Đừng Rung Động Trước Vẻ Đẹp

Chương 15

Bộ phim truyền hình ‘Cung Thượng Khuyết’ của Minh Kiều vẫn đang được phát sóng.

Vài ngày sau, vào một buổi sáng sớm, Danh Nhã Ảnh Nghiệp chính thức công bố bộ phim truyền hình mới ‘Phục Quốc’, xác nhận Minh Kiều là nữ chính, Cảnh Dật là nam chính, và tiểu hoa cùng thời Tô Đông Du làm nữ phụ.

Thông tin này không chỉ kéo theo một làn sóng nhiệt độ lớn, mà còn là ngày vui như Tết đối với fan sự nghiệp của Minh Kiều.

Từ khi debut, Minh Kiều luôn tiến rất mạnh. Nói như người ta, tựa lưng cây to thì dễ che mát, mà Vệ Hoa bao năm qua cũng không phải dạng vừa, loại tài nguyên tốt nào cũng có thể tranh về cho cô.

Hơn nữa, Minh Kiều lại là cô gái chăm chỉ, không gây chuyện, làm việc cần mẫn, tuổi còn trẻ nhưng đã ẵm vài giải Thị hậu. Sau này nếu có thêm vài chiếc cúp Ảnh hậu nữa, thì địa vị trong giới giải trí coi như vững vàng.

Đối thủ của cô, Hà U Thủy, từ lâu đã muốn hợp tác với Danh Nhã Ảnh Nghiệp, mỗi khi lên show hay phỏng vấn đều ám chỉ, còn âm thầm nhờ người nối dây. Thế mà đến cuối năm, đại kịch ‘Phục Quốc’ lại ấn định Minh Kiều làm nữ chính, khiến Hà U Thủy tức đến đau hết cả ngũ tạng lục phủ.

Tối hôm bộ phim được công bố, Hà U Thủy đăng một weibo mơ hồ: [Cứ đi trên con đường trước mặt, đừng hỏi tương lai] 

Kèm một bức ảnh phong cảnh mùa thu tiêu điều.

Quá nhiều màu diễn, chẳng mấy chốc leo lên hot search.

Fan và cư dân mạng tha hồ suy đoán, nghi ngờ rằng bài đăng này ám chỉ ‘Phục Quốc’ đổi vai nữ chính vào phút chót.

Quả thật trước khi công bố Minh Kiều, đoàn phim đã mời không ít nữ diễn viên đến thử vai, nhưng đạo diễn vẫn chưa tìm được người ưng ý. Mãi đến khi xem quảng cáo Minh Kiều quay cho Ích Chu, ông mới chắc chắn đây chính là công chúa phục quốc mà ông tìm kiếm. Thậm chí không cần thử vai, lập tức chốt luôn.

Vì nhiều người không biết nội tình, cộng thêm những tin nội bộ trên mạng ám chỉ nữ chính ban đầu là Hà U Thủy nhưng bị Minh Kiều, nhờ chống lưng lớn, cướp vai, nên fan của Hà U Thủy và anti Minh Kiều đồng loạt tấn công, muốn lột da, rút gân cô cho hả giận.

Lúc Minh Kiều còn đang mơ màng ngủ, tiếng mở cửa vang lên.

Vệ Hoa giày cao gót lộc cộc bước vào, tiếng chửi từ xa tới gần. Chăn bị cô lật phắt ra.

Minh Kiều mở mắt liền thấy Vệ Hoa chống nạnh, tức đến nỗi khuôn mặt đầy sát khí dù trang điểm tinh xảo vẫn không giấu được: “Còn ngủ được à? Con tiện nhân Hà U Thủy lại giở trò với chúng ta rồi!”

Có lẽ vì quá tức, ngay cả câu chửi chuyên dụng trong fandom cũng lôi ra dùng.

Minh Kiều ngồi dậy, không hỏi nhiều, tự mở weibo xem và lập tức hiểu ra.

Cô bình thản ném điện thoại xuống, cột tóc gọn rồi vào phòng tắm rửa mặt.

Từ phòng khách, tiếng Vệ Hoa gọi điện vọng vào, dường như đang trao đổi với nội bộ Danh Nhã Ảnh Nghiệp: “Đúng, tôi thấy hai bên cần ra một tuyên bố.”

“Cái gì mà xử lý lạnh? Đây gọi là xử lý lạnh sao? Các người còn thấy scandal của Minh Kiều chưa đủ à, còn muốn đổ thêm dầu? Có ai đối xử với một cô gái như vậy không?”

“Muốn tạo nhiệt thì cũng không phải cách này. Minh Kiều có diễn xuất, có thực lực, khi phim chiếu rồi thì thiếu gì nhiệt độ? Các người từng thấy phim nào của cô ấy flop chưa?”

“Tuyệt đối không được! Vừa ký hợp đồng mà đã muốn bắt nạt người, vô lý quá! Địa vị của Minh Kiều đâu phải thứ tiện nhân kia muốn bám là bám được!”

Vệ Hoa cúp máy, chỉnh lại tóc, ngồi xuống th* d*c, rồi lại gọi điện, từ Minh Nhã gọi sang đối tác, từ đối tác lại gọi đến đội PR, cả buổi sáng gọi không ngừng.

Minh Kiều rửa mặt xong, mang ly nước đến cho chị, rồi lặng lẽ vào bếp nấu cháo.

Vệ Hoa nhìn bóng lưng cô, tự dưng sống mũi cay cay, mắt hơi đỏ.

Từ khi cô bé này mười mấy tuổi bước vào showbiz, đã bị bôi đen hết lần này đến lần khác. Nguyên nhân khiến cô mất thiện cảm nơi công chúng rất đơn giản, tên cô chính là nguyên tội. Làm gì cũng sai. Bao năm qua, chỉ có team và fan bảo vệ.

Cô chưa bao giờ than mệt, cũng không kêu khổ. Sự nghiệp ngày càng tốt, nhưng tiếng chửi chưa từng ngớt. Dù địa vị không thấp, vẫn bị đối thủ bám lấy để kiếm fame.

Bởi vì cô là Minh Kiều, từ lúc debut đã đầy scandal, EQ thấp, không có não, chỉ biết dựa vào sugar daddy.

Thành tích có thể bị bỏ qua, mọi người chỉ muốn nhớ scandal.

