhiên Dư Tẫn Thành có thể gặp cô.
Nhưng điều bất ngờ là trên mặt Dư tổng chẳng hề hiện chút vui mừng nào. Anh vẫn giữ vẻ lãnh đạm, chậm rãi nói: “Còn tên Trần Triết kia.”
Trợ lý Tằng vội xen vào: “Anh ta là ảnh đế đang rất nổi những năm gần đây. Nhưng Dư tổng không cần lo, anh ta có bạn gái tin đồn, là người ngoài giới, theo tôi được biết thì đã kết hôn bí mật rồi.”
Dư Tẫn Thành dù ở trong ngành giải trí nhưng chẳng mấy quan tâm đến chuyện thị phi của giới sao. Trợ lý thì khác, đó là một phần công việc phải nắm rõ nên biết cũng chẳng có gì lạ.
Nghe xong, Dư Tẫn Thành chỉ nhàn nhạt liếc anh ta một cái: “Trần Triết có kết hôn hay chưa thì liên quan gì đến tôi?”
Trợ lý Tằng: “…”
Thì ra là biết người ta kết hôn rồi mới dám nói mấy câu như vậy. Anh đúng là phục sếp mình sát đất.
“Còn nữa,” Dư Tẫn Thành khôi phục vẻ lạnh nhạt cao ngạo, xóa bức ảnh trên màn hình rồi hơi nhướng mày, “Tôi có gì phải lo lắng về Minh Kiều?”
Trợ lý Tằng: “Đúng, Dư tổng không cần lo gì cả.”
Nhưng trong lòng thì nghĩ: Không lo mà cả sáng ngồi nhìn tấm ảnh này, tài liệu quan trọng cũng chẳng thèm liếc qua một lần.
Làm trợ lý đã khó, làm trợ lý của Dư Tẫn Thành lại càng khó gấp bội.
Trợ lý Tằng lẳng lặng xếp chồng mấy tập tài liệu chưa được sếp xem lên bàn.
Dư Tẫn Thành mở bút máy, cúi đầu ký tên, rồi bất chợt nhàn nhạt nói: “Cũng nên giục tổ chế tác, bảo họ làm video nhanh hơn.”
Trợ lý Tằng khẽ bĩu môi, vừa nãy còn nói không lo cơ mà.
Thấy anh ta im lặng, Dư Tẫn Thành lạnh lùng liếc sang một cái. Trợ lý Tằng lập tức đáp: “Vâng.”
Có lệnh của Dư Tẫn Thành, tổ chế tác đương nhiên không dám chậm trễ. Họ làm việc tăng ca liên tục và cuối cùng cũng hoàn thành video sau hai tuần.
Lúc này, bộ phim Cung Thượng Khuyết đang ở giai đoạn cực kỳ hot, độ nổi tiếng của Minh Kiều cũng lên cao. Ra mắt quảng cáo mới của Ích Chu vào thời điểm này chẳng khác nào thêm cánh cho hổ, vừa quảng bá cho thương hiệu, vừa hỗ trợ cho bộ phim.
Ích Chu liên hệ với Hoa Dạng Giải Trí, mọi người đều đồng ý, nên nhanh chóng ấn định ngày họp báo.
Minh Kiều cũng nhận được thông báo và trở về từ nước ngoài.
Vừa xuống máy bay, cô nhận được điện thoại của Vệ Hoa, bảo cô ghé Ích Chu dự một cuộc họp để kiểm tra lại quy trình của buổi họp báo ngày mai.
Bước ra khỏi sân bay, việc đầu tiên Minh Kiều thấy là gương mặt tươi cười, dịu dàng của trợ lý Tằng. Cô hơi sững lại.
Trợ lý Tằng chào: “Cô Minh, lâu rồi không gặp.”
Minh Kiều gật đầu: “Sao anh lại ở đây?”
Trợ lý Tằng chỉ mỉm cười mà không trả lời, mở cửa xe.
