Trợ lý Tằng quả không hổ danh là một trợ lý hạng nhất, làm việc vô cùng hiệu quả, viên kim cương và số tiền gấp năm lần đã nhanh chóng được gửi đến tay Minh Kiều.
Khi nhận được, Minh Kiều quả thật hơi bất ngờ.
Tiền thì không đáng nói, nhưng viên kim cương này lại có lịch sử lâu đời, giá trị sưu tầm cực cao.
Gia đình cô từng bỏ ra rất nhiều công sức để tìm kiếm nó nhưng không thành. Sau này, khi nó xuất hiện tại một buổi đấu giá ở châu Âu, lại bị một thương gia giàu có người Trung Quốc mua về với giá trên trời. Gia đình cô khi đó lỡ mất cơ duyên, vô cùng tiếc nuối.
Không ngờ sau bao vòng luân chuyển, nay lại về trong tay cô.
Tiền, cô có thể hoàn lại gấp mười lần.
Nhưng viên kim cương này, cô không thể tìm ra món đồ nào có giá trị tương đương để trao đổi. Trả lại thì không nỡ, vì đây chính là thứ mà gia đình cô đã tìm kiếm suốt bao năm.
Chỉ còn cách mở lời với Dư Tẫn Thành, xin anh bán lại cho mình.
Trợ lý Tằng vẫn đang chờ câu trả lời. Khi Minh Kiều từ phòng nghỉ của đoàn phim đi ra, cô thấy anh ta đứng cạnh xe, đầu cúi thấp, yên tĩnh đến mức khiến cô chợt nhớ đến cách Hoắc Á từng miêu tả, một tổng quản thái giám ngoan ngoãn.
Minh Kiều bước đến: “Trợ lý Tằng.”
Anh ngẩng đầu, mỉm cười: “Chào cô Minh, món quà của Dư tổng, cô có thích không?”
“Rất thích. Tôi muốn gặp Dư tổng.”
Sắc mặt anh không đổi: “Xin lỗi cô Minh, dạo này Dư tổng bận lắm, e là không có thời gian gặp cô. Nhưng tôi sẽ chuyển lời lại.”
Minh Kiều cũng không miễn cưỡng, dù sao cơ hội gặp mặt sau này còn nhiều.
Trở về công ty, trợ lý Tằng lập tức chuyển lời cho Dư Tẫn Thành, rồi hỏi: “Dư tổng, tôi đã làm theo ý ngài, từ chối yêu cầu gặp mặt của cô Minh. Nhưng tôi không hiểu tại sao ngài lại không gặp cô ấy?”
Dư Tẫn Thành tựa lưng vào ghế, ánh mắt hờ hững: “Tôi là người mà cô ấy muốn gặp là có thể gặp sao?”
Trợ lý Tằng: “…………”
Hóa ra lý do là vậy sao?
Anh thật sự không tiện chê bai ông chủ của mình, người ba ngày hai lần lén lưu ảnh Minh Kiều trên Weibo như một kẻ si tình b**n th**, giờ lại còn bày đặt kiêu ngạo.
Có độc thật rồi.
Nhưng vẫn phải nói chuyện chính: “Dư tổng, các đối tác quảng cáo đều muốn gặp đại diện thương hiệu của chúng ta. Tối tám giờ, ba ngày nữa sẽ có một buổi tiệc. Ngài có muốn đưa cô Minh đi không?”
Dư Tẫn Thành suy nghĩ chốc lát: “Đưa.”
Mọi việc tiếp theo không cần anh bận tâm, trợ lý Tằng nhanh chóng báo lại cho quản lý của Minh Kiều là Vệ Hoa, để Vệ Hoa nói với cô.
**
Đêm buổi tiệc, Dư Tẫn Thành cử xe đến đón Minh Kiều.
Xe vừa dừng trước biệt thự không lâu, bên trong đã bước ra một cô gái vóc dáng uyển chuyển.
Cô mặc váy ngắn màu đỏ sẫm, mái tóc dài như thác, dung nhan yêu kiều. Làn da trắng mịn dưới ánh đèn tựa như tỏa sáng, giống hệt một yêu tinh đang tiến lại gần.
Dư Tẫn Thành nhìn chằm chằm cô, khẽ nhíu mày: “Mặc thế này sao?”
Minh Kiều cúi mắt nhìn xuống: “Không đẹp à?”