Vệ Hoa chớp chớp mắt, bước vào bếp đứng cạnh nhìn cô nấu cháo.

Cô gái mặc sweater màu hạnh nhân, tóc dài buông xõa, nghiêng mặt dịu dàng. Bất chợt quay sang mỉm cười: “Chị Vệ, đừng giận nữa, em nấu cháo bí đỏ chị thích đây.”

Vệ Hoa thở dài: “Chị là xót em thôi, rõ ràng chẳng làm gì sai.”

Minh Kiều cười nhạt: “Các chị cũng khổ mà. Fan lại mắng chị nữa chứ gì?”

Vệ Hoa bật cười: “Còn nói nữa! Mỗi lần có chuyện, nếu team không lập tức lên tiếng bảo vệ em, fan suýt nuốt sống cả studio.”

Cô lại lắc đầu: “Nhưng chuyện trong giới này đâu đơn giản vậy. Lợi ích, vốn liếng, chúng ta đều là con rối bị điều khiển. Chị hy vọng em càng ngày càng nổi, không phải để kiếm thêm cho công ty, mà để em có khả năng thoát khỏi sự khống chế của vốn, trở thành vốn.”

Minh Kiều nhìn chị, bỗng nghiêm túc nói: “Chị Vệ, em chính là vốn. Thật đấy.”

Vệ Hoa: “…”

Con bé này lại mơ mộng rồi.

Cái dáng nghiêm túc ấy suýt khiến chị tin thật.

Vệ Hoa quay ra tiếp tục gọi điện.

Minh Kiều thấy chị không tin, thầm thở dài.

Điện thoại trong túi reo. Nhìn ID người gọi, cô mỉm cười.

Quả nhiên vẫn là công thức quen thuộc, hương vị quen thuộc, chỉ cần cô gặp chuyện, gia đình sẽ gọi ngay.

Cô nhấc máy:  “Ba.”

“Ừ, bị bắt nạt sao không gọi về nhà?”

“Chuyện nhỏ thôi, lần nào cũng để ba ra tay thì phiền lắm.”

Chính vì scandal nào cũng được dập rất nhanh, nên tin đồn cô được bao nuôi lan truyền đến mức thần kỳ, thậm chí còn có người bảo cô có con riêng.

Vân Bách Mộc im một lát, hơi bất đắc dĩ: “Ba cũng biết con giải quyết được, nhưng ông nội con từ sáng đã chửi ầm trời, bảo ba nói với con: nếu ở showbiz không nổi nữa thì về nhà thừa kế sản nghiệp ngay.”

Minh Kiều: “Ông nội lại cãi nhau với anti à?”

Vân Bách Mộc: “Chứ sao! Bị người ta chọc tức đỏ cả mặt, tài khoản còn bị khóa luôn.”

Minh Kiều: “…”

Cô xoa trán: “Xong việc con sẽ về thăm ông.”

Vân Bách Mộc: “Bận thì không cần vội, ông vẫn khỏe lắm. Hôm kia còn leo núi với bà hàng xóm, hôm qua suýt đánh nhau với một ông cụ vì giành bạn nhảy. Có điều mắng nhau thì hơi kém, thua xa thằng cháu. Nó đã mắng chạy mấy anti của con rồi, nhớ mua quà cho nó nhé.”

Minh Kiều: “…”

“Vâng ạ.”

Hai cha con trò chuyện thêm vài câu rồi cúp máy.

Một gia đình toàn “báu vật”, team bảo vệ, fan yêu thương, thật ra cũng rất hạnh phúc.

Vệ Hoa thấy cô mang cháo ra, sắc mặt vui vẻ, liền hỏi: “Sao? Bị cả mạng chửi mà vẫn cười được à?”

Minh Kiều thản nhiên: “Chửi thì chửi, em chẳng phải vẫn hot như thường sao.”

Vệ Hoa giơ ngón cái: “Nói về độ ‘Phật hệ’, chị phục em sát đất.”

Ăn cháo xong, hai chị em cùng đến công ty.

Chưa kịp bước vào phòng làm việc, cô đã nghe thấy bên trong vang ra tiếng chửi bới. Chửi ai thì khỏi cần nói cũng biết.

Nghe những câu từ chuyên dụng của fan khi combat, Minh Kiều liền hiểu nhân viên trong đội của mình thường xuyên ra mặt giúp cô đấu khẩu, bảo là không cảm động thì đúng là nói dối.

Cô mang trà sữa đến chia cho mọi người, còn hiếm hoi lên tiếng an ủi. Điều này càng khiến mấy cô gái trẻ trong nhóm cảm thấy bất bình, chỉ hận không thể xách vũ khí sang công ty bên kia tìm Hà U Thủy gây sự.

Buổi chiều, khi Minh Kiều rời công ty, cô bất ngờ nhìn thấy Trợ lý Tằng. Anh ta vẫn như cũ, đứng ngay ngắn, mí mắt hơi sụp xuống, mang cảm giác của một thái giám mưu sâu nhưng lại cung kính cúi đầu.

Thấy cô, mắt trợ lý Tằng sáng lên, nở nụ cười tươi: “Cô Minh!”

Vệ Hoa suýt giật mình, cảm thấy sao ánh mắt của trợ lý này nhìn nghệ sĩ nhà mình cứ như nhìn thấy Đức Mẹ Maria, chan chứa ánh sáng hy vọng được cứu rỗi vậy?

Sự thật đúng là như thế.

Trợ lý Tằng khổ lắm.

Từ hôm rời khỏi buổi gặp ở quán bar, anh mới thấm thía sự đáng sợ của việc tổng giám đốc Dư ghen.

Tất nhiên, đáng sợ nhất không phải là ghen, mà là ghen mà lại không tự biết mình đang ghen.

Không hiểu vị tổng giám đốc “bệnh rắn” này lấy đâu ra tự tin, cứ tưởng Minh Kiều sẽ chủ động liên lạc với mình. Lại còn kiêu ngạo mỗi ngày liếc điện thoại vài lần. Chỉ cần trước khi tan làm không nhận được cuộc gọi từ cô, sắc mặt anh ta sẽ trầm xuống, đen như đáy nồi.

“Có chuyện gì sao?” Minh Kiều mỉm cười hỏi.