Bên trong, một người đàn ông mặc vest xám ngồi thẳng tắp, đôi chân dài vắt chéo, tư thế ung dung tao nhã. Khuôn mặt tuấn mỹ mang vẻ lạnh nhạt, ánh mắt nhìn sang cũng lạnh như chính con người anh, chẳng chứa chút cảm xúc dư thừa nào.
Dư Tẫn Thành.
Tại sao anh ta lại ở đây?
Minh Kiều im lặng quan sát anh.
Dư Tẫn Thành mở miệng: “Lên xe.”
“Dư tổng đến đây làm gì?”
“Tiện đường.”
Minh Kiều nhướn mày, tiện đường ra sân bay ư?
Dư Tẫn Thành cũng không giục, chỉ ngồi trong xe, ánh mắt sâu lắng nhìn chằm chằm vào cô.
Minh Kiều nghĩ một lát, dù sao cũng phải đến công ty Ích Chu, chi bằng đi nhờ một chuyến, bèn khẽ nói cảm ơn rồi cúi người bước vào xe.
Cô vẫn như mọi khi, ngồi trong xe không thích nói nhiều, giữa hai người chừa ra khoảng cách đủ cho một người.
Dư Tẫn Thành vốn cũng chẳng phải người nhiều lời, mí mắt hơi khép, dường như đang nhắm mắt dưỡng thần.
Ngay khi Minh Kiều cũng bắt đầu thấy buồn ngủ, bên cạnh bỗng vang lên giọng nam trầm thấp khàn khàn: “Ở nước ngoài chơi thế nào?”
Minh Kiều “ừm” một tiếng, vén tóc, hờ hững đáp: “Tạm được.”
Dư Tẫn Thành nghiêng đầu, liền thấy đôi môi đỏ ẩn hiện sau mấy sợi tóc của cô, khiến anh chợt nhớ tới dáng vẻ cô đêm đó khi say rượu.
Dịu dàng mê hoặc, vạn phần cuốn hút.
Yết hầu người đàn ông khẽ chuyển động, buộc mình dời ánh mắt.
Minh Kiều cảm giác được, quay sang thì bắt gặp ánh mắt sâu thẳm khó dò của anh. Nhưng ngay sau đó, chân mày anh chợt nhíu lại, cả người toát ra vẻ lạnh nhạt.
Quả là sáng nắng chiều mưa.
Minh Kiều thấy khó hiểu, liền quay ra nhìn ngoài cửa sổ, chẳng để tâm chút nào đến sự thay đổi của Dư Tẫn Thành.
Điều này anh không nhận ra, nhưng trợ lý Tằng thì thấy rõ.
Hợp tác lâu như vậy, gần hai tháng, anh ta tận mắt chứng kiến tổng giám đốc mình từng bước sa vào lưới tình, nhưng Minh Kiều lại như người đứng ngoài cuộc, thái độ với tổng giám đốc lạnh nhạt đến mức dường như chẳng mảy may để ý.
Với cô, anh chỉ là một đối tác bình thường nhất mà thôi.
Trợ lý Tằng thầm thở dài, con đường theo đuổi vợ của tổng giám đốc xem ra còn dài lắm.
Đến công ty, Vệ Hoa cùng hai trợ lý đã chờ sẵn ở ngoài. Minh Kiều xuống xe, đeo kính râm, tùy ý vuốt nhẹ tóc. Mùi hương từ mái tóc thoảng ra khiến Dư Tẫn Thành lại liếc nhìn cô thêm một lần.
Mọi người cùng vào tòa nhà, lần lượt bước vào thang máy.
Trong phòng họp, toàn bộ ê-kíp sản xuất đã ngồi kín. Hơn một tiếng chuẩn bị cho buổi họp báo, mọi người kiểm tra lại bản thảo và từng chi tiết, xác nhận xong mới rời đi.