Cô thong thả xoay một vòng trước mặt anh, hương thơm nhàn nhạt lan ra. Dư Tẫn Thành hơi sững lại, rồi ánh mắt dần tối đi, người phụ nữ này lại đang quyến rũ anh!
Thấy anh ngây người nhìn mình, Minh Kiều đã quá quen, liền tự nhiên lên xe.
Hai trợ lý đi theo thì thầm to nhỏ.
Phương Phi khó hiểu: “Tại sao Dư tổng cứ nhìn chị Minh Kiều bằng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống thế nhỉ?”
Hoắc Á điềm đạm đáp: “Ai mà chẳng mê cái đẹp, huống hồ Minh Kiều nhà chúng ta là một tuyệt sắc giai nhân.”
Dư Tẫn Thành hoàn hồn, mở cửa xe bước vào. Minh Kiều liền dịch vào trong, tạo khoảng cách khá xa giữa hai người. Anh cúi mắt nhìn chỗ trống ở giữa, gương mặt thoáng u ám, lạnh lùng nói: “Lái xe.”
Trên ghế lái, trợ lý Tằng nuốt khan một cái.
Có cần phải đáng sợ như vậy không.
Minh Kiều thì hoàn toàn không biết tâm trạng anh đang tệ.
Mà dù có biết, cô cũng chẳng để tâm.
Bởi trong mắt cô, giữa mình và Dư Tẫn Thành chỉ là quan hệ hợp tác. Ngoài chuyện đó ra, cô không bận lòng.
Suốt quãng đường, Minh Kiều chỉ cúi đầu xem điện thoại hoặc ngắm cảnh ngoài cửa sổ, tuyệt nhiên không nhìn anh.
Không chịu nổi bầu không khí nặng nề, trợ lý Tằng bỗng lên tiếng: “Cô Minh, lần trước cô bảo muốn gặp Dư tổng, là có chuyện gì vậy?”
Minh Kiều lúc này mới nhớ đến việc chính, liếc sang Dư Tẫn Thành: “Dư tổng, số tiền anh gửi tôi sẽ nhờ trợ lý hoàn lại cho trợ lý Tằng. Còn viên kim cương, tôi rất thích, xin anh cứ ra giá.”
Trong xe, người đàn ông mặc vest chỉnh tề, khí chất cao quý, tao nhã tựa vào ghế. Nghe vậy, anh nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt dừng trên gương mặt cô vài giây rồi thong thả mở miệng: “Đó là tặng cho cô.”
Dù không hiểu rõ Dư Tẫn Thành đến đâu, Minh Kiều vẫn từng nghe danh tiếng lẫy lừng của anh ở Đông Châu, cái tên này vừa vang dội vừa đáng nể.
Anh gần như không có vòng giao thiệp, bên cạnh cũng chẳng có bóng dáng phụ nữ nào. Thứ duy nhất anh quan tâm là kiếm tiền, nhờ vậy mà tài sản nhiều đến không đếm xuể, giàu nứt đố đổ vách. Đúng là với anh, một viên kim cương như thế chẳng đáng gì, nhưng Minh Kiều sẽ không tùy tiện nhận quà từ người khác, nhất là trong tình huống mập mờ thế này.
Dư Tẫn Thành xuất phát điểm là tốt, nên Minh Kiều cũng mềm giọng hơn, chậm rãi nói: “Cảm ơn thiện ý của anh, nhưng vô công bất thụ lộc, tôi thực sự muốn mua lại viên kim cương này. Anh cứ việc ra giá.”
Dư Tẫn Thành nhìn cô.
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ rọi xuống gương mặt góc cạnh của anh. Một bên mắt chìm trong bóng tối, sâu và khó đoán. Giọng anh trầm thấp, chậm rãi vang lên: “Vô giá.”
Minh Kiều ngẩn ra trong thoáng chốc, suýt chút nữa chìm vào đôi mắt u tối như đầm lầy ấy.
Cô vội dời tầm nhìn.
Lấy viên kim cương ra, cô đặt vào khoảng trống giữa hai người: “Nếu vậy, xin Dư tổng nhận lại. Tôi không thể nhận món quà đắt giá như thế.”
Ánh mắt anh từ gương mặt cô chậm rãi hạ xuống, dừng ở viên kim cương lớn trong chiếc hộp.
Dưới ánh mặt trời, nó lấp lánh, rực rỡ như những vì sao.