Trợ lý Tằng vội đưa đồ trên tay tới: “Dư tổng bảo tôi mang tặng cho cô món quà này.”

Lại quà nữa?

Minh Kiều liếc nhìn chiếc hộp quà cao cấp: “Gì vậy?”

“Giày cao gót PRADA.” Trợ lý Tằng cười: “Nghe nói phim mới của cô sắp khởi quay, Dư tổng đặc biệt chọn cho cô, hàng cao cấp đặt riêng, giới hạn số lượng.”

Minh Kiều khẽ cười, nhìn ra sau lưng anh ta nhưng không thấy xe đâu.

Giày chọn thì đúng gu thật, nhưng cô không định nhận, cũng chẳng có lý do gì để nhận.

“Thay tôi cảm ơn Dư tổng, nhưng quà thì không cần đâu. Có chuyện gì cần tôi giúp không?”

Cô hiểu rất rõ đạo lý “vô sự bất đăng tam bảo điện”.

Trợ lý Tằng nói: “Nếu có thể phiền cô gọi điện cho Dư tổng thì tốt nhất.”

Nhìn vẻ mặt khổ sở cùng ánh mắt mong chờ của anh ta, Minh Kiều cảm thấy như mình đang hóa thân thành Quan Thế Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn, nên gật đầu: “Được, tôi sẽ tự mình gọi điện cảm ơn Dư tổng.”

Trợ lý Tằng lập tức cảm ơn rối rít. Còn quà, anh không ép cô nhận, vì vốn dĩ đây chỉ là cái cớ để một vị tổng giám đốc “bệnh rắn” kiếm cớ gặp người ta thôi.

Anh vốn đã quen với cách làm việc của Minh Kiều.

Những cô gái khác thì mong đàn ông tặng quà, còn cô lại luôn cân nhắc, dù nhận thì cũng rạch ròi ranh giới.

Một người phụ nữ mà vật chất cũng không mua chuộc nổi, trợ lý Tằng thực sự không biết phải làm sao lấy lòng.

Còn về tổng giám đốc Dư…

Có lẽ anh ta càng không hiểu nổi.

Tiễn Minh Kiều và quản lý rời đi, trợ lý Tằng nhanh chóng trở lại xe.

Chiếc xe đỗ ở một góc khuất.

Dư Tẫn Thành đã ngồi trong xe, nhìn Minh Kiều từ lâu.

Người đàn ông cắn điếu thuốc, trong làn khói, đôi mắt khẽ nheo lại nhìn theo bóng lưng cô.

Trợ lý Tằng liếc sắc mặt của sếp, sao trông vẫn không vui hơn chút nào?

Điện thoại của Minh Kiều nhanh chóng gọi đến.

Dư Tẫn Thành nhìn chằm chằm màn hình, cuối cùng lại tắt máy.

Trợ lý Tằng: “ …??”

Không phải mong chờ cuộc gọi này lâu lắm rồi sao?

Còn cất công mang quà đến chỉ để nhìn người ta một chút, giờ điện thoại gọi đến lại tắt?

“Dư tổng, sao ngài không nghe?”

Người đàn ông chậm rãi hút thuốc, nhả khói: “Tôi bận, không rảnh nghe.”

Trợ lý Tằng: “…”

Con mẹ nó….

Thôi được.

Anh lặng lẽ lái xe.

Minh Kiều cũng không gọi lại lần nữa.

Không bất ngờ, sắc mặt Dư Tẫn Thành càng lạnh lẽo hơn.

Từ gương chiếu hậu, trợ lý Tằng liếc vị đại Boss, thầm than, tự ông chuốc khổ vào thân, để làm gì chứ!

Từ công ty của Minh Kiều về đến Ích Chu, điện thoại Dư Tẫn Thành vẫn im lìm, chỉ có thuốc lá là hút hết điếu này đến điếu khác.

Theo kinh nghiệm của trợ lý Tằng.

Anh chắc hẳn đang cực kỳ bực bội và nôn nóng nên mới hút nhiều như vậy.

Cuối cùng, chắc là không nhịn nổi nữa, Dư Tẫn Thành gọi cho Minh Kiều.

“Alo?” Giọng mềm mại, lười biếng của cô gái vang lên.

Dư Tẫn Thành khựng lại một chút.

Ngọn lửa giận vô cớ vừa rồi, bỗng như bị một gáo nước lạnh dập tắt.

Giọng anh trầm ổn: “Minh Kiều.”

Minh Kiều đang nhắm mắt nghỉ ngơi, cũng chẳng chú ý là ai gọi, chỉ nghe chuông thì bắt máy. Giờ nghe thấy giọng nam trầm thấp kia, cô cũng khựng lại.

“Dư tổng, chào anh.”

“Không thích đôi giày à?”

“Không phải, chỉ là giữa chúng ta, e rằng…”

Người đàn ông lạnh nhạt cắt lời: “Minh Kiều.”

Anh luôn thích gọi đầy đủ họ tên cô như vậy, nhưng lại mang theo vài phần thân mật khó hiểu.

Minh Kiều hơi ngẩn ra: “Ừ, anh nói đi.”

“Đừng buồn, tôi sẽ giải quyết giúp cô.” Giọng vẫn lạnh lẽo, nhưng ai cũng nghe ra sự bảo vệ trong đó.

Minh Kiều lúc này mới phản ứng, hiểu ra anh đang nói về chuyện Hà U Thủy cố tình gây chuyện. Cô bất ngờ im lặng vài giây: “Chuyện này không cần làm phiền ngài, tôi…”

Điện thoại đã bị ngắt.

Minh Kiều nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại đen thui, cạn lời.

Hình như anh ta lúc nào cũng thích làm việc theo kiểu độc đoán, bá đạo như vậy.

Mà sau khi cúp máy, tâm trạng của Dư Tẫn Thành lại rõ ràng tốt hơn một chút, anh dập điếu thuốc: “Trong ngày hôm nay, để Danh Nhã Ảnh Nghiệp đưa ra bằng chứng làm sáng tỏ.”

Trợ lý Tằng gật đầu.

Ích Chu có thừa tài nguyên và nhân mạch, kênh cũng rộng, mấy công ty như Danh Nhã Ảnh Nghiệp không thể so được. Giúp Minh Kiều dẹp yên chuyện này chỉ là chuyện nhấc tay, chẳng tốn chút công sức nào.

