Đừng Rung Động Trước Vẻ Đẹp

Chương 7

Thấy Dư Tẫn Thành tránh ánh mắt, Minh Kiều nhàn nhã mỉm cười, đứng thẳng dậy: “Không nói nhiều với Dư tổng nữa, tôi còn phải quay phim.”

Công việc trong đoàn phim đang diễn ra sôi nổi, chiến trường hoành tráng trong đời thứ hai sắp hoàn thiện.

Nhận được chỉ thị từ đạo diễn, Minh Kiều lập tức gia nhập cảnh quay.

Khi đi ngang qua bên cạnh Dư Tẫn Thành, người đàn ông hơi nghiêng đầu, liếc nhìn gương mặt nghiêng của cô.

Nắng trưa gay gắt, ánh sáng rơi trên làn da cô mịn màng, không tì vết. Cô gái khí chất hiên ngang, tay cầm trường kiếm, hệt như một vị tiểu tướng quân thật sự chuẩn bị ra trận.

Minh Kiều đứng trước máy quay, lắng nghe nhân viên hướng dẫn, đạo diễn mời Dư Tẫn Thành cùng xem cảnh quay.

Hôm nay anh đến vốn là để thăm đoàn, nên cũng không vội rời đi.

Dư Tẫn Thành nhìn Minh Kiều đang chăm chú nghe phó đạo diễn giảng cảnh, rồi ngồi xuống trước máy quay.

Trong ống kính, Minh Kiều hơi cúi đầu, khẽ mỉm cười lắng nghe, khác hẳn vẻ hờ hững thường ngày.

Dư Tẫn Thành rút điếu thuốc kẹp trong tay, mắt vẫn dán chặt vào cô, châm lửa, rít một hơi.

Trợ lý Tằng cố tình lái câu chuyện sang Minh Kiều: “Đạo diễn, ông thấy cô Minh thế nào?”

Đạo diễn đang lật kịch bản, nghe vậy ngẩng lên: “Cô gái này tuổi còn trẻ, làm việc nghiêm túc, trông thì có vẻ yếu đuối nhưng không ngại cực khổ, diễn xuất lại rất tốt, trong giới giải trí là nhân tài hiếm có.”

Dư Tẫn Thành khẽ nhướng mày.

Trợ lý Tằng để ý nét mặt cấp trên, với tư cách một trợ lý tận tụy, đương nhiên ưu tiên nhu cầu của sếp. Dù trong lòng hơi khinh thường kiểu miệng thì nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo của anh, nhưng vì nguyên tắc mọi người đều vui, anh tiếp tục dẫn dắt:

“Đạo diễn nghĩ cô Minh sẽ thích kiểu đàn ông thế nào?”

Đạo diễn liếc trợ lý Tằng một cái đầy ẩn ý. Trợ lý Tằng mặt không đổi sắc, Dư Tẫn Thành cũng không biểu lộ gì, nhưng ánh mắt lại vô tình để lộ chút hứng thú với câu hỏi này.

Đạo diễn mỉm cười: “Nói thật nhé, trong đoàn có rất nhiều người thích Minh Kiều. Cô ấy không kiêu, cũng chẳng cầu kỳ, người thích cô ấy không nói mười thì cũng bảy, tám phần. Nhưng theo quan sát của tôi…”

Đạo diễn ngả người ra ghế, tỏ vẻ trầm ngâm: “Tôi cảm thấy… giới tính của Minh Kiều hơi khó đoán. Hình như cô ấy không mấy hứng thú với đàn ông, ngược lại hay thích trêu chọc mấy cô gái nhỏ. Nên việc cô ấy thích nam hay nữ, tôi cũng không rõ lắm.”

Ném ra quả bom này xong, đạo diễn hoàn toàn không nhận ra sắc mặt lạnh lẽo, sâu tối của Dư Tẫn Thành.