Kim cương và mỹ nhân, từ xưa đã là một cặp hoàn mỹ.
Điều bất ngờ là Dư Tẫn Thành không hề tức giận trước lời từ chối này. Có lẽ vì đây là lần đầu tiên cô nghiêm túc nói chuyện với anh, không châm chọc, cũng không hời hợt.
Anh đưa tay, đẩy viên kim cương trở lại phía cô: “Đây là thù lao chụp quảng cáo cho cô. Cô có lý do để nhận. Nhờ cô làm đại diện, giá trị thương mại của Ích Chu sẽ tăng thêm mấy bậc. Đây là thứ cô xứng đáng có.”
Minh Kiều thì không nghĩ vậy.
Ích Chu vốn đã là công ty dẫn đầu trong mảng công cụ tìm kiếm nội địa. Dù có cô làm đại diện, cũng chẳng thay đổi được gì. Câu nói kia, cô hiểu rõ, chỉ đơn giản là anh muốn tặng quà cho mình mà thôi.
Cô nhìn viên kim cương rồi nói: “Thế này đi, tôi nghe chị Vệ nói anh đã hứa sẽ đặt làm riêng cho tôi một bộ phim.”
Dư Tẫn Thành nhìn vào mắt cô, trong đó lấp lánh những tia sáng nhỏ li ti, đẹp vô cùng.
Tâm trạng anh cũng tốt lên, khẽ cong môi, ừ một tiếng.
Minh Kiều mỉm cười: “Vậy Dư tổng, coi như trao đổi cho viên kim cương này, tôi sẽ đóng bộ phim đó mà không nhận cát-xê. Thế nào?”
Dư Tẫn Thành chậm rãi nhướn mày: “Được.”
Minh Kiều vui vẻ cất viên kim cương, trông như đang nâng niu bảo vật.
Dư Tẫn Thành bất chợt hỏi: “Rất thích kim cương sao?”
Có vẻ anh sở hữu không ít.
Minh Kiều khẽ cười: “Không có người phụ nữ nào không thích kim cương.”
Tất nhiên, cô là thích.
Nhưng điều cô để tâm hơn cả vẫn là gia đình.
Khoảng thời gian sau đó, trong xe không ai nói gì thêm.
Thế nhưng bầu không khí lại bất ngờ trở nên hòa hợp.
Trợ lý Tằng lén liếc nhìn sếp qua gương chiếu hậu trung tâm, thấy khóe môi anh hơi cong lên, trông tâm trạng khá tốt.
Anh ta cũng âm thầm thở phào một hơi.
Cuối cùng cũng không phải làm việc trong tâm trạng lo ngay ngáy nữa.
Đến địa điểm bữa tiệc, Dư Tẫn Thành xuống xe trước để mở cửa cho Minh Kiều, khiến cô hơi bất ngờ trước sự chu đáo của người đàn ông này, dịu dàng nói một tiếng cảm ơn.
Khi cô cúi người bước ra khỏi xe, Dư Tẫn Thành đưa tay đỡ nhẹ cánh tay cô.
Cô có khung xương rất nhỏ, dáng người cân đối mảnh mai, bàn tay hơi lạnh, chạm vào mềm mại, non nớt, tựa như chỉ cần anh dùng chút sức là có thể bẻ gãy. Bất giác, động tác của Dư Tẫn Thành trở nên nhẹ nhàng hơn.
Cô gái vừa xuống xe liền rút tay lại, bàn tay anh bỗng chốc trống rỗng, khóe mày khẽ nhíu, thậm chí còn muốn bất chấp tất cả để giữ lấy bàn tay ấy lần nữa.
Nhưng cuối cùng vẫn kìm lại.
Anh đâu có chủ động như thế!
Người đàn ông liếc nhìn đôi giày cao gót chọc trời của cô: “Đi giày cao thế này, chân khỏi rồi sao?”
Minh Kiều gật đầu: “Không sao nữa rồi, chúng ta vào thôi.”
Anh nâng cánh tay lên, Minh Kiều nhìn anh: “Làm gì vậy?”
“Khoác tay tôi.”
Minh Kiều: “Đây đâu phải dự tiệc tối đâu.”
Dư Tẫn Thành im lặng, chỉ yên tĩnh nhìn cô.
Minh Kiều cũng nhận ra hôm nay nếu không khoác tay anh thì sẽ không xong.
