Khi Minh Kiều quay lại, bữa tiệc gần như đã kết thúc.
Trong phòng riêng vẫn còn vương mùi nhẹ của nicotine. Lúc cô bước vào, Dư Tẫn Thành liền dập đi nửa điếu thuốc, liếc nhìn cô một cái rồi đứng dậy: “Đi thôi, tôi đưa cô về.”
Minh Kiều lắc đầu: “Không cần đâu, Dư tổng, quản lý của tôi tới rồi, chị ấy sẽ đưa tôi về.”
Cô nhận từ tay Phương Phi một chai gì đó, nhẹ nhàng đặt lên bàn: “Cảm ơn anh tối nay đã giúp tôi chặn rượu, đây là trà giải rượu tôi nhờ trợ lý mua cho anh.”
Ánh mắt người đàn ông rơi lên chai trà giải rượu, im lặng một hai giây.
Minh Kiều chỉ coi buổi tối nay là một buổi tiệc xã giao bình thường trong công việc, đã hoàn thành phần việc thuộc trách nhiệm của mình thì đương nhiên phải rút lui, chẳng bận tâm Dư Tẫn Thành đang nghĩ gì.
Khi cô chuẩn bị rời đi, anh đột nhiên mở miệng: “Cùng ra ngoài.”
Minh Kiều hơi bất ngờ nhìn anh một cái, khẽ “ừ” một tiếng.
Anh bước lại gần, lại nhìn chai trà giải rượu trên bàn, cầm lên trong tay, ánh mắt dường như mang chút ý vị sâu xa khiến cô có cảm giác khó hiểu.
Nếu lúc này Minh Kiều biết trong đầu Dư Tẫn Thành đang tự biên tự diễn một vở kịch, có lẽ dù có bình thản cỡ nào cô cũng không nhịn được mà trợn trắng mắt.
Xe của Vệ Hoa đỗ trước nhà hàng. Chị có thói quen hút thuốc, thấy mấy người ra ngoài thì dập điếu thuốc, chào hỏi: “Chào Dư tổng.”
Dư Tẫn Thành khẽ gật đầu, ánh mắt hướng sang Minh Kiều.
Cô nói lời tạm biệt rồi lên xe của quản lý.
Cửa kính xe từ từ kéo lên, gương mặt yêu kiều của cô dần dần biến mất sau lớp kính tối màu, cuối cùng khép kín hoàn toàn.
Dư Tẫn Thành chỉ còn thấy bóng mình lạnh lùng phản chiếu trên mặt kính.
Anh nhìn chằm chằm ô cửa ấy, không rời mắt.
Vệ Hoa hơi ngượng ngập: “Dư tổng, ngài đang nhìn gì vậy?”
Dư Tẫn Thành chậm rãi chuyển ánh mắt sang cô ấy.
Bị cái nhìn lạnh lẽo ấy quét qua, sống lưng Vệ Hoa thoáng ớn lạnh, gượng cười mấy tiếng.
Chỉ có Trợ lý Tằng mới hiểu, có lẽ Boss đang bực vì Vệ Hoa bất ngờ xuất hiện, mang đi người mà anh định tự mình tiễn về.
Dư Tẫn Thành không nói một câu, lên xe của mình.
Trợ lý Tằng nhanh chóng lái xe rời đi.
Bên kia, ba người Vệ Hoa cũng lên xe. Trong xe, Minh Kiều đang nhắm mắt nghỉ ngơi, Vệ Hoa hỏi: “Bàn bạc thế nào?”
“Cũng ổn.”
Vệ Hoa liếc cô: “Không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Có thể xảy ra chuyện gì, chị yên tâm.”
Vệ Hoa thắt dây an toàn, hơi khó hiểu lẩm bẩm: “Không có chuyện gì sao Dư tổng lại có cái biểu cảm như ai thiếu tiền anh ta ấy, chị còn tưởng em gây rắc rối.”
Hai trợ lý bật cười, Hoắc Á nói: “Thật sự không có chuyện gì đâu chị. Chị Vệ, thời gian hợp tác với Ích Chu tới giờ, Dư tổng chẳng phải vẫn vậy sao? Tâm trạng khó đoán mà.”
Vệ Hoa gật gù đồng cảm: “May mà hợp đồng quảng cáo này cũng sắp quay xong, quay xong thì nghỉ ngơi một thời gian. Chị thấy Dư tổng có vẻ ‘ý kiến lớn’ với Kiều Nhi lắm, sau này còn hợp tác làm phim, tốt nhất chúng ta đừng chạy lượn trước mặt anh ta mà chọc bực. Quay xong là rút.”
Hai người kia đồng loạt gật đầu.