Trợ lý Tằng lập tức lùi xa một bước, trong lòng hối hận vì đã hỏi câu này. Lỡ chọc sếp mất hứng thì cả ngày hôm nay chắc khó mà làm việc yên ổn.

Trước máy quay, sau khi nghe xong hướng dẫn, Minh Kiều phi thân lên ngựa, động tác liền mạch lưu loát, khiến mấy cô gái trẻ reo hò vỗ tay. Cô còn nháy mắt với vài người trong số họ, khẽ cười.

Ánh mắt Dư Tẫn Thành thoáng khựng lại, bỏ điếu thuốc khỏi môi, rồi chậm rãi nheo mắt.

Bắt đầu quay, ý cười trong mắt Minh Kiều lập tức biến mất.

Trong ống kính, cảnh tượng hùng tráng hiện ra: quân địch đối trận, trống trận vang rền. Khi tiếng tù và vang lên, nữ tướng quân rút kiếm, dẫn binh sĩ xông pha chiến đấu.

Nếu không tận mắt chứng kiến, Dư Tẫn Thành và trợ lý Tằng sẽ khó tin rằng một cô gái vừa quyến rũ mê hoặc giây trước, giây sau đã hóa thành một chiến tướng sát phạt quyết đoán, chính khí ngút trời, chẳng kém gì đấng nam nhi.

Minh Kiều nhập vai sâu, khả năng đồng cảm mạnh khiến người xem quên mất đây chỉ là phim, mà như đang chứng kiến một trận chiến thật sự.

Khung cảnh đẫm máu tàn khốc khiến người ta không dám nhìn thẳng, tiếng trống trận dồn dập làm lòng người rung động.

Lần đầu tiên Dư Tẫn Thành nhận ra sức hút của diễn xuất.

Anh thất thần nhìn Minh Kiều trong ống kính.

Cô toàn thân nhuốm máu, gương mặt tái nhợt, nhưng vẫn bình thản chiến đấu.

Mấy nữ nhân viên đứng sau máy quay bỗng thở dài: “Nhìn nữ tướng quân thế này, tôi chợt nhớ tới Minh Kiều ngoài đời. Chẳng phải cô ấy cũng đang một mình chém gai vượt khó trên con đường nghệ thuật sao? Bao nhiêu bôi nhọ, vu khống, cô ấy đều tự mình gánh hết. Làm sao có thể tỏ ra vô tư như không có gì vậy?”

Dư Tẫn Thành hơi sững lại.

Người khác đáp: “Đúng thế, tôi thật sự khâm phục cô ấy. Tâm lý tốt đến mức khiến người ta xót xa. Nghe nói cô ấy còn thường xuyên xem mấy bình luận chửi bới mình trên mạng nữa. Không biết là thật sự không để ý hay là không nhịn được mà phải xem?”

“Biết đâu được, làm ngôi sao nữ đâu có dễ. Trên sân khấu thì lộng lẫy, nhưng gánh vác còn nhiều hơn người thường. Chúng ta làm người bình thường, vui vẻ là đủ.”

Tiếng bàn tán dần lắng xuống, mọi người lại bị cuốn vào diễn xuất của Minh Kiều.

Cảnh quay bước vào đoạn cuối, đạo diễn căng thẳng theo dõi máy quay.

Lần này là cảnh quay một đúp ăn ngay, Minh Kiều phải giữ trọn cảm xúc, thoại dồn dập, vừa đánh vừa diễn mượt mà, phối hợp với đồng đội và đối thủ nhịp nhàng. Chỉ cần một điểm sai là phải quay lại từ đầu, rất tốn sức.

Trong ống kính, sau trận chiến đẫm máu, Minh Kiều ngồi trên ngựa, nhìn thẳng về phía địch, nói ra câu thoại cuối cùng. Đạo diễn lập tức hô “Cắt”.

Tiếng vỗ tay vang lên. Nhân viên đỡ Minh Kiều xuống ngựa, Phương Phi khoác áo cho cô.

