Đừng Rung Động Trước Vẻ Đẹp

Chương 16

Thái độ của Minh Kiều nằm ngoài dự đoán của Dư Tẫn Thành.

Anh nghĩ, chỉ cần mình chủ động đề nghị, cô hẳn sẽ vô cùng vui mừng, thậm chí còn xúc động đến rơi nước mắt.

Nhưng từ ánh mắt mỉa mai ấy, anh lại đọc ra được sự chán ghét dành cho mình?

Chuyện đó có thể sao?

Không nói rõ được cảm giác trong lòng là gì, chỉ thấy nơi ngực hơi nặng nề, thậm chí kèm theo một chút đau nhói sắc lạnh.

Sau khi Minh Kiều rời đi, Dư Tẫn Thành ngồi trong xe hút mấy điếu thuốc, khóe môi nhếch thành một nụ cười lạnh khó đoán, rồi lái xe về nhà.

Những ngày sau đó anh lại trở về nhịp sống phẳng lặng như trước khi gặp Minh Kiều, một vũng nước chết, xung quanh toàn là cổ phiếu, quỹ đầu tư, giấy tờ và các buổi xã giao, cùng những cuộc họp bất tận.

Không phải là không có phụ nữ tiếp cận, chỉ là anh không phải kiểu người dễ gần, tật xấu đầy rẫy. Mắc bệnh sạch sẽ, ghét mùi nước hoa, không thích tiếng giày cao gót, chán ghét mọi kiểu phụ nữ làm bộ làm tịch, và đặc biệt là cực kỳ ghét kiểu yêu kiều lẳng lơ như hồ ly tinh.

Trợ lý Tằng và mấy trợ lý khác từng thì thầm với nhau, với mức độ chán ghét phụ nữ như thế, họ còn nghi ngờ anh có khi thích đàn ông, hoặc vốn dĩ là người vô cảm.

Thế rồi Minh Kiều xuất hiện, trùng hợp lại chính là kiểu phụ nữ mà anh ghét nhất.

Lúc đại hội cổ đông bầu chọn gương mặt đại diện, khi nhìn thấy ảnh của Minh Kiều, trợ lý Tằng đã nghĩ: Xong rồi, kiểu này ông chủ chắc chắn sẽ loại.

Kết quả bị tát một cái đau điếng vào mặt.

Sau đó, khi thấy hai người tiếp xúc, trợ lý Tằng lại nghĩ, người gì mà lười nhác, trên dưới toát ra toàn vẻ quyến rũ lười biếng thế kia, làm sao lọt vào mắt tổng giám đốc Dư?

Kết quả, lại ăn thêm một cái tát nữa.

Anh tận mắt thấy tổng giám đốc Dư không chỉ để cô lọt vào mắt, mà còn để cô vào tận tim. Ngoài mặt lúc nào cũng lạnh lùng, nhưng thực tế thì cái gì cũng muốn quản, một ngày không thấy cô là cả người bứt rứt khó chịu.

Nực cười hơn là, rõ ràng bản thân thích cô đến chết đi sống lại, vậy mà cứ tự ảo tưởng rằng cô đang tìm cách quyến rũ mình.

Trợ lý Tằng theo ông chủ bao năm, hiểu rõ mặt mũi của ông lớn hơn trời, nên không bao giờ dám nói thẳng, chỉ ẩn ý nhắc khéo vài lần.

Nhưng tổng giám đốc Dư đúng kiểu cứng đầu.

Cho đến một ngày, anh nhận ra ông chủ càng lúc càng lạnh lẽo u ám, khó chiều hơn trước, mới mạnh dạn đoán:

Cái này… chẳng lẽ bị đá rồi?

Với phong cách của cô Minh, khả năng đó đúng là rất cao!

Quả nhiên, sau khi dò hỏi nhờ sự trợ giúp của hai trợ lý Hoắc Á và Phương Phi, anh mới biết, đúng là bị từ chối thật.

Tự nhiên lại thấy thương hại ông chủ.

Dù ngoài mặt lạnh lùng vô tình, nhưng thực tế là một trai zin chính hiệu, cả đời chưa từng yêu đương, suốt ngày chỉ biết làm ăn, không hề có thú vui giải trí. Nếu không nhờ gương mặt đẹp trai, trợ lý Tằng đôi khi còn nghi ông chủ là người tiền sử ở hang núi, sao lại có thể vô dục vô cầu đến vậy.