Thế nhưng hôm nay tin tức vừa bùng ra, tổng giám đốc Dư lại khác hẳn mọi khi, không ở công ty mà liên hệ luôn với tổng biên tập thời trang của PRADA, lấy một đôi giày cao gót phiên bản giới hạn, còn tự mình mang đến cho cô gái đó.

Chỉ nhìn mức độ để tâm của tổng giám Dư cũng đủ hiểu.

Anh là đang xót Minh Kiều chịu ấm ức.

“Còn mụ Hà Y Thủy đó,” Giọng anh lạnh nhạt, tùy ý vuốt ngón tay, “Cậu tự lo liệu đi.”

Trợ lý Tằng hiểu ngay ý này, lặng lẽ gật đầu, xuống xe mở cửa cho sếp.

Giày da của người đàn ông chạm đất, anh cúi người bước ra rồi chậm rãi đứng thẳng: “Còn nữa, bộ phim trước đó không đầu tư nữa, liên hệ lại với vài đạo diễn lớn khác.”

“Nhưng bộ phim đó chẳng phải là cho cô Minh sao? Không đầu tư nữa thì giải thích với Hoa Dạng Giải Trí thế nào?” Trợ lý Tằng vừa hỏi vừa bám sát bước chân sếp.

Ở sảnh tầng một công ty, chỉ cần thấy bóng dáng Dư Tẫn Thành trong vòng trăm mét, nhân viên lập tức tản ra như chim muông thú chạy loạn. Thang máy vốn chật cứng cũng lập tức trống không.

Người đàn ông bước vào thang máy, hai tay đút túi quần, nhàn nhạt nói: “Đã không muốn dùng Minh Kiều thì tôi cũng không muốn dùng họ. Tìm một ekip sẵn lòng hợp tác với cô ấy, làm riêng một bộ phim có thể tranh giải Ảnh hậu cho cô ấy. Đầu tư bao nhiêu cũng được.”

Cửa thang máy mở ra, đến tầng 58.

Dư Tẫn Thành đi ra.

Trợ lý Tằng hơi sững người nhìn bóng lưng sếp.

Trước đây anh từng nghĩ ông chủ thích Minh Kiều chỉ là hứng thú nhất thời. Dù sao thì một nữ minh tinh xinh đẹp kiều diễm như cô rất hiếm, đàn ông có tiền mấy ai mà không động lòng?

Không ngờ, dù chỉ là yêu mà chưa tự nhận ra, anh ta cũng không muốn để cô chịu bất kỳ ấm ức nào. Nếu sau này nhận rõ tình cảm của mình, có khi anh ta sẽ đem cả công ty dâng cho người đẹp mất.

Thì ra anh hùng khó qua ải mỹ nhân là như vậy.

Dư Tẫn Thành thấy trợ lý chưa theo kịp, quay đầu nhìn: “Có vấn đề gì không?”

“Không, Dư tổng yên tâm, tôi sẽ làm tốt.”

**

Chuyện giành vai, Minh Kiều không để nhà họ Vân ra tay. Công ty đưa ra tuyên bố đơn phương cũng chẳng có tác dụng gì, mấu chốt vẫn là xem Danh Nhã Ảnh Nghiệp giải quyết thế nào.

Nhưng dựa vào thái độ lúc sáng khi Vệ Hoa trao đổi với nhân viên Danh Nhã, thì họ không định giúp Minh Kiều làm sáng tỏ.

Dù sao có độ hot và chủ đề như vậy, phim còn chưa khai máy đã có một lượt quan tâm lớn, tiết kiệm được cả đống tiền quảng bá.

Tưởng Dạ tuy có tiếng nói, nhưng cũng chẳng có lập trường giúp Minh Kiều. Với cô, anh ta chỉ ở mức có hứng thú, nói về tình cảm hay yêu thích đều chưa tới, nên vẫn đặt lợi ích lên hàng đầu.

Không ai ngờ tập đoàn Ích Chu lại gây áp lực.

Kênh rộng, thủ đoạn mạnh, Danh Nhã dù là công ty lớn cũng không so được với ông anh đầu ngành này, đối đầu thì chắc chắn không có kết cục tốt.

Khi trên mạng đang ầm ĩ chửi Minh Kiều, Weibo chính thức của phim truyền hình ‘Phục Quốc’ bất ngờ đăng một clip thử vai của dàn diễn viên.

Trong video cho thấy Hà U Thủy đích danh tham gia thử vai, nhưng cuối cùng bị loại, không được chọn. Ngoài ra còn có video đạo diễn phim lên tiếng làm rõ, đoạn clip này cắt ghép khéo léo, đánh thẳng vào mặt Hà U Thủy và fan của cô ta. Netizen đang ăn dưa không biết chuyện bên trong liền quay sang chửi Hà U Thủy cố tình gây chiến, lừa gạt công chúng.

Khi biết dư luận đổi chiều, Minh Kiều lập tức nhớ tới câu Dư Tẫn Thành từng nói với mình, nghi ngờ đây là tác phẩm của người đàn ông đó.

Nước cờ này của Hà U Thủy đã đi sai, dường như còn chọc giận nhiều người, khiến hàng loạt scandal cũ bị đào lại.

Vệ Hoa cầm điện thoại cười nói: “Dựa vào kinh nghiệm trong giới mà nói, Hà U Thủy lần này chắc chắn đắc tội ai rồi. Đợt bôi đen này có bài bản lắm, thuê đội điều hướng dư luận cũng rất chuyên nghiệp, bây giờ gió đã quay sang nã pháo vào cô ta hết rồi.”

Lời Vệ Hoa luôn khiến Minh Kiều vô thức liên tưởng tới Dư Tẫn Thành, cứ cảm thấy chuyện này có liên quan đến anh.

Nhưng sao anh lại giúp cô?

Chỉ vì hợp tác một hợp đồng đại diện thôi sao?

Chẳng lẽ giờ tổng giám đốc các tập đoàn lớn rảnh đến mức đi lo scandal của một nghệ sĩ?

Cuối cùng, Minh Kiều kết luận.

Tổng giám Dư chắc là ăn no rửng mỡ.