Cô đi tới cùng đạo diễn xem lại cảnh quay vừa rồi. Xem xong, Minh Kiều hỏi: “Đạo diễn, có cần quay lại không?”

Đạo diễn lắc đầu: “Không cần, cảnh này rất tốt rồi.”

Ông quay sang Dư Tẫn Thành, cười hỏi: “Dư tổng thấy sao?”

Dư Tẫn Thành ngồi trên ghế, giọng điệu nhàn nhạt: “Rất tốt.”

Minh Kiều liếc nhìn anh, khẽ mỉm cười: “Dư tổng vẫn chưa đi à?”

Người đàn ông ngẩng mắt lên, ánh nhìn dừng lại trên cô.

Trên gương mặt cô gái còn vương chút máu giả của đạo cụ, vài lọn tóc hơi rối.

Không hiểu sao, anh bỗng nhớ tới cuộc trò chuyện của hai nữ nhân viên lúc nãy.

Trước đây, Dư Tẫn Thành vốn không hiểu rõ Minh Kiều.

Dù anh làm trong ngành giải trí nhưng vốn trải rộng nhiều lĩnh vực, ít tiếp xúc giới diễn viên, càng không biết họ từng trải qua những gì, phải đối mặt với những gì.

Bởi anh chưa từng quan tâm.

Nhưng chỉ qua vài tuần tiếp xúc, anh đã có chút hiểu biết về cô gái trước mặt. Cô xuất thân bình thường, nhờ nhan sắc mà được người săn tìm tài năng phát hiện, cộng thêm thiên phú diễn xuất nên thành công bước vào nghề.

Con đường của cô không hề bằng phẳng, hết lần này đến lần khác bị bôi nhọ nghiêm trọng, bị mạng xã hội biến thành hình tượng tiêu cực, hình ảnh công chúng cực kém. Trong một thời gian dài, cư dân mạng coi việc dìm cô là trò tiêu khiển. Thế nhưng cô vẫn luôn giữ được độ hot và chủ đề bàn tán, khiến người ta vừa nghiến răng căm ghét, vừa phải thừa nhận cô kiên cường tiến bước, một con người phức tạp, đầy mâu thuẫn.

Nhìn nụ cười của Minh Kiều, lần đầu tiên Dư Tẫn Thành không tỏ ra lạnh lùng, mà ngược lại khẽ cười.

Anh vốn ít khi cười, khóe môi vừa nhếch, nét lạnh lùng nơi lông mày bỗng nhu hòa đi vài phần.

Minh Kiều hơi sững lại.

Anh chậm rãi đứng dậy, khoảng cách chiều cao lập tức kéo giãn.

Người đàn ông đưa tay khẽ vén lọn tóc bên tai cô, động tác rất nhẹ.

Đang trong cơn ngẩn ngơ, Minh Kiều không kịp tránh né, bị động để anh chạm vào. Thậm chí khi ngón tay anh rời đi, cô còn cảm nhận được anh nhẹ nhàng bóp lấy d** tai mình. Ngón tay ấy nóng bỏng, còn hơn cả nắng hè.

Dư Tẫn Thành nhàn nhạt đáp: “Ừ, sắp đi rồi.”

Những người xung quanh tuy cố tỏ vẻ bận rộn, nhưng khi thấy hành động thân mật bất ngờ ấy vẫn không kìm được mà liếc trộm đầy hóng hớt.

Từ sau lần Minh Kiều bị thương vì dây treo, tin đồn về hai người đã lan khắp đoàn phim.

Minh Kiều không phải chưa nghe thấy, chỉ là tin đồn của cô vốn nhiều, nên chẳng mấy để tâm.

Lúc này, cô cũng biết nên tránh, liền kín đáo lùi lại một bước.

Dĩ nhiên Dư Tẫn Thành nhận ra, mày kiếm khẽ nhíu, đôi mắt vốn trầm tĩnh lại càng sâu hơn; nét ôn hòa vừa rồi lập tức tan biến, thay vào đó là vẻ lạnh lùng.