Biết cả Minh Kiều lẫn hai trợ lý trong bữa tiệc chắc chẳng ăn uống được gì, Vệ Hoa quyết định lái xe đưa họ tới nhà hàng ăn một bữa ngon, rồi lần lượt đưa từng người về nhà.
**
Quảng cáo “Thiên Hạ” đã quay xong phần hai kiếp trước, kiếp thứ ba với hình tượng ngôi sao hạng A chỉ cần Minh Kiều diễn đúng bản thân là đủ.
So với những cảnh đánh nhau ở hai kiếp trước, lần này chỉ cần đứng thật đẹp trước ánh đèn flash, nên quá trình quay không hề khó.
Trong ống kính, nữ minh tinh mặc lễ phục rực rỡ, cười nói duyên dáng.
Đạo diễn hô cắt, tuyên bố Minh Kiều đóng máy.
Cả đoàn phim vỗ tay, nhân viên tặng hoa.
Minh Kiều cúi đầu cảm ơn.
Bên ngoài trường quay, phóng viên đã chờ để phỏng vấn, Vệ Hoa đi cùng cô vào khu vực phỏng vấn, trả lời từng câu hỏi. Trở lại đoàn phim, mọi người đã bàn xong địa điểm tổ chức tiệc đóng máy. Minh Kiều thay đồ xong, cùng mọi người rời đi.
Địa điểm là quán BBQ ngoài trời, gần biển, buổi hoàng hôn rất đẹp. Vừa xuống xe, nhiều nhân viên chạy đến xin chụp ảnh cùng.
Đầu thu, hôm nay cô mặc áo len màu hạnh nhạt và quần dài, tăng thêm vài phần dịu dàng. Cách nói chuyện, hành xử không hề kiểu cách, khiến ai cũng quý mến.
Người đông, gần như cả quán đều là đoàn phim.
Gió biển đêm thổi qua, trời tím nhạt loang sắc huyền ảo, đèn màu trên hàng rào nhấp nháy.
Sóng biển lên xuống, trườn lên bãi cát rồi lại rút.
Quán tràn ngập tiếng cười nói, mọi người cụng ly, trò chuyện rôm rả, không khí náo nhiệt.
Minh Kiều ngồi cùng đạo diễn và phó đạo diễn, bất ngờ nhận được cuộc gọi từ Dư Tẫn Thành. Cô bước ra ngoài nghe: “A lô?”
“Là tôi.” Giọng người đàn ông trầm thấp, từ tốn, không chút dao động cảm xúc.
Minh Kiều đáp: “Ừ, tôi biết. Dư tổng tìm tôi có việc gì?”
“Ở đâu?”
Minh Kiều nói: “Tôi vừa quay xong, đang tụ tập với mọi người.”
Người đàn ông lại mở miệng: “Ở đâu?”
Minh Kiều liếc nhìn bảng hiệu nhà hàng, đọc địa điểm. Đầu dây bên kia im lặng vài giây rồi nói: “Tôi qua đó.”
Minh Kiều sững lại: “Anh qua đây làm…”
Điện thoại bị cúp ngang.
Cô nhìn ba chữ “Dư Tẫn Thành” trong nhật ký cuộc gọi, hơi đau đầu xoa xoa ấn đường.
Đôi khi cô thật sự không hiểu người đàn ông này nghĩ gì, rõ ràng bề ngoài thì lạnh nhạt, xa cách, nhưng lại cứ thi thoảng xuất hiện bên cạnh cô, bề ngoài trông như rất ghét cô, nhưng những việc làm lại toàn là quan tâm.
Theo lời Hoắc Á và Phương Phi, người này chắc là có bệnh.
Mà còn là bệnh thần kinh.
Đã muốn đến thì cứ đến thôi, Minh Kiều cũng chẳng để tâm, quay vào nhà, tiếp tục trò chuyện và ăn đồ nướng với mọi người.
Chỉ là, nửa tiếng sau, khi cô lại nhận được cuộc gọi từ Dư Tẫn Thành, giọng đã mang chút không kiên nhẫn, lười biếng bắt máy: “Dư tổng, lại sao nữa?”
“Ra đây.”
Minh Kiều khựng lại, thật sự tới rồi?
Cô đứng dậy bước ra ngoài.
Vừa mở cửa nhà hàng, ngẩng đầu liền thấy chiếc Maybach đen đỗ không xa.
Người đàn ông dáng người cao ráo thẳng tắp, khí chất xuất chúng, gió đêm khẽ lay vạt áo anh. Anh cúi đầu châm thuốc, lúc ngẩng lên thấy Minh Kiều thì kẹp điếu thuốc giữa ngón tay, hơi nâng cằm về phía cô: “Lại đây.”