Nhưng xuất phát điểm thì tốt, cô phải tìm dịp cảm ơn anh.

Để ăn mừng Minh Kiều rửa oan thành công, cả studio tổ chức một bữa liên hoan.

Tửu lượng cô kém, nhưng lại thích uống chút rượu, Hoắc Á và Phương Phi đều không ngăn nổi.

Về sau say mèm, Vệ Hoa cùng trợ lý đưa cô về.

Trong xe bí bách, sợ cô khó chịu, sắp về đến nhà thì ba người dìu cô xuống đi bộ, cũng để tỉnh rượu.

Ý thức Minh Kiều đã không rõ, bước chân loạng choạng.

Đi ngang cây long não dưới nhà, cô thấy một chiếc siêu xe đỗ bên cạnh, bên cạnh xe là một người đàn ông khí chất quý tộc.

Bóng dáng cao thẳng của anh bị ánh trăng kéo dài thành một cái bóng thật dài.

Ánh mắt anh nhìn sang trong veo, lạnh nhạt, như ánh trăng vậy.

Minh Kiều ngẩn ra, dụi dụi mắt: “Hình như mình say thật rồi, lại nhìn thấy cái tên đàn ông chó má Dư Tẫn Thành này.”

Người đàn ông chó má Dư Tẫn Thành: “…”

Vệ Hoa và hai trợ lý vô cùng lúng túng, vội cười xin lỗi: “ Dư tổng đừng để bụng, Minh Kiều say rồi, vô tình lỡ lời thôi.”

Dư Tẫn Thành không nói gì, ánh mắt vẫn dừng trên người Minh Kiều.

Trời đã trở lạnh, cô mặc bộ đồ Chanel tweed nhỏ, mái tóc dài uốn xoăn bồng bềnh lười biếng xõa xuống eo. Uống rượu nên má cô ửng hồng, môi cũng đỏ, đôi mắt nhìn anh phủ một tầng sương mờ.

Như một con nai nhỏ.

Có chút tội nghiệp, nhưng nhiều hơn là vẻ quyến rũ động lòng người.

Đêm dường như cũng bị nụ cười yêu kiều của cô thắp sáng.

Dư Tẫn Thành chợt nhớ lại lần cô say trước đó.

Cô không ồn ào, chỉ nói vài câu rồi buồn ngủ, sau đó ngoan ngoãn gối lên lòng bàn tay anh mà ngủ.

Chuyện này hôm sau cô đã quên sạch, anh cũng không nhắc lại, nhưng vẫn không kìm được mà nhớ tới cảm giác khi ấy.

Có hơi thở đều đặn, ấm áp của cô, cùng làn da mềm mại, non nớt.

Mỏng manh, kiêu kỳ.

Hôm đó anh còn bóp nhẹ mấy cái, cô khẽ ừ trong mơ. Không thể phủ nhận, lúc đó anh rất muốn làm gì đó.

Còn bây giờ, khi lại đối diện với đôi mắt hơi mơ màng ấy.

Giọng anh trong trẻo, dịu nhẹ: “Minh Kiều.”

Minh Kiều nhướng mày: “Ừm?”

Âm điệu lười biếng, khẽ câu hồn người.

Người đàn ông khẽ tối ánh mắt, yết hầu lăn nhẹ không dễ nhận ra: “Sau này uống ít rượu lại.”

Minh Kiều khựng lại một chút, đưa tay kéo Vệ Hoa: “Quả nhiên là Dư Tẫn Thành, chỉ có anh ta mới quản Đông quản Tây như thế.”

Rồi quay đầu hừ một tiếng với anh ta: “Tôi không cần anh quản, anh…”

Miệng cô bị Vệ Hoa lấy tay bịt lại.

Tiếng hổ dữ gầm gào bị chặn đứng.

Minh Kiều lơ mơ nhắm mắt lại.

Dư Tẫn Thành khẽ cau mày, bước về phía cô.

Phương Phi và Hoắc Á đều sợ người đàn ông này đánh Minh Kiều, định bước lên chắn cho cô, nhưng ánh mắt lạnh như băng của anh lia qua, hai trợ lý lập tức co rúm, lặng lẽ lùi lại.

Anh cao, phải hơi cúi xuống mới nhìn được cô.

Một khoảng bóng lớn phủ xuống trước mặt, Minh Kiều chẳng nhìn thấy gì, chỉ cảm giác khí thế của người đàn ông trước mặt lạnh lẽo nghiêm nghị.

Vệ Hoa cười gượng: “Dư tổng, có gì thì để hôm khác nói, chúng tôi… Ê ê ê, Dư tổng anh định làm gì thế?”

Người đàn ông bất ngờ cúi xuống, bế bổng Minh Kiều lên.

Tư thế ấy, giống như bế một đứa trẻ vậy.

Minh Kiều tuy cao 1m68, không phải thấp, nhưng được người đàn ông cao 1m88 ôm trong ngực lại càng toát lên vẻ nhỏ nhắn yêu kiều.

Cô dường như cũng bất ngờ, theo phản xạ vòng tay ôm cổ anh, nhìn anh ở khoảng cách gần. Mất một lúc mới hoàn hồn: “Anh làm gì thế? Đặt tôi xuống!”

Cô giãy giụa.

Người đàn ông vỗ một cái vào mông cô.

Không khí bỗng im lặng.

Giọng anh trầm nhạt: “Đừng động.”

Bị anh ta làm thế, Minh Kiều tỉnh nửa cơn say, hiếm hoi mà nghiêm giọng chính nghĩa: “Dư Tẫn Thành!”

Người đàn ông bế cô thẳng vào biệt thự.

Ba người phía sau hóa đá vài giây, rồi vội vàng chạy theo.

Vào trong nhà, Dư Tẫn Thành đi thẳng lên phòng ngủ.

Vệ Hoa buột miệng chửi thầm, đệt, đây chẳng phải định ép cưỡng sao? Cô còn sống sờ sờ đây mà!

Nhưng khi xông vào thì thấy người đàn ông lạnh mặt đặt cô gái xuống giường, nhìn cô vài giây, rồi thong thả chỉnh lại cà vạt bị cô kéo lệch, giọng bình thản: “Uống rượu sẽ chóng mặt, tôi thấy ba người họ đỡ không nổi cô, nên mới bế cô.”