Minh Kiều nói: “Vậy anh đi thong thả, tôi qua kia trước.”

Cô gái thuận miệng chào tạm biệt, rồi xuống tẩy trang.

Dư Tẫn Thành dõi mắt nhìn theo bóng lưng cô rời đi, khi quay người ra ngoài thì dặn Trợ lý Tằng: “Chuẩn bị xe đồ ăn cho đoàn, phần của Minh Kiều làm riêng.”

Trợ lý Tằng ngạc nhiên nhìn bóng lưng ông chủ: “Vâng, tôi sẽ sắp xếp ngay.”

Chậc chậc chậc, không xong rồi.

Đây là bắt đầu quan tâm rồi nhé.

**

Khi Minh Kiều tan làm trở về, trong xe bảo mẫu đã chuẩn bị sẵn bữa tối, độ xa xỉ hoàn toàn không giống suất ăn đoàn phim.

Cô không khỏi thắc mắc: “Chuyện này là sao?”

Hoắc Á cười đầy ẩn ý: “Hôm nay Dư tổng đến đoàn mà, thấy chị diễn hay nên cho cải thiện bữa ăn. Cái này là món chính của đầu bếp cao cấp khách sạn Ngọc Hoa Đài hôm nay, chỉ bán một suất, gửi riêng cho chị đó, mau ăn thử đi.”

Minh Kiều nhìn vẻ mặt của trợ lý, chợt có cảm giác mình như phi tần trong hậu cung được hoàng đế ban ân, lại còn là suất độc nhất, không khỏi rùng mình; đã thế lại chẳng buồn ăn.

Hơn nữa lúc Dư Tẫn Thành rời đi, cô đâu thấy tâm trạng anh tốt gì cho cam, sắc mặt âm trầm như thể ai nợ anh tám trăm tỷ vậy.

Hoắc Á thấy cô không ăn, liền cười khuyên: “Đại mỹ nhân, chị cũng nên ăn một miếng chứ. Dư tổng là ông chủ của chúng ta, cho cải thiện bữa ăn là hợp tình hợp lý, không cần áp lực tâm lý gì đâu. Chỉ là chị không biết thôi, khi trợ lý riêng của Dư tổng đem đồ tới, thái độ nhiệt tình lắm. Nói thật, bình thường đi theo ngài ấy, trông anh ta khá nghiêm túc, ai ngờ lúc nịnh bợ thì nịnh tới mức như thái giám, làm em không nhận cũng ngại. Chị nể mặt ăn thử một miếng để em còn có cái mà báo lại.”

Minh Kiều: “…………”

Còn phải hồi đáp nữa chứ.

Cảm giác như đang ở trong hậu cung thời cổ đại ngày càng rõ rệt.

Giờ cô nhìn Hoắc Á cũng giống như một đại nha đầu đang cấu kết với thái giám.

Hoắc Á nháy mắt với cô.

Minh Kiều: “…. Được rồi, chị ăn, nhưng em đừng nhìn chị kiểu đó.”

Món ăn quả thực rất ngon, dù đã từng thưởng thức đủ loại mỹ vị, Minh Kiều vẫn không kìm được mà cảm thán hương vị tuyệt hảo.

Hoắc Á liền nhắn WeChat cho trợ lý Tằng: [Mỹ nhân nhà tôi nói đồ ăn ngon lắm, thay mặt chúng tôi cảm ơn Dư tổng nhé.]

Trợ lý Tằng nhanh chóng đáp lại: [Cảm ơn trợ lý Hoắc , sau này đều là người một nhà, mong cô chỉ giáo nhiều hơn!]

Hoắc Á trợn mắt: [Ai một nhà với anh! Cút đi!]

Minh Kiều ăn xong, bảo Hoắc Á chuyển khoản cho trợ lý Tằng đúng bằng giá món ăn.

Cô giải thích: “Cải thiện bữa ăn thì được, nhưng không được biệt đãi. Chúng ta đâu quen thân gì họ, cứ chuyển tiền cho họ.”