Cô bất đắc dĩ đưa tay ra, cánh tay luồn qua tay anh, nhẹ nhàng đặt lên.
Hai người cùng bước lên bậc thang, bên tai vang lên giọng trầm nhẹ của người đàn ông: “Chân vừa khỏi, sau này đừng đi giày cao gót như thế nữa.”
Minh Kiều hơi ngạc nhiên nhìn anh, rồi cúi mắt, ánh nhìn rơi xuống cánh tay hai người đang khoác nhau.
Có lẽ anh sợ cô ngã, nên mới để cô khoác tay?
Cô gái khẽ cười: “Cảm ơn Dư tổng đã quan tâm.”
Vào nhà hàng, thang máy lên tầng mười.
Đẩy cửa phòng bao sang trọng, bên trong đã có hơn mười vị thương nhân trong giới, đều là những người lớn tuổi hơn Dư Tẫn Thành khá nhiều, nhưng nói về mưu lược thương trường, Dư Tẫn Thành còn lão luyện hơn bất cứ ai ở đây.
Ngồi vào chỗ, không ít ánh mắt lập tức hướng về phía Minh Kiều.
Hoặc là dò xét, hoặc là đánh giá, hoặc là kinh ngạc, hoặc là chứa đựng hàm ý nào đó.
Minh Kiều giữ nụ cười nhạt, còn sắc mặt Dư Tẫn Thành thì hơi trầm xuống, giọng lạnh mà trong: “Nhìn đủ chưa?”
Nhiều người ngượng ngùng thu ánh mắt lại.
Một vị thương nhân nâng ly rượu: “Vị này là đại minh tinh Minh Kiều nổi tiếng lẫy lừng phải không? Lần đầu gặp, tôi họ Lâm. Tôi kính cô một ly.”
Bàn rượu vốn là nơi phô trương quyền lực và lợi ích.
Điều này Minh Kiều hiểu rõ hơn ai hết.
Cô nâng ly: “Ngài Lâm khách khí rồi, để tôi kính ngài mới đúng.”
Vừa định uống thì cổ tay bị Dư Tẫn Thành giữ lại.
Anh lấy ly rượu trong tay cô, tao nhã uống cạn, thản nhiên nói: “Kính rượu thì không cần, bàn chuyện chính đi.”
Bị anh chặn ngang như vậy, những người định mời rượu Minh Kiều cũng đành thôi.
Rõ ràng Dư Tẫn Thành đang bảo vệ cô, mà không ai dám không nể mặt anh.
Sau đó, câu chuyện chuyển sang việc liên quan đến hợp đồng đại diện. Là người mẫu đại diện, Minh Kiều tất nhiên phải lắng nghe, thỉnh thoảng cũng nêu ý kiến của mình. Lời lẽ rõ ràng, mạch lạc, khiến Dư Tẫn Thành hơi bất ngờ, đồng thời cũng thu hút thêm vài ánh nhìn từ mấy vị thương nhân.
Bữa tiệc kéo dài đến nửa đêm. Trước khi ra về, Minh Kiều vào nhà vệ sinh, còn Dư Tẫn Thành đứng ở khu hút thuốc, trợ lý Tằng đi cùng.
Khu góc yên tĩnh, bỗng vang lên giọng trầm thấp của Dư Tẫn Thành: “Tối nay, Lâm tổng nhìn cô ấy ba mươi lăm lần, Triệu tổng nhìn cô ấy hai mươi ba lần, Lý tổng nhìn cô ấy hai mươi sáu lần, Tần tổng nhìn cô ấy mười chín lần.”
Trợ lý Tằng: “… Ngài còn để ý đến chuyện này sao?”
Người đàn ông lạnh nhạt cười, chậm rãi châm điếu thuốc nơi khóe môi.
Trợ lý Tằng hơi sợ nét mặt âm trầm của sếp, lại hỏi: “Vậy… Dư tổng, ngài nhìn cô Minh bao nhiêu lần?”
Trên gương mặt lạnh lùng của Dư Tẫn Thành thoáng hiện ý cười đầy ẩn ý: “Tôi? Nhìn cô ấy?”
Trợ lý Tằng lấy hết can đảm, nhỏ giọng nói: “Ngài nhìn hơn một trăm lần, tôi đã đếm rồi.”
Dư Tẫn Thành: “…”
Nụ cười trên môi anh chậm rãi biến mất.