Thế nên anh quyết định, phải giúp ông chủ một tay.

Khi mang tài liệu mới vào phòng, anh ta thử dò hỏi: “Dư tổng, bên đoàn làm phim nói cần trao đổi trực tiếp với cô Minh về một số chi tiết bộ phim, ngài có muốn hẹn cô ấy không?”

Có lẽ đã mấy ngày không nghe thấy cái tên “Minh Kiều”, Dư Tẫn Thành hơi khựng lại tay, ánh mắt vẫn bình thản như không có gì.

Trợ lý Tằng lén liếc, đoán không ra tâm trạng.

Rồi nghe giọng lạnh nhạt của ông chủ vang lên: “Không cần.”

Anh cúi đầu ký vào tài liệu: “Tài nguyên đã cho rồi, có dùng hay không là do nhóm của họ quyết định, vội gì?”

Ý này là muốn đợi cô Minh tự tìm đến sao?

Trợ lý Tằng im lặng, thầm nghĩ chiến lược này chẳng ổn chút nào.

Quả nhiên, suốt một tuần sau, Minh Kiều chỉ ở đoàn phim mới để quay, trên mạng thỉnh thoảng lại có vài bức ảnh chụp lén, bên cạnh cô luôn có bóng dáng Cảnh Dật.

Giới truyền thông vốn giỏi thêm mắm dặm muối, chỉ cần một tấm ảnh đối mặt trong lúc diễn tập, lập tức được giật tít anh mắt thân mật, khiến dân mạng tha hồ tưởng tượng. Thậm chí có kênh còn tung tin hai người sắp thành đôi.

Trợ lý Tằng đoán tổng giám đốc Dư chắc chắn đã thấy mấy tin này, bằng không sao mấy hôm nay sắc mặt lại u ám đến thế.

Anh bắt đầu cảm thấy làm việc bên cạnh ông chủ chẳng khác gì hầu hổ, lúc nào cũng lo cái đầu mình sẽ bị chém bay.

Trong cuộc họp tuần mới nhất, khi nhóm truyền thông đang phân tích dữ liệu trên màn hình lớn, họ liên tục nhắc rằng từ khóa được tìm kiếm nhiều nhất trên trình duyệt “Thiên Hạ” chính là [Minh Kiều và Cảnh Dật].

Người thuyết trình hăng say nói, chẳng hề nhận ra gương mặt ông chủ đang tối sầm lại.

Từ khi bị Minh Kiều từ chối, suốt hai tuần qua, anh gần như cố tình phớt lờ cô, nhưng cô vẫn luôn xuất hiện trong tâm trí anh theo cách vừa kỳ lạ vừa khó chịu, tin tức trên mạng, lời nhắc khéo của mọi người xung quanh, hay cả trong những giấc mơ nửa đêm, nơi nụ cười và ánh mắt của cô hiện lên rõ mồn một.

Dày vò anh.

Hủy hoại anh.

Nỗi bất an ấy, rốt cuộc khiến trái tim anh chẳng yên ổn nổi.

Dư Tẫn Thành đưa tay nới lỏng cà vạt, mu bàn tay nổi rõ những đường gân xanh, như thể đang kiềm chế điều gì đó.

Anh ngẩng mắt liếc lên màn hình lớn, nơi hiện tên của Minh Kiều và Cảnh Dật.

Nhân viên làm việc rất tỉ mỉ, còn đặt cạnh tên của hai người bức ảnh chụp chung trong một sự kiện gần đây.

Trợ lý Tằng liếc nhanh đôi mắt u ám của sếp, tim đập thình thịch liên hồi.

Xong rồi!

Dư Tẫn Thành đứng dậy, khí thế lạnh lùng và sắc bén.

Tất cả nhân viên trong phòng họp đều nhìn về phía anh.

Một số ít người từng nghe phong thanh vài chuyện, biết vì sao sếp không vui, nhưng phần lớn thì không rõ. Nhìn vẻ mặt lạnh lẽo đến rợn người của vị đại Boss, ai nấy chỉ thấy sống lưng lạnh toát.