Hoắc Á thấy hợp lý nên lập tức chuyển khoản, còn trợ lý Tằng thì như muốn nổ tung đầu: [Bà cô ơi, sao lại chuyển tiền nữa, tôi không dám nhận đâu.]

Hoắc Á: [Anh không nhận tôi sẽ chuyển mãi, còn không thì lần sau tôi đưa tiền mặt.]

Trợ lý Tằng hoàn toàn bó tay.

Thấy Dư Tẫn Thành đang bận trong văn phòng, anh không dám vào làm phiền.

Hôm nay lịch trình của Dư Tẫn Thành rất dày, sau mấy cuộc họp liền chuẩn bị đi gặp Tưởng Dạ.

Trên xe, anh vẫn đọc hồ sơ, trợ lý Tằng không tìm được khe hở nào để chen lời.

Nơi gặp Tưởng Dạ là Oanh Ca, tụ điểm giải trí được giới công tử nhà giàu Đông Châu ưa chuộng nhất.

Khi trợ lý Tằng mở cửa, mùi rượu nồng và khói thuốc xộc thẳng ra, lẫn cả mùi phấn son và nước hoa của phụ nữ.

Dư Tẫn Thành hơi cau mày, nhấc chân bước vào.

Giữa chốn vui chơi bỗng xuất hiện một người đàn ông khí thế lạnh lùng, tuấn tú, mấy cô gái tiếp rượu lập tức đưa mắt dán chặt vào anh, không rời nổi.

Mấy cậu ấm đang đánh bài cũng bỏ bài xuống, đứng dậy nghiêm chỉnh.

Tưởng Dạ còn đẩy hai cô gái ra khỏi lòng, chỉnh lại quần áo rồi đứng lên.

Có thể Minh Kiều không hiểu, cũng không bận tâm đến địa vị của Dư Tẫn Thành ở Đông Châu, nhưng những người khác thì không.

Tập đoàn Ích Chu của anh hoạt động ở nhiều lĩnh vực: phim ảnh, truyền hình, thời trang, game, văn hóa, thậm chí cả những mảng văn hóa ngách.

Anh là nhân vật dẫn đầu trong rất nhiều ngành, là huyền thoại của giới thương mại Đông Châu.

Sẽ không có ai là không cho anh mặt mũi, thực ra là không ai dám.

Dư Tẫn Thành cao lớn nổi bật, hơn hẳn tất cả đàn ông trong phòng. Ngồi xuống, anh rút điếu thuốc, ngậm trên môi, nghiêng đầu châm lửa, kẹp giữa ngón tay thon dài, giọng trầm thấp: “Ngồi.”

Mọi người lúc này mới dám ngồi xuống.

Tưởng Dạ ra hiệu cho hai cô gái bên cạnh, họ liền uốn éo áp sát Dư Tẫn Thành.

Anh búng tàn thuốc, ngẩng mắt nhìn hai cô gái đang định ngả vào người mình.

Ánh mắt anh rất tĩnh, nhưng lạnh lẽo đến mức không có lấy một tia ấm áp.

Hai cô gái lập tức cứng người, ngồi thẳng lại.

Tưởng Dạ đùa: “Anh cả, anh vẫn như xưa, chẳng gần giới nữ chút nào.”

Dư Tẫn Thành rốt cuộc cũng liếc anh một cái, lạnh nhạt: “Cậu tìm tôi chỉ để nói chuyện này?”

“Tất nhiên là không. Gần đây em thấy một kịch bản hay, muốn mời anh cùng đầu tư.”

Dư Tẫn Thành: “Việc của cậu, cậu tự quyết.”

Ý từ chối rất rõ ràng.

Tưởng Dạ cười: “Nhưng anh là nhân vật số một trong ngành này, anh đầu tư thì chắc chắn sẽ được chú ý!”

Dư Tẫn Thành dập thuốc, bắt chéo chân, ngồi ung dung: “Tôi không làm ăn lỗ vốn, phải xem kịch bản của cậu thế nào đã.”