Minh Kiều im lặng, rồi lại bật cười khẽ, uể oải tựa vào gối nhìn anh: “Dư tổng, trông anh thật sự rất quan tâm tôi đấy.”

Dư Tẫn Thành nhìn dáng vẻ ấy của cô, cau mày.

Cô càng cười tươi hơn.

Người đàn ông cúi xuống, kéo chăn trùm lên mặt cô, lạnh giọng: “Hồ ly tinh!”

Như một vị hòa thượng chính đạo trừ yêu vệ đạo.

Chuyên xử mấy loại yêu tinh quyến rũ yêu kiều.

Minh Kiều: “…………”

Dư Tẫn Thành quay người đi ra, trước khi đi bỗng ngoái đầu, quét mắt nhìn ba người đứng ở cửa: “Chăm sóc cô ấy cho tốt.”

Ba người ngẩn ra, rồi gật đầu liên tục.

Dư Tẫn Thành lái xe rời đi.

Lần này đến, vốn anh muốn nói rõ ràng với Minh Kiều, nhưng thấy cô say rồi, anh cũng biết thời cơ chưa thích hợp.

Vậy thì để hôm khác.

Hôm khác, anh nhất định sẽ để cô nhìn rõ tình cảm của mình, và cảnh cáo cô bớt ra ngoài thả thính khắp nơi.

**

Sau khi tỉnh rượu, Minh Kiều không hề quên chuyện tối qua.

Hai trợ lý hỏi cô cảm nghĩ thế nào.

Minh Kiều lạnh lùng cười: “Tên khốn nạn.”

Ba chữ, đủ cho thấy cô ghét Dư Tẫn Thành đến mức nào.

Hai trợ lý bật cười.

Phương  nói: “Em thì thấy Dư tổng cũng không tệ, nhìn ngoài có vẻ lạnh nhạt, chứ lần nào chẳng phải đang bảo vệ chị?”

Minh Kiều soi gương tô son, không bình luận câu ấy.

Hoắc Á và Phương Phi liếc nhau, ánh mắt đầy ẩn ý.

Vệ Hoa đẩy cửa bước vào: “Chuẩn bị xong chưa? Hôm nay ‘Phục Quốc’ khai máy, không được đến trễ, không thì lại mang tiếng chảnh chọe.”

Minh Kiều hất tóc, thân hình gợi cảm hơi nghiêng, mỉm cười với quản lý: “Chuẩn bị xong lâu rồi.”

Xe bảo mẫu đỗ trước biệt thự.

Vừa ngồi lên xe, Vệ Hoa đã nhắc: “Lần này nam chính là Cảnh Dật, nữ số hai là Tô Đông Du, một người là tin đồn tình ái của em, một người là đối thủ của em, phải khéo léo ứng phó cả hai.”

“Em biết rồi, yên tâm.”

Lễ khai máy Phục Quốc tổ chức ở phim trường.

Minh Kiều đến không sớm không muộn, lại nổi tiếng là người không gây chuyện, còn mang nhiều trà sữa mời ê-kíp, lập tức ghi điểm thiện cảm.

Cảnh Dật đến từ trước, đang ngồi nói chuyện với Viễn ca trong studio. Khi thấy Viễn ca liếc về hướng nào đó, anh cũng quay lại, bắt gặp Minh Kiều thì lập tức đứng lên, cười ôn hòa: “Lâu rồi không gặp.”

Từ lần bị chụp ảnh ở nhà hàng, Cảnh Dật vào đoàn phim mới, mấy tháng nay chưa gặp lại.

Minh Kiều cũng lễ phép gật đầu: “Chào ngài Cảnh.”

Cảnh Dật nhướng mày: “Bây giờ xa cách thế sao?”

Minh Kiều bình thản: “Tôi vẫn luôn xa cách như vậy.”

Anh Viễn ho nhẹ, xua đi chút ngượng ngập.

Cảnh Dật dường như đã quen với sự lạnh nhạt ấy, thậm chí có vẻ đã chuẩn bị tâm lý chấp nhận, nên không bận tâm thêm, chỉ nhìn xuống chân cô: “Lần trước quay phim không xin nghỉ được nên không đến thăm, chân cô hồi phục hẳn chưa?”

Minh Kiều gật: “Như anh thấy, nhảy nhót tung tăng rồi.”

Anh còn định nói gì đó thì một giọng trong trẻo vang lên, đầy ý cười: “Mọi người đều đến rồi à.”

Nghe giọng, Minh Kiều lập tức biết là ai.

Phương Phi và Hoắc Á đồng loạt đảo mắt.

Đây rồi, trà xanh đỉnh cao đã tới.

Nói về Hà U Thủy và Tô Đông Du, cả hai đều nổi tiếng thích so kè với Minh Kiều. Người trước thuộc kiểu ngoan ngoãn ngọt ngào, người sau đi theo phong cách tiểu tiên nữ.

Bề ngoài thì ngoan hiền, nhưng thực chất là mẫu người rất thích âm thầm đâm sau lưng. Trong hai người, Tô Đông Du là người giỏi giả vờ yếu đuối nhất. Dựa vào hình tượng trong sáng, không giả tạo, cô ta thành công dẫm lên Minh Kiều để leo lên, thường khi gặp nhau ở show hay sự kiện thì bám lấy Minh Kiều, vừa yếu đuối vừa trà xanh, nói năng quanh co, rất thích làm bộ làm tịch.

Hai trợ lý thậm chí còn thấy Hà U Thủy đôi khi đáng yêu hơn Tô Đông Du, ít nhất cô kia tham vọng thì lộ liễu, chứ Tô Đông Du ngoài mặt một kiểu, sau lưng lại một kiểu khác.

Tô Đông Du tiến lại giữa hai người, thân mật khoác tay Minh Kiều. Minh Kiều cúi mắt nhìn cánh tay mình, nhưng không rút ra.

Dù sao xung quanh toàn máy quay, nếu cô đẩy ra thì đảm bảo chỉ một tiếng sau, tiêu đề tin nóng sẽ là tên cô, và chắc chắn sẽ có nhiều người chửi cô kiêu ngạo hoặc bất hòa với Tô Đông Du.

Dù cô chẳng mấy quan tâm báo chí viết gì về mình.

Nhưng những người xung quanh và fan thì quan tâm.