Bước chân Minh Kiều chậm rãi, ung dung.
Dư Tẫn Thành nhìn chằm chằm cô, cũng không thúc giục.
Đứng trước mặt anh, người đàn ông lặng lẽ rít một hơi thuốc rồi dập tắt đầu lọ.
Minh Kiều hỏi: “Dư tổng tìm tôi có chuyện gì?”
Anh lấy từ xe ra một chai rượu vang đưa cho cô: “Mang cho mọi người một chai rượu ngon.”
Minh Kiều nhận lấy, nhàn nhạt nói: “Cảm ơn Dư tổng.”
Lại là một khoảng lặng.
Bên tai chỉ còn tiếng sóng biển và gió thổi.
Ánh mắt Dư Tẫn Thành khóa chặt cô: “Không mời tôi vào ngồi sao?”
Minh Kiều liếc anh một cái, đây là người đại diện của công ty anh, bên trong toàn là nhân viên của anh, ngay cả bản thân cô bây giờ cũng xem như nhân viên của anh. Với thân phận của anh, muốn vào thì vào, muốn đi thì đi.
Cô nghĩ một chút, thuận miệng nói: “Vậy mời Dư tổng vào ngồi một lát?”
Dư Tẫn Thành đứng thẳng người, tầm mắt hạ xuống dừng trên gương mặt cô: “Cô đã có lòng mời thì tôi vào.”
Minh Kiều: “……”
Trong quán nướng, tiếng cười nói rộn ràng bỗng chốc im bặt khi người đàn ông này xuất hiện, tất cả đều ngạc nhiên nhìn Dư Tẫn Thành.
Ánh mắt anh nhàn nhạt lướt qua mọi người, rồi nhìn Minh Kiều: “Cô ngồi ở đâu?”
Minh Kiều chỉ một chiếc bàn, Dư Tẫn Thành bước tới, phát hiện cô vẫn đứng yên tại chỗ thì cau mày, giọng trầm thấp: “Còn không lại đây?”
Minh Kiều đi theo. Dư Tẫn Thành rõ ràng nhận ra cô có vẻ thờ ơ, như thể không mấy hoan nghênh anh.
Sao có thể chứ?
Anh vất vả lắm mới đến để ở bên cô, sao cô lại không vui?
Không hiểu nổi.
Sắc mặt người đàn ông càng thêm lạnh.
Sau khi ngồi xuống, những nhân viên cùng bàn và cả ba người Vệ Hoa đều vô thức dịch ra xa một chút, Minh Kiều thì điềm nhiên ngồi ngay cạnh anh.
Thấy cô ngoan ngoãn như vậy, sắc mặt Dư Tẫn Thành cuối cùng cũng dịu đi đôi chút.
Vài phút tiếp theo, bầu không khí vốn náo nhiệt bỗng như bị đóng băng, mọi người không dám ồn ào, chỉ dám dùng khóe mắt liếc trộm đại Boss, vô cùng khó hiểu, vị tổng giám đốc xưa nay xa cách này sao lại phá lệ tham gia tiệc của nhân viên? Đây là lần đầu tiên đấy!
Ngay cả đạo diễn cũng không hiểu, bèn hỏi: “Dư tổng, sao ngài lại tới đây?”
Dư Tẫn Thành giọng lạnh nhạt: “Minh Kiều gọi tôi tới.”
Minh Kiều đang nướng thịt: “……”
Trong khoảnh khắc, cô thật sự muốn ném miếng thịt trên vỉ vào mặt Dư Tẫn Thành.
Không ít người đưa mắt đầy ẩn ý nhìn Minh Kiều, Vệ Hoa thấy tình hình không ổn liền vội vàng nói: “Không thể nào, Minh Kiều của chúng tôi sao lại gọi ngài tới được?”
Dư Tẫn Thành ngẩng mắt nhìn sang, ánh mắt lạnh như băng của anh khiến Vệ Hoa định phản bác nhưng bị nghẹn lại, lúng túng một hồi rồi lặng lẽ cúi đầu uống nước.
Minh Kiều gắp miếng thịt nướng chín bỏ vào bát anh, giọng ôn hòa: “Dư tổng, nếm thử chứ?”
Dư Tẫn Thành nhìn cô thật sâu, con hồ ly nhỏ cuối cùng cũng ra tay quyến rũ anh rồi sao?
Vốn anh không phải người ham ăn uống, cũng chưa từng hứng thú với những món thế này, nhưng nếu là Minh Kiều đưa… thì cũng có thể thử.