Tưởng Dạ gật đầu: “Kịch bản chắc chắn sẽ không làm anh thất vọng.”

Nói xong, anh bỗng đổi chủ đề: “Anh cả, dạo này em thích một cô gái.”

Anh quan sát vẻ mặt của Dư Tẫn Thành, hỏi: “Anh cũng lớn tuổi rồi, đã có người trong lòng chưa?”

Không hiểu sao, trong đầu Dư Tẫn Thành bỗng hiện lên gương mặt của Minh Kiều.

Anh khẽ nhíu mày: “Chưa.”

Tưởng Dạ thở dài: “Đáng tiếc thật, em còn định hỏi anh cách theo đuổi cô gái mình thích.”

Dư Tẫn Thành vốn không hề có kinh nghiệm về chuyện này, ngược lại, người theo đuổi anh thì nhiều vô kể. Nghĩ đến đây, anh bỗng khựng lại.

Những người phụ nữ trước đây, khi theo đuổi anh, đều hết lòng lấy lòng, ra sức chiều chuộng. Vậy mà chỉ riêng Minh Kiều lại hoàn toàn khác.

Cô dường như chẳng hề quan tâm đến anh.

Có lẽ cô chỉ thích chơi trò lúc gần lúc xa này.

Nhưng so với những người phụ nữ trước đây, cô thú vị hơn nhiều. Anh cũng không ngại chơi cùng cô một ván, nếu cô thực sự thích anh đến vậy, thì cũng không phải không thể cân nhắc.

Tưởng Dạ thấy Dư Tẫn Thành hiếm khi thất thần, bèn nói đầy ẩn ý: “Đại ca, nếu một ngày nào đó em dẫn em dâu của anh đến trước mặt anh, anh phải đối xử tốt với cô ấy, phải chúc phúc cho chúng em đấy.”

Dư Tẫn Thành vẫn đang nghĩ đến Minh Kiều, không để ý lắm đến lời Tưởng Dạ, chỉ hờ hững “Ừ” một tiếng, rồi nhàn nhạt nói: “Tôi sẽ chúc phúc cho các cậu.”

Tưởng Dạ nhếch môi, khẽ cười.

Dư Tẫn Thành cảm thấy nụ cười ấy ẩn chứa quá nhiều điều, liền hơi nheo mắt lại.

Buổi tụ tập vì có tảng băng lớn là Dư Tẫn Thành nên chẳng ai chơi nổi, mà bản thân anh cũng chẳng muốn ở lại, nên rời đi trước.

Rời Oanh Ca, Dư Tẫn Thành bỗng hỏi: “Bên Minh Kiều nói thế nào?”

Trợ lý Tằng cuối cùng cũng tìm được cơ hội nói: “Họ đã chuyển tiền lại rồi.”

“Tiền?” Dư Tẫn Thành liếc sang.

Trợ lý Tằng vội giải thích: “Là bữa tối ngài chuẩn bị cho cô Minh, họ đã chuyển tiền lại.”

Ánh mắt Dư Tẫn Thành hơi trầm xuống.

Trợ lý Tằng còn đang loay hoay tìm cách nói để cứu vãn, thì nghe giọng trầm lạnh của anh vang lên: “Chuyển cho cô ấy gấp năm lần số tiền đó, kèm viên kim cương mà lần trước tôi đấu giá ở châu Âu mang về.”

Trợ lý Tằng sững người, viên kim cương đó giá trị liên thành mà!

“Ngài… ngài thật sự tặng sao?”

Dư Tẫn Thành khẽ cười lạnh, chậm rãi nói: “Tặng. Tôi muốn xem lần này cô ấy lấy gì để trả lại.”

Trợ lý Tằng: “…………”

Không hiểu, thật sự không hiểu.

Cách mà Tổng Dư theo đuổi một người đúng là đặc biệt hết chỗ nói.

Bình Luận (0)
Comment