Cuộc họp mới giữa chừng, Dư Tẫn Thành bất ngờ rời đi.

Mọi người đã quá lâu rồi không thấy đoá hoa cao ngạo này để lộ biểu cảm sụp đổ, nên lúc này đều vô cùng hiếu kỳ, rướn cổ nhìn theo bóng lưng anh.

Trợ lý Tằng bỗng quay đầu lại, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô nhân viên đang báo cáo, làm động tác cắt cổ một cái, dọa cô nàng suýt khuỵu chân.

Sếp vừa đi, phòng họp lập tức ồn ào hẳn lên.

Có người hỏi: “Dư tổng làm sao thế? Sao mặt khó coi vậy?”

Một nhân viên chỉ về phía Minh Kiều và Cảnh Dật: “Ghen chứ sao.”

Nhiều người tròn mắt kinh ngạc.

“Ghen!?”

“Dư tổng có người mình thích rồi à? Là Cảnh Dật sao!?”

Nghe vậy, không ít người lật luôn cả mắt.

“Sao có thể là Cảnh Dật được?”

“Tôi chỉ nói thế thôi. Ai bảo Dư tổng bình thường ghét phụ nữ như vậy, trong văn phòng có mỹ nữ mới đến cũng chẳng thèm nhìn một cái. Tôi còn tưởng ngài ấy thích… các cô hiểu mà.”

Hiểu thì ai cũng hiểu, mọi người từng đoán như thế thật. Nhưng giữa Minh Kiều và Cảnh Dật, nếu không phải Cảnh Dật, thì… chính là Minh Kiều!

Không ít người sững sờ.

“Ai cũng biết Dư tổng ghét nhất mấy kiểu phụ nữ yểu điệu, lẳng lơ, cái này đâu phải bí mật. Thế mà Minh Kiều lại đúng chuẩn loại hình đó, thậm chí là chiến thần của thể loại này, toàn thân toát ra khí chất mê hoặc, thỉnh thoảng còn giống hệt một tiểu yêu tinh. Vậy mà anh ấy lại thật sự thích, chẳng phải tự tát vào mặt mình sao?”

“Này, có ai nói sếp thế không đấy? Tôi thì khác nha, tôi cá Dư tổng không tán được Minh Kiều đâu.”

“Cô bi quan thế à? Tôi đặt thêm 1.000 tệ cược là ngài ấy không tán nổi!”

“Các người không tự tin quá nhỉ!” giọng Trợ lý Tằng vang lên. Anh nghiêm túc bước lại, hắng giọng một cái rồi nói:

“Tôi đặt 2.000, cược ngào ấy không tán được.”

Mọi người: “…”

Có sự tham gia của trợ lý Tằng, gần như tất cả nhân viên phòng họp đều xuống cược, và kỳ lạ là ai cũng đặt rằng Dư Tẫn Thành sẽ không theo đuổi được Minh Kiều, chẳng có lấy một người đứng về phía anh.

Quả là thảm hại.

**

Dư Tẫn Thành không ở lại công ty.

Anh lái xe một mình về nhà.

Cùng lúc đó, Minh Kiều cũng vừa quay xong cả ngày, trở về khách sạn nghỉ ngơi.

Khi từ phòng tắm bước ra, trong điện thoại cô đã có vài cuộc gọi nhỡ, là từ Dư Tẫn Thành. Cô liếc qua, không gọi lại, mà nằm luôn lên giường xem show giải trí, cuộc sống thoải mái vô cùng.

Dư Tẫn Thành ngồi hút thuốc, nhìn chằm chằm vào điện thoại. Không thấy Minh Kiều gọi lại.

Cảm giác bức bối ấy lại trỗi dậy.

Hơn nữa, càng tích tụ càng nặng.

Người đàn ông hết điếu này đến điếu khác.

Trong căn phòng tối om, ánh sáng lạnh lẽo từ ngọn đèn đường ngoài cửa sổ hắt vào, góc sofa nơi anh ngồi chẳng hiểu sao lại lộ ra chút cô quạnh.

Màn hình điện thoại sáng lên.

Dư Tẫn Thành gần như lập tức cầm lên, nhưng không phải Minh Kiều gọi.