Vì những người coi trọng mình, Minh Kiều sẵn sàng kiềm chế hành động.

“Chị Minh Kiều, chị đến từ khi nào vậy?” Tô Đông Du ngoan ngoãn nép vào cô hỏi.

Cô ấy có gương mặt kiểu tình đầu, vô cùng trong sáng.

Từ khi ra mắt đã mang danh “ngọc nữ thanh thuần”, lại từng đóng nhiều vai hoạt bát, đáng yêu và hút fan.

Lần này trong ‘Phục Quốc’ cô ta đóng vai bạn thân của nữ chính, một nhân vật có tính cách rất hợp với hình tượng trước đây của cô. Dự đoán khi phim phát sóng, cô sẽ lại hút thêm một đợt fan nữa.

Minh Kiều còn chưa kịp nói gì thì Vệ Hoa đã xách trà sữa đi tới: “Chị Minh Kiều? Nếu tôi nhớ không nhầm thì chị Đông Du lớn hơn Minh Kiều nhà tôi một tuổi đấy.”

Tô Đông Du lè lưỡi: “Á xin lỗi nha, đều là tại…”

Minh Kiều nhướng mày, cười như không cười: “Đều là tại tôi trông quá già sao?”

“Không không, nếu chị mà già thì các nữ minh tinh trong giới giải trí này còn ai dám lộ mặt nữa?”

Câu này nói ra khiến sắc mặt Vệ Hoa trầm xuống, không chút khách khí đáp trả: “Tô Đông Du, không biết nói chuyện thì đừng nói. Câu này mà truyền ra ngoài thì chẳng phải là đang kéo antifan về cho Minh Kiều chúng tôi à?”

“Xin lỗi, xin lỗi…” Tô Đông Du im lặng buông tay đang khoác lấy Minh Kiều, đứng sang bên cạnh với vẻ ấm ức, mắt thì cứ liếc về phía Cảnh Dật.

Cảnh Dật nổi tiếng là người có quan hệ tốt trong giới, cũng từng hợp tác vài lần với Tô Đông Du. Giờ thấy cô khó xử thì cũng không nỡ để cô mất mặt, liền dịu giọng nói: “Minh Kiều, cô đừng để trong lòng. Đông Du không có ý đó đâu.”

Anh ta không nói còn đỡ, nói vậy chẳng khác nào cho Tô Đông Du bậc thang để bước xuống. Minh Kiều lập tức không thèm nể mặt, quay người bỏ đi.

Cảnh Dật hơi lúng túng gãi mũi, quay sang hỏi Viễn ca: “Vừa rồi tôi làm vậy, có phải rất sai không?”

Viễn ca: “… Thì ra cậu cũng biết à.”

Tô Đông Du tất nhiên biết Cảnh Dật đang theo đuổi Minh Kiều, chuyện này cả giới đều hay, ai cũng coi như trò vui để xem.

“Xin lỗi nhé anh Cảnh Dật, có lẽ Minh Kiều ghen rồi.”

Cảnh Dật liếc cô ta một cái: “Gọi ‘anh’ thì khỏi cần.”

Còn chuyện ghen, anh ta không nghĩ vậy.

Cách nói của Tô Đông Du, không rõ là cố ý hay vô tình.

Quan hệ của anh và Minh Kiều vốn chưa rõ ràng, nếu lời “ghen” này bị truyền ra ngoài thì thế nào cũng bị thổi phồng. Anh ta thì mong có tin đồn, nhưng nghĩ đến Minh Kiều nên lại thấy có chút ác cảm với Tô Đông Du, xem ra về sau cần giữ khoảng cách.

Nửa tiếng sau là lễ khai máy, các diễn viên lần lượt thắp hương rồi cùng chụp ảnh tập thể.

Xong việc, Tô Đông Du mời cả đoàn đi ăn. Minh Kiều không đi, Cảnh Dật đương nhiên cũng không đi.

Hai người chạm mặt ở khách sạn, Minh Kiều không định chào hỏi. Khi đi ngang qua, Cảnh Dật vội vàng giữ cổ tay cô.

Cô nhíu mày, khó chịu rút tay lại: “Có gì thì nói, đừng động tay động chân.”

“Cô giận à?”

Minh Kiều khó hiểu: “Giận gì chứ?”

“Vì tôi bênh Tô Đông Du, nếu vậy thì tôi xin lỗi. Sau này dù thế nào, tôi cũng sẽ đứng về phía cô.”

Minh Kiều mỉm cười: “Giận thì không đến mức.”

Cảnh Dật cau mày: “Vậy tại sao lại không để ý đến tôi?”

“Không phải không để ý, chỉ là cảm thấy không cùng đường thì khó mà đi chung. Tôi và Tô Đông Du vốn không hợp, mà hai người lại là bạn hợp tác lâu năm, nên tốt nhất cứ giữ khoảng cách.”

“Tôi có thể vì cô mà tránh xa cô ta.”

Minh Kiều cau mày: “Không cần thiết.”

Quản lý và trợ lý đã hẹn cô đi ăn, Minh Kiều bận rời đi, chẳng buồn nghe Cảnh Dật giải thích. Vừa cúi đầu nhắn tin cho Hoắc Á thì cô đâm sầm vào một bức tường thịt.

Hương thơm thanh lạnh, xen chút mùi thuốc lá nhàn nhạt.

Cùng với đó là khí thế lạnh lùng, áp bức.

Minh Kiều sững lại, ngẩng đầu chạm phải ánh mắt trầm lặng của Dư Tẫn Thành.

Môi anh mím chặt, trong mắt ẩn chứa tia bạo lệ nhạt nhòa, tâm trạng dường như tệ đến cực điểm.

Minh Kiều: “?”

Anh không nói một lời, cứ thế nhìn chằm chằm cô.

Cảnh Dật đứng phía sau Minh Kiều cũng sững lại.

Người đàn ông liếc qua anh ta, ánh mắt lạnh lẽo, mang theo cảnh cáo và sát ý áp lực.

Minh Kiều: “Không làm phiền hai người nhìn nhau đắm đuối nữa, tôi đi trước đây.”

“Minh Kiều.” Giọng anh trầm thấp khàn khàn: “Tôi có chuyện muốn nói với cô.”