Anh cầm đũa, động tác tao nhã đến mức khiến người ta thấy đẹp mắt, nhưng khi miếng thịt vào miệng, cả người anh khựng lại, nhìn chằm chằm Minh Kiều.
Minh Kiều nhướng mày, mỉm cười hỏi: “Thế nào, ngon chứ?”
Vừa rồi lúc anh mải nói chuyện với Vệ Hoa, cô đã cho rất nhiều mù tạt vào đấy.
Dư Tẫn Thành mặt không đổi sắc nuốt xuống: “Cũng được.”
Anh đưa tay định rót nước, Minh Kiều chạm nhẹ ngón tay vào cổ tay anh: “Dư tổng, nước này nóng.”
Cô thong thả rót rượu cho anh: “Hay là nếm thử rượu?”
Môi đỏ rực, nụ cười dịu dàng như đang hỏi ý kiến, nhưng thực ra đã chặn hết đường lui.
Dư Tẫn Thành khẽ nheo mắt, cảm thấy cô cố tình.
Cố tình cho anh ăn mù tạt để anh khó xử, cho dù không khó xử thì cũng khiến anh chịu đựng, giờ lại bắt anh uống rượu.
Anh có thể tưởng tượng ra mùi vị của hai thứ đó trộn lại sẽ khó chịu thế nào.
Nếu là ngày thường, anh đã nổi giận rồi.
Nhưng…
Anh cúi mắt, nhận ly rượu Minh Kiều đưa, lắc nhẹ trong tay rồi uống cạn.
Không ai nhận ra sự khác thường của anh, chỉ mình anh biết miệng và bụng mình đang cuộn trào dữ dội.
Bên cạnh, Minh Kiều mỉm cười dịu dàng kiều diễm, tâm trạng dường như khá hơn.
Nhìn nụ cười ấy, không hiểu sao trong lòng anh bỗng nhẹ nhõm.
Khóe môi anh cũng khẽ nhếch lên.
Hai người âm thầm đấu trí, nhưng trong mắt người ngoài lại thành một cảnh “lang tình thiếp ý, ân ái mặn nồng”, khiến ai nấy sững sờ.
Ba người Vệ Hoa trợn to mắt.
Người vừa cười rực rỡ mê hoặc kia là Minh Kiều vốn sống kiểu “phật hệ” của họ sao? Cô ấy lại cười với tổng giám đốc Dư đẹp như thế??
Vệ Hoa hậm hực uống nửa ly rượu, lập tức đưa Dư Tẫn Thành vào danh sách đen số một, chuẩn bị sau buổi tiệc sẽ tra hỏi kỹ mối quan hệ của hai người.
Nửa sau buổi tụ tập, Minh Kiều cũng uống chút rượu, có phần không tỉnh táo.
Nhân viên đoàn phim lần lượt rời đi, Vệ Hoa sợ cô khó chịu nên bảo Phương Phi và Hoắc Á ra ngoài mua trà giải rượu, còn mình thì đi xin ít nước nóng cho Minh Kiều rửa mặt.
Đạo diễn thấy mọi người đã rời hết, liếc mắt ra hiệu cho phó đạo diễn, cả hai chào tạm biệt Minh Kiều và Dư Tẫn Thành rồi nối gót rời đi.
Cả quán chỉ còn lại hai người.
Minh Kiều lười biếng chống cằm, má đỏ ửng, ánh mắt mơ màng, dáng vẻ ngơ ngác khiến người ta càng thêm muốn cưng chiều.
Dư Tẫn Thành ngồi đối diện, nhìn cô.
Cô vừa ngẩng lên liền chạm ngay vào ánh mắt sâu thẳm của anh, khựng một chút rồi mỉm cười: “Dư tổng, mù tạt uống kèm rượu đỏ có ngon không?”
Môi mỏng của Dư Tẫn Thành khẽ mím.
Xem ra cô thật sự say rồi, ngay cả chuyện trêu người cũng dám nói thẳng.
Đây là lần đầu anh thấy Minh Kiều say, thiếu đi sự tinh anh, điềm tĩnh thường ngày, lại thêm vài phần ngây thơ đáng yêu.
Nhưng khi cười, vẫn đầy phong tình mê hoặc, khiến người ta xao động.
Dư Tẫn Thành không kìm được, đưa tay với những khớp ngón dài thon, khẽ cong, từ sống mũi cao của cô nhẹ nhàng lướt xuống, đầu ngón kẹp lấy cằm, buộc cô ngẩng mặt lên.
Anh nhìn gương mặt đỏ ửng ấy, giọng trầm thấp thì thầm: “Tiểu hồ ly.”
Chính anh cũng không nhận ra mình đã dịu dàng đến mức nào.