Khi chờ thang máy, quản lý Vệ Hoa trò chuyện với Minh Kiều về tin tức trong giới gần đây, cô nghe rất chăm chú.
Nhắc đến phim Cung Thượng Khuyết, Vệ Hoa nói: “Gần đây cặp đôi CP của em và Trần Triết trong phim đang rất được chú ý. Đây sẽ là điểm nhấn trong chiến dịch quảng bá tiếp theo. Phía đoàn phim yêu cầu hai người thường xuyên tương tác trên Weibo. Sau khi buổi họp báo kết thúc, chị sẽ sắp xếp lịch phỏng vấn, hai người phải cố gắng tạo chút mập mờ, như vậy mới có lợi cho tuyên truyền sau này.”
Minh Kiều nghĩ rồi lắc đầu: “Em không muốn dính scandal tình cảm.”
Cửa thang máy mở, mọi người bước vào.
Cách đó không xa, Dư Tẫn Thành đứng nguyên tại chỗ nhìn Minh Kiều bước vào thang máy, nhớ lại lời đề nghị của Vệ Hoa vừa rồi, sắc mặt chợt tối lại.
**
Đêm trước buổi họp báo, Trợ lý Tằng gửi video đã hoàn thiện từ ê-kíp sản xuất đến hòm thư của Dư Tẫn Thành.
Bên ngoài mưa lất phất, mang theo chút se lạnh của đầu thu.
Tám giờ tối, từ phòng tắm bước ra, Dư Tẫn Thành thấy một email chưa đọc trên màn hình máy tính. Anh mở ra, quay người đến tủ lạnh lấy một chai bia.
Nhạc nền video khá lớn, trong căn phòng yên tĩnh nghe có phần chói tai, khiến Dư Tẫn Thành hơi khó chịu, định tắt video.
Nhưng khi quay lại, anh khựng người.
Trong video, cô gái khoác trên mình bộ y phục trắng tinh khôi, nhẹ như mây bay, tựa như hóa thành tiên nữ, phá kén hóa bướm, trở thành thần nữ.
Cô đứng sừng sững trên dãy núi tuyết Trường Bạch, ngạo nghễ giữa trời đất.
Tay cầm roi dài, khuấy động biển cả, chém yêu trừ ma.
Vì đại đạo mà sinh, cũng vì đại đạo mà chết.
Cảnh chuyển, cô hóa thân thành một nữ tướng anh dũng chẳng kém gì nam nhi, xông pha chiến trường, bảo vệ đất nước.
Khói lửa mịt mù ngàn dặm, cô thúc ngựa phi nhanh, lấy thân hình mảnh mai chống lại quân giặc xâm lăng.
Dưới ánh hoàng hôn nghiêng, bụi mù cuồn cuộn, chỉ còn bóng lưng oai hùng của cô lao thẳng vào quân địch.
Trở về hiện đại, cô là minh tinh vạn người mê, là con cưng dưới ánh đèn flash.
Trên thảm đỏ, Minh Kiều rực rỡ muôn phần, trời sinh đã là tâm điểm chú ý. Những trải nghiệm ở kiếp trước dường như đã trở thành lớp áo giáp kiên cố không gì phá nổi.
Trước ống kính, ánh mắt cô dịu dàng, bình thản, khóe môi khẽ cong, nở một nụ cười rạng rỡ.
Dư Tẫn Thành cầm chai bia, ánh mắt chạm thẳng vào đôi mắt của Minh Kiều trong video.
Hồi lâu, anh đặt chai bia xuống.
Lại kéo video về đoạn đầu, xem lại.
Mỗi lần xem thêm, anh lại có thể đọc ra một điều gì đó khác trong ánh mắt của Minh Kiều.
Là thần nữ, cô không vướng bụi trần.
Là tướng quân, cô chính khí lẫm liệt.
Là minh tinh, cô quyến rũ mê người.