Xe của Hoắc Á vừa đến, cô khó hiểu nhìn ba người đang đứng đó.

Minh Kiều mở cửa ngồi lên: “Chuyện gì để hôm khác nói, dù có to đến mấy cũng không bằng ăn cơm quan trọng.”

Chiếc xe phóng đi.

Dư Tẫn Thành liếc sang Cảnh Dật, giọng trầm lạnh: “Tránh xa cô ấy ra.”

Anh không đuổi theo Minh Kiều, nhưng đêm đó lại vì cuộc nói chuyện của cô và Cảnh Dật mà trằn trọc, ngồi hút thuốc đến nửa đêm.

Sáng hôm sau, trợ lý Tằng báo đã liên hệ được đoàn phim thích hợp nhất cho Minh Kiều, độ chuyên nghiệp không kém gì ekip trước, hơn nữa đang đợi sẵn trong phòng họp để bàn chi tiết.

Nhắc đến cô, Dư Tẫn Thành khựng lại một chút, nói: “Gọi điện bảo cô ấy tới bàn hợp tác.”

Anh đi thẳng đến phòng họp trước.

Khi Minh Kiều đến, không rõ cuộc bàn bạc đã đi đến đâu, nhưng ngay khi định gõ cửa thì nghe tiếng bên trong vọng ra: “Nghe nói trước đây ngài định hợp tác với một đạo diễn khác, nhưng ông ấy không muốn dùng một diễn viên trẻ như Minh Kiều, nên ngài mới tìm đến chúng tôi. Tôi thật tò mò, tại sao ngài phải cố công nâng đỡ cô gái này, có phải vì ngài thích cô ấy không?”

Căn phòng im lặng hơn mười giây.

Giọng đàn ông lạnh nhạt vang lên: “Tôi không thích cô ấy.”

Cô đứng ngoài cửa, mặt không biểu cảm, rồi đẩy cửa bước vào.

Khoảnh khắc nhìn thấy cô, khóe lưng của Dư Tẫn Thành hơi thẳng lên, trong mắt thấp thoáng nét né tránh và chột dạ.

Đạo diễn nhận ra điều thú vị này, nhìn về phía Minh Kiều: “Vị này là?”

“Chào đạo diễn, tôi là Minh Kiều.”

“Xin mời ngồi. Chúng tôi vừa bàn chuyện về cô, hy vọng sắp tới có thể hợp tác ăn ý.”

Minh Kiều mỉm cười nhẹ: “Vinh hạnh của tôi.”

Cuộc trao đổi tiền hợp tác kéo dài hơn một tiếng mới kết thúc, Trợ lý Tằng sắp xếp người đưa đạo diễn về trước.

Khi Minh Kiều cũng chuẩn bị rời đi, Dư Tẫn Thành mở miệng: “Tôi có chuyện muốn nói với cô.”

Cô liếc nhìn anh: “Tôi còn phải vào đoàn phim quay, hay là nói trên đường?”

Anh nhìn cô, im lặng vài giây: “Được.”

Không để trợ lý đi cùng, Dư Tẫn Thành tự mình lái xe đưa cô.

Giữa đường, anh tấp xe vào lề, rút một điếu thuốc từ bao, nhưng không châm, chỉ xoay giữa các ngón tay.

Minh Kiều chờ mãi, bắt đầu mất kiên nhẫn: “Dư tổng, rốt cuộc anh muốn nói gì?”

Tiếng bật bật lửa vang lên đều đều, rồi giọng nam trầm thấp cất lên: “Làm phụ nữ của tôi.”

Minh Kiều: “?”

Đây không phải lần đầu cô nghe đàn ông nói câu này, nhưng lại là lần đầu có người dùng giọng điệu cao ngạo, ra lệnh như vậy.

Cô khẽ cười hờ hững.

Anh nói tiếp: “Tôi sẽ cho em những tài nguyên tốt nhất, đội ngũ tốt nhất. Cái gì em muốn, tôi đều có thể cho. Tránh xa đám đàn ông lộn xộn kia.”

Cô dừng cười, nhìn anh không nói.

Một lúc lâu sau, cô hỏi: “Dư tổng, anh thích tôi sao?”

“Không thích.”

“Vậy tại sao muốn tôi làm phụ nữ của anh?”

Câu thoại sến súa kiểu tổng giám đốc bá đạo tưởng đã tuyệt chủng lại bất ngờ hồi sinh, khiến cô bỗng thấy thú vị.

Anh cau mày, dường như không hiểu vì sao cô hỏi câu ngớ ngẩn vậy, chuyện này chẳng phải rõ ràng rồi sao?

Nhưng anh vẫn nhẫn nại: “Vì em đã cố hết sức để quyến rũ tôi.”

Minh Kiều: “…”

???

Cô quyến rũ anh lúc nào chứ?

Cô gái chậm rãi nhếch môi, cười lạnh đầy mỉa mai: “Dư Tẫn Thành, anh không thấy mình nghĩ nhiều quá sao?”

Cô đưa tay, bắt chước dáng vẻ của anh, kiêu ngạo nâng cằm anh lên, nói thờ ơ: “Anh tưởng mình đẹp trai, lắm tiền, phụ nữ theo đuổi xếp hàng từ đây ra nước ngoài, và tôi cũng là một trong số đó? Xin lỗi, tôi thật sự chẳng hứng thú chút nào.”

Mắt anh tối lại từng chút một.

Cảm thấy chưa đủ, cô còn nghiêng đầu, nheo mắt đánh giá gương mặt anh như đang cân nhắc một cây cải trắng rẻ tiền nhất chợ: “Đẹp trai thì có, dáng cũng tốt, nhưng tiếc là đầu óc không ổn.”

Anh nắm chặt cổ tay cô, mắt hơi nheo: “Em chỉ có một cơ hội, thật sự muốn bỏ phí?”

Cô hất tay anh ra, vẻ mặt đầy ghét bỏ, không nán lại một giây: “Dư tổng, làm người đừng quá tự luyến, cũng đừng quá tự cao. Làm ơn, về nhà soi gương đi.”

Cô trợn mắt một cái thật lớn, rồi quay người bỏ đi, bước chân dứt khoát, gọn gàng, phong thái lồng lộng như có cả đàn chó hoang đang đuổi sau lưng.

Bình Luận (0)
Comment