Mà là Tề Thâm.

Anh nhíu mày, nhận máy.

“Này, Dư tổng, ra đây chơi đi.”

Tề Thâm chắc đang ở một chỗ ăn chơi nào đó, xung quanh toàn tiếng nhạc ồn ào. Giọng anh ta mang theo ý cười: “Tôi vừa mới về nước, lâu lắm rồi không tới Minh Tước, chỗ này mấy em gái nóng bỏng lắm. Cậu có nên mở mang tí không?”

Dư Tẫn Thành giọng lạnh nhạt: “Không hứng thú.”

Anh chuẩn bị cúp máy.

Tề Thâm trong điện thoại gọi to: “Đừng mà. Nghe giọng cậu là biết tâm trạng không tốt rồi. Ra ngoài làm vài ly đi. Nếu cậu không thích mấy em này, tôi cho dẹp sạch cả chỗ này, được không?”

Dư Tẫn Thành quả thật tâm trạng không tốt, nghĩ một chút rồi hờ hững đáp một tiếng “Ừ”.

*

Khi gặp Tề Thâm, trong phòng riêng quả nhiên chỉ có một mình anh ta. Anh ta ngồi trên ghế sofa hút thuốc, lười biếng cười với Dư Tẫn Thành: “Lâu lắm không gặp, làm ly chứ?”

Hai người quen nhau từ khi còn trẻ, làm anh em hơn mười năm. Không nói là hiểu rõ từ gốc đến ngọn, nhưng Tề Thâm cũng coi như nắm được tính tình của Dư Tẫn Thành. Chỉ cần nghe giọng qua điện thoại và nhìn sắc mặt khi bước vào cũng đủ biết dạo này vị này sống chẳng thuận lợi gì.

Tề Thâm cảm thấy thú vị, có chuyện gì xảy ra vậy?

Tất nhiên phải hỏi ra cho vui chứ.

Uống vài ly, anh ta cười hỏi: “Sao, có tâm sự à?”

Dư Tẫn Thành chỉ nhướng mắt, không đáp.

Tề Thâm không bỏ cuộc: “Anh em bao nhiêu năm, có gì không thể nói?”

Dư Tẫn Thành vẫn im lặng.

Tề Thâm đợi hồi lâu, không thấy đối phương mở miệng, gần như muốn bỏ cuộc.

Dư Tẫn Thành bỗng nhàn nhạt nói: “Có một người phụ nữ, hao hết tâm tư tiếp cận tôi, trêu chọc tôi, giờ lại chối sạch.”

Tề Thâm phun thẳng một ngụm rượu.

Má ơi, thời nay còn có cô nào dám trêu hoa cao ngạo này sao? Không sợ bị lạnh chết à?

Dư Tẫn Thành nhìn anh bằng ánh mắt lạnh nhạt.

Tề Thâm lau miệng, hứng thú hẳn lên: “Kể xem cô ta trêu cậu thế nào?”

Dưới sự gặng hỏi không ngừng, cuối cùng Tề Thâm cũng hiểu được đầu đuôi câu chuyện.

Nhưng má nó, rõ ràng là Dư Tẫn Thành tự mình đa tình mà!

Tề Thâm cười cũng không dám cười, nghẹn đến khó chịu.

Anh ta véo mạnh vào đùi mình, cố gắng giữ vẻ nghiêm túc: “Tôi thấy, cậu nên xem lại mối quan hệ của hai người.”

Dư Tẫn Thành nhìn anh: “Xem lại thế nào?”

Tề Thâm nói: “Cậu không thấy lần nào cũng là cậu chủ động xuất hiện trước mặt Minh Kiều sao? Không thấy lần nào cũng là cậu chủ động liên lạc với cô ấy sao? Cậu không thấy là cậu thích cô ấy, chứ không phải cô ấy thích cậu sao?”

Dư Tẫn Thành khẽ sững người.

Tề Thâm lập tức thừa thắng xông lên: “Tôi nghĩ là cậu đừng cố tỏ ra lạnh lùng nữa, cứ đi gặp cô ấy đi. Đến lúc gặp, cậu sẽ hiểu ra hết.”

“Hiểu cái gì?”