Như thể tất cả đều là cô, mà cũng như chẳng phải cô.
Dư Tẫn Thành vốn luôn có nhận định chính xác về thị trường, ngay từ lần đầu nhìn thấy ảnh Minh Kiều, anh đã chắc chắn đây chính là gương mặt anh muốn chọn làm người đại diện.
Minh Kiều không hề khiến anh thất vọng, thậm chí còn mang đến cho anh sự kinh ngạc đầy vui mừng.
Kinh ngạc ấy khiến anh day dứt hồi lâu, để rồi xem đi xem lại video ấy hết lần này tới lần khác.
**
Sáng hôm sau, tại buổi họp báo, trợ lý Tằng để ý thấy dưới mắt tổng giám đốc có quầng xanh nhạt, liền hỏi: “Dư tổng, file tôi gửi hôm qua, ngài đã xem chưa?”
“Ừ.” Anh nhìn chăm chú về một hướng, nhàn nhạt đáp.
“Vậy ngài thấy diễn xuất của cô Minh thế nào?”
Dư Tẫn Thành liếc anh một cái, giọng lạnh lùng: “Cậu quan tâm cô ấy lắm à?”
“Tất nhiên là không. Chỉ là tôi cùng nhân viên xem video, thực sự quá ấn tượng! Tôi nghĩ ngài xem rồi cũng sẽ cảm thấy như vậy.” Thấy vẻ mặt sếp vẫn lạnh lùng như chẳng quan tâm tới điều gì, trợ lý Tằng nghi hoặc: “Chẳng lẽ ngài chưa xem?”
Dư Tẫn Thành không đáp.
Xe của Minh Kiều chạy vào khu vực nội trường, anh vô thức đứng bật dậy.
Cửa xe mở ra, đầu tiên hiện lên là một đôi giày cao gót đen, vững vàng đặt xuống đất.
Tiếp đó, từ trong xe đưa ra một bàn tay trắng nõn, khẽ đặt lên cánh tay trợ lý.
Minh Kiều hơi cúi đầu, bước ra ngoài.
Cô đứng thẳng, nhoẻn miệng cười với đám phóng viên xung quanh, khí chất yêu kiều khó mà che giấu.
Bộ váy trắng cổ chữ V sâu, vạt váy lấp lánh như sao, thiết kế hở lưng rộng, những đường cong quyến rũ ẩn hiện, vóc dáng tuyệt mỹ hiện rõ mồn một.
Lớp trang điểm của cô không quá đậm, nhưng gương mặt ấy vốn đã yêu mị đến mức tuyệt sắc, nhìn thế nào cũng thấy kinh diễm. Nếu nói là hồ tiên chín tầng trời hạ phàm, e rằng cũng có người tin.
Cô nhìn thấy Dư Tẫn Thành, khẽ chào đám phóng viên rồi bước về phía anh.
“Dư tồng, sao anh không vào trong?”
Tất nhiên Trợ lý Tằng sẽ không nói rằng tổng giám đốc mình dậy sớm ra đây đứng trong gió lạnh chỉ để được nhìn cô sớm hơn một chút. Nhưng tại sao chỉ vừa nhìn một cái, sắc mặt tổng giám đốc lại trầm xuống?
Dư Tẫn Thành nhìn bộ lễ phục của cô, lông mày nhíu chặt, sắc mặt càng lúc càng u ám.
Dù Minh Kiều có vô tư đến đâu cũng nhận ra nguyên nhân khiến anh khó chịu: “Dư tổng không thích bộ lễ phục này của tôi ư?”
“Không thích.” Giọng anh trầm và lạnh, ánh mắt không biết đặt vào đâu, bèn nhìn thẳng chằm chằm vào cô.
Minh Kiều mỉm cười: “Vì sao vậy?”
Người đàn ông nghiêm nghị, vẻ mặt nghiêm túc: “Quyến rũ thế này còn ra thể thống gì!”