Tề Thâm nâng chai rượu uống một ngụm: “Tôi làm sao biết cậu sẽ hiểu cái gì, tôi chỉ là người hiến kế thôi.”

Chẳng bao lâu sau, phòng riêng lại đầy người do Tề Thâm gọi đến.

Trong không khí toàn mùi son phấn và rượu, hỗn tạp mờ mịt.

Dư Tẫn Thành không tham gia, chỉ ngồi một góc hút xong điếu thuốc rồi rời đi.

Anh lái xe vô định, nhưng cuối cùng lại đến khách sạn nơi Minh Kiều đang nghỉ khi quay phim.

Trong phòng, Minh Kiều đang đọc kịch bản.

Chuông điện thoại vang lên, nhìn thấy tên hiện trên màn hình, cô nhíu mày, người này đúng là dai như đỉa.

Không chút do dự, cô cúp máy.

Nhưng ngay sau đó, điện thoại lại reo, vẫn là người đó.

Dư Tẫn Thành.

Nếu cô không nghe, liệu anh ta có gọi mãi không dừng?

Bất đắc dĩ, Minh Kiều nhấn nút nhận: “Dư tổng có việc gì?”

“Ừ. Xuống đây.”

“Ở đâu?”

“Dưới khách sạn của em.”

Minh Kiều suy nghĩ mười mấy giây, sợ anh lại bày trò gì nên vẫn mặc áo khoác và ra ngoài.

Dư Tẫn Thành vẫn dán mắt vào cửa khách sạn. Khi thấy cô bước ra, ánh mắt anh trầm xuống vài phần, cơ thể vốn đã cứng ngắc càng thêm căng chặt, nhưng nơi nào đó trong lồng ngực lại đập rộn ràng, nóng hổi.

Đêm yên tĩnh đến vậy, anh rõ ràng nghe thấy, đó là nhịp tim mình.

Minh Kiều đi đến gần: “Có chuyện gì?”

Dư Tẫn Thành nhìn cô.

Trong khoảnh khắc ấy, anh dường như hiểu ra “hiểu” mà Tề Thâm nói là gì.

Có lẽ ngay từ đầu, người động lòng trước là anh.

“Minh Kiều.” Anh khẽ gọi.

Cô “Ừ” một tiếng, dáng vẻ lười biếng.

Ánh mắt anh sâu thẳm yên tĩnh: “Đóng phim có mệt không?”

Minh Kiều nhìn vẻ nghiêm túc của anh, cảm thấy thật kỳ lạ, đã biết cô mệt, lại còn tới hỏi giữa đêm?

Thật là cảm ơn nhé.

Cô chỉ muốn mau về phòng ngủ nên gật đầu: “Cảm ơn Dư tổng quan tâm, cũng khá mệt.”

Ánh mắt vốn lạnh lùng của anh bỗng mang theo hơi ấm cháy bỏng khác thường, bất ngờ nói: “Làm vợ của tôi, sẽ không cần phải vất vả như thế.”

Anh vốn là người dứt khoát.

Trong kinh doanh không do dự, trong đời sống gọn gàng, và trong tình cảm, một khi xác định lòng mình, anh sẽ không muốn cho đối phương quá nhiều thời gian để lưỡng lự.

Anh chắc chắn rằng, Minh Kiều chính là người anh muốn.

Còn Minh Kiều: “…”

Cô có nghe nhầm không?

Anh vừa nói làm vợ anh??

“Không nghe nhầm đâu.” Anh khẽ cười: “Tôi đang cầu hôn em.”

Hai người nhìn nhau.

Một khoảng lặng dài và kỳ lạ.

Minh Kiều bất ngờ nhón chân, tiến sát về phía anh.

Dư Tẫn Thành nhìn dung nhan xinh đẹp áp sát, cổ họng khẽ động, giọng hơi khàn: “Nếu em muốn hôn tôi, có thể nói thẳng.”

Anh thậm chí còn cúi xuống chậm rãi, chuẩn bị hôn.

“Không.” Minh Kiều bình thản nói: “Tôi chỉ muốn nhìn kỹ xem đầu anh có phải lúc ra khỏi nhà bị cửa kẹp, nên mới ăn nói như một thằng thiểu năng trí tuệ không.”

Bình Luận (0)
Comment